KHÔNG THỂ NÓI DỐI ANH

27.

Tôi muốn bản thân phải dũng cảm hơn.

Tôi đi thay cái váy ngủ gợi cảm, đốt nến xịt nước hoa trong phòng ngủ.

Tôi cố ý chỉnh đèn phòng khách sao cho thật tối, dưới đất thì trải đầy cánh hoa hồng, mở to một khúc piano lãng mạn mới tải được từ trên mạng.

Mọi thứ đều đã có đủ, chỉ còn thiếu Cố Viễn.

“Kính coong!”

Đến rồi.

Tôi mở cửa. Cố Viễn đứng ngoài cửa thấy tôi mặc váy này thì ngạc nhiên mở to hai mắt, há hốc mồm.

Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cậu đã xông đến ôm lấy tôi, sau đó vác tôi vào trong phòng ngủ.

Trời ơi cái người này, làm gì phải gấp như vậy. Đúng là đáng ghét thật nha ~

Sau khi ném tôi lên giường, Cố Viễn nhanh chóng xoay người mở tủ quần áo của tôi.

“Tống Phỉ, cậu mau thay lại quần áo đi. Ba mẹ cậu đang ở ngoài cửa!”

“Ghét ghê á… Cái gì?? Mẹ kiếp!!!”

Tôi vừa lăn vừa bò nhảy xuống khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất thay một bộ quần áo ở nhà.

Năm phút sau, tôi và Cố Viễn ngồi đối diện với ba mẹ tôi trên ghế sô pha. Không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi