KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Tuy rất sợ tối, nhưng Lâm Đường vẫn tắt đèn ngồi một mình trong tủ. Dư Tắc dùng chăn dày bọc kín cậu, nói rằng chỉ cần cậu ngủ một giấc là hắn sẽ trở về. Tất nhiên Lâm Đường không ngủ được. Bị nhốt trong không gian chật hẹp và tăm tối khiến cậu căng thẳng trợn tròn mắt, tập trung nghe từng tiếng thở và tiếng tim đập của mình.  

Dư Tắc nói không muốn đi đầu thai. Điều này hoàn toàn trái ngược với dự tính của Lâm Đường, nhưng nghe xong, tâm trạng của cậu lại khá phức tạp. Đáng lẽ cậu phải bối rối và bất an, nhưng không, cậu lại cảm thấy hơi vui vẻ. Ngày xưa, Lâm Đường thường thấy đôi lứa trên phim do dự không chịu chia ly dù hiểm nguy trước mặt, không ngờ đến lượt mình mới biết mùi vị thực sự là gì: cậu muốn Dư Tắc rời đi, lại không muốn hắn bỏ cậu một mình.

Còn Chử Khang Ninh… Lâm Đường không rõ vì sao hắn không nói ra quan hệ giữa hai người, nhưng dù bây giờ Dư Tắc không biết thì sau này cũng sẽ biết. Cậu không ngốc, cậu hiểu Chử Khang Ninh giúp Dư Tắc vì mình đã hứa sẽ sống cùng với hắn ta, nhưng hiện giờ…

Chẳng biết vì bị nhốt trong không gian chật hẹp và tăm tối quá áp lực hay vì đang lo lắng quá mức mà Lâm Đường bất giác cắn ngón tay, tự hỏi tương lai của bản thân.

Trong bóng đêm Lâm Đường không có khái niệm thời gian. Dường như mới chỉ vài phút trôi qua, lại dường như đã hết cả tiếng đồng hồ. Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.

Lâm Đường thở dốc vài hơi rồi lập tức bịt chặt miệng mũi. Cả khoang tủ chật chội chỉ còn lại tiếng tim đập điên cuồng của cậu.

“Lâm Đường? Lâm Đường…”

Người bên ngoài nhỏ giọng gọi tên cậu, hình như là giọng nữ. Đối phương đang rất dè dặt, âm thanh quá bé, nghe không được rõ ràng nhưng có vẻ là giọng của Kiều Phỉ…

Lâm Đường gõ vào cánh tủ, lại đẩy cửa ra thành một cái khe, vừa nhòm ra ngoài vừa nhỏ giọng đáp: “Kiều Phỉ? Tôi ở đây…”

Có vẻ người bên ngoài đã nghe thấy giọng cậu nên lập tức ngừng gọi. Trong bóng đêm, Lâm Đường không thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, sợ Kiều Phỉ không nghe rõ mà bỏ đi, lại đẩy cửa tủ ra thêm một chút, do dự gọi: “Kiều Phỉ? Cậu còn ở đấy không?”

Giây tiếp theo, cửa tủ bỗng nhiên bị mở mạnh ra. Một bóng dáng cao to chầm chậm ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Đường. Lúc này đối phương đã đến rất gần, Lâm Đường cũng mơ hồ nhìn thấy gương mặt hắn. Trong phút chốc, cậu như rơi tọt xuống hầm băng, cứng họng không nói nên lời.

Đêm tối khiến biểu cảm trên gương mặt Chu Trần Dật không quã rõ ràng, Lâm Đường chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: “Không ai dặn cậu, quỷ gọi tên không được trả lời à?”

Chu Trần Dật chỉ nói một câu như thế, không cho Lâm Đường thời gian phản ứng đã vươn tay bế cả cậu lẫn chăn lên, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.

Trong bóng tối, động tác của Chu Trần Dật không hề gây ra tiếng động. Dù đang bế Lâm Đường, hắn vẫn lướt đi như một bóng ma. Rõ ràng tiếng bước chân lúc trước là hắn cố ý tạo ra để Lâm Đường nghe thấy.

Lúc mới bị Chu Trần Dật bắt, Lâm Đường sợ đến ngây người. Ra khỏi biệt thự, cậu mới hoàn hồn, định há miệng gọi người nhưng lại bị Chu Trần Dật bịt miệng. Chu Trần Dật cúi đầu nhìn cậu, không nói năng gì, tiếp tục đi ra phía sau căn biệt thự.

Lâm Đường trợn tròn mắt, muốn quay đầu về phía sau nhưng lại không thoát được sự khống chế của người kia.

Chu Trần Dật hé môi: “Đừng lộn xộn.”

Lâm Đường hít mũi. Chu Trần Dật cúi đầu, thấy cậu đang hoảng sợ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Tôi sẽ không làm hại cậu, đừng lộn xộn, những người khác không tới được ngay đâu.”

Lâm Đường cảm thấy hơi tuyệt vọng. Mãi đến khi đi tới căn nhà gỗ nhỏ ở sau núi, Chu Trần Dật mới buông tay đang bịt miệng cậu ra. Nhưng nơi này cách biệt thự đủ xa, cậu có gào khản cổ cũng không ai nghe thấy được.

Nhà gỗ nhỏ không có điện, chỉ có một ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo. Trong ánh sáng lập lòe, Lâm Đường cảm thấy Chu Trần Dật càng đáng sợ. Cậu liên tục lùi về phía sau, thẳng đến khi không còn chỗ mà lùi nữa.

Thấy phản ứng của người nọ, Chu Trần Dật không khỏi sửng sốt. Cuối cùng, hắn lựa chọn đứng tại chỗ, nói: “Sau này tôi sẽ không lừa cậu nữa, cậu có thắc mắc gì, tôi sẽ giải đáp hết cho cậu.”

————

Chu Trần Dật: Cúi đầu nhận sai, thành thật chịu phạt quỳ. Không muốn chơi đánh trống truyền Lâm Đường nữa.

(*) Trò chơi vừa đánh trống vừa truyền hoa cho người bên cạnh, tiếng trống ngừng, hoa ở trên tay ai thì phạt người đó, trống càng nhanh thì nhịp truyền càng nhanh, hình phạt càng thú vị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi