Edit: Fang Qiu
Beta: Hoa Tuyết
Trong lòng Kiều Vãn vỗ tay nhiệt liệt cho Trì Cố Uyên!
Hay cho câu “cậu không xứng với cô ấy, như tôi đây mới có thể”, chỉ câu này thôi đã dập tắt ánh hào quang tự phong của Lý Hựu, nhân sinh của gã mờ đi trong thoáng chốc.
Trì Cố Uyên chẳng những có tiền có thế, mà còn có năng lực chiến đấu khủng bố, Lý Hựu như cá nằm trên thớt, chặt hai cái là như pháo tịt ngòi. Tận mắt chứng kiến kết cục của Lý Hựu, những bạn học khác không ai dám ho he gì nữa.
Cùng lúc đó, Loan Tử Dương thấy thái độ của Trì Cố Uyên, càng giục nhân viên của anh ta nhanh hơn, không tới năm phút đồng hồ mà người của cả sảnh đã bị đuổi sạch.
Phòng tiệc trống trơn, chỉ còn Kiều Vãn và Trì Cố Uyên. Trì Cố Uyên cúi đầu, nhìn thoáng qua Kiều Vãn: “Còn tức không?”
Kiều Vãn: “…”
Thế này rồi sao còn có thể tức? Bây giờ cô sướng muốn chết rồi có được không? Nghĩ đến vẻ mặt của đám bạn học cũ chật vật rời đi, cô vui đến nỗi muốn khiêu vũ ngay ở đại sảnh.
“Không tức nữa.” Cô nói, nhớ sự tích anh dũng vừa rồi của anh, kính nể khen: “Anh cũng lợi hại quá.”
Phải nói Trì Cố Uyên đi trả thù đúng là chỉ cần một ngón tay. Bọn họ đuổi cô đi, vậy anh giúp cô đuổi hết mọi người. Ngoài ra, Lý Hựu lấy chuyện cô thích gã ba năm để khoe hoang, còn nói cô có đứa con trai không giá trị. Trì Cố Uyên bèn nhận con tại chỗ, hơn nữa còn nói gã không xứng với cô.
Một kích xuyên tim nha!
Nhận được sự tán thưởng của Kiều Vãn, Trì Cố Uyên nói: “Là do bọn họ quá yếu!”
Kiều Vãn nở nụ cười.
“Nếu Kiều Tiểu Kiều biết nó có một người cha như anh chắc sẽ vui chết mất thôi.”
Nghe vậy, anh quay lại nhìn cô một cái. Nhận được ánh mắt của anh, Kiều Vãn giải thích: “Chỉ là vừa…”
“Tôi hiểu.” Trì Cố Uyên nói.
Kiều Vãn cười cười. Thật ra trong chuyện này, cô cảm động nhất vẫn là chuyện Trì Cố Uyên nói Kiều Tiểu Kiều là con trai của anh. Bình thường đàn ông thường rất để ý chuyện này, Trì Cố Uyên lại không như vậy, anh thật sự là một người đàn ông tốt.
“Còn em thì sao?” Trì Cố Uyên hỏi.
“Hả?” Cô sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh, anh cũng đang hạ mắt nhìn cô, anh mắt thâm trầm, hai con ngươi thanh thúy, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cô nghĩ đến câu anh vừa hỏi, đáp:
“Nếu tôi có một người cha nhiều tiền như vậy, tôi sẽ vui muốn chết.”
Mí mắt Trì Cố Uyên run lên.
“Ha ha ha.” Cô nở nụ cười, “Nhưng tôi không thể nào là con gái anh.”
Kiều Vãn vẫn cười, nhưng anh không nói gì.
Sau khi cô cười xong, quay đầu nói với anh: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh hôm nay, tôi mời anh ăn bữa cơm nhé.”
Trì Cố Uyên nói bạn của anh từng bị bạo lực học đường nên anh muốn giúp cô. Nhưng bất kể có phải là vì bạn anh hay không, anh đã giúp cô, bữa cơm này vẫn nên mời.
Thấy cô nói như vây, anh cũng không khách sáo, gật đầu đồng ý: “Được.”
Hẹn nhau ăn cơm xong, cô hỏi: “Vậy chừng nào anh có thời gian?”
Anh đáp: “Không chắc chắn.”
Kiều Vãn: “…”
Cũng phải, người có tiền như anh hẳn rất bận rộn.
Nghĩ tới đây, cô lấy giấy bút từ trong túi xách ra, viết lại cách thức liên hệ của mình rồi đưa tờ giấy cho Trì Cố uyên, nói: “Đây là cách thức liên hệ của tôi, chừng nào anh có thời gian thì liên hệ với tôi nhé.”
Trên tờ giấy, Kiều Vãn viết tên và số điện thoại của mình, Trì Cố Uyên nhìn chữ rồi nói: “Ừ.”
Trì Cố Uyên giúp cô xả giận, cô mời anh bữa cơm, hai người cũng đến lúc phải đi rồi. Bọn họ cùng nhau đi ra đại sảnh, trước khi đi cô nhìn thoáng qua đống bừa bộn ở phòng, nghĩ đến chuyện hôm nay, cười nói.
“Thật không hiểu sao hồi đó tôi lại bị đám người này bắt nạt ba năm.”
Những người bạn học này bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhưng cô cũng không phải là người có tính cách mềm yếu mà. Nghe Lý Hựu nói hồi học cấp ba, cô hoàn toàn không phản kháng, để mặc người ta thích làm gì thì làm, cô cảm thấy rất khó hiểu. Dù mất trí nhớ, tính cách của cô cũng không thay đổi nhiều đến thế chứ.
Trì Cố Uyên nghe vậy thì nói: “Có lẽ bọn họ không phải bạn học cấp ba của cô.”
“Hả?” Cô phục hồi tinh thần, nhìn anh, hỏi: “Anh có ý gì?”
Kiều Vãn đưa mắt nhìn anh mang theo ý nghi ngờ, anh cúi đầu đối mặt với cô, sau một lúc lâu mới dời mắt đi.
“Không có gì.”
“À.”
–
Từ khu nghỉ dưỡng trở về, hôm sau Kiều Vãn tới Thất Âm báo danh.
Trung tâm dạy đàn Thất Âm là một trung tâm đào tạo chính quy, tất cả các bộ phận đều được phân công rõ ràng như một công ty cỡ lớn. Kiều Vãn đứng ở quầy lễ tân, nhân viên hành chính tên Lữ Văn tiếp đón cô.
Lữ Văn vừa giới thiệu với cô về tình hình của trung tâm, vừa đưa cô tới phòng chờ. Cô lắng nghe cô ấy nói, chờ sau khi cô ấy dừng lại, bèn cười hỏi một câu.
“Là cô gọi điện cho tôi phải không?”
Lúc Kiều Vãn nhận được cuộc gọi của trung tâm, nói cô được tuyển, cô còn hỏi vì sao mình được tuyển, nhân viên hành chính cũng nói cho cô biết. Cô cảm thấy giọng nói của Lữ Văn rất giống giọng trong điện thoại.
Nghe Kiều Vãn nói vậy, Lữ Văn cười rộ lên: “Cô nhận ra à?”
“Ừ.” Kiều Vãn gật đầu, “Giọng nói rất dễ nghe.”
“Ha ha, cảm ơn.” Được khen giọng hay, Lữ Văn vui vẻ cảm ơn.
Sau mấy câu chào hỏi, hai bên trở nên quen thuộc hơn. Lữ Văn lớn hơn Kiều Vãn mấy tuổi, đoán chừng hơn ba mươi, cô ấy bảo Kiều Vãn gọi mình là chị Văn. Tính tình Lữ Văn sáng sủa nhiệt tình, ngoại hình cũng rất xinh đẹp.
Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc hai người đã tới phòng chờ. Đến cửa phòng, sau khi mở cửa phòng chờ, Lữ Văn nói với cô: “Hôm nay còn một cô giáo nữa tới nhận việc, chị xem hồ sơ thấy hình như hai người từng cùng làm ở một trung tâm dạy đàn, cô giáo Âu, có lẽ là em biết?”
Trong lúc nghe cô ấy nói, Kiều Vãn đã đi vào phòng chờ. Trong phòng, Âu Huệ đang ngồi bên trong, sau khi nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói vọng vào, cô ta cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy Kiều Vãn, cô ta đứng dậy.
Cô ta có thể qua vòng phỏng vấn, Kiều Vãn không thấy lạ, nhà bà Dương kinh doanh đàn, tất nhiên là có mối quan hệ với các trung tâm, nhét một cô giáo dạy đàn vào là chuyện đơn giản.
“Đúng vậy.” Cô nói.
Âu Huệ cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại ở cửa ra vào của hai người, nghe Kiều Vãn nói vậy, cô ta cười cười, nói: “Trước kia phòng dạy đàn của bọn em ở cạnh nhau.”
“Vậy à?” Lữ Văn nhìn Kiều Vãn, nói: “Vậy đúng là có duyên, bây giờ lại có thể làm đồng nghiệp rồi.”
“Đúng vậy.” Âu Huệ mỉm cười.
Sau khi nói chuyện với Lữ Văn xong, Âu Huệ ngẩng đầu bắt chuyện với Kiều Vãn: “Chào cậu.”
“Xin chào.” Khóe môi Kiều Vãn nhếch lên, xem như đáp lại câu chào này.
Hai cô giáo quen nhau từ trước, cũng không cần giới thiệu và làm quen từ đầu. Lữ Văn chào Kiều Vãn, “Vậy hai người trò chuyện tiếp nhé, chị đến quầy lễ tân đón phụ huynh học sinh.”
Hôm nay là ngày đầu tiên Kiều Vãn và Âu Huệ đi làm nên chưa có học sinh. Trong lúc Lữ Văn đi đón học sinh và phụ huynh, bọn họ sẽ tới phòng chờ. Đến lúc đó nhân viên tư vấn sẽ giới thiệu sơ lược về trung tâm và giảng viên với phụ huynh, cho bọn họ tự chọn giáo viên để học thử.
Đại khái trung tâm nào cũng có quy trình này, hai cô giáo cơ bản đã biết nên Lữ Văn không giải thích nhiều, sau khi nói xong thì rời khỏi phòng chờ.
Sau khi cô ấy rời đi, trong phòng chờ chỉ có Kiều Vãn và Âu Huệ. Hai người ngồi cách nhau không xa, Kiều Vãn cầm điện thoại xem lát nữa lên lớp học thử thì sẽ giảng đoạn nhạc nào.
“Cô Kiều.” Âu Huệ gọi.
Cô quay đầu lại nhìn cô ta.
Đối với chuyện lại làm đồng nghiệp với Âu Huệ, cô cảm thấy rất hài hước. Cơ mà trải qua lần mâu thuẫn kia, hai người muốn thân thiết lại là chuyện không thể nào. Nhưng làm đồng nghiệp, xã giao vẫn phải giữ.
Âu Huệ gọi Kiều Vãn, lúc cô quay đầu lại, trong mắt cô ta có sự sợ hãi thoáng qua. Sau đó như là lấy dũng khí, nói với cô một câu.
“Thật vui khi được tiếp tục làm đồng nghiệp với cậu.”
Kiều Vãn: “…”
Nghe cô ta nói xong, Kiều Vãn không nói gì, sau đó nhún vai.
Nhận ra Kiều Vãn không quan tâm, Âu Huệ cũng thấy xấu hổ, cô ta im lặng giây lát, suy nghĩ rồi nói: “Tôi biết giữa chúng ta đã xảy ra chút chuyện không thoải mái, tôi muốn nói xin lỗi tới cậu. Tôi rất xin lỗi vì chuyện mà tôi gây ra đã quấy nhiễu đến cậu.”
Kiều Vãn nhìn Âu Huệ, trong lúc nhất thời không hiểu cô ta muốn gì. Ngày hôm đó, lúc phỏng vấn cô ta còn oán trách cô sao làm bạn mà không nhận ra cô ta yêu thầm Dương Bách.
“Hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.” Âu Huệ tiếp tục nói, sau khi nói xong còn tỏ vẻ hiểu biết: “Cho dù không tha thứ, cũng hy vọng chúng ta có thể hòa thuận làm việc tại trung tâm này.”
Bất kể mục đích của cô ta là gì, cô ta đã hạ mình xuống mức thấp nhất rồi, cô cũng không phải là người vô lý không buông tha người ta, chưa kể hai người là đồng nghiệp, quả thực nên hòa hảo.
“Ừ.” Kiều Vãn nói.
Con ngươi Âu Huệ sáng lên, vừa định nói gì thì đã bị Kiều Vãn cắt ngang.
“Nhưng trở thành bạn bè thì không cần.” Cô nói, “Tôi không muốn làm bạn với cô.”