KHÔNG THỂ QUAY LẠI

Đến gần tối Đinh Tiểu Mẫn mới ra khỏi phòng, vừa bước xuống cầu thang thì thấy Vũ Thần đang ngồi trên sofa đọc báo, không biết Tiểu Nhu đã về từ lúc nào.


Vì còn tức giận chuyện hồi sáng, nên tính quay về phòng, nhưng lại nghe được giọng bình thản của Vũ Thần truyền đến "Không cần thuê người làm đâu, Tiểu Nhu sẽ nấu!"


Đinh Tiểu Mẫn cười lạnh "Tùy anh, không cần nói với em!"


Vũ Thần thấy cô trả lời lạnh nhạt, rồi định quay về phòng, nên lại nói "Tôi có mua cơm cho em, xuống ăn đi!"


Cô bỗng dừng bước, tại sao hắn cứ vừa đấm vừa xoa cô như vậy? Có phải hắn biết chỉ cần hắn dịu dàng với cô, thì cô sẽ mềm lòng có phải không? Hắn thật sự rất biết đánh vào điểm yếu của cô đó.


Đinh Tiểu Mẫn quay người đi xuống, ngồi đối diện Vũ Thần, hắn đưa một hộp cơm tới bên cạnh cô, cô tò mò hỏi "Là gì vậy?"


"Cơm gà em thích nhất!"


Đinh Tiểu Mẫn mở hộp cơm ra, múc một muỗng lên ăn, đúng là mùi vị cô thích nhất.


Cô nhìn Vũ Thần cũng đang nhìn cô, hỏi "Anh không giận em đã làm chị hai bị thương sao?"


Vũ Thần lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm, bình thản nói "Có giận cũng không thể bỏ đói em!"


Bỗng dưng hắn cảm thấy buồn cười, nếu là lúc trước hắn nhất định mặc kệ cô, dù cô có đói chết cũng không liên quan tới hắn, nhưng bây giờ dù có giận cô, hắn vẫn không kiềm lòng được mà quan tâm tới cô.


Đinh Tiểu Mẫn nghe Vũ Thần nói thế thì trợn mắt nhìn hắn, rồi lại cười khổ "Nếu như em không lấy anh, có lẽ tình cảm anh rể và em vợ của chúng ta rất tốt đấy!"


Cô biết hắn không xấu, nếu như không phải do cô chia rẻ hắn và chị, thì lúc trước hắn sẽ không đối xử với cô như thế.


Vũ Thần dường như cũng đồng ý với lời nói của cô, gật đầu phụ họa "Có lẽ là vậy!"


Bỗng nhiên Đinh Tiểu Mẫn lại hỏi "Anh thích chị hai như vậy, vì chị ấy là người múa ba lê ở trường đại học, hay vì là con người chị ấy?"


Hắn trầm ngâm suy nghĩ, vấn đề này hắn cũng hỏi bản thân rất nhiều lần, hắn thật sự thích Tiểu Nhu vì chính con người Tiểu Nhu, hay chỉ vì lời hứa hắn chỉ yêu cô gái có đôi mắt thuần khiết khiến hắn rung động?


Tiểu Nhu rất hiền lành, cũng rất dịu dàng, nhưng khi bên cạnh Tiểu Nhu, hắn lại không có cảm giác giống như ở trường đại học, hắn đã tự nói với mình, không sao, chỉ cần là cô gái đó thì sao cũng được.


Đột nhiên hắn đưa ánh mắt quan sát cô, mới chợt nhớ từ lúc cô xuất hiện, thì tình cảm hắn đối với Tiểu Nhu càng ngày càng mâu thuẫn.


Khi thấy cô bắt nạt Tiểu Nhu hắn tức giận, nhưng hắn lại không thể làm gì cô, khi cô nói với hắn hãy tin cô, hắn cũng rất muốn tin cô, nhưng chỉ cần nghĩ người ấy là Tiểu Nhu, là cô gái hắn hứa đời này chỉ yêu cô ấy, thì hắn lại chọn tin Tiểu Nhu.


Rốt cuộc hắn cũng không biết đối với Tiểu Nhu là yêu hay là chấp niệm?


Đinh Tiểu Mẫn thấy Vũ Thần cứ nhìn mình, lại không trả lời, nên nói tiếp "Không trả lời được sao?"


Vũ Thần không muốn nghĩ đến cảm giác mẫu thuẫn này nữa, nhíu mày nói "Em ăn đi, tôi đi ngủ đây!" Rồi quay người lên lâu.


Đinh Tiểu Mẫn nhìn đồng hồ, chỉ mới 9h tối, lại nói đi ngủ, gạt cô sao? Nhưng nhìn bóng lưng như muốn trốn tránh của hắn, cô lại thở dài "Nếu chị hai biết, anh đối với chị ấy, chỉ là chấp niệm nhất định sẽ rất đau lòng!"


Cô đã từng nghĩ, làm sao lại có một người có thể yêu một cô gái đến vậy? Bất chấp yêu, bất chấp tin cô ấy, dù không biết con người thật sự của cô ấy!


Vì hắn chấp niệm, hắn yêu cô gái ở trường đại học, trong mắt hắn cô ấy thuần khiết, là người hắn hứa sẽ dùng cả đời này để yêu, cho nên làm sao có thể chấp nhận cô ấy là người xấu xa không giống như hắn nghĩ?


Cô từng nói với hắn, cô là cô gái ở trường đại học mà hắn nhìn thấy, nhưng hắn không tin, không phải hắn không tin, mà là hắn không dám tin, làm sao có thể chịu nổi, người mình dùng lời hứa cả đời, lại là một người khác, chứ không phải cô gái trước mặt, là mình đã nhận lầm người.


Nhiều lúc cô rất muốn chứng minh cho hắn thấy, cô là người đó, nhưng như vậy thì làm sao? Cô làm sao chịu nổi cảnh chị gái mình bị bỏ rơi? Chị cô vì cô mà chịu nhiều ấm ức, làm sao cô có thể cướp đi ánh sáng duy nhất của chị đây? Coi như cô bù đắp cho chị đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi