KHÔNG THỂ RỜI BỎ NÀNG


Tuy không có Đỗ Hàn Yên đi loanh quanh người cả ngày thì thanh tĩnh, nhưng cũng đưa nàng trở về những tháng ngày buồn tẻ vô vị khó hình dung của trước kia.
Kể từ khi biết Vũ Văn Dương đã động tay động chân lên thư, Quý Liên Tích phảng phất như bị chọc thủng bong bóng lừa mình dối người, nàng không viết thư, thay vào đó hối lộ cung nữ để lời nhắn lại.

Mặc dù cũng cho đối phương truyền thư âm thầm ra cung.

Nhưng Quý Liên Tích tưởng tượng, chỉ cần một khi thái tử phát hiện, cung nữ kia chắc chắn không tránh được một trận phạt, lương tâm của nàng không thể chịu đựng được.
"Hôm nay nương nương cũng chơi cờ sao?"
Ngoài cửa sổ vẫn một mảnh tuyết trắng xóa, Quý Liên Tích tựa người vào cửa sổ, cảm thấy nhàm chán cực độ, nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp Đỗ Hàn Yên cũng ở trong tuyết trắng này, nhưng nàng không nhớ nổi mình như thế nào trước khi gặp nàng ấy.
"Hôm nay nghỉ ngơi đi." Nàng bắt đầu cảm thấy nhàm chán với hoạt động hưu nhàn này, người duy nhất có thể đánh bại nàng không ở đây, một chút nhiệt tình cũng không còn.
Tuyết Nhi nhận lệnh thu dọn bàn cờ, nhìn dáng vẻ của nương nương mấy ngày này cơm nước không vào, cả ngày nhìn ra ngoài cửa sổ, tám phần là nghĩ đến Đỗ phụng nghi.

Nàng ấy không khỏi suy nghĩ rốt cuộc Đỗ Hàn Yên đã dùng vu thuật gì mê hoặc nương nương, làm một nữ tử thành thục lý trí thành một cô gái hoài xuân.
Sau khi Tuyết Nhi dọn dẹp xong xuôi, có chút đăm chiêu nhìn Quý Liên Tích, uyển chuyển nói: "Nương nương, gần đây có chút phong thanh..."
Nghe Tuyết Nhi mở đầu như thế, Quý Liên Tích lý giải đó là chuyện liên quan đến trong cung.
Tử tế ngẫm lại, những tin đồn chống lại nàng cho đến bây giờ vẫn chưa dừng lại.


Chỉ là mấy ngày trước đó Đỗ Hàn Yên còn ở bên cạnh, thì bỏ những lời nói đó ngoài tai, nhưng hiện giờ việc này lần nữa trồi lên trong lòng.
Gần đây có nhiều người đồn thổi nàng đang cố tình thân thiết với Đỗ Hàn Yên, lợi dụng sủng ái của thái tử với Đỗ phụng nghi, áp bách nàng ấy và mình chuồn êm ra khỏi cung, không đặt thái tử vào mắt tí nào.
Việc này Quý Liên Tích cũng không để ý.
Nàng mừng là, Đỗ Hàn Yên cũng không trở thành cái đích để mọi người chỉ trích với nàng, nàng đoán là vì bây giờ Đỗ Hàn Yên đang đắc sủng, mọi người không dám tùy tiện đắc tội với nàng ấy.

Nhưng làm nàng cảm thấy tâm tư rối bời chính là chuyện này.

Theo lý thuyết thì lòng sẽ không bởi vì tranh sủng trong cung mà gợn sóng, nhưng vậy mà nàng lại không quá vui vẻ, nàng lại có chút bực bội, có chút đố kỵ.

Chỉ cần tưởng tượng vẻ mặt hưởng thụ của Đỗ Hàn Yên dưới thân thái tử, nàng liền đau khổ đến không thở được.
Bởi vì Hàn Yên? Hay là vì thái tử điện hạ?
Bên nào mới là nguồn gốc chân chính của những phiền não của nàng, nàng bối rối với vấn đề này rất lâu, cũng không có đối tượng để tâm sự, nàng cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Mặc dù ôm buồn phiền, Quý Liên Tích cũng không có cách nào phát ti3t ra ngoài, nàng chỉ có thể đem núi cảm xúc chuyển hóa thành tiếng thở dài, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà dường như nàng lại thấy bóng dáng đi tới.

Mà ánh mắt vẫn giống như lúc trước nhìn nàng, sau đó nở nụ cười mê đảo chúng sinh.

Chỉ là lần này, cả người chạy về phía mình!
"A?" Tập trung nhìn vào, đó không phải ảo giác, đó rõ ràng là Đỗ Hàn Yên!
"Liên Tích tỷ!" Nàng ấy vừa thấy Quý Liên Tích, ngay cả cửa cũng không vòng qua mà chạy lại chào hỏi Quý Liên Tích.
Người mấy hôm nay không phút giây nào không chiếm cứ đầu óc mình đột nhiên đứng trước mặt, nhất thời Quý Liên Tích phản ứng không kịp.
Thừa dịp Quý Liên Tích phát ngốc thì Đỗ Hàn Yên đã sớm vào phòng, hai thị nữ thấy người nương nương ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng xuất hiện, thức thời lui ra cho hai người không gian.
"Liên Tích tỷ, ta đến rồi này! Có nhớ ta không?"
"Hàn Yên...!Sao muội lại...!ta tưởng..." Quý Liên Tích còn chưa điều chỉnh được tâm trạng của mình, lời nói trở nên rối loạn.
Đỗ Hàn Yên cười đến không khép được miệng, nàng ấy nói: "Sau khi để thái y nhìn vết thương ở chân, hắn nói phải dưỡng thương mấy ngày mới khỏe.

Cho nên Xuân Nhi vẫn không muốn để ta xuống giường, cả người đều chây lười cả rồi." Nói một nửa, nàng ấy kéo váy lên, thấy trên đầu gối vẫn còn vết xanh tím rõ ràng.
Hóa ra là như thế...
Cuối cùng Quý Liên Tích đã biết nguyên nhân, thở phào một hơi, lẩm bẩm: "Ta còn tưởng hắn..." Nói một nửa, Quý Liên Tích ngưng lại, nàng phát hiện nói những lời như thế không phù hợp, nhưng Đỗ Hàn Yên đã nhận ra, nàng ấy cười: "Liên Tích tỷ tưởng thái tử điện hạ không cho ta đến đây sao?"
Quý Liên Tích dời mắt, xem như cam chịu.

Nháy mắt, Đỗ Hàn Yên trở nên nhu hòa, thật ra nàng ấy có thể phái Xuân Nhi hoặc Hạ Nhi để lại lời nhắn, nhưng nàng ấy chính là muốn xem phản ứng của Quý Liên Tích.

Muốn xem một chút mấy ngày này mình không có ở bên cạnh, có ảnh hưởng gì nàng hay không, mà hiện tại nhìn lại, đáp án không cần nói cũng biết.
Biết được điều này, Đỗ Hàn Yên đột nhiên trở nên lớn mật.
Nàng ấy nhẹ nhàng cầm tay đặt lên bàn của Quý Liên Tích, xê người lại gần nàng, mắt khẽ chớp: "Đừng nói là hắn, cho dù là thần tiên cũng không có cách ngăn ta đến gặp tỷ."
Âm thanh vừa dứt, Quý Liên Tích cảm thấy máu nóng trong người mình lập tức dâng trào, nàng rút tay bị nắm ra: "Nếu muội không dưỡng thương cho tốt mà tự tiện chạy đến đây, thần tiên cũng không cứu được muội..."
Đỗ Hàn Yên nghe xong không khỏi bật cười: "Liên Tích tỷ quan tâm đ ến ta thế sao?"
"Đây không phải đương nhiên sao? Dù sao đi nữa, muội bị phạt một nửa là do ta." Nàng chọc đầu Đỗ Hàn Yên, người sau nàng dường như có chút ý kiến, không hài lòng mím môi.
Quý Liên Tích nói tiếp: "Muội đó, gần đây ngoan chút, dù chân bình phục cũng đường xem thường."
"Vì sao?" Đỗ Hàn Yên nghiêng đầu hỏi.
Quý Liên Tích khó hiểu ngược lại nhìn nàng ấy.

Cho dù là dưỡng thương, cũng không nên không nghe không hỏi chuyện trong cung, nắm giữ tất cả tin tức là cách để tồn tại trong cung, Quý Liên Tích quyết định nhân dịp giáo dục một chút: " Đám người Hạ Nhi không nói cho muội biết chuyện gần đây trong cung sao?"
Không nghĩ Đỗ Hàn Yên sang sảng trả lời: "Có! Thật không biết là ai loan tin đồn, rõ ràng người bị bức ra khỏi cung là Liên Tích tỷ!"
Quý Liên Tích sửng sốt: "Muội không sợ ta sẽ kéo xuống nước hả?" Mặc dù bây giờ không có chuyện gì, suốt ngày ở cùng một chỗ với mình, sớm muộn gì lửa cũng bén tới chỗ nàng ấy.
"Ta chỉ sợ Liên Tích tỷ nhớ ta thôi!" Nàng ấy cười ranh mãnh.
Quý Liên Tích lắc đầu, muốn bảo nàng ấy sớm trở về, nhưng Đỗ Hàn Yên không muốn: "Hôm nay Liên Tích tỷ còn chưa dạy ta viết chữ đâu!"
"Cái này có thể học bất cứ lúc nào, nhưng đoạn thời gian này muội nên tránh hiềm khích." Vì suy nghĩ cho nàng ấy, Quý Liên Tích quyết tâm bảo nàng ấy trở về, thậm chí giao phó cho Nguyệt Nhi Tuyết Nhi không được cho nàng ấy đi vào.

Không nghĩ đến chuyện ra nông nỗi thế, đến ngày hôm sau, Đỗ Hàn Yên vẫn xuất hiện trước cửa sổ.
"Không phải ta đã nói với muội..."
"Ta cũng đã nói với tỷ..." Nàng ghé sát vào song cửa, cắt lời Quý Liên Tích: "Ai cũng không thể ngăn cản ta gặp tỷ, cho dù là bản thân tỷ." Nói xong thì nở nụ cười, còn trưng ra tư thế trèo cửa vào.
"Chờ đã! Nữ nhi khuê tú mà đi leo cửa sổ cái gì, giống như người không được lộ diện ra ngoài, nếu như bị ai thấy được thì sao bây giờ?" Quý Liên Tích vội vàng ngăn cản nàng ấy lại.
"Nhưng chúng ta không phải không được lộ diện sao?" Đỗ Hàn Yên chắn chắn nói.

Liên Tích tỷ không phải sợ có người thấy hai người ở chung với nhau sao?
Quý Liên Tích dừng lại.

Lời này nói cũng không sai, nhưng mà sao nghe vào có chút kỳ quái?
"Nếu Liên Tích tỷ sợ hãi, tỷ có thể trồng một vài ở hậu viện để che lại nha.

Như vậy ta lẻn vào phòng cũng sẽ không có ai phát hiện."
"Cây sao có thể mọc trong ngày tuyết được..." Mặc dù ngoài miệng Quý Liên Tích oán giận, nhưng vẫn cho nàng đi vào.
Đỗ Hàn Yên vỗ tuyết trên người, thấy khuôn mặt bất mãn của Quý Liên Tích, láu lỉnh nói: "Chúng ta như vậy giống yêu đương vụng trộm vậy đó."
Quý Liên Tích nghe vậy cố không để ý tới sóng đang gợn trong lòng, chọc đầu nàng ấy: "Muội chỉ thích nói bậy thôi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi