KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG

Vậy là thứ cần giấu đã giấu xong, cả hai chuẩn bị quay về biệt thự. Lâm Đường nhìn cái hồ lần cuối, mặt nước tĩnh lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc là Chu Trần Dật giấu cái gì ở đó?

Lâm Đường bỗng gọi tên người nọ, hỏi: “Cậu bảo sẽ để Dư Tắc đi đầu thai, có thật không?”

Chu Trần Dật hơi cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi mở miệng: “Đương nhiên, cậu không tin tôi à?”

Lâm Đường rũ mi không đáp. Cậu chợt cảm thấy mình rất ích kỷ, vậy mà cậu lại nghĩ, nếu Dư Tắc có thể ở lại bên cạnh mình thì tốt biết bao… Nhưng chính cậu đã hại đối phương thành quỷ, giờ thật sự không nên giữ chân hắn nữa.

Tâm trạng Lâm Đường không tốt lắm, cậu thấp giọng hỏi Chu Trần Dật: “Thế vì sao cậu không muốn đầu thai? Cả cặp sinh đôi kia nữa…”

Chu Trần Dật dường như hơi cong khóe miệng, khiến nụ cười rất nhẹ và thoáng qua này như chỉ tồn tại trong ảo giác của Lâm Đường. Hắn đáp: “Chúng tôi à, có lẽ luôn có rất nhiều lý do.”

Lâm Đường cảm thấy bất an: “Thế sao?” Cậu thì thào: “Thế phải làm sao mới khiến Dư Tắc đi đầu thai được?”

Chu Trần Dật quay đầu, tiếp tục dắt Lâm Đường đi về phía trước, nói bằng giọng điệu hết sức thản nhiên: “Tôi có cách. Sao, cậu muốn Dư Tắc tiếp tục làm quỷ à?”

Lâm Đường há miệng thở dốc: “Không…” Nhưng cậu rất sợ, nếu ngay cả Dư Tắc cũng không còn, cậu phải ứng phó với ba con quỷ còn lại thế nào đây?

Dù ai là người chiến thắng sau cùng, đối với Lâm Đường mà nói, đều không phải chuyện tốt.

Lâm Đường nhìn theo bóng lưng Chu Trần Dật, bỗng nhớ tới một chuyện dù không đúng lúc lắm: lần đầu gặp mặt, Lâm Đường đã cảm thấy người này rất giống ánh trăng, hư ảo và đẹp đẽ đến mức khiến cậu lầm tưởng hắn là người tốt. Đến tận bây giờ, cậu cũng không thể phủ nhận Chu Trần Dật rất đẹp, dù là bóng lưng cũng đẹp vượt ngoài tưởng tượng… Nhưng ma quỷ am hiểu lừa gạt con người, lạnh lùng thờ ơ như hắn cũng đã lừa mình không chỉ một lần, cho nên những gì hắn nói hiện giờ, rốt cuộc câu nào là thật?

Đầu lông mày khẽ giật, Lâm Đường nhỏ giọng gọi tên hắn: “Chu Trần Dật, cậu sẽ đưa thứ trong bụng tôi cho Tiết Mục Mục à?”

Chu Trần Dật thậm chí còn chẳng ngoảnh đầu: “Không. Tiết Mục Mục không thể sống sót.”

Lâm Đường sửng sốt, tim đập thình thịch không kìm lại được: “Vì sao, các cậu bảo sẽ hợp tác cơ mà?”

Lúc này, Chu Trần Dật đột nhiên dừng bước. Hắn quay đầu, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Lâm Đường, đến khi người nọ cảm thấy mất tự nhiên mới nói: “Người và quỷ có thể hợp tác sao?” Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu, hắn tiếp tục: “Cậu còn vấn đề gì muốn hỏi nữa, hỏi hết một lần cho xong đi.”

Lâm Đường mím môi, cúi đầu, khẽ nói: “Hết rồi.”

Chu Trần Dật gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta đi tìm Dư Tắc trước, xử lý cậu ta xong thì xuống núi.”

Lâm Đường bỗng đi lại gần, nắm lấy cánh tay Chu Trần Dật, tựa vào ngực hắn như đã mỏi mệt lắm rồi, nhẹ giọng hỏi: “Cậu biết Dư Tắc ở đâu à?”

Chu Trần Dật cảm thấy da thịt nơi Lâm Đường chạm vào khẽ run lên, cơ thể cũng cứng đơ trong chớp mắt: “Có lẽ là ở hành lang tầng hai… nơi cậu ta chết.” Hắn ôm lấy vai người trong ngực, âm lượng vô thức nhỏ đi một chút: “Sao thế, khó chịu ở chỗ nào?”

Lâm Đường tựa đầu vào ngực Chu Trần Dật: “Khuya quá, hơi buồn ngủ.” Cậu nắm lấy ngón tay người nọ: “Lúc trước… tôi đã ném đốt xương quỷ nam cho vào rừng, Chử Khang Ninh cứ gặng hỏi tôi đốt xương đó ở đâu. Cậu bảo một mẩu xương thì có tác dụng gì cơ chứ?”

Nghe thế, Chu Trần Dật bỗng đứng thẳng người, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Cậu giấu chỗ nào?”

Lâm Đường ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn: “Quan trọng lắm à?” Lia mắt sang chỗ khác tự hỏi một lúc, sau đó cậu mới đáp: “Vào rừng, đi về phía đông nam, dưới gốc cây sam có một cây nấm đỏ, tôi để đoạn xương ở sau cây nấm.”

Chu Trần Dật hơi cau mày, im lặng không nói gì. Lâm Đường quan sát sắc mặt hắn, lại nói: “Cậu cũng muốn tìm à?” Im lặng một lát, cậu dè dặt nắm tay Chu Trần Dật, tỏ ra sợ hãi: “Tôi không đi có được không, tôi không muốn.”

Lâm Đường rất hiếm khi chủ động đưa ra yêu cầu, Chu Trần Dật hơi kinh ngạc, trở tay nắm lấy tay cậu: “Sao thế?”

Lâm Đường cúi đầu nhìn mũi chân: “Tối nay có thể xử lý xong mọi chuyện để xuống núi không? Bên ngoài nguy hiểm lắm, tôi muốn ở lại biệt thự chờ cậu, tôi không muốn lại bị người khác bắt đi.” Cậu chậm rãi ôm lấy thắt lưng Chu Trần Dật, vùi mặt vào ngực hắn, giọng nói mang theo tiếng nức nở: “Tôi rất sợ… Tôi muốn về nhà… Cậu sẽ đưa tôi ra ngoài, đúng không?”

Chu Trần Dật nâng cằm Lâm Đường lên, quả nhiên trông thấy cậu khóc đỏ cả mắt mũi, trông vừa ủ rũ lại vừa đáng thương.

Ngón tay run lên như bị bỏng, hắn ghì chặt Lâm Đường vào ngực, cân nhắc tính an toàn nếu để cậu ở lại một mình, cuối cùng mở miệng nói: “Được rồi, cậu ở biệt thự đi. Phòng ngủ nhỏ trong phòng đọc sách có một cái tủ.”

Chu Trần Dật để Lâm Đường ngồi trong cái tủ, dùng chăn bọc kín cậu lại. Xong xuôi, hắn nửa quỳ nửa ngồi xuống, căn dặn: “Mệt thì ngủ một giấc đi, tôi sẽ trở lại rất nhanh.”

Lâm Đường chớp mắt, gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ chờ cậu.”

Tựa như trái tim bị gõ nhẹ một cái, Chu Trần Dật cảm thấy sắt đá trong lòng cũng mềm mại hẳn ra. Hắn xoa đầu Lâm Đường, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Ngủ đi. Ngày mai chúng ta xuống núi, được không?”

Lâm Đường gật đầu, nhìn cánh cửa tủ chậm rãi đóng lại, nhấn chìm cảnh tượng trước mắt vào tăm tối.

————

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi