KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Quỷ nam đã làm một chuyện mà hắn nghĩ là cực kỳ đáng khen, nhưng hiển nhiên Lâm Đường không nghĩ như vậy. Hắn luống cuống chân tay nhìn người kia vừa tỉnh táo đã khóc không ngừng, hỏi: “Vợ à, em sao thế?”

Mặt Lâm Đường vẫn còn dính máu của Chử Khang Ninh. Vì đứng quá gần, cậu thậm chí còn thấy rõ mặt cắt trên cái cổ sau khi hắn rơi đầu. Cậu cong người chống tay lên thân cây nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng máu me trong đầu có làm thế nào cũng không xua tan được.

Lâm Đường vừa khóc vừa nôn mửa, đến khi kiệt sức thì ôm cây khóc rống. Vụn gỗ ẩm ướt dính trên mặt cậu, làm má cậu lấm lem. Cậu vừa nức nở vừa thở dốc, khóc đến mức hai mí mắt dính lại với nhau.

Quỷ nam vươn tay đỡ Lâm Đường. Lâm Đường lập tức như người mất nước, mềm nhũn ngả vào lòng hắn. Quỷ nam áy náy nhìn người trong ngực, cuối cùng bế cậu lên đi thẳng về biệt thự.

“Vợ à, chúng ta về nhà được không? Về nhà…”

Lâm Đường không nói nên lời, mắt cậu lơ mơ, chỉ có ngón tay giật giật chứng tỏ cậu vẫn chưa ngất xỉu. Quỷ nam vẫn đang lải nhải bên tai Lâm Đường, hắn cúi đầu nhìn cậu, lòng bỗng phát sầu: rõ ràng lúc trước hoảng một chút vẫn bình thường, sao bây giờ lại sợ thành như vậy.

Hai người càng lúc càng gần căn biệt thự sáng đèn. Giữa đêm tối mịt mù, căn biệt thự hệt như một ngọn hải đăng chiếu sáng trên biển rộng.

Lâm Đường dần tỉnh táo lại: lúc cậu theo Chử Khang Ninh rời đi, biệt thự không hề có ánh đèn… Dư Tắc và Chu Trần Dật không phải người, biết bật đèn có lẽ chỉ có Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ.

Lâm Đường vươn tay kéo tóc quỷ nam, chột dạ nên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Đèn… tới gian phòng sáng đèn đi.”

Quỷ nam cũng nhìn thấy ngọn đèn duy nhất trong biệt thự. Hắn bĩu môi, hơi khó chịu nhưng vẫn đồng ý: “Được rồi.” Dù sao thì biết bật đèn cũng chỉ có hai đứa con gái kia, gây được sóng gió gì chứ.

Trở về biệt thự của mình, đương nhiên quỷ nam sẽ không đi cửa nhỏ. Hắn quang minh chính đại đẩy cửa chính, bước vào sảnh lớn hỗn loạn, đi thẳng tới lầu hai, đứng trước căn phòng duy nhất có ánh đèn.

Nghĩ đến sắp gặp lại Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ, Lâm Đường nhảy xuống khỏi vòng tay của quỷ nam, giơ tay gõ cửa: “Có ai không?”

Bên trong không có tiếng trả lời. Lâm Đường đang định gõ thêm lần nữa thì cánh cửa “két…” một tiếng, mở ra.

Lâm Đường cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không chờ cậu hiểu rõ đầu đuôi, quỷ nam đứng cạnh đã đẩy cửa bước vào trước rồi.

Trong phòng sáng trưng lại không có một bóng người. Quỷ nam đang định quay đầu nhìn về phía Lâm Đường thì cửa phòng đột ngột đóng lại, hiển nhiên Lâm Đường cũng bị nhốt ở bên ngoài. Quỷ nam bỗng biến sắc, lao tới muốn mở cửa, nhưng chẳng hiểu sao cái cửa gỗ vốn bình thường nay lại kẹt cứng, không thể lay chuyển được.

Chờ hắn dùng sức mạnh để phá cửa xong, Lâm Đường bên ngoài đã sớm biến mất không còn bóng dáng.

Giờ phút này, gương mặt có chút ấm áp khi đứng trước Lâm Đường của quỷ nam lập tức trở nên lạnh giá. Hắn nắm chặt đốt xương trong tay, quỷ khí quanh người đậm đến có thể cô thành vật chất. Trên mặt hắn xuất hiện một vết rạn màu xanh, một dòng nước đen như mực tràn từ đó ra, chảy xuôi xuống má, đôi đồng tử tăm tối nở to, chầm chậm cắn nuốt cả tròng trắng khiến mắt hắn biến thành một mảnh gương đen.

Quỷ nam đứng đơ như tượng hồi lâu mới chợt hoàn hồn. Ánh mắt hắn có lại ánh sáng một lần nữa. Hắn vươn tay lau nước đen trên mặt, đồng tử cũng trở về trạng thái bình thường, điên cuồng lẩm bẩm: “Người, người không thấy… Vợ ơi, vợ ơi… Đường Đường… em không thể học hư…”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi