KHÔNG THỂ KHÔNG YÊU - VU TRIẾT



Từ Tiếu Thiên nằm nhà hơn nửa kỳ nghỉ hè tự dưng áo mũ chỉnh tề xuất hiện trong phòng khách làm bố mẹ kích động một hồi.

Mẹ cậu không muốn cho ra ngoài, chỉ hận không thể ngày nào cũng giữ cậu ở nhà mà ôm mà ngắm nhưng lâu vậy rồi không bước chân ra khỏi cửa, bà không khỏi cảm thấy con trai có tật xấu vậy nên cứ vui buồn đan xen.
"Mày muốn ra ngoài?"
"Vâng, ra ngoài đi dạo." Từ Tiếu Thiên cầm di động trên tay, mặc quần xà lỏn, trên người bận áo thun, đứng ở cửa nghĩ xem đôi giày nào thì thích hợp đi nằm vùng.

"Đi tìm bạn học à?" Bố bước tới đánh giá cậu, "Cứ mặc như vậy ra ngoài? Có lôm côm quá không?"
"Vấn đề gì ạ?" Từ Tiếu Thiên cúi đầu nhìn chính mình, này còn đỡ hơn hồi ở trường nóng quá đến quần áo cậu cũng lười mặc., "Con thấy cực kỳ lỗi lạc phong lưu tiêu sái."
"Muốn thay quần dài không? Mày mặc thế này trông rất giống..." Bố vuốt cằm tìm từ.

"Rất giống công nhân." Mẹ bổ sung.

"Đệt, đừng có kỳ thị công nhân," Cuối cùng Từ Tiếu Thiên quyết định xỏ dép lê, cậu quay lại nhìn bố, "Có thuốc lá không ạ?"
Bố cầm hai bao thuốc trên bàn đưa cho cậu: "Bớt hút thuốc trước mặt con gái đi, chú ý hành động một chút."
"Vâng." Từ Tiếu Thiên nhét một bao vào túi quần, xoay người ra cửa.

Bố mẹ ngây người trước cửa một hồi lâu, ba cậu mở miệng: "Thế này không giống ra ngoài hẹn hò, tôi ra cửa đổ rác ăn mặc còn tử tế hơn."
"Nó không phải là..." Mẹ cậu có chút lo lắng, cầm cán chổi, "Không phải là ra ngoài chơi với con trai chứ."
"Ra ngoài chơi với con trai cũng không phải chuyện gì lớn."
"Nhưng tôi không yên tâm.

Ông nói xem nó có thể lại..."
"Nó dám! Nó mà dám thì tôi thiến nó!"
"Này, nói gì thế, thiến nó chẳng phải nó càng không tìm được cô gái nào sao."
"Tôi đây thiến đứa con trai kia."
Từ Tiếu Thiên đứng dưới nhà hắt xì một cái, cậu quay đầu liếc nhìn cửa sổ nhà mình, mẹ cũng đang đứng ở cửa sổ nhìn cậu, còn vẫy tay.

Cậu xoay người chậm rãi ra ngoài.

Nhà cậu cách chỗ Lạc Hiên bốn trạm xe.


Từ Tiếu Thiên ngồi trên xe buýt bắt đầu nhớ lại khu phố xung quanh, tính xem ngồi chỗ nào thì không bị Lạc Hiên phát hiện.

Ngồi phía sau là một cặp nhìn như học sinh cấp 3 đang thì thầm to nhỏ, mỗi khi bạn trai nói gì cô gái lại cười như nắc nẻ, một lúc sau cô nói: "Ôi tớ hạnh phúc quá, trước giờ tớ chưa thấy hạnh phúc như vậy bao giờ."
Bạn trai nhỏ của cô nàng sâu sắc đáp lại: "Đúng vậy, hạnh phúc không dễ gì có được, chúng ta phải biết trân trọng."
Từ Tiếu Thiên quay đầu nhìn hai người vừa tìm được hạnh phúc, chàng trai thì không thấy mắt đâu còn cô gái thì thấy hai cái răng cửa.

Hai người đúng là không dễ dàng, phải hạnh phúc đấy nhé.

Cậu thầm chúc phúc trong lòng.

Thực ra, hạnh phúc là thứ rất ngọt ngào, dường như rất khó nắm bắt nhưng cũng giản dị vô cùng.

Ví dụ như lúc buồn đi nặng chạy vội vào WC, chỉ còn một chỗ trống ai tranh được chính là người sung sướng, người không vào được cũng đừng nản, đứng đó đợi có chỗ trống rồi giành luôn.

Đó, hạnh phúc đơn giản vậy thôi.

Ví dụ như bây giờ đứng dưới nhà Lạc Hiên, thấy cửa sổ mở ra, hiện giờ cậu rất hạnh phúc, Lạc Hiên đã trở lại, ở nhà.

Từ Tiếu Thiên nhìn xung quanh một chút, cảm giác hạnh phúc chậm rãi biến mất.

Chỗ này con mẹ nó cũng trống vắng quá đi, trừ một dãy cửa hàng thời trang ven đường, đến cả quầy đồ ăn vặt cũng chẳng có, cậu làm sao đứng trong cửa hàng quần áo để rình được.

Cậu dạo trên phố hai vòng cuối cùng hết cách mà chọn một quán trà thảo mộc.

Quán nước này rất đơn sơ, một cái xe ba bánh chở mấy thùng trà, một cây dù che nắng, một cái bàn và mấy cái ghế nhỏ xếp bên cạnh.

"Cậu nhóc uống trà hả? Muốn tác dụng gì?" Cô bán hàng chào hỏi vô cùng nhiệt tình.

Từ Tiếu Thiên ít khi uống trà, nhìn mấy thùng trà đều viết tên rõ ràng, cậu do dự một chút rồi chỉ vào một cái tên đọc không hiểu nhưng bên cạnh có mở ngoặc ghi trà ngọt: "Cái này đi."
Các thùng khác chắc toàn trà đắng, cậu đoán thế, nhắc đến trà cậu chỉ biết mỗi Vương Lão Cát*, không có gì là không đắng.


Cô bán hàng rót cho cậu một ly trà ngọt: "Cái này tốt, bổ gan sáng mắt."
Từ Tiếu Thiên nhận cốc, hôm nay ngâm mình ở đây đi, đến trưa Lạc Hiên dù sao cũng phải ra ngoài ăn cơm, cậu biết tủ lạnh nhà Lạc Hiên không bao giờ trữ đồ, muốn ăn gì thì đi mua rồi về làm.

Cậu uống một ngụm trà, bổ gan sáng mắt.

"Ôi đệt." Từ Tiếu Thiên còn chưa uống nổi một ngụm bị đắng đến run lập cập sắp chảy cả nước mắt, "Cô trêu cháu à? Cô chắc chắn đây không phải trà Vương Lão Cát chứ."
"Ấy, Vương Lão Cát đắng hơn trà này nhiều, đây chắc chắn là trà ngọt, trà này ít ngọt nhất đấy."
Từ Tiếu Thiên cạn lời một lúc, khẽ cắn môi, không có chỗ khác ngồi thì cứ ở đây vậy, coi như là khóa huân luyện trà thảo mộc.

Hôm nay Lạc Hiên dậy muộn, hôm trước nhốt mình trong phòng vẽ cả một đêm lúc buổi sáng đáng dậy còn thấy hơi hoa mắt.

Tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Cố Bằng Triển nghiêm chỉnh xếp hàng trên điện thoại, cậu phiền lòng xóa số đi, cả tin nhắn cũng không đọc mà chuyển hết vào thùng rác luôn.

Bụng rất đói, tủ lạnh không đồ ăn, Lạc Hiên lấy sữa bò uống mấy ngụm rồi lập tức hối hận.

Mười phút sau, bụng cậu đau quặn vọt vào nhà vệ sinh.

Tiếu Vĩ Trạch nhắn tin tới, hỏi cậu đã nghĩ xong chưa.

Lạc Hiên ngây người nhìn tin nhắn.

Tiếu Vĩ Trạch là em trai của bạn dì cậu, mới mở một phòng tranh vẫn luôn muốn cậu hợp tác.

Việc này năm ngoái đã nhắc tới, cậu vẫn chưa phản hồi.

Cậu đã quen tự do không thích bị thúc ép dù điều kiện Tiếu Vĩ Trạch đưa ra rất tốt, cậu vẫn do dự, bởi vấn đề chính là phòng tranh đó không mở ở đây mà ở thành phố Từ Tiếu Thiên đang theo học.

Cậu chẳng để ý lắm việc mình với Từ Tiếu Thiên có ở cùng một nơi hay không.

Tuy rằng cậu không mong chờ nhưng cũng không lảng tránh, cậu chỉ không muốn làm Từ Tiếu Thiên áp lực, không muốn cậu ấy cảm thấy rằng mình vì cậu ấy nên mới đi.


Tôi còn đang suy nghĩ.

Cậu nghĩ một năm rồi đó bạn học à, đi hay không là vấn đề đơn giản cỡ nào chứ.

Trước tám tháng tôi sẽ trả lời cậu.

Không phải trả lời tôi, mong ngài trước tháng Tám đồng ý với tôi đó!
Rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, Lạc Hiên thấy nóng vô cùng, nhớ ra giờ mới có tháng bảy, vẫn còn mấy tháng nóng như đổ lửa nữa là cậu bực mình, cầm khăn lông để trong tủ lạnh đắp lên cổ, ra cửa sổ hóng gió.

Đến trước cửa sổ vừa nhìn thoáng qua cậu nhanh chóng đứng dựa vào tường.

Ảo giác?
Trên đường không ít người qua lại, quán trà lạnh cũng không ít người ngồi, nhưng cậu vừa liếc mắt đã trông thấy Từ Tiếu Thiên.

Lạc Hiên dòm qua cửa sổ, vị trí hơi xa, góc nhìn cũng hẹp, nếu không ló hết đầu ra ngoài thì không thể nhìn rõ.

Cậu ra tủ quần áo lấy mảy ảnh, ngồi xổm dưới cửa sổ chỉnh ống kính.

Không phải áo giác.

Người ở quầy trà mặt không cảm xúc ngồi uống trà lạnh đúng là Từ Tiếu Thiên.

Lạc Hiên buông máy ản xuống, ngồi trên đất suy nghĩ thật lâu, vì sao cậu ấy lại đến đây uống trà? Từ lúc mình bảo cậu ấy về đi ở lễ hội hoa sen, Từ Tiếu Thiên vẫn không gọi điện thoại cho cậu, cậu còn tưởng rằng Từ Tiếu Thiên vội vàng đi chơi cùng bạn không có thời gian liên lạc với cậu, sao bây giờ lại có hứng tới đây uống trà?
Lạc Hiên ngồi dưới cửa số rmười phút, lại giơ máy ảnh lên nhìn, Từ Tiếu Thiên vẫn ở đó.

Cậu đứng dậy để khăn lông lên bàn, mở cửa đi ra ngoài.

"Cô ơi," Từ Tiếu Thiên cắn cốc nhựa, "Cháu thấy trà này càng uống càng ngọt."
"Ừ...Ấy, muốn uống nữa?" Cô bán hàng giật mình, đây là cốc thứ sáu rồi.

"Vâng, muốn, con không sao."
"Trà này không thể một lúc uống nhiều thế..." Cô lại rót cho cậu một cốc.

"Không việc gì, chút nữa đi WC..." Từ Tiếu Thiên cầm chén nhìn về phía nhà Lạc Hiên, sững sờ.


Lạc Hiên đã đứng bên kia đường.

Điều khiến Từ Tiếu Thiên hơi hoang mang là giờ đã đến giờ cơm, theo lý cậu ấy phải đi dọc con đường bên kia để đến siêu thị thay vì sang đường như bây giờ.

Ở đây có mỗi cửa hàng quần áo và quầy trà này thôi.

Từ Tiếu Thiên muốn đứng dậy tránh nhưng vào cửa hàng quần áo cũng cách tới 15 bước, vừa chạy vào thì Lạc Hiên đã sang đến đây rồi.

Cậu theo bản năng mà quay lưng lại đầu óc bắt đầy xoay như chong chóng, nếu Lạc Hiên trông thấy cậu thì nên nói gì? Đi ngang qua? Ngẫu nhiên gặp được?
"Cậu ở đây làm gì?" Giọng nói của Lạc Hiên gần như sát ngay tai cậu.

Từ Tiếu Thiên quay lại, thấy đôi mắt mang theo ý cười của Lạc Hiên, cậu lùi người về sau.

"Thật...!trùng hợp." Từ Tiếu Thiên cảm thấy tất cả tế bào não của mình đều đã đình công, "Cậu cũng tới uống trà?"
"Ừ," Lạc Hiên ngồi xuống ghế nhỏ, "Cô ơi cho cháu một cốc Vương Lão Cát."
Từ Tiếu Thiên nhìn chóp mũi Lạc Hiên lấm tấm mồ hôi, thuận tay đặt ly lên gáy cậu: "Tớ đoán, cậu vừa nhìn thấy tớ có phải không?"
"Tớ thấy cậu từ mười phút trước rồi." Lạc Hiên cười cười.

"Gì?" Từ Tiếu Thiên bị sặc, cúi đầu ho mãi, "Cậu thấy tớ kiểu gì?"
"Quần đùi hoa mẫu đơn, quá chói mắt."
Từ Tiếu Thiên vỗ quần, thất sách, cái quần đỏ thẫm này mẹ cậu mua ở chợ bán đồ ăn vốn định để cho bố mặc, bị bố cậu ghét bỏ nên cậu mặc luôn, chỉ là hôm nay quên mất mà xem nhẹ sự chói chang của nó.

"Tớ quả nhiên là đẹp trai đến chói..."
"Nói mau, cậu ngồi đây làm gì?" Lạc Hiên cầm cốc Vương Lão Cát uống một ngụm.

Từ Tiếu Thiên nhìn cậu chăm chú, chờ cậu cau mày phun trà ra nhưng Lạc Hiên vô cùng bình tĩnh uống thêm ngụm nữa: "Muốn đổi không?"
"Không không không," Từ Tiếu Thiên xoa tay cắn chặt răng, "Tớ ở đây chờ xem cậu về chưa."
"Cậu gọi điện thoại hay nhắn tin hỏi không được rồi à, hoặc lên tầng gõ cửa cũng được, ở đây chờ không ngốc sao?" Lạc Hiên bất đắc dĩ thở dài.

"Đệt, sao tớ dám, tổ tông cậu nói muốn tớ đợi, không phải tớ sợ cậu phiền à," Từ Tiếu Thiên sững sờ một chút, hai mươi mấy ngày chờ đợi, "Tớ không muốn đi loanh quanh trước mắt cậu lúc cậu khó chịu."
"Tớ có nói không cho cậu liên lạc đâu." Lạc Hiên nhìn cậu, cúi đầu nhắn tin cho Tiếu Vĩ Trạch.

Tháng sau tôi qua.

*Vương Lão Cát là nhãn hiệu trà thảo mộc của Trung Quốc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi