KHÔNG THỂ THÀNH NGƯỜI YÊU

Mạnh Nhã Hâm vừa nói xong, cả bàn đều yên tĩnh. Trịnh Bảo Châu khẽ giật giật khóe miệng, mặt đắp lên nụ cười giả lả: “Ha ha ha, Mạnh Nhã Hâm uống nhiều quá rồi, mọi người đừng nghe cậu ấy nói bậy.”

Mạnh Nhã Hâm trừng mắt nhìn cô không vui, phủ nhận: “Tao không uống nhiều, tao còn uống được nữa!”

“….” Trịnh Bảo Châu kẹp một miếng thịt rang cháy cạnh nhét vào miệng Mạnh Nhã Hâm.

Mạnh Nhã Hâm ú ớ hai tiếng, phát hiện miếng thịt trong miệng ăn rất ngon, bèn tự cầm đũa lên gắp một miếng.

“Ha ha, mọi người ăn đi.” Trịnh Bảo Châu cười khan hai tiếng, kêu mọi người ăn cơm, định đánh trống lảng chuyện đi phim trường. Đáng tiếc Tề Thịnh không lĩnh ngộ được tinh thần của cô, vẫn bừng bừng hứng thú hỏi cô: “Cô Bảo Châu, cô đi phim trường à? Cô…cô đầu tư hả?”

Trịnh Bảo Châu cảm thấy cái cớ này không sai, đang định hùa theo, Mạnh Nhã Hâm bên cạnh lại lúng búng mở miệng: “Không phải, nó đi làm diễn viên đấy.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

Tề Thịnh kinh ngạc trợn tròn cả hai mắt: “Cô muốn làm diễn viên?”

“Tôi không…”

“Tôi thấy rất hợp với cô đó!” Tề Thịnh vốn không cho cô cơ hội phủ nhận, kích động như kiểu anh ta mới làm diễn viên, “Cô xinh đẹp như thế, hoàn toàn không thua kém các sao nữ trên TV! Đúng không Khúc Trực?”

Trịnh Bảo Châu: “…”

Thật muốn đóng gói Tề Thịnh và Mạnh Nhã Hâm quẳng ra ngoài. ?

Khúc Trực chầm chậm đáp một tiếng, như cười như không nhìn Trịnh Bảo Châu: “Lại nói, ước mơ lúc nhỏ của Trịnh Bảo Châu chính là làm nữ minh tinh đấy.”

“Thật sao? Tôi ủng hộ cô, cô Bảo Châu!” Tề Thịnh lên tinh thần tiếp ứng cho Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu trầm mặc một lát, rồi đưa tay vỗ vai Tề Thịnh, ý bảo anh ta lùi ra sau một chút, sau đó bốc một nắm lạc nguyên vỏ trong đĩa lên, nhìn Khúc Trực cười gằn: “Khúc Trực, tôi bây giờ đã không còn là đứa con nít học lớp ba nữa, nếu cậu còn dám mách lẻo với mẹ tôi, tôi sẽ đồng quy vu tận với cậu biết chưa.”

Vừa nói cô vừa dùng sức bóp nắm lạc trong tay vài cái, lúc bàn tay khẽ mở ra, vỏ lạc vỡ từ lòng bàn tay cô rơi rụng lả tả.

Giống như đem Khúc Trực nghiền xương thành tro.

Tề Thịnh: “…”

Khúc Trực: “…”

Khúc Trực trầm ngâm một lát, nhìn tay Trịnh Bảo Châu hỏi: “Tay cậu không đau hả?”

“…” Đau, nhưng đó không phải trọng điểm. Trịnh Bảo Châu ngay cả lông mày cũng không nhíu, khí tràng bùng nổ hếch cằm: “Cậu biết nên làm thế nào rồi chứ?”

Khúc Trực: “….”

Nói không chừng Trịnh Bảo Châu thích hợp làm diễn viên thật, anh thấy cô diễn cũng đạt lắm.

Mắt thấy bữa cơm này sắp lạnh, tổ viên tổ phụ trách không khí Sầm Đồng Đồng và Tề Thịnh vội vàng nhảy ra cứu trường, để bữa cơm đón gió được tiếp tục.

Về sau mọi người đều ăn ý không nhắc lại chuyện này nữa, cơm nước xong sắc trời đã tối, Trịnh Bảo Châu thấy Mạnh Nhã Hâm say đến độ không đi nổi, dứt khoát cho cô nàng mượn một phòng khách sạn, để cô nàng ngủ qua đêm. Sầm Đồng Đồng và Tề Thịnh cùng đường, bèn cùng gọi một chiếc xe quay về nội thành, cũng coi như có người chiếu ứng. Khúc Trực nhìn xe của bọn họ khuất dần, quay người về khách sạn, lúc chờ thang máy, vừa khéo đụng trúng Trịnh Bảo Châu đang muốn lên lầu.

Trịnh Bảo Châu thấy anh thì tặc lưỡi một cái, khoanh tay trước ngực đi tới. Cửa thang máy mở ra, hai người ai nấy đứng một bên, ở giữa giống như được ngăn cách bởi một “đường vĩ tuyến 38”[1] hay vẽ trên bàn thời tiểu học.

[1] Vĩ tuyến 38: Vĩ tuyến 38 lần đầu tiên được đề xuất là đường chia cắt bán đảo Triều Tiên vào năm 1902. Đến năm 1948, đường phân cách này trở thành biên giới giữa hai quốc gia mới được thành lập trên bán đảo Triều Tiên là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên và Đại Hàn Dân Quốc. Sau cuộc Chiến tranh Triều Tiên (1950-1953), đường biên giới mới được ấn định là vùng phi quân sự cắt chéo qua vĩ tuyến 38 theo hướng đông-bắc tây-nam. – Nguồn: wikipedia.

Bầu không khí trong không gian kín rất yên tĩnh, không ai định để ý ai, cuối cùng cho đến khi cửa mở ra, Trịnh Bảo Châu mới mất kiên nhẫn nhắc một câu: “Nhớ đừng nói linh tinh trước mặt mẹ tôi.”

Khúc Trực hừ khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi không nói thì cậu có thể giấu cả đời được sao?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Tôi cũng không tính giấu bọn họ cả đời, chờ tôi công thành danh toại, bọn họ có phản đối cũng vô dụng.”

Khúc Trực như có như không à một tiếng: “Giống hệt như đám tra nam muốn nấu gạo thành cơm nhỉ.”

Trịnh Bảo Châu: “….”

“Tôi nhớ năm lớp 12, cậu muốn đăng ký thi Học viện Điện ảnh. kết quả xém tí nữa chọc tức bà ngoại phải vào ICU?” Khúc Trực nhìn cô, “Bây giờ tuổi bà ngoại cậu còn lớn hơn, cậu trái lại không sợ nữa ư.”

“Cậu đừng nhắc lại chuyện đó với tôi.” Khóe miệng Trịnh Bảo Châu giật một cái, hồi đó cô vốn lên kế hoạch lén đăng ký ngành nghệ thuật, kết quả không đề phòng chủ nhiệm lớp trao đổi với phụ huynh, lần đó cả nhà đều nổ tung, “Tôi cũng tới bệnh viện, mới biết diễn xuất tinh vi của dì nhỏ ở đâu mà ra. Hóa ra đều di truyền từ bà ngoại tôi cả.”

“….” Khúc Trực suy ngẫm lời cô nói một chút, hỏi, “Bà ngoại cậu giả vờ?”

Trịnh Bảo Châu chậc châc hai tiếng: “Diễn viên kỳ cựu trong nhà đấy.”

Khúc Trực: “…”

“Nếu là giả vờ, sao lúc sau cậu không đăng ký thi nữa?”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Bọn họ vì ngăn tôi đăng ký, ngay cả chiêu đó cũng dùng, nếu tôi đăng ký thật, không biết còn náo loạn thế nào nữa.”

Năm ấy cô giữ cho gia đình êm ấm, lựa chọn thỏa hiệp, nhưng hiện tại cô đã độc lập rồi, núi cao hoàng đế xa, muốn giấu gia đình cũng dễ hơn nhiều so với hồi đi học.

Điều kiện tiên quyết là Khúc Trực không mật báo.

Nghĩ thế cô lại nhìn Khúc Trực, Khúc Trực như biết cô muốn nói gì, trước khi cô mở miệng đã nói: “Tôi không rảnh thế, cậu đừng tự lòi là được.”

Trịnh Bảo Châu có phần ngạc nhiên nhìn anh: “Sao cậu dễ nói chuyện thế?”

“Tôi không phải đứa con nít lớp ba nữa, với lại tôi cũng không muốn đồng quy vu tận với cậu.” Nói đoạn, anh lại nhìn Trịnh Bảo Châu hừ một tiếng, “Chẳng qua tôi không ngờ, cậu cố chấp với cái ước mơ đó đến vậy.”

Trịnh Bảo Châu không phục ngẩng đầu: “Sao, bởi vì ước mơ của cậu được A+, ước mơ của tôi được B-, nên chỉ có cậu được cố chấp, không cho tôi cố chấp à? Ước mơ là không phân hơn kém nhé!”

“…” Khúc Trực gật đầu, mở miệng nói, “Nhưng trình độ viết văn thì có đó.”

Trịnh Bảo Châu: “…”

“Hừ.” Trịnh Bảo Châu kiêu ngạo hừ một tiếng, ngoảnh đầu bỏ đi.

Vừa về tới phòng, cô liền nghe thấy điện thoại kêu “Đinh” một tiếng, là nhóm tiền cảnh đăng thông báo. Gần như là tin tức vừa đăng lên một giây, bên dưới đã có người comment báo danh, Trịnh Bảo Châu lúc trước nghe Vương Tĩnh Nghệ phổ cập khoa học, đã sửa sang  thông tin của mình lưu vào note, lúc này nhanh tay copy rồi đăng lên.

Tốc độ tay của cô cũng không tồi, cướp được top mười, nhóm trưởng sẽ ấn theo thứ tự báo danh để sàng lọc, sau khi xác định sẽ công bố danh sách.

Tên của Trịnh Bảo Châu may mắn xuất hiện trong danh sách thống kê cuối cùng của nhóm trưởng, ở ngay phía sau tên của Vương Tĩnh Nghệ. Cô đang tính gọi Vương Tĩnh Nghệ, Vương Tĩnh Nghệ lại nhắn tin cho cô trước: “Chúc mừng, chúc mừng, ngày mai có thể cùng nhau vào đoàn làm phim rồi!”

Trịnh Bảo Châu: [Hell yeah]!

Vương Tĩnh Nghệ: Tầm giờ này mỗi ngày trong nhóm sẽ đăng tin báo danh, tốc độ tay nhất định phải nhanh!

Trịnh Bảo Châu: Ừ, cướp thông báo kí.ch thích thật đấy!

Trịnh Bảo Châu hiện giờ sóng lòng vẫn còn dâng trào, cô tính về sau tầm giờ này phải vào nhóm ôm cây đợi thỏ.

Vương Tĩnh Nghệ: Ha ha ha ha, ngày mai gặp ở bãi đỗ xe nhé. Đúng rồi cậu có ghế xếp không? Không có thì mai tớ mang cho cậu một cái.

Trịnh Bảo Châu: Cảm ơn chị em! Hôm sau tớ cũng chuẩn bị một cái.

Vương Tĩnh Nghệ: Ừ ừ, trong đoàn làm phim không có ghế ngồi, đều phải tự chuẩn bị ghế đấy.

Vương Tĩnh Nghệ lại truyền thụ cho Trịnh Bảo Châu một ít kỹ xảo khi diễn vai quần chúng, xong hai người liền nghỉ ngơi lấy sức cho hành trình ngày mai. Sáng mai chín rưỡi tập hợp, Trịnh Bảo Châu tuy ở hơi xa, nhưng thời gian vẫn tính là dư dả.

Buổi sáng cô vẫn dậy sớm, sửa soạn xong thì mở APP Tử Vi ra xem một cái, màu may mắn hôm nay là màu nâu.

Cô vào phòng thay đồ chọn một bộ váy liền cotton màu caramel, bên ngoài kết hợp một cái áo khoác dáng dài màu nâu nhạt. Thay quần áo xong cô còn xuống nhà ăn dùng bữa sáng trước, sau đó mới gọi xe đến phim trường.

Trước khi xuất phát cô cũng cân nhắc tự mình lái xe, nhưng lại nghĩ quay xong mình có khả năng mệt thành chó, nên cô vẫn chọn gọi xe taxi.

Lúc đến bãi đỗ xe thì còn cách thời gian hẹn hai mươi phút, ở hiện trường đã có không ít người đứng đợi, chờ lát nữa thống nhất cách sắp xếp ngồi xe buýt đi quay. Trịnh Bảo Châu đang tìm Vương Tĩnh Nghệ trong đám người, một cô gái đã gọi cô trước: “Cậu là Trịnh Bảo Châu phải không? Tớ là Vương Tĩnh Nghệ.”

Trịnh Bảo Châu nghe thấy, bèn nhìn về phía cô gái. Người gọi cô là một cô gái vóc dáng cao gầy, để tóc đen dài, tướng mạo thanh tú.

“Xin chào, tớ là Trịnh Bảo Châu.” Trịnh Bảo Châu mỉm cười chào cô gái một tiếng, thấy cô gái mang theo hai cái ghế thật, vội cầm lấy một cái. Vương Tĩnh Nghệ còn đang đánh giá cô, có phần kinh diễm nói: “Cậu trông xinh thật đấy, sao cậu lại ở nhóm dự bị được!”

“Ờm…” Có lẽ là anh trai giới thiệu cô thân với trưởng nhóm này nhất chăng.

“Điều kiện của cậu cũng không tồi nha, sao cậu cũng ở nhóm dự bị?” Trịnh Bảo Châu đảo khách thành chủ hỏi một câu.

Vương Tĩnh Nghệ đáp: “Tớ không đủ cao, nếu tớ được 168 thì có thể vào nhóm 1 rồi.”

“À, không sao đâu.” Trịnh Bảo Châu an ủi cô gái, “Dù sao tớ cũng nghe nói, tiền lương của nhóm chính thức và nhóm dự bị đều giống nhau.”

“Ha ha ha ha cái này thì đúng.” Vương Tĩnh Nghệ tán đồng, sau đó lại bắt đầu ngắm Trịnh Bảo Châu.

Điều kiện của Trịnh Bảo Châu quả thực rất tốt, tuy không tinh quá gầy nhưng dáng người vẫn đẹp, chiều cao khẳng định được 168, vào nhóm chính thức là không vấn đề, quan trọng nhất là mặt rất đẹp, Vương Tĩnh Nghệ đóng diễn viên quần chúng ở đây cũng được hai tháng rồi, chưa từng thấy một diễn viên quần chúng nào đẹp như vậy.

Cô ấy đột nhiên a một tiếng: “Tớ nghe nói hôm kia chỗ đoàn của Tôn Tịnh, có một diễn viên quần chúng cãi nhau với Tôn Tịnh, không phải là cậu chứ?”

Trịnh Bảo Châu chớp mắt, có hơi kinh ngạc. Đây chính là chuyện tốt chẳng ai hay, chuyện xấu người người biết sao?

“Sao cậu biết chuyện ấy?” Cô hỏi.

Vương Tĩnh Nghệ đáp: “Tớ nghe một người chị em kể, cô ấy đúng lúc ở trong đoàn của Tôn Tịnh. Nghe nói là Tôn Tịnh thấy diễn viên quần chúng đấy quá đẹp, cướp mất sự nổi bật của cô ta, mới không dùng người đó nữa.”

Mới nghe kể như thế, Vương Tĩnh Nghệ còn không tin, tuy Tôn Tĩnh bị nghi ngờ về diễn xuất, nhưng dung mạo vẫn là một mĩ nữ được công nhận, không đến nỗi mất tự tin đến thế chứ? Hôm nay gặp được Trịnh Bảo Châu hàng thật, cô ấy coi như hiểu được.

“Chị em à, cậu mạnh thật đấy!” Vương Tĩnh Nghệ dựng ngón cái với Trịnh Bảo Châu, “Diễn viên quần chúng như bọn mình không có nhân quyền nhất trong đoàn, cậu lại dám thách thức Tôn Tịnh! Trâu đấy!”

Trịnh Bảo Châu xua tay, ý bảo cô ấy hạ giọng chút: “Địa vị của diễn viên quần chúng có thấp thật, nhưng chuyện gì cũng phải phân phải trái đúng sai chứ.”

“Nói không sai, nhưng ở nơi như đoàn phim này, ai nổi tiếng thì người đó có lý.” Vương Tĩnh Nghệ đóng vai quần chúng trong đoàn làm phim cũng chịu không ít ủy khuất, nhưng cô không dám trực diện thách thức vai nữ chính như Trịnh Bảo Châu.

Ở nơi này, không nổi tiếng cũng là cái tội.

“Tớ thấy quần áo cậu mặc đều là mẫu trình diễn của Bunny, điều kiện nhà cậu chắc cũng ổn ha?” Vương Tĩnh Nghệ chân thành kiến nghị Trịnh Bảo Châu, “Nếu được thì bảo trong nhà bỏ tiền lăng-xê cho, so với việc tự cậu vào đây chịu ức hiếp thì tốt hơn nhiều.”

Trịnh Bảo Châu đáp: “Nhà tớ không đồng ý tớ làm việc này, tớ cũng lén đi thôi.”

“A…Thảo nào.” Vương Tĩnh Nghệ gật đầu, nghe thấy trưởng nhóm đang tập hợp mọi người lên xe, vội kéo Trịnh Bảo Châu qua. Xe buýt đưa đón của đoàn phim chạy hết một tiếng mới đến địa điểm quay. Xe còn chưa dừng hẳn, Vương Tĩnh Nghệ đã tóm lấy tay Trịnh Bảo Châu, dùng sức cũng mạnh như năm đó Tô Minh Hỉ nghe được Trịnh Bảo Châu muốn làm nữ minh tinh vậy.

Trịnh Bảo Châu cả kinh, hỏi cô ấy: “Gì zợ?”

Vương Tĩnh Nghệ không giấu được kích động, nói: “Đó, đó là đoàn phim《Khanh Trần》á! Vai nam chính là Lâm Tử Khâm!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi