KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

Hình như Yến Tây Minh nhìn ra được Lê Niệm đang băn khoăn, nên anh lên tiếng nói tiếp: “Ngồi nghỉ một chút rồi tôi sẽ đưa cậu về.”

Nghe được câu nói này, Lê Niệm cũng không tiện từ chối: “Được.”

Cô đi theo hai anh em về nhà.

Trên đường đi, Lê Niệm hỏi Yến Tây Minh: “Cha của cậu…cậu tính xử lý như thế nào?”

Yến Thành Chí đã cấu thành tội bắt cóc trẻ em, mức án tối thiểu là 5 năm, không biết Yến Tây Minh có vì niệm tình cũ mà viết đơn xin giảm án tù không nữa.

Hiển nhiên Yến Tây Minh không quan tâm tới: “Tòa án phán như thế nào thì chính là như vậy.”

“…”

Lê Niệm nhìn sườn mặt lạnh nhạt của anh, cô cũng không nói gì nữa.

Tuy rằng cô chứng kiến mọi chuyện từ đầu, nhưng hiện tại đầu cô vẫn ngây ngốc, ngay cả động cơ phạm tội của cha anh cô cũng không biết, sao ông ta có thể ra tay độc ác với chính con gái của mình chứ.

Nhưng dù sao đây cũng chuyện nhà người ta, cô chỉ là người ngoài nên không tiện hỏi nhiều.

Trong bóng đêm dày đặc, nước mưa lạnh lẽo từ mái hiên nhỏ giọt xuống, rơi trên nền đất xi măng gập ghềnh.

Lê Niệm bước từng bước, đi theo bọn họ xuyên qua con đường tắt âm u ẩm ướt, hình như nơi này là một khu phố cũ, không có đèn đường, xung quanh đều là những tòa nhà cũ lâu năm, vách tường và cửa sổ đều hư hỏng, rêu xanh mọc dày trên tường.

Bọn họ đi tới trước một chung cư cũ kỹ, trước lối vào có phòng bảo vệ, bên trong chú bảo vệ nhìn thấy hai anh em Yến Tây Minh đã bình an không xảy ra chuyện gì, ông thở phào nhẹ nhõm, Yến Tây Minh và ông hàn huyên vài câu rồi anh dẫn Lê Niệm lên lầu.

“Hở, sao cửa nhà chúng ta lại mở ra vậy?”

Yến An Nguyệt tung tăng nhảy nhót đi lên cầu thang, khi về đến nhà cô bé lắp bắp sợ hãi nói.

Lúc này Yến Tây Minh mới nhớ tới hình như Yến Thành Chí dẫn người tới cạy cửa nhà bọn họ, trong phòng đã bị lật tung rối loạn, trên mặt đất có rất nhiều bình hoa và ly bị đập vỡ.

Hình như Yến Thành Chí muốn tìm giấy khai sinh của Yến An Nguyệt, nhưng chắc là không tìm thấy gì hết, nên đập đồ cho hả giận.

Bàn tay trắng nõn của Yến Tây Minh vịn khung cửa, nhìn cả căn phòng hỗn độn, sắc mặt không tốt cho lắm, nhìn Lê Niệm nói: “Xin lỗi, khiến cho cậu chê cười rồi.”

“…Không có gì.” Lê Niệm nhìn phòng khách còn không lớn bằng toilet nhà mình, cô trợn mắt nói dối: “Tớ cảm thấy khá tốt.”

Yến Tây Minh vừa nhìn là biết cô không được tự nhiên: “Thì ra cậu thích ở dơ như vậy.”

Lê Niệm nghe thấy vậy trừng mắt nhìn anh: “Cậu mới thích, tớ rất thích sạch sẽ được không?”

Nhìn không ra cô đang nói chuyện khách khí à?

Yến Tây Minh không nói gì nữa, anh vén tay áo sơmi lên, lộ ra cánh tay rắn chắc: “Cậu đi tắm trước đi, tôi dọn dẹp phòng khách một chút.”

“Tớ không vội.” Lê Niệm nói: “Để An Nguyệt tắm trước đi, con nít dễ bị cảm hơn, tớ dọn dẹp với cậu là được.”

Cô cũng đã nói như vậy, Yến Tây Minh không phản đối, nhẹ nhàng vỗ lưng Yến An Nguyệt: “Đi đi.”

“…Dạ.”

Yến An Nguyệt rối rắm nhìn hai người, sau đó chạy về phòng lấy quần áo.

Hiện tại bé nên tắm chậm một chút hay tắm nhanh hơn đây?

Nếu trong tiểu thuyết, có phải bé nên tạo cơ hội cho hai người này không nhỉ?



Lê Niệm tìm thấy cây chổi, trước tiên gom các mảnh vỡ của ly trên mặt đất lại, đồng thời đánh giá ngôi nhà này, cô chưa từng ở qua phòng nào như vậy, ở nông thôn phòng ốc đều lớn hơn rất nhiều.

Phòng khách không đầy 10 mét vuông, bên trong chỉ có một phòng ngủ nho nhỏ, phòng bếp và phòng vệ sinh cạnh bên nhau, cửa sổ thùng rỗng kêu to, ánh sáng không thể chiếu vào được, vừa chật hẹp vừa âm u.

Mặc dù vậy nhưng nơi này vẫn bố trí cực kỳ ấm áp, rèm cửa màu xanh lam, trên mặt bàn sạch sẽ có hương hoa sơn dầu, không khí trong lành mát mẻ, trong góc tường ngoại trừ đặt tủ lạnh, còn có một cái giá sách loại nhỏ, có những cuốn sách nổi tiếng cũng có cả sách của thiếu nhi.

Khi Yến Tây Minh ở trường học đều rất gọn gàng sạch sẽ, làm việc không chút cẩu thả, cho dù có lớn lên trong hoàn cảnh ngột ngạt như vậy, thì với tính cánh của anh cũng sẽ không chấp nhận để căn phòng như vậy.

Lúc Lê Niệm quét sàn, cây chổi quét ra được một bức ảnh dưới bàn.

Cô nhặt lên xem, là ảnh gia đình bốn người nhà Yến Tây Minh.

Mẹ Yến có khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, mỉm cười nhìn vào bức ảnh, trong lòng ngực ôm em bé An Nguyệt, lúc đó Yến Tây Minh chỉ mới cao tới eo bà, còn nhỏ đã có khuôn mặt ngầu ngầu, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen láy như quả cầu thủy tinh.

So với giá trị nhan sắc cao của bọn họ thì Yến Thành Chí có vẻ không hợp lắm, mắt tam giác, xương gò má cao, nụ cười nhếch mép, tướng mặt xấu xa.

Bên cạnh chân cô là khung ảnh thủy tinh vỡ vụn.

Lê Niệm nhìn tới thất thần, không cẩn thận dẫm dép lê lên mảnh vỡ thủy tinh, vang lên âm thanh “răng rắc” giòn vang.

Yến Tây Minh nghe thấy, động tác đang dọn dẹp chậu hoa hơi dừng lại, sau đó anh đứng dậy đi về phía Lê Niệm, anh kéo cô sang chỗ sô pha mới dọn dẹp sạch sẽ xong: “Cậu ngồi ở đây đi, đừng lộn xộn.”

Trong tay Lê Niệm vẫn còn đang cầm ảnh chụp, cô không vui nói: “Tớ cũng có thể giúp mà.”

“Cậu là khách nên chỉ cần ngồi ở đó thôi.” Không biết Yến Tây Minh đã lấy miếng băng keo cá nhân từ khi nào: “Đưa tay phải ra.”

“Làm gì vậy?”

“Không phải cậu bị dao cắt trúng sao?” Yến Tây Minh nhướng mày.

Lê Niệm: “…Không tới mức như vậy chứ, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

“Chẳng phải cậu còn muốn kêu xe cứu thương sao?”

“…”

Lê Niệm vẫn vươn tay ra, nhìn thấy anh cúi đầu xuống, ngón tay thon dài linh hoạt xé băng dán ra, nhẹ nhàng dán lên miệng vết thương trên ngón tay cô.

Trong lúc đó đôi khi ngón tay của anh sẽ vô tình chạm lên làn da của cô.

Cảm giác kỳ lạ lại dâng lên.

Lê Niệm có chút không được tự nhiên hơi rụt tay lại, chờ dán xong băng keo cá nhân, cô thu tay lại ngay lập tức, nhìn thấy băng dán màu hồng nhạt trong suốt in hình phim hoạt hình, cô lập tức nhớ tới avatar Wechat của anh: “Không thể tưởng được cậu lại có tâm hồn thiếu nữ như vậy đó.”

Yến Tây Minh không quan tâm lắm: “Em gái của tôi mua.”

“Đúng rồi, ảnh chụp trả lại cho cậu, tớ vừa mới tìm thấy ở dưới bàn.” Lê Niệm đưa tấm ảnh gia đình cho anh: “Cậu không hề giống với cha của mình.”

Yến Thành Chí lớn lên rất xấu, còn không dễ nhìn như cha cô.

Cũng may Yến An Nguyệt giống mẹ của anh hơn, nhưng Yến Tây Minh lại không giống bất kỳ ai cả, khuôn mặt của mẹ anh cũng không kinh diễm bằng.

Yến Tây Minh nhận lấy ảnh chụp, thuận miệng nói: “Bởi vì không phải là ruột thịt.”

“Gì chứ?” Vẻ mặt Lê Niệm ngây ngốc nhìn anh.

“Tôi không phải con ruột của ông ta.” Yến Tây Minh thản nhiên trả lời: “Ban đầu mẹ tôi yêu đương với một người đàn ông, vốn dĩ đã bàn tới chuyện cưới hỏi, nhưng gia đình người kia không đồng ý, sau đó ông ta vứt bỏ mẹ tôi, về sau mẹ tôi mới biết bà ấy có thai, cơ thể của bà ấy rất kém, bác sĩ nói nếu phá thai thì có khả năng cả đời sẽ không mang thai được nữa, cho nên không thể làm gì khác, nhà của bà có tư tưởng rất cổ hủ, sợ bà khiến cho họ mất mặt, nên đã cưỡng ép bà gả cho một người đàn ông có công việc không đàng hoàng, đó cũng chính là Yến Thành Chí.”

Hiếm khi anh nói nhiều đến như vậy, giống như cố ý giải thích thắc mắc cho cô biết vậy.

Lê Niệm khiếp sợ: “Vậy ông ta có biết bà ấy mang thai không?”

“Không biết.” Yến Tây Minh giống như đang kể lại câu chuyện của người khác, vẻ mặt cùng giọng điệu đều rất bình thản: “Mẹ tôi lừa ông ta, ông ta vẫn luôn cho rằng tôi là con của ông ta, cho đến khi tôi lớn lên càng ngày càng không giống ông ta, ngay cả nhóm máu cũng vậy, cho nên đã mang tôi đi làm xét nghiệm ADN, kết quả thì biết không phải.”

Yến Tây Minh ngừng lại một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Lúc đó tôi cũng mới biết được, Yến Thành Chí tức giận phát điên, nhưng khi đó mẹ tôi đang mang thai, nên ông ta vẫn cố gắng kìm nén, cho đến khi phát hiện cái thai là con gái, ông ta trở thành kẻ điên.”

Yến Tây Minh cúi đầu xuống, nhặt những mảnh vỡ thủy tinh lớn dưới mặt đất ném vào thùng rác.

“Tính cách của ông ta thay đổi lớn, thích uống rượu đánh bạc, bắt đầu bạo hành với gia đình tôi, cho đến khi mẹ tôi bị bệnh qua đời.”

Lê Niệm im lặng vài giây, rồi hỏi: “Cậu biết cha ruột của cậu là ai không?”

Yến Tây Minh nói: “Có, trước khi mẹ tôi qua đời đã nói.”

“Cậu có muốn đi tìm ông ấy không?”

Nhưng anh lại hỏi ngược lại cô: “Em gái tôi thì phải làm sao?”

Lê Niệm nghẹn lời.

Đúng vậy, anh là con của người ta, nhưng An Nguyệt không phải, cũng không thể nào để cô bé lại cho Yến Thành Chí được.

“Nói thật cho dù có người lớn hay không cũng không sao cả.” Yến Tây Minh rũ mắt nói: “Cho dù tôi chỉ có một mình, tôi cũng có thể nuôi lớn con bé.”

Đây là lời anh đã hứa với mẹ.

Thiếu niên gục đầu xuống, cả khuôn mặt đều chìm vào trong bóng tối, không nhìn thấy rõ cảm xúc, ở trong mắt Lê Niệm, cả người anh đều toát ra vẻ cô độc, kích thích bản năng làm mẹ của cô.

Chờ đến khi cô phản ứng lại, bàn tay của cô đã đặt lên đầu anh.

Mái tóc mềm mại bồng bềnh, cảm giác tốt hơn những gì cô tưởng tượng.

Cơ thể Yến Tây Minh cứng đờ, vẻ mặt vô cảm ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi cô đang làm chuyện thần kinh gì vậy.

“Tớ là đang khích lệ cậu mà.” Lê Niệm sờ soạng hai cái vẫn cảm thấy chưa đủ, cô không nhịn được xoa thêm một chút: “Cậu thật sự là một anh trai rất tốt.”

“Nhưng chuyện này có liên quan gì tới việc sờ đầu tôi?”

“Éc, chỉ là tớ nhịn không được?”



Lúc này, Yến An Nguyệt vừa mới tắm xong bước ra khỏi phòng vệ sinh, khuôn mặt đỏ bừng, cô bé vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Lê Niệm đang xoa đầu anh trai, cô bé sợ tới mức há hốc miệng, suýt chút nữa đã hét chói tai.

Cô bé mới rời đi chưa được bao lâu, mà bọn họ đã bắt đầu sờ nhau rồi thế?

Tiểu thuyết ngôn tình còn nghĩ không ra ý này được đâu.

Yến Tây Minh nhìn thấy em gái bước ra, anh phủi tay Lê Niệm xuống: “Đi tắm đi.”

Lê Niệm ngượng ngùng nói: “Quần áo…”

“Tôi có áo sơ mi chưa mặc bao giờ.”

“Cảm ơn.”



Nửa tiếng sau, Lê Niệm tắm rửa xong bước ra ngoài, cầm lấy khăn lông lau mái tóc đang ướt, vẻ mặt thoải mái.

Trong phòng khách Yến Tây Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, bút trong tay hơi ngừng lại.

Xung quanh thiếu nữ đều là hơi ấm mờ mịt, làn da tinh tế hơi ửng hồng, cô thoải mái híp đôi mắt xinh đẹp lại, giống như một bé mèo lười biếng.

Áo sơ mi của anh lớn hơn người cô một chút, rất rộng, khiến cho người cô càng thêm nhỏ nhắn, cô xắn tay áo lên một chút, để lộ ra cổ tay trắng nõn.

Sau khi Lê Niệm lau khô tóc, phát hiện phòng khách sạch sẽ hơn rất nhiều, Yến Tây Minh thật là chăm chỉ mà.

Cô nhìn thấy hai anh em đang ngồi trước sô pha làm bài.

Dưới ánh đèn màu cam, bầu không khí ấm áp yên tĩnh, còn có chút mùi hương ngọt ngào trong không khí.

Lê Niệm nhìn thấy trên bàn có một ly trà sữa màu vàng nhạt.

Cô bước tới.

“Này là gì vậy?”

“Anh trai em làm trà sữa mật ong đó!” Yến An nguyệt cười trả lời: “Chị có muốn nếm thử không, uống rất ngon.”

Vừa đúng lúc Lê Niệm đang khát, nên uống thử một ngụm, kinh ngạc gật đầu: “Đúng là không tệ.”

Hương vị mượt mà, ngọt ngào, không quá béo.

Nó không khác gì với mùi vị trà sữa cô mua bên ngoài, thậm chí còn ngon hơn.

Không hổ là thanh niên từng làm thêm ở quán trà sữa.

Yến Tây Minh vẫn không lên tiếng.

Lê Niệm ngồi bên cạnh anh nhìn xuống, thấy anh đang làm bài tập toán ngày hôm nay, hơn nữa còn đang làm câu cuối cùng mà cô không biết làm!

Yến Tây Minh cảm nhận được ánh mắt của cô trở nên nóng bỏng: “Sao vậy?”

“Tớ chỉ xem thôi.” Lê Niệm dí sát mặt xuống: “Cậu tiếp tục đi.”

Yến Tây Minh nhìn cô một cái, ngón tay chỉ vào bài tập anh đang làm nhìn Yến An Nguyệt hỏi: “Em biết làm đề này không?”

“Hả?” Vẻ mặt Yến An Nguyệt ngây ngốc nhìn câu hỏi anh trai chỉ, đừng có nói là biết làm hay không, ngay cả chữ cô bé nhìn cũng không hiểu hết được, cô bé theo bản năng lắc đầu: “Dạ không.”

Yến Tây Minh nói: “Tuy rằng em còn nhỏ, nhưng sớm hay muộn thì cũng sẽ làm đề này thôi, nên anh sẽ giảng trước cho em hiểu.”

Nói xong, anh đặt một tờ giấy lên bàn, bắt đầu chỉ cách giải đề cho Yến An Nguyệt.

Yến An Nguyệt: “???”

Lê Niệm nghe cực kỳ nghiêm túc: “Cậu giảng chậm một chút, An Nguyệt người ta nghe không hiểu.”

Yến Tây Minh thả chậm tốc độ: “An Nguyệt không hiểu chỗ nào?”

Lê Niệm: “An Nguyệt muốn biết tại sao hàm số chỗ này lại lớn như vậy…”

“…”

Yến An Nguyệt nghe bọn họ An Nguyệt dài An Nguyệt ngắn, nhưng căn bản chẳng có ai thèm nhìn cô bé cả.

Lê Niệm ở nhà Yến Tây Minh thêm một lúc nữa, trong tình yêu dạy dỗ em gái học tập của Yến Tây Minh, cô đã làm xong hết bài tập.

Người nhà đã gọi cho cô rất nhiều lần, thúc giục cô về nhà.

Chu Mai còn đang mất bình tĩnh.

Lê Niệm cũng không dám ở lại nữa, cô trấn an bà rồi nói sẽ về ngay.

“Để tôi đưa cậu về.” Yến Tây Minh nghe thấy cô gọi điện thoại, anh đứng dậy nói.

“Không cần đâu.” Lê Niệm quơ quơ điện thoại: “Mẹ tớ nói sẽ cho người tới đón tớ.”

“…Vậy để tôi đưa cậu xuống dưới lầu.” Lông mi Yến Tây Minh khẽ run, giống như lông quạ bao phủ đôi mắt.

Không biết từ khi nào mưa bên ngoài đã ngừng.

Tài xế gọi điện thoại cho Lê Niệm báo ông đã tới, hai anh em đưa Lê Niệm xuống dưới lầu.

“Được rồi, tiễn tớ tới đây là được.” Lê Niệm nhìn thấy xe đậu cách đó không xa, mỉm cười vẫy tay tạm biệt: “Tạm biệt nhé.”

Yến An Nguyệt cũng cười nói: “Hẹn gặp lại chị!”

Yến Tây Minh nhìn theo bóng lưng cô rời đi, không lên tiếng.

Yến An Nguyệt nhìn tài xế cung kính với Lê Niệm, cô bé cảm thán nói với anh trai: “Chị Lê Niệm giống như cô chủ nhà giàu trên TV vậy.”

Yến Tây Minh chiếc xe đang dần rời khỏi ngõ nhỏ hẻo lánh dơ bẩn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.



Sau khi Lê Niệm về đến nhà, không ngoài dự kiến bị cha mẹ mắng một trận, đôi mắt của Chu Mai còn đỏ ửng: “Cảnh sát cũng đã gọi điện thoại cho mẹ, làm cho mẹ sợ con sẽ xảy ra chuyện gì đó, mẹ sợ muốn chết đi được!”

“Về sau con bắt buộc phải nghe điện thoại đó, có biết không?” Lê Quảng Minh nghiêm túc nói.

“Không phải là con không bị gì sao?” Lê Niệm pha trò, cố gắng trấn an bọn họ, hỏi tình trạng của em trai: “Lê Tiêu sao rồi ạ?”

“Vết thương không có gì trở ngại, đã từ bệnh viện trở lại.” Chu Mai nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con nói rõ cho mẹ nghe nào.”

Vì vậy Lê Niệm kể lại sơ lược chuyện của Yến Tây Minh.

Sau khi Chu Mai nghe xong tức giận không thôi: “Sao lại có người cha như vậy chứ? Quả thật không phải là người mà!”

Lê Quảng Minh hỏi: “Sự việc đã giải quyết chưa?”

Lê Niệm: “Dạ rồi.”

Chu Mai đau lòng cô: “Con đi tắm rửa rồi quay về phòng nghỉ ngơi đi, có phải con mệt lắm rồi đúng không?”

Lê Niệm cười: “Con tắm rồi.”

Lúc này đột nhiên Lê Tiêu lao từ trong phòng ra: “Sao rồi, Yến An Nguyệt không có việc gì chứ?”

“Cô bé không sao.” Lê Niệm vỗ vai cậu, khen ngợi nói: “Dù sao lần này em làm rất tốt, có muốn khen thưởng gì không?”

Lê Tiêu thở phào nhẹ nhõm, phủi tay cô xuống: “Khen thưởng của chị thì có gì hiếm lạ chứ.”

Chu Mai nhớ ra gì đó, nhìn cậu nói: “Mẹ đã xin nghỉ cho con rồi, ngày mai con ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lê Tiêu kêu to: “Vì sao ạ?”

“Cái gì mà vì sao? Trên mặt con còn đang có vết thương đấy!”

“Không cần, con muốn đi tới trường học! Con yêu học tập!”

Lê Niệm: “…”



Lê Niệm quay về phòng, nhìn căn phòng rộng rãi thoải mái, xinh đẹp sáng ngời, không biết vì sao trong đầu lại nhớ tới Yến Tây Minh, nghĩ tới cái hẻm âm u ẩm ướt kia.

Rõ ràng đều là bạn cùng lứa tuổi, nhưng anh lại phải chịu đựng nhiều như vậy, Lê Niệm không ngừng nghĩ về chuyện đó.

Cô xem phim truyền hình cũng sẽ vì đồng lòng mà khóc, huống chi là đây còn là bạn học cùng lớp.

Ngực cô râm rỉ, cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Đột nhiên điện thoại vang lên, là một số điện thoại lạ.

Lê Niệm hoàn hồn, bắt máy: “Alo, là ai vậy?”

Phía bên kia im lặng một lúc lâu, một giọng nói hơi khàn khàn vang lên.

“Lê Niệm.”

Lê Niệm vừa nghe thấy giọng nói này là muốn cúp máy ngay, không còn kiên nhẫn nói: “Cố Dữ, cậu lại muốn làm chuyện nhảm nhí gì nữa đây?”

“Cậu khoan hãng cúp máy, nghe tôi nói, cầu xin cậu.”

Âm thanh bên kia rất ồn ào, giống như là đang ở trong quán bar.

Mà Cố Dữ giống như uống say rượu, giọng nói mơ màng không rõ ràng, hắn đứt quãng nói: “Tôi vừa mới, vừa mới nhìn thấy mẹ tôi lên xe của người đàn ông khác…Tuy rằng tôi đã sớm biết bọn họ ở bên ngoài làm loạn, nhưng vẫn là không thể nào chấp nhận được, ở trong mắt bọn họ tôi chẳng là gì cả, trước giờ bọn họ đều mặc kệ tôi, trước nay chưa từng yêu thương tôi…”

Hắn say khướt nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng chưa từng cảm nhận được tình thương, cũng không biết làm cách nào để thích một người, cuộc đời của tôi thật sự rất khổ, có đôi lúc không còn muốn sống nữa, Lê Niệm, tôi chỉ có cậu, Lê Niệm…”

Sau khi Lê Niệm nghe xong, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay cậu đã ăn gì?”

Cố Dữ không nghĩ tới đột nhiên cô sẽ hỏi vấn đề này, hắn tạm dừng một chút, rồi thành thật trả lời: “ Bò bít tết.”

Lê Niệm: “Trong tài khoản có bao nhiêu tiền?”

“Có khoảng mấy trăm ngàn tệ.”

“Vậy hôm sau cậu có phải nhịn đói không?”

“…”

Cố Dữ nhận ra có gì đó không thích hợp: “Cậu muốn nói cái gì?”

Lê Niệm tức giận nói: “Mẹ nó cậu ăn mặc không lo, cuộc đời khổ cái rắm đấy!”

Có người còn khổ hơn mày mà còn chưa than đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi