KHÔNG THỂ CHIA XA

Edit: Fancinel31

Beta: Hoa Tuyết

Ba người ngồi trên băng ghế ở khu nghỉ ngơi như tháp tín hiệu.

Sau khi Kiều Vãn mời Trì Cố Uyên uống trà sữa thì Trì Cố Uyên bèn ngồi xuống ngay. Khi cô mua được trà sữa rồi thì anh vẫn không rời đi, còn thật sự ngồi cùng hai mẹ con họ ở khu nghỉ ngơi để nếm trà sữa nữa chứ.

Vốn dĩ đây là thời gian riêng của hai mẹ con, vậy mà tự dưng có một người đàn ông xa lạ xen vào, bầu không khí vừa quái đản vừa mất tự nhiên. Kiều Vãn ngồi kẹp giữa hai người, nhai trân châu trà sữa, nghĩ kiểu gì cũng không thể khấy động bầu không khí sôi nổi lên được.

Cô cắn ông hút, hút một ngụm trà sữa rồi quay sang nhìn Trì Cố Uyên bên cạnh: “Anh thấy thế nào, uống được chứ?”

Trì Cố Uyên cầm trên tay cốc trà sữa cô vừa mới mua cho, nhiều đá ít đường, nhìn phần cốc trong suốt có thể thấy anh đã uống vài ngụm rồi. Nghe thấy Kiều Vãn hỏi, Trì Cố Uyên mới quay sang nhìn cô, nói:

“Ngon lắm.”

“Ha ha, ngon là tốt rồi, tôi còn sợ anh không uống được ấy chứ, ha ha.” Kiều Vãn cười khan hai tiếng.

Có lẽ là Trì Cố Uyên hiểu cô đang muốn khấy động bầu không khí, cho nên cũng chêm vài ba câu tán dóc với cô, anh nhìn cốc trà sữa trong tay Kiều Vãn chẳng mấy đã hết sạch, hỏi: “Em thích lắm à?”

“Đúng vậy.” Kiều Vãn dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cốc trà sữa trống trơn của mình, nói: “Tôi nghĩ trong này có cái gì đó gây nghiện thì phải, mới vài ngày không uống mà đã bứt rứt lắm rồi.”

Lúc Kiều Vãn nói chuyện, Trì Cố Uyên thoáng nhìn Kiều Vãn một cái, rồi lại nhìn Kiều Tiểu Kiều đang cúi đầu hút trà sữa.

“Cậu nhóc cũng được uống à?”

“Hả?” Trì Cố Uyên vừa dứt lời thì cả hai mẹ con đều đồng loạt nhìn anh.

Bấy giờ Kiều Vãn mới ngộ ra, quay sang nhìn con trai, sau đó cười nói: “Thì cũng thỉnh thoảng mới uống thôi, mẹ tôi thì không cho cháu uống đâu, bảo là trong này có nhiều chất hóa học lắm. Thế nhưng thành phần nguyên liệu của tiệm trà này cũng ổn lắm, không quá nghiêm trọng như mẹ tôi nói đâu. Vả lại trẻ con mà, thích ăn này ăn nọ là chuyện bình thường, tôi không quản khắt khe quá. Có đôi khi mẹ tôi bảo tôi chẳng khác gì chị gái của Kiều Tiểu Kiều vậy, hai chị em cứ thích tranh nhau chống đối lại bà.”

Kiều Vãn vừa nói, vừa đưa tay lau trà sữa dính bên mép của Kiều Tiểu Kiều. Trì Cố Uyên rũ mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai mẹ con, rồi ánh mắt dừng lại người Kiều Tiểu Kiều.

“Cậu nhóc mấy tuổi rồi?”

Kiều Vãn nói: “Bốn tuổi.”

“Mới đi mẫu giáo à?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Ừm. Mới học lớp mầm.”

“Em có còn nhớ chuyện sinh thằng bé thế nào không?” Trì Cố Uyên hỏi.

“Hả?” Trì Cố Uyên bỗng dưng hỏi một câu như vậy làm cho Kiều Vãn hơi sửng sốt. Trì Cố Uyên nhìn cô, nói: “Em nói em bị mất trí nhớ mà.”

“À đúng vậy đúng vậy.” Kiều Vãn nhớ bữa cơm lần trước cùng ăn với anh đã nói cho anh biết chuyện này. Cô cười cười, vừa định nói: “Tôi…”

“Mẹ.” Kiều Tiểu Kiều gọi Kiều Vãn một tiếng.

“Gì thế con?” Kiều Vãn không nói nữa, cúi đầu nhìn thằng nhóc.

Kiều Tiểu Kiều nói: “Chúng ta mau về nhà thôi mẹ, bà ngoại mà chờ lâu sẽ giận lắm đó.”

Con trai nhắc cô mới nhớ ra, Kiều Vãn nhìn đồng hồ, hơi luống cuống.

“Chết rồi. Đã đến giờ này rồi à.”

Nói xong, Kiều Vãn vội vàng đứng dậy khỏi chiếc ghế, tiện tay bế luôn Kiều Tiểu Kiều xuống. Hai mẹ con kéo tay nhau, Kiều Vãn quay lại nói với Trì Cố Uyên: “Anh Trì, tôi xin lỗi, chúng tôi phải về trước rồi.”

Trì Cố Uyên thấy hai mẹ con nắm tay nhau, anh cũng đứng dậy khỏi ghế băng, Kiều Tiều Kiều nhìn anh, lễ phép chào: “Tạm biệt chú nhé.”

Kiều Tiểu Kiều chào tạm biệt xong thì hai mẹ cong cùng nhau rời khỏi khu nghỉ ngơi.

  -

Ở dưới tầng trung tâm mua sắm có một trạm tàu điện ngầm, sau khi Trì Cố Uyên đi rồi, Kiều Vãn dẫn Kiều Tiểu Kiều xuống tầng bốn dưới tầng hầm, ngồi tàu điện ngầm đi về nhà.

Bấy giờ, ở trên tàu điện ngầm không có mấy người, còn rất nhiều vị trí trống, Kiều Vãn dẫn Kiều Tiểu Kiều tìm một chỗ ngồi xuống, cầm khăn tay lau mấy giọt trà sữa dính trên tay thằng bé.

“Nhớ kỹ nha, con không được bảo với bà ngoại là mẹ đưa con đi uống trà sữa đâu đấy.” Kiều Vãn dặn dò Kiều Tiểu Kiều.

“Vâng.” Kiều Tiểu Kiều lên tiếng trả lời, bàn tay bé nhỏ được mẹ lau chùi, sau đó cậu nhóc nói với mẹ: “Mẹ, sau này khi tiếp xúc với người lạ mẹ phải biết cảnh giác nhớ.”

Đột nhiên bị con trai mình dạy dỗ một câu như vậy, Kiều Vãn cũng chẳng hiểu thế nào, cười cười, ngước mắt nhìn con trai: “Sao mẹ lại không cảnh giác hửm?”

“Vừa nãy chú kia hỏi chuyện của mẹ, mẹ sắp khai hết cho người ta rồi còn gì.” Kiều Tiểu Kiều nói.

Nhắc tới Trì Cố Uyên, Kiều Vãn ngẫm lại, đúng là vừa nãy Trì Cố Uyên hỏi gì thì cô đáp nấy. Thế nhưng mấy câu anh hỏi cũng chỉ là chuyện mà hôm đó ở cửa hàng cơm Tây anh đã nghe được, ngoại trừ chuyện hỏi cô có còn nhớ đã sinh con như thế nào không.

Nghĩ tới đây, Kiều Vãn bèn giải thích với Kiều Tiểu Kiều: “Thực ra chú ấy với mẹ cũng không tính là người lạ, mẹ và chú ấy đã từng gặp nhau rồi, còn từng ăn cơm cùng nhau nữa.”

“Mẹ rất quen với chú ấy sao?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.

Kiều Vãn: “… Ừm thì thật ra không đến nỗi vậy.”

Một lần là gặp khi cô đàn dương cầm ở SHO, còn một lần là ăn cơm ở nhà hàng Tây, cả hai đều bị cho leo cây nên mới ngồi chung một bàn. Hôm nay thì là do tình cờ gặp được, thật ra chín bỏ làm mười thì vẫn còn là người lạ.

Trải qua vụ việc suýt nữa bị lừa gả cho một ông già vào hai năm trước, Kiều Tiểu Kiều đều rất đề phòng mỗi khi có người đàn ông nào đó xuất hiện bên cạnh Kiều Vãn. Kiều Tiểu Kiều nhìn mẹ, ánh mắt mang rõ ý dạy dỗ, Kiều Vãn chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Nhưng chủ yếu mấy chuyện chú ấy hỏi đều không có gì. Con sợ mẹ bị chú ấy lừa đúng không? Thế nhưng mà chú ấy giàu lắm, muốn cái gì là có cái đó, còn mẹ thì có cái gì mà lừa được chứ.”

“Rất có thể chú ấy muốn lừa người nha.” Kiều Tiểu Kiều nói.

Câu nói của Kiều Tiểu Kiều làm Kiều Vãn lập tức cứng họng lại. Cô im lặng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì mẹ còn mong chú ấy lừa được ấy chứ.”

Kiều Tiểu Kiều: “…”

Thấy vẻ mặt cạn lời của Kiều Tiểu Kiều, Kiều Vãn cười ha hả ôm lấy con trai, nói: “Mẹ đùa, đùa thôi mà ha ha ha~”



Hồ Mân vẫn phát hiện ra chuyện hai mẹ con uống trộm trà sữa.

Hình như giữa mẹ và con luôn luôn tồn tại cái quy luật như vậy, bất kể con mình làm chuyện gì xấu là y như rằng mẹ luôn có thể phát hiện ra từ ánh mắt đầu tiên.

Kiều Vãn bị mẹ mắng cho một trận ong đầu, Kiều Tiểu Kiều cũng không may mắn thoát được, đồ ăn vặt trong một tuần này bị cắt mất. Hai mẹ con ngồi trên bàn cơm vừa ăn vừa nghe bài ca giáo dục của bà ngoại, thê thảm mà không dám hó hé gì.

Thế nhưng cho dù cả hai bị mắng tơi tả thì vẫn không ảnh hưởng đến niềm sung  sướng vì được đi uống trà sữa của hai mẹ con. Bà ngoại giận cũng nhanh mà nguôi giận cũng rất nhanh, mấy phút sau là hạ hỏa liền.

Buổi tối, Kiều Vãn mua một trái dưa hấu, một nhà ba người quây quần ở phòng khách, ngồi trước bàn trà diệt nửa quả. Sau đó thì tất cả cùng nhau tự giác tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ.

Kiều Vãn tắm cho Kiều Tiểu Kiều xong thì cũng tự tắm một lát, sau đó quay về giường chui vào chăn ôm Kiều Tiểu Kiều. Ôm Kiều Tiểu Kiều vẫn là thích nhất, Kiều Tiểu Kiều cũng quay lại ôm mẹ thật chặt.

“Tiểu Kiều có mùi sữa này!”

“Mẹ thơm như hoa này!”

Hai mẹ con sau khi miêu tả lại mùi hương trên người nhau xong thì lăn ra cười khúc khích. Quần áo ngủ mùa hè đều là quần áo cộc, làn da mát lạnh của hai mẹ con chạm vào nhau, vừa mềm mại vừa thoải mái.

Ôm Kiều Tiểu Kiều, Kiều Vãn cầm truyện cổ tích kể cho cậu nhóc nghe. Cậu nhóc nằm trong lòng mẹ, chăm chú lắng nghe, hết sức ngoan ngoãn đáng yêu.

Kiều Vãn kể chuyện cổ tích xong rồi, cúi đầu nhìn Kiều Tiểu Kiều một cái, nói: “Con để bụng chuyện mẹ có bạn trai lắm à?”

Lúc đó ở tàu điện ngầm, Kiều Tiểu Kiều dặn cô phải biết cảnh giác với người lạ, nhưng Kiều Vãn cũng không nghĩ gì nhiều. Cho đến tận bây giờ, sau khi bầu không khí trở nên yên tĩnh, Kiều Vãn mới nhớ ra lúc đó mình với Trì Cố Uyên nói chuyện với nhau thì Kiều Tiểu Kiều có để ý, mãi sau đó mới dần nhận ra.

Trong lúc cô nói chuyện với Trì Cố Uyên thì Kiều Tiểu Kiều rõ ràng rất lạnh nhạt. Cậu nhóc là một cậu bé ngoan ngoãn lễ phép, một khi  mà cậu không lễ phép thì chỉ có thể là do cậu không thích người đó.

Nguyên nhân Kiều Tiểu Kiều không thích Trì Cố Uyên, Kiều Vãn cho rằng rất có thể thằng bé đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Trì Cố Uyên. Nhưng Kiều Tiểu Kiều không hề nhầm như vậy.

“Chú ấy có phải bạn trai mẹ đâu.” Kiều Tiểu Kiều nói.

Kiều Vãn: “…”

Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com. Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên. Hi.

Kiều Tiểu Kiều nói xong thì Kiều Vãn cười rộ lên, nói: “Con biết là mẹ đang nói chú ấy mà.”

“Vâng.” Kiều Tiểu Kiều vuốt ve mặt mẹ, nói: “Con không để tâm đến chuyện mẹ có bạn trai. Thế nhưng con quả thực có hơi không thích chú ấy.”

“Vì sao hửm?” Kiều Vãn hỏi.

Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một lát, nói: “Con cũng không biết nữa.”

Trẻ con thích hay không thích đều không lý do là gì, Kiều Tiểu Kiều sau khi nói vậy thì nhìn mẹ nói: “Nhưng nếu mẹ thích chú ấy, con cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi mà.”

Kiều Vãn cúi đầu nhìn con trai, hỏi: “Yêu cái gì với cả cái gì cơ?”

Kiều Tiểu Kiều: “…”

Kiều Vãn rõ ràng là đang trêu cậu, Kiều Tiểu Kiều không muốn đùa nữa, cậu nhóc cuốn chăn quay người lại: “Con đi ngủ đây.”

Thấy cậu nhóc quay lưng lại, chừa cái gáy mập mạp dễ thương ra, Kiều Vãn cười hi hi sán đến gần, ghé vào tai con trai thì thầm: “Con nói xem, rốt cuộc là yêu cái gì với cả cái gì.”

Lỗ tai của cậu bị mẹ thổi ngưa ngứa, Kiều Tiểu Kiều giơ tay lên gãi vành tai, nói: “Không nói đâu.”

Kiều Vãn không chịu: “Nói đi mà.”

Cô vừa nói vừa nhéo nhéo cái tai của Kiều Tiểu Kiều, cậu nhóc bị mẹ nhéo tai thì bàn tay nhỏ của cậu nhóc bèn giữ ngón tay của cô lại: “Ôi trời, yêu mẹ, yêu mẹ được chưa?”

Ở sau lưng, Kiều Vãn bật cười ha ha.

Không biết cái tai của Kiều Tiểu Kiều có phải do xấu hổ vì bị mẹ nhéo không mà trở nên hồng hồng, Kiều Vãn ghé vào lỗ tai cậu hôn một cái, cười nói: “Mẹ cũng yêu con. Thế nhưng chú kia không yêu mẹ của con đâu.”

“Tại sao lại không yêu mẹ chứ?” Kiều Tiểu Kiều hỏi.

Bị hỏi như vậy, Kiều Vãn phải suy nghĩ một lát, sau đó giải thích đơn giản thế này: “Bởi vì chú ấy rất có tiền.”

Đối với trẻ con thì giá trị của một người được đo bằng tình yêu thương mà nó dành cho người đó, nghe Kiều Vãn nói vậy, Kiều Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn mẹ, nói: “Chú ấy rất có tiền, nhưng mẹ là bảo vật vô giá.”

Trái tim Kiều Vãn như chìm trong bể mật ngọt ngào.

Cô cảm thấy ngoài việc bị nhan sắc của ba cậu bé hớp hồn thì cô khẳng định chắc mình còn bị mấy lời dụ dỗ ngon ngọt của ba cậu bé làm cho mê muội.

Ôi chao ôi, đứa con ngoan như vậy ấy thế mà lại là con của cô chứ!

“Mẹ là báu vật vô giá của ai vậy nhỉ?” Kiều Vãn nổi lòng tham hỏi.

Kiều Tiểu Kiều khinh khỉnh quay lưng lại, nói: “Của bà ngoại.”

Kiều Vãn cười to, giọng cũng lạc theo: “Chỉ mỗi bà ngoại thôi à?”

“Của con nữa, được chưa ~” Kiều Tiểu Kiều bất lực nói.

“Ha ha ~” Kiều Vãn như ý bật cười, ôm lấy Kiều Tiểu Kiều. Cậu nhóc được mẹ ôm vào lòng, sau lưng cậu đều là mùi hương và hơi ấm của mẹ, Kiều Tiểu Kiều ôm góc chăn, bờ môi cong lên, nhắm hai mắt lại.

Đùa giỡn Kiều Tiểu Kiều xong rồi, chẳng bao lâu cậu nhóc đã hít thở đều đều, chìm vào giấc ngủ sâu. Kiều Vãn cúi đầu nhìn con trai, ánh mắt chan chứa tình mẹ.

Sau một hồi ngọt ngào, Kiều Vãn lấy điện thoại ra, định bụng kiểm tra tình trạng hồ sơ mà cô đã nộp vào tối hôm qua. Cô vừa mới mở ứng dụng thì điện thoại rung lên, là từ một dãy số lạ.

Kiều Vãn thấy hơi giật mình, vội liếc sang cậu con trai nằm bên cạnh, Kiều Tiều Kiều vẫn đang ngủ say sưa. Cô cẩn thận từng li từng tí bước xuống giường, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công.

“A lô.” Kiều Vãn nhận điện thoại.

“Xin hỏi đây có phải là cô Kiều Vãn không ạ?” Ở bên kia điện thoại là giọng nói rất lịch sự của một người phụ nữ.

“Đúng vậy, cô là…”

“Tôi là người của trung tâm đào tạo dương cầm Thất Âm đây, chúng tôi đã nhận được hồ sơ của cô rồi, xin hỏi buổi sáng ngày mai cô có thời gian qua đây phỏng vấn một chút không?”

Bên kia vừa dứt lời thì bên Kiều Vãn cũng đứng hình, sau một hồi lâu, cô mới đáp: “Trung…trung tâm dương cầm nào ạ?”

“Dạ Thất Âm ạ.”

Kiều Vãn: “!!!”

“Cô Kiều ạ?”

“Được, được chứ, thế sáng mai mấy giờ đến được vậy ạ?” Kiều Vãn hỏi.

“Mười giờ sáng mai.”

“Được.”

Ngắt điện thoại, Kiều Vãn đứng ở ban công mặc cho gió đêm thổi, đầu ong ong. Thế mà cô nhận được điện thoại phỏng vấn của Thất Âm cơ đấy! Là trung tâm đào tạo dương cầm Thất Âm đấy! Nếu qua được phỏng vấn thì ba miệng ăn nhà họ sẽ được đảm bảo rồi!

Nội tâm Kiều Vãn bùng nổ.

Không ngờ cô chỉ thử nộp bừa hồ sơ mà cũng được nhận, cô thật sự đúng là con cưng của ông trời mà – thời tới cản không nổi luôn ấy chứ!

Nhắc đến may mắn, Kiều Vãn cảm giác như dạo này số mình đỏ thật. Đầu tiên là chuyện đến SHO được thưởng ba nghìn tệ, sau đó là được ăn một bữa tối miễn phí tại nhà hàng Tây Eide … Tất cả mọi chuyện hình như đều là sau khi gặp Trì Cố Uyên mới thay đổi tốt như vậy.

Trì Cố Uyên quả thực đúng là bùa may mắn của cô mà!

Cảm ơn anh nhé! Trì Số Đỏ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi