KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

22.

Thấy tôi tức giận, Cố Viễn đi vào trong nhà đóng cửa lại, đặt đồ lên bệ cửa.

“Nói thế nào thì cậu cũng không được mặc như này ra ngoài!”

Nhìn góc nghiêng khuôn mặt tuấn tú của Cố Viễn cùng dáng người cao to rắn chắc của cậu, cơn giận của tôi vơi đi hơn nửa.

“Cậu trúng gió gì vậy?” Tôi khó chịu nói.

“Tống Phỉ ~”

Cố Viễn tiến lên trước một bước ôm tôi, tựa đầu vào vai tôi.

“Tống Phỉ, xin lỗi cậu, thật ra là tớ ghen. Tớ không thích cậu mặc như vậy, để những người khác nhìn cậu như này, tớ cảm thấy khó chịu.”

Cố Viễn ôm chặt tôi nghiêm túc xin lỗi tôi, sau đó lời xin lỗi này của cậu từ từ biến chất.

Cậu chậm rãi hôn dọc theo xương quai xanh của tôi, cậu hôn nhẹ như cục bông nhẹ nhàng chạm vào bờ vai tôi vậy.

“Tống Phỉ, nói thật, tớ…”

“Hôn tiếp đi.”

“Phụt.”

Nhìn Cố Viễn ôm bụng cười ngặt nghẽo, tôi ngại muốn chết.

“Tống Phỉ, tớ vẫn luôn muốn hỏi cậu một chuyện. Mấy lời lần trước cậu nói có phải là nói thật không? Ngay từ lần đầu tiên thấy tớ cậu đã thích tớ rồi?”

Cố Viễn ngẩng đầu dùng tay nâng khuôn mặt tôi lên. Trong mắt cậu tràn ngập sự mong chờ cùng sung sướng.

Tôi thở dài một hơi từ tận đáy lòng. Riêng chuyện này tôi sẽ kiên quyết không thừa nhận.

Chỉ đành lấp kín miệng mình tiếp vậy.

Trước khi nhắm mắt, dường như tôi thấy trong mắt Cố Viễn lóe lên khi đã thực hiện được gian kế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi