KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Càng ôm chặt Lâm Đường vào lòng, Chu Trần Dật càng nhận ra một điều: Lâm Đường vốn chẳng thuộc về mình. Cơ thể họ càng gần, trái tim lại càng xa cách.

Không… Có lẽ hắn vốn không thể lấy thân phận con người để ở bên cạnh Lâm Đường.

Chu Trần Dật nghĩ tới xuất thân của mình: một cặp vợ chồng đã nhiều năm không có con dù thử mọi biện pháp khoa học hiện có. Rốt cuộc, vì cùng đường, bọn họ đã nhờ đến ác thuật để cầu xin ma quỷ, cuối cùng cầu được một con quỷ.

Dù đã khoác da người để chuyển sinh, nhưng con quỷ cũng chỉ có thể tồn tại trong hình thái người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ, nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường, cũng chẳng có ham muốn dục vọng của con người. Để trở thành một con người hoàn chỉnh, hắn đã thiết kế một cái bẫy: hắn muốn bẫy một người sống bị lệ quỷ biến thành thứ nửa người nửa quỷ, sau đó hắn sẽ ăn thịt kẻ nửa người nửa quỷ kia. Hắn có nửa phần người, đối phương cũng có nửa phần người, gộp lại sẽ trở thành một con người hoàn chỉnh.

Chu Trần Dật đã lên kế hoạch cho mọi chuyện xảy ra trong biệt thự này. Ngoại trừ một Lâm Đường được coi là sự cố ngoài ý muốn, tất cả những thứ khác đều tiến hành đúng kế hoạch của hắn: công tử nhà giàu Dư Tắc bị quỷ thuật mê hoặc khởi xướng cuộc thám hiểm nhà ma. Tiết Mục Mục vội vàng theo đuổi con đường tà đạo, bị thu hút nên theo tới. Tế phẩm được Tiết Mục Mục tỉ mỉ lựa chọn – Kiều Phỉ cùng kẻ lúc nào cũng có thể trở thành vật hi sinh – Quản Trạch Thành cũng gia nhập đội nhóm này.

Ngay khi nhóm người tập hợp, Chu Trần Dật đã nhìn thấy Lâm Đường, người vốn không nên có mặt tại đó. Nhưng hắn không để tâm, cùng lắm là thêm một tên xui xẻo thôi.

Nhưng tới bây giờ, Chu Trần Dật mới hiểu, ngày từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Đường, kế hoạch của hắn đã định trước là không thể hoàn thành.

Nhưng hắn lại hiểu ra điều này quá muộn, trước khi bản thân kịp nhận ra, hắn đã đẩy Lâm Đường đi quá xa, cũng tự đẩy mình vào tình huống tiến thoái lưỡng nan không thể quay đầu.

Chu Trần Dật buông lỏng Lâm Đường, ngơ ngẩn lui ra sau mấy bước, cúi đầu nhìn hai tay mình: một tay như bình thường, tay kia chỉ còn xương.

Hắn sớm nên nhận ra mới phải, từ lúc thân thể hắn bắt đầu mục ruỗng, hắn đã không thể biến thành người được nữa. Hắn chẳng thể ăn luôn trái tim Lâm Đường như kế hoạch, cũng không có khả năng tìm một tế phẩm thay thế khác. Chỉ là… Chu Trần Dật trầm ngâm, hắn đã theo đuổi điều này quá lâu rồi, lâu đến mức dường như sự tồn tại của hắn chỉ để được sống như một con người.

Chu Trần Dật đột nhiên hạ giọng: “Tôi là quỷ.” Trong khoảnh khắc nói ra những lời này, hắn bất ngờ cảm thấy như vừa buông được gánh nặng lớn nhất. Chu Trần Dật ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Đường, cậu vẫn là người nhát gan như lần đầu gặp mặt, nhưng sau quá nhiều đau khổ vì những âm mưu sắp đặt này… cậu sẽ chẳng nở nụ cười với hắn nữa.

Tiết Mục Mục đã chờ đến mất kiên nhẫn, nụ cười trên mặt cô ta hết sức giả tạo: “Vậy các người quyết định xong chưa? Nếu Lâm Đường đồng ý, để cậu ta đi đi thôi.”

“Không.” Chu Trần Dật phủ định thêm một lần nữa. Hắn quay đầu nhìn Tiết Mục Mục, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi đã nói rồi, tôi không đồng ý.”

Ánh mắt này của Chu Trần Dật khiến Tiết Mục Mục cũng phải lùi ra sau theo bản năng. Biểu cảm trên mặt trở nên mất tự nhiên, nhưng cô ta vẫn gắng gượng ép hỏi: “Vậy ý cậu là gì?”

Chu Trần Dật thản nhiên đáp: “Lập tức rời đi. Về phần Dư Tắc, cậu ta cũng không muốn thành quỷ, nếu đã vậy thì để cậu ta thành quỷ không tốt sao.”

Vẻ mặt Tiết Mục Mục có hơi kỳ quặc: “Lập tức rời đi? Lập tức rời đi kiểu gì?”

Chu Trần Dật rũ mắt: “Cô sợ gì chứ, tôi dẫn Lâm Đường rời đi. Dù hai con quỷ trong biệt thự này có đuổi tới thì cũng chỉ tìm tôi chứ tìm gì cô. Chờ sau khi bọn chúng rời khỏi biệt thự, mấy người cứ đi về hướng chân núi, đi đến nơi có tín hiệu rồi gọi người tới đón.”

—————-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi