Lúc chiều Khúc Trực nói ở ngoài, là đi tọa đàm ở trường tiểu học sao? Trịnh Bảo Châu nghĩ một lúc, rồi ấn like tin vòng bạn bè của cô Trương.
Trịnh Bảo Châu không xem di động nữa, cầm khăn vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, rồi đi xuống ăn cơm. Mùa này trời tối sớm, đèn trong vườn hoa đã sáng lên từ lâu, do sắp tới Noel, khách sạn cũng mua đồ trang trí Noel, lúc này còn có người trang trí ở bên ngoài.
Trịnh Bảo Châu đang nghĩ có nên ăn xong rồi ra ngoài hỗ trợ một chút không, Lương Tuệ Tuệ đã ôm mấy quyển sách dày cộp chạy tới.
“Cô Bảo Châu, sách này là chị cho em ạ?” Lương Tuệ Tuệ đặt sách lên bàn, chỉ cho Trịnh Bảo Châu xem, “Vừa nãy có anh shipper đưa tới cho em, anh ta để ở lễ tân rồi đi mất, em chưa kịp hỏi ai đặt anh ta đưa nữa.”
Trịnh Bảo Châu lật quyển sách trên bàn, đều là sách Tuệ Tuệ cần để sau này thi, cô lật một quyển, phát hiện trên đó còn có chữ: “Đây là có chữ viết này.”
Lương Tuệ Tuệ thò đầu vào, đọc to hàng chữ nhỏ ở trang bìa lót lên: “Bất cứ lúc nào, cũng có thể bắt đầu một cuộc đời mới.”
Lương Tuệ Tuệ đọc xong, tự cô nàng cũng ngẩn ra, Trịnh Bảo Châu cũng nhìn hàng chữ nhỏ ấy, cong môi cười: “Viết không tồi, không chỉ hợp với em, còn rất hợp với chị nữa.”
Lương Tuệ Tuệ ngẩng đầu nhìn cô: “Thế là không phải cô Bảo Châu tặng em à?”
“Không phải.” Trịnh Bảo Châu lắc đầu, “Nhưng những thứ này đều là lúc sau em cần dùng.”
Lương Tuệ Tuệ càng thấy lạ hơn, ngoại trừ cô Bảo Châu, còn ai sẽ tốt với cô ấy như thế? “A, em biết rồi! Có phải là anh Khúc tặng em không?”
Trịnh Bảo Châu vẫn lắc đầu: “Đây không phải chữ của Khúc Trực.”
Lương Tuệ Tuệ sầu não nhìn cô: “Vậy là ai ạ?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Không phải chị cũng không phải Khúc Trực, vậy chắc là Tề Thịnh tặng em đó.”
Lương Tuệ Tuệ trợn mắt lên, dường như không tin được: “Anh Tề á?”
“Đúng, không thì còn ai?”
Lương Tuệ Tuệ nghĩ nghĩ, đúng là không còn ai khác.
“Được rồi, mặc kệ là ai tặng em, đây đều là chúc phúc của người đó cho em, em phải học thật giỏi, đừng phụ lòng người ta tặng sách.”
“Vâng, em sẽ ạ!” Lương Tuệ Tuệ gật mạnh đầu, ôm đống sách trên bàn lên. Trước khi xoay đi, cô nàng lại nhìn Trịnh Bảo Châu: “Cô Bảo Châu, chị nhận ra chữ của anh Khúc ạ?”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Đây là trọng điểm sao?
Cô nhìn vẻ mặt “gặm được rồi, gặm được rồi” của Lương Tuệ Tuệ, mỉm cười với cô nàng: “Chị với Khúc Trực cùng bàn nhiều năm như thế, nhận ra chữ của anh ta cũng không kì lạ chứ?”
“Không lạ ạ, rất tốt ạ!” Lương Tuệ Tuệ lần này ôm sách đi thật, “Em không làm phiền cô Bảo Châu ăn cơm nữa!”
Trịnh Bảo Châu nhìn bóng lưng chạy đi của cô nàng mà bật cười, cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Di động cô đặt trên bàn, cô ăn một miếng đậu phụ, dùng ngón trỏ tay trái khẽ lướt trên màn hình. Màn hình mở khóa xong dừng lại ở vòng bạn bè, ở phía trên cùng có một số một màu đỏ, biểu hiện cô có thông báo mới.
Cô ấn vào, thấy là cô Trương đã bình luận ở bài đăng vòng bạn bè mà cô đã like.
Cô giáo Trương: Xem ra sức hấp dẫn của trai đẹp rất lớn, câu lên rất nhiều gái xinh tron vòng bạn bè của tôi [cười trộm] Trả lời các em gái và các mẹ, tôi vừa hỏi giúp mọi người rồi, người ta còn chưa có bạn gái đâu [cười trộm] Nhưng tiến sĩ Khúc của bọn tôi chi một lòng muốn đền ơn Tổ quốc, không có thời gian yêu đương [cười trộm]
Trịnh Bảo Châu: “….”
Cừ thật, cho dù là vòng bạn bè của người khác, thiết lập của Khúc Trực cũng không ngã. Thế cứ để Khúc Trực khóa chết với tổ quốc đi, đừng ra ngoài làm hại con gái nhà người ta!
Cô vừa lướt vòng bạn bè vừa ăn cơm, còn chưa kịp ăn xong, cô Trương lại đăng một bình luận mới.
Cô giáo Trương: Mọi người nhiệt tình quá, xem ra Tổ quốc cũng không ngăn được mọi người ha [che mặt] Phương thức liên hệ tôi không tiện cho, nhưng tôi đang ăn cơm với cậu ấy đây, mọi người muốn gửi ảnh thì mau lên, tôi đưa cậu ấy xem [cười trộm]
Cô giáo Trương: A ha, người ta nói, thật sự không tìm bạn gái, bạn trai cũng không [che mặt] Đây là video tọa đàm của bọn tôi hôm nay, có thể xem ở website chính thức của trường, nếu mọi người nhiệt tình như vậy, không bằng xem tọa đàm của bọn tôi nhé [Link]
Trịnh Bảo Châu: “….”
Bình luận này của cô Trương ở tầng thứ năm.
Trịnh Bảo Châu lấy khăn giấy lau khoé miệng, tay nhỏ khẽ chạm vào đường link.
Giao diện chuyển tới website của trường, ảnh bìa của video là ảnh của Khúc Trực, có thể nói là dùng sắc đẹp của Khúc Trực lừa người ta vào nghe tọa đàm.
Bây giờ giáo dục cũng không từ thủ đoạn hen.
Trịnh Bảo Châu thổn thức.
Bởi vì lần tọa đàm này chủ yếu cho học sinh tiểu học, cho nên tọa đàm không có tính học thuật gì, mà là một tọa đàm công ích.
Chủ đề là quan tâm người khiếm thị.
Khúc Trực mặc bộ âu phục cắt may vừa người, đứng trên bục giảng lớn của giảng đường hình bậc thang chào hỏi mọi người, các bạn nhỏ phía dưới phản ứng rất nhiệt liệt, không chỉ cho anh một tràng vỗ tay cực lớn, mà còn hét to anh trai rất đẹp nữa.
Trịnh Bảo Châu: “…”
Làm vậy mà giáo viên không nhắc sao? Khúc Trực không phải là người, ngay cả học sinh tiểu học cũng không tha ?
Khúc Trực trên bục giảng hoàn toàn không bị lay động, sau khi ra hiệu mọi người yên tĩnh thì bắt đầu tọa đàm: “Các em có biết ở nước ta có tất cả bao nhiêu người khiếm thị không?”
Các bạn nhỏ đồng thanh trả lời: “Không biết ạ—–”
Khúc Trực đáp: “Nước ta có hơn mười triệu người khiếm thị, cũng là nước có nhiều người khiếm thị nhất thế giới, nhưng bình thường các em ra đường, có thấy họ không?”
“Không ạ—”
“Vậy các em có từng nghĩ vì sao không? Là vì họ không thích ra ngoài à?” Lần này Khúc Trực ngược lại không để các bạn nhỏ trả lời, mà tự anh nói ra, “Bọn họ có thể không thích ra ngoài thật, bởi vì bọn họ ra ngoài khó khăn quá.”
Nói tới đây, Khúc Trực ấn PPT trên máy tính một cái, màn sân khấu siêu to sau lưng anh chiếu hình ảnh trên PPT của anh lên. Có thể vì suy xét đến bên dưới đều là các bạn nhỏ, PPT của Khúc Trực cực kỳ sặc sỡ sắc màu, còn dùng sticker mà các bạn nhỏ yêu thích nhất, vừa nhìn là biết không phải Khúc Trực làm.
Sao anh có tính trẻ con như vậy được chứ.
Trịnh Bảo Châu bĩu môi, xem tiếp video.
“Nói tới đây, chúng ta xem người khiếm thị bình thường ra ngoài như thế nào trước nhé.” Khúc Trực chỉ lối đi cho người mù trên màn hình, nói với các bạn nhỏ, “Đây là lối dành cho người khiếm thị, cũng được gọi là con đường sinh mạng của người khiếm thị, các em có thể thấy những miếng gạch lát lối đi này, nó có hai loại hoa văn nổi, một loại hình cột, một loại hình tròn. Hình cột có nghĩa có thể đi thẳng an toàn, còn hình tròn có nghĩa là phía trước có chướng ngại vật, cần chuyển hướng.”
Khúc Trực kiên nhẫn giảng cho các bạn nhỏ cách dùng lối đi cho người mù, sau đó di chuyển tới giữa sân khấu: “Hôm nay để các em thể nghiệm cảm giác của người khiếm thị, chúng tôi đặc biệt làm một lối đi đơn giản ở đây, có bạn nhỏ nào muốn lên đi thử không nào?”
Chơi trò chơi là phần các bạn nhỏ thích nhất, hơn nữa thầy giáo trên bục giảng còn đẹp trai như thế, hơn phân nửa các bạn nhỏ dưới giảng đường giơ tay, tranh nhau nói: “Em em em!”
Cuối cùng Khúc Trực chọn một cậu bé và một cô bé lên sân khấu, tay anh cầm hai cái bịt mắt, lát nữa sẽ bịt mắt của hai bạn nhỏ. Để tránh hai bạn nhỏ bị thương, hai bên lối đi cho người mù đều trải đệm.
Hai bạn nhỏ chống gậy dẫn đường, chậm rì rì đi trên lối cho người mù, cẩn thận cảm nhận hoa văn dưới chân, khi phát hiện miếng gạch lát có hình tròn, bắt đầu thử chuyển hướng.
Các bạn nhỏ ở phía dưới xem rất nghiêm túc, không dám thở mạnh dù chỉ một cái, như sợ tiếng thở lớn chút thôi cũng làm bạn mất tập trung.
Toàn bộ quá trình Khúc Trực luôn đi bên cạnh hai bạn nhỏ, giúp bọn họ thuận lợi đi tới điểm cuối. Những khán giả nhỏ tuổi dưới đài nhiệt tình vỗ tay cho họ, Khúc Trực bảo hai bạn nhỏ trên sân khấu tháo bịt mắt, sau đó hỏi cậu bé cạnh mình: “Có thể nói cho mọi người cảm giác vừa nãy không?”
Cậu bé này cực kỳ hướng ngoại, đứng trên sân khấu to như vậy cũng chẳng sợ gì, ghé vào gần mic của Khúc Trực nói: “Sau khi bịt mắt em thấy cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nhưng những hoa văn trên gạch lát, em cảm nhận được, chỉ có dẫm trên đó em mới dám đi tiếp!”
Khúc Trực gật đầu, lại hỏi cô bé còn lại: “Còn em?”
Cô bé nói: “Em cũng cảm thấy giống thế, cứ thấy nó rất là quan trọng ạ.”
Khúc Trực sờ đầu cô bé, đứng thẳng dậy, nói với mọi người: “Qua việc làm mẫu của hai bạn nhỏ, các em hẳn đã cảm nhận được lối đi này quan trọng với người khiếm thị như thế nào, vậy chúng ta sẽ xem xem lối đi cho người khiếm thị trong thực tế là thế nào nhé?”
Khúc Trực mời hai bạn nhỏ trở lại ghế ngồi, một lần nữa về tới máy tính ấn ra vài bức ảnh. Ảnh là do anh tự chụp hết, toàn là lối đi của người mù bị đủ các loại đồ vật chiếm dụng: “Đây đều do tôi tiện tay chụp, các em có thể thấy, trên lối đi trừ người khiếm thị, còn có đủ những thứ khác.”
Anh nói tới đây có bạn nhỏ dưới khán đài bật cười, nhưng sau đó lại vô thức bắt đầu suy nghĩ lại.
Khúc Trực lại đổi mấy tấm ảnh, lần này là lối đi có khuyết điểm trong việc thiết kế: “Ngoài tình huống bị chiếm dụng, có có tình huống thiết kế không hợp lý, ví dụ như trường hợp nắp cống ở ngay trên lối đi cho người khiếm thị, hoặc trường hợp chín cong mười tám quẹo này, hoặc như loại này, trực tiếp dẫn người khiếm thị đâm vào tường.”
Cậu bé ban nãy lên sân khấu nhìn những bức ảnh Khúc Trực chiếu lên, không nhịn được mà đứng lên hét to một câu: “Vậy chẳng phải làm vớ làm vẩn sao? Người gì thế, không được thì để em làm cho!”
Các bạn nhỏ ở phía dưới bắt đầu cười ầm lên, mấy bạn cùng lớp thân thiết với cậu bé không ngừng ồn ào, bảo cậu lên luôn.
Khúc Trực lại lần nữa bảo mọi người yên lặng, nói với bạn nhỏ thiết kế nên học chuyên ngành gì xong, lại tiếp tục tọa đàm. Xong phần lối đi cho người khiếm thị, anh bắt đầu nói về hai thứ mà người khiếm thị dựa vào khi ra ngoài, gậy dẫn đường và chó dẫn đường.
“Các em biết chó dẫn đường chứ?”
“Biết ạ—-!”
Khúc Trực phóng một bức ảnh của chó dẫn đường trên máy tính cho mọi người xem, có cô bé lớn gan đứng dậy, tay còn giơ một cái băng đô tai chó: “Thầy ơi, đây ạ!”
Khúc Trực nhìn cô bé, không biết cô bé có ý gì, cô bé ngây thơ nói: “Chó đáng yêu lắm, thầy có thể đeo cái này giảng bài cho bọn em được không ạ?”
Khúc Trực: “….”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Trịnh Bảo Châu ngồi trước màn hình cười rộ lên, “Làm hay lắm!”
Các bạn nhỏ đều đầy mặt chờ mong nhìn Khúc Trực, ngay cả giáo viên phụ trách trật tự hiện trường cũng khuyên Khúc Trực: “Không thì thầy Khúc đeo đi, các bạn nhỏ thích những thứ này lắm, thầy mang lên giảng bài cho các bạn, sẽ thú vị hơn, các bạn nhỏ cũng tích cực hơn.”
“…” Khúc Trực quả thật đã viết đầy mặt hai chữ từ chối.
Trịnh Bảo Châu đã cười đau cả bụng, cô giáo này chắc cũng muốn thấy Khúc Trực đeo tai chó, nhưng mà….Khúc Trực cậu ta sợ chó nha ha ha ha!
Cô hả hê nhìn Khúc Trực trên màn hình, ai có thể nghĩ được, cuối cùng có thể trị được Khúc Trực lại là các bạn nhỏ ngây thơ đáng yêu chứ!
Khúc Trực tuy mặt đầy từ chối, nhưng vì không để các bạn nhỏ thất vọng, rốt cuộc anh vẫn đeo băng đô tai chó lên đầu.
Trịnh Bảo Châu lập tức chụp ảnh lưu lại, như bắt được thóp của Khúc Trực.
Sau khi đeo băng đô lên, Khúc Trực mới đầu có hơi mất tự nhiên, nhưng nói một lúc, anh đã quên mất chuyện đó: “Chó dẫn đường tuy rất đáng yêu, nhưng lúc các em thấy chúng nó ở bên ngoài, thì chúng nó đều đang làm việc nghiêm túc, cho nên chúng ta không được quấy rầy chúng nó, biết chưa nào?”
“Biết rồi ạ—-”
Giảng xong chương đó, cuối cùng Khúc Trực giới thiệu với các bạn nhỏ những thứ mà khoa học tiến bộ có thể mang lại cho người khiếm thị, đó cũng là lĩnh vực chuyên ngành của anh, chẳng qua những thứ đó lại khá khó hiểu đối với các bạn nhỏ, cho nên anh chỉ điểm qua mà thôi, mục đích chủ yếu là bồi dưỡng chút hứng thú với khoa học cho các bạn nhỏ.
“Được rồi, tọa đàm của chúng ta hôm nay tới đây là hết.” PPT của Khúc Trực lật tới trang cuối cùng, trên đó viết lời kết của hôm nay, “Hi vọng qua buổi tọa đàm hôm nay, về sau các em thấy ba mẹ dừng xe trên lối cho người khiếm thị, có thể sửa đúng cách làm của ba mẹ. Chỉ cần chúng ta cùng chung tay, hoàn cảnh sống của người khiếm thị nhất định sẽ dần được cải thiện.”
Nói tới đây, anh còn nhìn những khuôn mặt non nớt dưới khán đài một vòng: “Các em đều là tương lai của đất nước, các em trở nên tốt hơn, thì chính là đất nước của chúng ta trở nên tươi đẹp hơn.”
Thanh tiến độ của video đi tới điểm cuối, tự động dừng lại. Tọa đàm dài hơn một tiếng, nhưng Trịnh Bảo Châu lại cảm giác như mới xem chưa bao lâu, hơn nữa Khúc Trực đột nhiên kéo lập ý lên cao, làm cô….tự dưng cảm động quá.
Không ngờ, sức ngấm của tọa đàm cũng lớn ra phết.
Cô khóa di động, nhìn sắc trời bên ngoài. Lúc này đã tối lắm rồi, ngay cả nhân viên trang trí noel ở bên ngoài cũng đã ngơi tay. Trịnh Bảo Châu không ngờ mình vậy mà ngồi xem tọa đàm của Khúc Trực lâu đến thế, nhà hàng bây giờ cũng chẳng còn ai….
Cô ho nhẹ một tiếng, cầm di động trở về phòng. Xem xong tọa đàm của Khúc Trực, di động chỉ còn 10% pin, Trịnh Bảo Châu thuận tay sạc điện cho nó, thì nghe có người gõ cửa bên ngoài.
Cô đi tới nhìn một cái, đứng bên ngoài lại là Khúc Trực. Đồng tử của cô giật giật, mở cửa cho Khúc Trực: “Đại tiến sĩ Khúc, có việc gì sao?”
Khúc Trực hẵng còn mặc bộ tây trang trong video, chỉ là cái băng đô tai chó trên đầu đã lấy xuống rồi, Trịnh Bảo Châu bỗng thấy tiêng tiếc.
Khúc Trực đứng ngoài cửa quan sát cô mấy lượt, cũng chẳng có ý đi vào: “Không có gì, chỉ qua thăm cậu thôi, hôm nay bị nhốt trong thang máy, không sợ quá khóc nhè đấy chứ?”
Trịnh Bảo Châu khinh thường hừ một tiếng, “Cậu tưởng tôi còn là tôi hồi đó sao? Biểu hiện hôm nay của tôi là đỉnh nhất ở đó đó!”
Khúc Trực cười nhẹ một cái, thấy cô quả thật như không sao, bèn nói: “Vậy tôi về trước đây.”
Trịnh Bảo Châu lườm anh một cái: “Cậu chỉ tới nói thế thôi?”
“Ừ.” Khúc Trực cũng nhìn cô, “Hay là cậu có gì muốn nói với tôi?”
Trịnh Bảo Châu mím môi, giơ tay gẩy tóc: “Hôm nay tôi thấy cậu trên vòng bạn bè của cô Trương, không tệ nha, một bức ảnh gây chấn động, khó trách người ta nói trai đẹp đăng ảnh selfie chính là làm từ thiện.”
Khúc Trực nghĩ một lát, vô thức hỏi một câu: “Còn có cách nói vậy á?”
“Ừa.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Cho nên về sau cậu có thể suy xét đăng nhiều hơn, cũng coi như tích đức cho mình.”
“…” Khúc Trực im lặng nhìn cô một cái, gật đầu đáp, “Biết rồi.”
Anh nói xong bèn vào phòng, Trịnh Bảo Châu đóng cửa lại, mở máy tính chuẩn bị xem tiếp bộ web drama của Cao Bác Vân. Vì di động đang sạc, cô cũng mở thêm wechat trên web, xem xong một tập phim, cô tiện tay lướt vòng bạn bè, phát hiện Khúc Trực vậy mà đăng một bức selfie thật!
“Èo.” Trịnh Bảo Châu cảm thán một tiếng, phóng to bức ảnh lên xem. Ảnh selfie của Khúc Trực rất tùy tiện, không cố ý bày tư thế, nhưng vì mặt đẹp, tùy tiện chụp cũng rất đẹp trai. Trịnh Bảo Châu bấm like cho anh, chờ lát xem vòng bạn bè sôi trào.
Cô và Khúc Trực có không ít bạn chung, nhưng cô chờ mười phút, dưới ảnh selfie của Khúc Trực vẫn chỉ có một like của cô, không khoa học nha!
Ngay cả quý bà Tô Minh Hỷ hay tương tác với vòng bạn bè của Khúc Trực, cũng như không thấy bài đăng này!
….Mọi người mù tập thể rồi à??
Trịnh Bảo Châu nghĩ không ra, cô lại chờ thêm mười phút, vẫn chỉ có một like của cô, cô rốt cuộc không nhịn được đi hỏi Khúc Trực.
Trịnh Bảo Châu: Vòng bạn bè của cậu sao chỉ có mình tôi like thế??
Khúc Trực trả lời rất nhanh: “Bởi vì tôi chỉ cho mình cậu thấy.”
Tim Trịnh Bảo Châu “Thịch” một cái, bỗng dưng đập nhanh một nhịp. Cô nhìn tin nhắn trả lời của Khúc Trực, đưa tay áp lên má mình.
Trịnh Bảo Châu:?Ý là sao?
Khúc Trực: Cái này gọi là trợ nghèo một cách chuẩn xác.
Trịnh Bảo Châu: …..[Cười mỉm]
Trợ nghèo cái đầu quỷ nhà anh!
Trịnh Bảo Châu bẹp miệng, bùm bùm trả lời Khúc Trực: “Tôi là hộ nghèo á? Vòng bạn bè của tôi hơi bị nhiều trai đẹp đấy nhá!”
Khúc Trực: Ồ? Gửi xem nào?
Trịnh Bảo Châu chụp một loạt ảnh, gửi hết cho Khúc Trực: “Ha ha!”
Một phút sau.
Khúc Trực: Xem xong rồi, tôi vẫn đẹp trai nhất.
Lời cà khịa của cô còn chưa gửi đi, Khúc Trực đã gửi một tin: “Sao cậu lại add lắm con trai thế?”