… Trịnh Bảo Châu chưa từng gặp ai ăn vạ như vậy.
Cô sửng sốt một chốc, mới mở miệng nói: “Đây là lừa gạt kiểu mới hả??”
Khúc Trực nhìn chằm chằm cặp mắt đen sâu thẳm của cô, như có lực hút nào đó, khiến người ta không thể bỏ qua: “Vậy là cậu không tính chịu trách nhiệm với tôi?”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Vừa lúc người phục vụ đồ ăn hóng hớt liếc Trịnh Bảo Châu một cái.
“……” Trịnh Bảo Châu chưa từng nghĩ Khúc Trực là người như thế, còn biết trói buộc đạo đức, “Hơn nửa năm trước có một con mèo lạc tới khách sạn tôi, nó vừa thấy tôi đi ra, liền đâm vào chân tôi, sau đó bẹp một cái, ngã ra đất không chịu dậy. Sau đó bọn Lương Tuệ Tuệ nhận nuôi nó, lần trước tôi còn thấy cậu cho nó ăn đấy.”
“……” Khúc Trực giật khóe miệng, “Vậy nên?”
“Nên nó trả ơn cậu, truyền thụ kinh nghiệm cho cậu hả? Quá siêu.”
“……” Khúc Trực nhìn cô một hồi, sau đó khẽ hừ một tiếng, “Cậu nói nhiều như vậy, còn chả phải không muốn chịu trách nhiệm?”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Người ngồi đối diện là Khúc Trực thật sao! Chứ không phải bị mèo bám vào người!
Cô nàng bồi bàn bên cạnh còn sốt ruột hơn cô, người đẹp này không được à, trai đẹp ngời ngời như thế cô còn không đè! Nếu không được thì để cho mị đi!
“Được, tôi chịu trách nhiệm, hôm nay tất cả thịt bò dạ dày ruột vịt tôi nhúng giúp cậu!” Trịnh Bảo Châu nói, rồi gắp một miếng dạ dày siêu phẩm thả vào nồi nhúng vài giây, đếm số rồi vớt lên, “Vừa chín!”
Cô kẹp dạ dày đã nhúng vào bát của Khúc Trực, lẩu nấu lên mùi thơm nức mũi, Khúc Trực nhìn cô một cái, cầm đũa kẹp dạ dày xoay xoay trong đĩa chấm.
Trịnh Bảo Châu nhìn anh ăn xong, quan tâm hỏi: “Ăn ngon chứ?”
Khúc Trực gật đầu: “Không tồi.”
“Vậy tôi nhúng cho cậu miếng thịt bò!” Trịnh Bảo Châu bắt đầu ân cần phục vụ, cả buổi đều lo cho Khúc Trực, bản thân lại không ăn mấy.
Cô không thừa nhận vì cô chột dạ.
Cô không biết lời Khúc Trực nói hôm nay ý gì khác không, nhưng cô lảng đi, Khúc Trực về sau cũng không nhắc lại. Trịnh Bảo Châu bỗng phát hiện mình hơi rén, lúc trước cô nói với Mạnh Nhã Hâm mình ha.m m.uốn cơ thể Khúc Trực, nhưng cơ hội thật sự bày ra trước mặt, cô lại hơi sợ hãi.
Đây chẳng lẽ Diệp Công thích rồng trong truyền thuyết???
“……” Không, không thể nào, Trịnh Bảo Châu cô sao lại hèn thế được, chỉ vì quá đột ngột chưa chuẩn bị tốt mà thôi. Ừ đó!
Trịnh Bảo Châu hít sâu một hơi, đầu óc toàn là Khúc Trực. Rốt cuộc anh nói đùa với cô, hay thật sự có ý với cô nhỉ?
Khúc Trực hẳn sẽ không lấy chuyện này ra giỡn với người khác, nên là anh thật sự muốn cùng mình……
Không được không được, không thể tưởng tượng tiếp nữa.
“Phụt!” Trịnh Bảo Châu nghĩ tới một số hình ảnh kích thích, mặt nóng lên đem mình chôn trong chăn.
…… Vậy cô đúng là Diệp Công thích rồng phải không! Bây giờ high thì được gì!
Tiếng di động rung trong căn phòng yên ắng nghe rõ mồn một, Trịnh Bảo Châu thò một tay từ ổ chăn ra, sờ được di động lại rụt về.
Tin nhắn là Mạnh Nhã Hâm gửi, cô nàng thấy trong nhóm có người nói cô và Khúc Trực ra ngoài ăn lẩu, cố ý tới hỏi tiến triển.
Trịnh Bảo Châu: Tiến triển là, sau khi tao về download ngay cái APP chống lừa đảo quốc gia. [ Cười mỉm ? ]
Mạnh Nhã Hâm:???
Tiến triển gì thần kỳ vậy?
Trịnh Bảo Châu không nhắn lại nữa, ôm chăn ngơ ngác, ngơ ngơ một hồi thì ngủ mất.
Không quá mấy ngày, tổ nhiếp ảnh hậu kỳ dùng tốc độ nhanh nhất sửa xong ảnh cho Trịnh Bảo Châu, có rất nhiều bức ảnh mà nhiếp ảnh gia cảm thấy không tồi, số lượng gửi cho cô hơn lúc trước đã bàn nhiều. Chu Hiểu Nam làm Trịnh Bảo Châu tự chọn mười mấy bức, đăng lên Weibo, Trịnh Bảo Châu nhìn ảnh cả nửa ngày, thấy mỗi một bức đều khó lấy hay bỏ.
Trời ơi, sao cô lại đẹp thế nhỉ! Cô bị sắc đẹp của mình mê hoặc rồi!
Cuối cùng cô gian nan chọn mười lăm bức ảnh, đăng lên weibo vào thời gian Chu Hiểu Nam chỉ định. Ảnh vừa đăng lên các tình yêu theo dõi cô đã vào bình luận, thời gian này bọn họ còn tự lấy một cái tên, kêu Kim Nguyên Bảo.
Quả thực nói đúng tiếng lòng của Trịnh Bảo Châu.
Chu Hiểu Nam đã nghĩ ảnh của Trịnh Bảo Châu sẽ khiến cho dân mạng trên Weibo chú ý, nhưng không nghĩ sẽ khiến nhiều người chú ý như vậy, chị vốn còn định tiêu tiền mua hot search cho Trịnh Bảo Châu, kết quả ảnh chụp Trịnh Bảo Châu dựa vào sức mình xông lên hotsearch số năm.
Đây là cái hotsearch cao nhất mà Trịnh Bảo Châu từng lên, bản thân cô cũng ngơ ngác.
“Chị Hiểu Nam, đây không phải hotsearch chị mua cho em thật chứ?” Trịnh Bảo Châu cầm di động, nhìn Chu Hiểu Nam hỏi. Chu Hiểu Nam ngồi trước máy tính, không ngừng cập nhật số liệu: “Không thật mà, chị vốn định mua cho em cái mười mấy thôi, không ngờ…… Em tiết kiệm tiền thật đấy.”
“……” Trịnh Bảo Châu lặng đi một lát, lại hỏi, “Vậy chị mua fans cho em à?”
Hôm nay bình luận của cô bùng nổ, xem không xuể, fans Weibo cũng tăng như điên, hiện giờ đã hơn mười vạn.
Chu Hiểu Nam nói: “Gần đây đang bận chuyện phòng làm việc, nào có rảnh mua fans Weibo cho em.”
Trịnh Bảo Châu yên lặng mở bình luận của mình, nhìn xem những fans mới tới này đang nói những gì.
“A a a a chị đẹp quá đẹp quá, đây nhan sắc thần tiên gì vậy chời [ Khóc ]”
“Vợ ơi sao em đẹp thế!!! Tui bị mê hoặc mất rồi ai thấu đây [ Sắc ]”
“Chị tiên nữ xuống trần vất vả quá! [ Tim][ Tim ][ Tim ]”
“Bảo Châu đẹp cao cấp ghê, có cảm giác giống người đẹp thập niên 70-80! Có phần giống Tô Minh Mỹ á! ( Lộ tuổi rùi)”
“Lầu trên nói rất đúng, nữ minh tinh bây giờ đẹp thì đẹp đó, nhưng bị ảnh hưởng thẩm mỹ internet quá, sửa đến nỗi chẳng còn đặc sắc! Hứa với mị đừng động mặt đừng giảm béo, Bảo Châu như bây giờ là đẹp nhất!”
“Hu hu hu cảm ơn chị đã làm thẩm mỹ của showbiz lùi lại 20 năm!!! Em nhìn mặt người đẹp mạng đủ lắm rồi [ Khóc]”
“Bảo Châu mặc chính là bộ váy trình diễn trong bộ sưu tập mùa xuân của JS – thương hiệu con cao cấp của Sâm Thụy đó! Cổ mặc nó siêu đẹp, Sâm Thụy chuyển tiền đi!! [ hình ảnh ]”
Phía dưới đi theo một đoàn kêu Sâm Thụy chuyển tiền.
Trịnh Bảo Châu: “……”
Giang cư mận đúng là người người tài giỏi, không chỉ biết bưng bô, còn biết tìm đủ cách kiếm tiền giúp cô.
Cảm động. T^T
“Chị thấy rất nhiều người chạy đến weibo chính thức của Sâm Thụy, kêu họ chuyển tiền cho em đấy.” Chu Hiểu Nam cũng phát hiện dân mạng chơi tới bến, vừa cười vừa bảo Trịnh Bảo Châu.
Trịnh Bảo Châu nói: “Em thấy, họ còn bảo em không cần giảm béo.”
Chu Hiểu Nam: “……”
Chị ho khan một tiếng, làm bộ không nghe thấy câu đó: “Đợt này Sâm Thụy cọ nhiệt của em, nếu họ nhạy bén một tí, khẳng định sẽ share Weibo cảm ơn.”
Chu Hiểu Nam vừa mới nói không bao lâu, weibo chính thức của Sâm Thụy thật sự đã share weibo của Trịnh Bảo Châu, cảm ơn cô ủng hộ sản phẩm thương hiệu trong nước. Trịnh Bảo Châu cho rằng chuyện cũng chỉ vậy thôi, lúc sau độ hot của bộ ảnh sẽ xuống dần. Đợt này tăng nhiều fans như vậy, đối với cô mà nói đã là niềm vui bất ngờ, cô rất vừa lòng.
Kết quả cùng ngày hôm đó, người của Sâm Thụy đã liên hệ Chu Hiểu Nam, nói muốn để Trịnh Bảo Châu làm người phát ngôn cho thương hiệu JS. Sâm Thụy là thương hiệu thời trang lâu đời trong nước, trước đây vẫn luôn nhắm vào thị trường cấp trung, quần áo không thể nói là rẻ, nhưng so với thương hiệu lớn quốc tế thì giá đó rẻ bèo rồi. Theo internet phát triển, rất nhiều thương hiệu mới xuất hiện, cũng tạo thành một đòn nặng với Sâm Thụy, doanh số bán hàng ngày một giảm.
Nhưng từ mấy năm nay họ tái cơ cấu lãnh đạo, phong cách đột phá rất lớn, chiến lược marketing cũng ngày càng tinh chuẩn. Thương hiệu khởi tử hồi sinh trông thấy, nở rộ mùa xuân thứ hai, tung ra dòng phụ cao cấp JS, khẩu hiệu là muốn trở thành thời trang cao cấp dành riêng cho dân trong nước.
Có thể thấy tham vọng bừng bừng.
Khi Chu Hiểu Nam thấy tin nhắn của đối phương, còn ngớ ra một lát, thậm chí nghi ngờ có phải lừa đảo không: “Bảo Châu, bên này người của Sâm Thụy liên lạc với chị, nói là muốn hợp tác làm đại diện thương hiệu với em.”
“Hả?” Trịnh Bảo Châu còn ngồi đó chơi di động, nghe thế cũng ngớ ra hệt Chu Hiểu Nam, “À thì, di động của chị đã tải APP chống lừa đảo quốc gia chưa?”
“……” Chu Hiểu Nam không trả lời, trước tiên xác minh thân phận đối phương, xác nhận đúng là người của Sâm Thụy, mới cùng Trịnh Bảo Châu nói tiếp, “Không phải lừa đảo, tới bàn chuyện hợp tác thật.”
Trịnh Bảo Châu xuống khỏi sô pha, đến cạnh Chu Hiểu Nam kéo ghế ngồi xuống: “Sâm Thụy dạo này như đúng là tìm không ít minh tinh làm đại diện, chả phải Lâm Tử Khâm là đại diện thương hiệu của họ đấy à?”
“Đúng vậy, nhưng đại diện của họ phân cấp rất chi li, danh hiệu được đưa ra cũng khác nhau, Lâm Tử Khâm là cao nhất, danh hiệu này cũng chỉ có mình anh ta.” Chu Hiểu Nam quá quen với cách làm của bên nhãn hàng, “Ngoài Lâm Tử Khâm, bên dưới còn có một tiểu hoa, mấy idol ra mắt từ tuyển tú.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Có thể thấy cấp bậc của quý giới nghiêm ngặt, nhưng em chưa là gì hết mà.” Thậm chí năm trước, cô còn đang diễn vai quần chúng ở phim trường.
Chu Hiểu Nam nói: “Nhưng giờ em có lưu lượng, bộ ảnh của em hôm nay xuất sắc thật. Mặt khác có lẽ họ cũng thật sự cảm thấy em mặc váy của họ đẹp, cho nên họ đưa ra là đại diện cho JS, tuy là thương hiệu con, nhưng trước mắt thương hiệu này chưa từng có minh tinh làm đại diện, hơn nữa là dòng phụ cao cấp. Cuối cùng, hẳn là thấy em có lời, họ rất coi trọng khả năng phát triển của em trong tương lai, cho nên thừa dịp em đang rẻ, ký hợp đồng với em trước.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Cái lý do cuối thật đúng là thực tế cuộc đời.
“Vậy em có ý định hợp tác không?” Chu Hiểu Nam hỏi cô.
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Đương nhiên, tuy phí đại diện có lẽ không nhiều, nhưng chân muỗi cũng là thịt mà.”
“…… Ừ, để chị nói giúp em.” Chu Hiểu Nam nói, “Chị sẽ cố hết sức kéo giá cao một tí.”
“Hay á!”
Chu Hiểu Nam báo một giá không thấp đối với một người mới, chị đã chuẩn bị sẵn sàng cò cưa với đối phương, nhưng đối phương lại sảng khoái bất ngờ, chẳng khó xử gì đã đồng ý luôn. Có lẽ là định nhân lúc đang nóng, làm ngay cho xong, lưu trình cũng cực nhanh, cùng ngày ký hợp đồng, Sâm Thụy và JS đều thông báo người phát ngôn đầu tiên của JS trên Weibo.
Fan weibo của Trịnh Bảo Châu nhoáng cái đã rần rần lên.
“???Chuyển tiền thật kìa!!!”
“Ha ha ha ha cười chết, Bảo Châu của chúng mình vậy là có đại diện??”
“Tôi đã nói mà, sắc đẹp chính là hàng có giá [ Đầu chó ]”
“Chúc mừng chị đẹp! Hóng phim nhanh chiếu [ Ôm một cái ]”
“Nếu vậy, tui nói thẳng, lần trước vòng cổ cùng hoa tai Bảo Châu chụp ảnh đeo, là của Trăn Ức, châu báu Trăn Ức có phải cũng nên chuyển tiền không [ Đầu chó ]”
“@ Châu báu Trăn Ức, khỏi cảm ơn [ Đầu chó ]”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Thế này hơi quá. Châu báu Trăn Ức là hãng trang sức châu báu nhất nhì trong nước, tuổi còn lớn hơn Trịnh Bảo Châu, người phát ngôn từng mời cũng đều cỡ Tô Minh Mỹ.
Thời điểm Tô Minh Mỹ còn sống, châu báu Trăn Ức luôn do dì đại diện, trước nay chưa từng thay đổi, trang sức châu báu của Tô Minh Mỹ, cũng có rất nhiều của Trăn Ức. Đúng vì chịu ảnh hưởng đó, hiện giờ hãng trang sức mà Trịnh Bảo Châu yêu nhất chính là Trăn Ức. Sau khi Tô Minh Mỹ mất, có một thời gian dài Trăn Ức không mời người phát ngôn mới, đúng là chân ái với dì, người phát ngôn sau đó, cũng là ảnh hậu quốc dân giống Tô Minh Mỹ.
Chẳng qua mấy năm nay, họ cũng bắt đầu mời một số diễn viên lưu lượng, người phát ngôn hiện tại của Trăn Ức, chính là người từng va nhau với Trịnh Bảo Châu trong đoàn làm phim – Tôn Tịnh.
Tôn Tịnh mặt mũi xinh đẹp, độ nổi tiếng cao, nhưng kỹ thuật diễn xuất luôn vấp phải tranh luận, lời đồn được lăng-xê cũng chưa bao giờ dứt. Đặt vào khi trước, Trăn Ức sẽ không bao giờ mời cô ta làm người phát ngôn.
“Có lẽ bên nhãn hàng để thích ứng hoàn cảnh chung, cũng không thể không cúi đầu trước lưu lượng.” Trịnh Bảo Châu và Chu Hiểu Nam ngồi trong phòng làm việc vừa trông coi, vừa chuyện phiếm.
Việc sửa phòng làm việc đã vào giai đoạn cuối, sắp dùng chính thức được. Vì hai ngày này Trịnh Bảo Châu hot rần rần, người gửi đơn tới phòng làm việc cũng tăng đột biến, Trịnh Bảo Châu và Chu Hiểu Nam xem sơ yếu lý lịch còn không xuể.
Chu Hiểu Nam tắt một hồ sơ, nói với Trịnh Bảo Châu: “Cũng liên quan tới nội bộ của họ, chị cũng hóng được ít drama của Trăn Ức, thấy bảo phe phái trong nhà họ đấu đá ghê lắm, trước đây thái tử của Trăn Ức thế đơn lực mỏng, bị ép ra nước ngoài, nghe nói dạo này trở về rồi.”
“A, gì cơ gì cơ?” Chị nói đến cái này, Trịnh Bảo Châu tớn lên, ai không thích nghe drama của đại gia, “Thái Tử mà lại thế đơn lực mỏng?”
“Sao, chưa thấy trong cung đấu à? Thái Tử là nhất định phải mạnh à? Hoàng đế còn làm bù nhìn cơ mà.”
“…… Chị nói rất có lý.” Trịnh Bảo Châu vội vàng nhớ lại mấy quyển cung đấu mình từng đọc, “Nên đây là tranh đấu giữa phái bảo hoàng với phái cách tân?”
“…… Tựa tựa thế, người phát ngôn chỉ là một biểu hiện bên ngoài của cuộc đấu đá ấy thôi.”
“Oa, kích thích ghê.”
“……” Chu Hiểu Nam nhìn cô một cái, “Em vẫn nhanh đi sàng lý lịch đi, tình hình của Trăn Ức phức tạp hơn Sâm Thụy nhiều, không phải dân mạng nói vài câu là giúp em lấy được đại diện đâu.”
“Em đâu phải vì đại diện.” Trịnh Bảo Châu lầu bầu, “Em hít drama thôi mà. Em mua đồ của nhà họ nhiều vậy, mà chưa bao giờ biết có vụ này đấy.”
Cô ngồi lại trước máy tính, đang xem sơ yếu lý lịch, thì nhận được tin nhắn của Vương Tĩnh Nghệ.
Vương Tĩnh Nghệ: Chị em, tớ vừa thấy hot search, cậu đại diện cho JS!!!
Trịnh Bảo Châu: Đúng vậy!
Vương Tĩnh Nghệ:!! Trâu bò! Chúc mừng chị em oa oa!
Vương Tĩnh Nghệ: Ngẫm hai ta từ cùng nhóm tiền cảnh mà ra, tự dưng xúc động quá [ che mặt ]
Cô nàng vừa nói vậy, Trịnh Bảo Châu cũng nhớ lại những ngày từng cùng nhau thức khuya dậy sớm, đóng vai quần chúng ở phim trường. Rõ ràng thời gian đó còn chưa qua bao lâu, nhưng nhớ lại như đã cách mình rất xa, rất xa.
Trịnh Bảo Châu: Gần đây cậu thế nào? Qua tết tớ bận quá, lâu rồi không liên lạc với cậu.
Vương Tĩnh Nghệ: Tớ vẫn nhận vai ở phim trường [ che mặt ] cũng may hiện tại là khách mời, không mệt như hồi trước nữa
Trịnh Bảo Châu nghĩ nghĩ, hỏi cô nàng: “Cậu có từng cân nhắc ký hợp đồng với công ty quản lý chưa?”
Vương Tĩnh Nghệ: Cậu biết bên phim trường đấy, người tới dụ dỗ nhiều, nhưng không mấy ai đáng tin [ che mặt ]
Trịnh Bảo Châu: Dạo này tớ đang xây dựng phòng làm việc riêng, nếu cậu đồng ý, có thể tới chỗ tớ? Tuy bây giờ tớ cũng chẳng có công tác, nhưng ít nhất tớ có thể bảo đảm không lừa cậu [ đầu chó ]
Vương Tĩnh Nghệ ngẩn ngơ, hóa ra còn làm vậy được à!
Vương Tĩnh Nghệ:! Đi theo cậu là tớ chắc dạ! Hơn nữa tớ coi trọng cậu, phim của cậu mà chiếu chắc chắn sẽ hot, tớ đi theo cậu là được ăn sung mặc sướng rồi[ che mặt ]
Trịnh Bảo Châu: Ha ha ha ha được, để tớ gửi địa chỉ phòng làm việc cho cậu, hôm nào rảnh cậu có thể qua đây bàn trực tiếp [ nhe răng ]
Vương Tĩnh Nghệ: Ok! Cậu đúng là chị em quý báu [ rơi lệ ]
Trịnh Bảo Châu gửi định vị cho Vương Tĩnh Nghệ, kêu Chu Hiểu Nam một tiếng: “Chị Hiểu Nam!”
Chu Hiểu Nam không thèm ngẩng đầu: “Sao vậy? Tìm được trợ lý phù hợp rồi à?”
“Không phải.” Trịnh Bảo Châu cười hắc hắc, “Em ký một nghệ sĩ cho phòng làm việc của chúng ta!”
Chu Hiểu Nam: “???”
Chu Hiểu Nam rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn cô, đây là thói quen làm nữ doanh nhân của sếp Trịnh à?
Thế nhưng càng khiến cô không ngờ là, đúng thời điểm hai người khua chiêng gõ mõ chuẩn bị phòng làm việc, một cái hotsearch tựa đề “Trịnh Bảo Châu phẫu thuật thẩm mỹ” khí thế khó đỡ xông lên no.1 bảng hotsearch.