Trịnh Bảo Châu khó được một lần chủ động nhắn tin cho Đàm Diệu.
“Bên anh muốn đầu tư 《 Nơi trái tim hướng về 》à?”
Đàm Diệu nghe thấy di động vang, rũ mắt nhìn màn hình. Tên Trịnh Bảo Châu làm anh ta ngẩn ngơ, đã lâu anh ta không liên lạc với Trịnh Bảo Châu nữa, mới đầu biết Trịnh Bảo Châu muốn vào showbiz, anh ta còn suy xét phải thuyết phục bố thế nào, kết quả không đợi anh ta nghĩ ra đối sách, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đã công khai.
Sau đó Đàm Diệu hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ này, không ngờ hôm nay Trịnh Bảo Châu lại chủ động tìm anh ta.
Nhìn tin nhắn của Trịnh Bảo Châu, anh ta hơi nhíu mày, trả lời: “Tôi không biết tin này, cô nghe ai nói thế?”
Trịnh Bảo Châu: Đạo diễn Cao nói là sếp Đàm của tập đoàn Vinh Thái, có phải bố anh không?
Đàm Diệu mày càng cau hơn, theo cách nói của đạo diễn, hẳn là bố anh ta, nhưng bố anh không phải ghét nhất giới giải trí sao?
Nhưng bố anh ta dạo này hình như có chút quái quái thật, có lần anh ta đi thư phòng tìm bố, phát hiện ông đang xem tin tức về Trịnh Bảo Châu, nhìn thấy anh vào, ông vội vàng tắt giao diện máy tính.
Hiện giờ ông lại muốn đầu tư phim của Trịnh Bảo Châu? Chẳng lẽ bố anh thích Trịnh Bảo Châu?
“……” Đàm Diệu nghĩ mà cạn lời.
Đàm Diệu: Tôi về hỏi bố xem thế nào, hôm nay họp cũng không thấy ai nhắc chuyện này.
Trịnh Bảo Châu: Ồ…… Không sao, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi
Buổi chiều tan tầm về, Đàm Diệu cố tình chờ bố anh ta đi cùng. Đàm Lực Văn nhìn Đàm Diệu ngồi vào cùng một xe với mình, khẽ nhăn mày: “Xe con đâu?”
“À, lái đi bảo dưỡng rồi.” Đàm Diệu cười có lệ một câu, thuận tay đóng cửa xe. Đàm Lực Văn hừ một tiếng, căn bản không tin anh: “Mày lại gây họa, muốn xin bố hỗ trợ chứ gì.”
“Hắc, lần này thật sự không có.” Đàm Diệu nghiêng đầu, đánh giá cha già nhà anh, “Bố, con hỏi bố chuyện này, có phải bố muốn đầu tư 《 Nơi trái tim hướng về 》không?”
Sắc mặt Đàm Lực Văn lập tức thay đổi, Đàm Diệu thấy ông như vậy, trong lòng cũng căng thẳng theo.
Sẽ không bị anh đoán đúng chứ, ông bô nhà anh thích Trịnh Bảo Châu??
“Con nghe tin từ đâu?” Đàm Lực Văn bình tình hỏi anh. Đàm Diệu nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn bao che Trịnh Bảo Châu: “Chính là nghe bạn con nói thôi, bố biết con nhiều bạn mà, làm gì cũng có.”
“Thế à?” Đàm Lực Văn hỏi lại một câu, chưa nói tin hay không, cũng không tính giải thích với anh ta, “Việc này không liên quan tới con.”
“Sao việc này không liên quan tới con được? Tốt xấu gì con cũng là giám đốc công ty.”
“A, lúc này biết mình là giám đốc công ty.”
Đàm Diệu nghẹn một chút, lại thấy trong thời gian này biểu hiện của mình không tồi, tự tin cũng dâng lên: “Nếu con không phải tổng giám đốc, thì ngày nào bố cũng ép con ở công ty làm gì?”
“Không phải mày đang trị thất tình sao?” Đàm Lực Văn nói, “Bố còn không hiểu mày chắc?”
“……” Đàm Diệu không lời nào để nói.
“Cho dù bố định đầu tư thật, cũng hoạt động cá nhân, không liên can tới công ty, hẳn không cần giải thích với tổng giám đốc đây chứ.”
Đàm Diệu mày giật giật, bố anh nói vậy, chẳng khác nào thừa nhận. Chẳng qua như vậy càng quái, bố anh lại muốn tự bỏ tiền đầu tư? Bộ phim truyền hình này có mị lực thế sao?
Hay là mị lực ở chỗ khác.:)
Đàm Diệu nghĩ nghĩ liền không kìm được tiếng cười khẩy: “Bố, bố cũng nhiều tuổi rồi, đừng làm mấy chuyện gian trá nữa. Bố biết sức khỏe mẹ không tốt mà, tốt nhất là bố đừng làm bà ấy giận ra bệnh đó.”
Đàm Lực Văn nghe vậy nhíu mày: “Mày nói cái gì? A, mày còn giáo dục cả bố à? Bố làm gì gian trá, mày nói rõ xem nào.”
Đàm Diệu vẫn là trưng cái mặt lạnh: “Còn không phải sai lầm mà đàn ông khắp thiên hạ đều mắc phải à? Ha, cho dù bố muốn phạm sai lầm, người ta cũng không cho bố cơ hội đâu.”
“…… Đàm Diệu! Bố thấy mày muốn tạo phản thì có!” Đàm Lực Văn nổi trận lôi đình, nếu không vì xe còn đang đi trên đường, ông đã một cước đá Đàm Diệu xuống.
Về đến nhà xong Đàm Lực Văn vẫn mắng ầm ầm, Đàm Diệu không muốn để ý đến ông, trực tiếp đóng cửa khóa mình ở trong phòng.
Kéo lỏng cà vạt, Đàm Diệu ngồi trên sô pha nhắn tin cho Trịnh Bảo Châu: “Vừa hỏi qua bố tôi, ý ông ấy thì hình như đầu tư không phải công ty, mà là cá nhân ông ấy.”
Trịnh Bảo Châu: Cá nhân đầu tư?
Đàm Diệu: Ừ. Cô với bố tôi trước kia quen nhau à?
Trịnh Bảo Châu: Không quen á
Đàm Diệu: Ừm……
Trịnh Bảo Châu nhìn tin nhắn của, chính cô cũng thấy hơi lạ. Tập đoàn Vinh Thái luôn không thích dính dáng đến giới giải trí, hẳn là do yêu thích cá nhân của bố Đàm Diệu, thế nên hiện giờ ông bỗng muốn lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, liền rất khác thường.
Cô suy nghĩ một hồi, rồi gọi điện cho mẹ, vừa mở miệng, Tô Minh Hỉ ở đầu kia đã thao thao bất tuyệt hỏi cô: “Bảo Châu, mẹ xem ảnh trên mạng, khách sạn của con bây giờ đã bị vây kín rồi, con rời khách sạn chưa? Khúc Trực đâu? Nó cũng không ở khách sạn chứ?”
“Không ạ, từ sáng bọn con đã qua bên biệt thự rồi ……”
“Vậy là tốt rồi, bên kia an ninh tốt, các con ở đó mẹ cũng yên tâm.” Tô Minh Hỉ nói, lại ý vị sâu xa hỏi một câu, “Con với Khúc Trực, ở cùng một phòng?”
“Không có, biệt thự nhiều phòng như vậy, mẹ đừng nghĩ linh tinh?”
“Mẹ nghĩ linh tinh?” Tô Minh Hỉ ha một tiếng, “Hai đứa đã ở chung một nhà, còn sợ người khác nghĩ linh tinh?”
“……”
“Có phải hai đứa nên suy xét chuyện kết hôn không? Khúc Trực nói bố mẹ nó tháng sau về, đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm, bàn chuyện cưới hỏi luôn……”
“Chờ họ về rồi nói ạ….” Trịnh Bảo Châu nói tới đây, rốt cuộc phát hiện họ chạy lạc đường, “Không đúng, con gọi cho mẹ không phải để nói cái đó.”
“Vậy con muốn nói cái gì?”
“Con muốn hỏi một chút……” Trịnh Bảo Châu dừng một chút, “Mẹ phải bình tĩnh nhé……”
“Không phải con mang thai chứ??” Tô Minh Hỉ lập tức cất cao âm lượng, “Vậy mẹ càng phải mau liên hệ bố mẹ Khúc Trực, mau cưới thôi!”
“…… Mẹ nghĩ nhiều, con chỉ muốn hỏi, gã trai đểu dì nhỏ nhắc tới trong di thư là ai?”
Bên phía Tô Minh Hỉ im lặng một lát, rồi mới lên tiếng: “Năm đó mẹ với bà ngoại con cũng rất muốn biết người nọ là ai, nhưng sau lại xử lý hậu sự của Minh Mỹ, bận không rảnh lo tới. Sau nữa, thì cảm thấy truy cứu này đó không còn ý nghĩa, Minh Mỹ cũng không về được.”
Trịnh Bảo Châu trầm mặc một lát, lại hỏi bà: “Con không tin mọi người không hỏi thăm chút gì, hoặc nhiều hoặc ít có chút manh mối đi?”
Tô Minh Hỉ hỏi ngược lại: “Con hỏi thăm cái này để làm gì?”
“Con cũng không muốn làm gì, mẹ còn lo con úp bao tải đánh ông ta một trận chắc?”
“Con đừng nói, mẹ thấy con dám lắm.”
“……” Tính tính tuổi, người đàn ông đó bây giờ cũng tầm 50 tuổi rồi, cô mà làm vậy không chừng ra mạng người thật, “Mẹ, mẹ nói cho con một chút đi, để con còn tính, đỡ phải người ta đứng trước mặt còn không nhận ra.”
Tô Minh Hỉ suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Lúc trước Minh Mỹ làm công tác bảo mật rất tốt, bọn mẹ hỏi rất nhiều nhân viên, họ đều nói không rõ. Sau lại là tài xế của Minh Mỹ nói, thời gian đó Minh Mỹ đúng là thường xuyên ra ngoài gặp một người đàn ông, có lần anh ta nghe dì con gọi người đó là anh Đàm.”
Trịnh Bảo Châu sững sờ, tuy cô gọi cuộc điện thoại này, là vì trong lòng có chút phỏng đoán, nhưng phỏng đoán của cô thật ra không có căn cứ, nếu phải nói thì nó là “Trực giác của phụ nữ”, hiện tại thật sự khớp với tin tức của mẹ cô, trong lòng cô lại hơi rén.
Không lẽ đúng là bố của Đàm Diệu?
“Lúc ấy bọn mẹ sửa sang di vật của Minh Mỹ, cũng không tìm được bất cứ thứ gì liên quan tới người đàn ông đó, hẳn là Minh Mỹ đã xử lý trước.” Tô Minh Hỉ thở dài nói, “Chắc nó cũng không muốn chúng ta biết người ấy là ai, có thể là không hy vọng ảnh hưởng gia đình anh ta.”
Trịnh Bảo Châu mím môi im lặng, gã đểu đó có vợ có con, cô có thể hiểu điều dì băn khoăn, chuyện này nói ra, người tổn thương không chỉ có dì, còn muốn kéo theo vợ con gã nữa.
Nhưng không nói, gã tồi đó lại được an ổn rút lui, vợ cả vẫn chẳng hay biết gì.
Tính kiểu gì cũng là trai đểu có lợi nhất.:)
“Con biết rồi, trước vậy nhé, con cúp đây.” Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, ngồi trên sô pha nghĩ nghĩ, nhắn một tin cho Cao Bác Vân.
“Anh có thể giúp tôi liên hệ sếp Đàm đó của tập đoàn Vinh Thái không? Tôi muốn gặp ông ấy.”
Cao Bác Vân:? Cô tìm ổng làm gì? Sếp Đàm đã năm mươi mấy rồi, cũng chả đẹp trai.
Trịnh Bảo Châu:……[ ? ] giúp được hay không nói luôn cái.
Cao Bác Vân:…… Cô nhờ người ta mà thái độ ngang nhở [ ? ]
Trịnh Bảo Châu: [ Mèo con đáng yêu.jpg]
Qua một lúc, Cao Bác Vân gửi cho cô phương thức liên hệ của sếp Đàm: “Đây là số điện thoại của sếp Đàm.”
“Cảm ơn!” Trịnh Bảo Châu cảm ơn Cao Bác Vân, nhìn chằm chằm dãy số đó một lúc.
“Xin chào sếp Đàm, tôi là Trịnh Bảo Châu, đột nhiên liên hệ ngài có chút mạo muội, nhưng có chút chuyện nóng lòng thỉnh giáo sếp Đàm, không biết sếp Đàm có thuận tiện gặp tôi một lần không?” Trịnh Bảo Châu gửi một tin nhắn cho đối phương.
Cô muốn làm rõ người đàn ông năm đó rốt cuộc có phải ông ta không, thật cũng không định trả thù gì, chẳng qua nếu là ông ta thật, nghĩ đến ông ta còn muốn bỏ tiền đầu tư 《 Nơi trái tim hướng về 》, cô liền thấy ghê tởm!
Rất nhanh, di động rung một cái, Trịnh Bảo Châu nâng lên xem, là Đàm Lực Văn trả lời cô: “Được, ngày mai buổi sáng tôi có thời gian, cô muốn gặp ở đâu?”
Thân phận Trịnh Bảo Châu bây giờ đã khác, đương nhiên phải đến một nơi kín đáo, vì thế cô hẹn Đàm Lực Văn ở một hội sở tư. Khúc Trực biết cô muốn đi gặp gã trai đểu bí ẩn năm đó, liền nhíu mày: “Mình em đi không an toàn, ngày mai anh đi cùng em.”
“Không cần.” Trịnh Bảo Châu kéo tay anh nói, “Hôm nay vì chuyện của em, anh đã xin nghỉ một ngày, anh đừng xin nghỉ nữa. Em không thể vì việc riêng, làm chậm sự phát triển khoa học kỹ thuật của quốc gia được.”
Khúc Trực cười khẽ một tiếng, xoa nhẹ đầu cô: “Còn không đến mức, anh xin nghỉ xong hôm sau tăng ca bù lại được.”
“Nhưng anh tăng ca, đồng nghiệp khác có phải tăng ca theo anh không? Các anh làm việc theo nhóm mà, anh một mình một kiểu vậy không tốt đâu.”
Khúc Trực nhíu mày không nói chuyện, Trịnh Bảo Châu khẽ xoa giữa mày anh, bảo anh: “Nếu không như vậy đi, ngày mai bảo Sầm Đồng Đồng đi với em, nó không cần đi làm, thời gian khá là tự do.”
Khúc Trực không tin tưởng Sầm Đồng Đồng lắm: “Em kêu đứa sợ xã hội như Sầm Đồng Đồng theo em thì được gì? Xảy ra chuyện còn không biết ai bảo vệ ai.”
Trịnh Bảo Châu cười nói: “Em hẹn gặp ở hội sở tư, nếu sếp Đàm dám xằng bậy, bảo vệ của hội là người đầu tiên đá ông ta ra ngoài. Hơn nữa không phải anh nên lo ngày mai em gọi người úp bao tải đánh ông ta hơn à?”
“……” Nghe nói vậy, anh quả có hơi lo rồi đấy.
Khúc Trực cuối cùng vẫn nhượng bộ, nhưng dặn cô nhất định phải mang thêm vài người đi. Trịnh Bảo Châu đúng là gọi không ít người, đều đợi lệnh ở ngoài hội sở, Sầm Đồng Đồng có thẻ hội viên của hội sở, cùng Trịnh Bảo Châu đi vào trong, ngồi xuống bàn bên cạnh cô. Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của cô nàng chính là quan sát động tĩnh bên bàn Trịnh Bảo Châu, có gì không ổn là bắn tin cho người bên ngoài ngay, để bọn họ ra quân.
Vì một loạt sắp xếp này, Trịnh Bảo Châu và Sầm Đồng Đồng đến sớm hơn giờ hẹn nhiều. Đàm Lực Văn cũng đến trước mười phút, lúc tới không dẫn theo ai, không biết là có tật giật mình hay thế nào.
Đàm Lực Văn giống như Tô Minh Mỹ viết trong di thư, diện mạo rất là bình thường so với mấy đời bạn trai của dì, lúc ấy dì bị tính cách và cách ăn nói của ông ta hấp dẫn. Nhưng hôm nay Trịnh Bảo Châu thấy Đàm Lực Văn, cảm thấy ông ta là một người đàn ông trung niên cũ kỹ, không có nét nào giống một người thú vị.
“Sếp Đàm, chào ngài.” Trịnh Bảo Châu thấy ông đi tới, chủ động đứng lên, “Tôi là Trịnh Bảo Châu, cảm ơn ngài đồng ý gặp tôi.”
Khi Đàm Lực Văn thấy cô, rõ ràng có hơi sửng sốt, hơn nửa ngày mới nhìn cô miễn cưỡng cười cười: “Chào cô.”
Trịnh Bảo Châu cũng cười với ông ta, mời ông ta ngồi xuống sô pha: “Chúng ta ngồi xuống nói đi.”
“Ừm.” Đàm Lực Văn ngồi xuống đối diện Trịnh Bảo Châu, ánh mắt vẫn lộ ra một chút mất tự nhiên. Trịnh Bảo Châu nhìn ông ta một lát, chủ động mở miệng: “Thời gian của sếp Đàm quý giá, tôi cũng không lòng vòng nữa, hôm nay hẹn sếp Đàm gặp mặt, là có chuyện muốn hỏi ngài.”
Đàm Lực Văn nói: “Cô Trịnh có chuyện gì cứ hỏi thẳng là được.”
Trịnh Bảo Châu nhìn ông ta nói: “Sếp Đàm biết Tô Minh Mỹ chứ?”
Bàn tay Đàm Lực Văn vốn muốn lấy ly cà phê đột nhiên dừng lại, đông cứng giữa không trung. Trịnh Bảo Châu rũ mắt nhìn cái tay đang duỗi nửa đường của ông ta, cảm thấy chuyện này đã chắc tám chín phần: “Kỳ thật Tô Minh Mỹ là dì cả tôi, năm đó trước khi dì tự sát, đã từng viết một phong di thư, bên trong nhắc tới sếp Đàm.”
Đàm Lực Văn khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Trịnh Bảo Châu ở đối diện. Trịnh Bảo Châu cũng nhìn ông ta, chẳng qua ánh mắt phẳng lặng, không cảm xúc.
Sầm Đồng Đồng bên cạnh yên lặng quan sát họ thì tán thưởng không thôi, Bảo Châu không hổ là đỉnh chóp của xã giao! Người đàn ông trung niên ở đối diện, mang khí thế của kẻ bề trên, đối với người trẻ tuổi có uy hiếp tự nhiên, nhưng Trịnh Bảo Châu ở trước mặt ông ta lại không chút rụt rè! Không hổ là sếp Trịnh của họ!
Đàm Lực Văn hoàn toàn thu tay về, đặt lên bàn nắm thành quyền: “Minh Mỹ cô ấy, còn để lại di thư?”
“Ừm.” Trịnh Bảo Châu gật đầu, “Di thư không công khai, chỉ có người nhà chúng tôi biết. Lúc ấy dì nhỏ của tôi đã bị bệnh trầm cảm nặng, nhưng dì gặp một người đàn ông, người đó dí dỏm có kiến thức, luôn là có thể khiến dì vui vẻ. Dì cho rằng người đàn ông đó là cọng rơm cứu mạng, ngờ đâu ông ta chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.”
Đàm Lực Văn đột nhiên đỏ vành mắt, cảm xúc cũng kích động thấy rõ: “Là tôi có lỗi với cô ấy, khi biết tin cô ấy mất, tôi thật sự choáng váng, tôi biết cái chết của cô ấy nhất định có liên quan tới tôi……”
Ông ta càng nói càng kích động, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Đều là lỗi của tôi, là lỗi của tôi! Lúc ấy tôi thậm chí đã nghĩ đi theo cô ấy! Nhưng, Nhưng tôi……”
“Nhưng ông còn có vợ con, phải không?” Trịnh Bảo Châu cười lạnh một tiếng, “Lúc này biết ông còn có gia đình ông còn có trách nhiệm, thời điểm ông theo đuổi dì nhỏ của tôi sao không nhớ tới bọn họ?”
“Tôi, tôi thật sự không cố ý.” Đàm Lực Văn ngẩng đầu, có chút vội vàng giải thích với Trịnh Bảo Châu, “Minh Mỹ cô ấy thật sự là một người phụ nữ rất hấp dẫn, tôi tin tưởng trên đời này không có người đàn ông nào lại không thích cô ấy……”
“À, thế nên cuối cùng vẫn dì ấy sai đúng không?”
“Tôi không có ý đó.” Đàm Lực Văn hít vào một hơi, lại nói tiếp, “Là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, là lúc tôi gặp cô ấy cố ý tháo nhẫn cưới xuống…… Nếu tôi biết rằng chuyện sẽ thành như vậy, tôi nhất định không……”
Trịnh Bảo Châu cười lạnh một tiếng, cắt lời ông ta: “Thôi bỏ đi, lời sám hối của ông đối với tôi mà nói không đáng một đồng. Tôi chỉ muốn hỏi sếp Đàm một câu, bây giờ ông muốn đầu tư 《 Nơi trái tim hướng về》 là có ý gì? Là để ghê tởm tôi sao?”
“Đương nhiên không phải.” Đàm Lực Văn ngẩng đầu nhìn cô, dường như không ngờ cô sẽ nghĩ như vậy, “Kỳ thật khi cô vừa nổi ở trên mạng, tôi đã chú ý tới cô. Cô và Minh Mỹ quá giống, lần đầu tiên thấy cô tôi đã biết cô nhất định có quan hệ với cô ấy. Sau này Du Thành Uy lấy rút vốn để uy hiếp cô, tôi định giúp cô……”
“Cảm ơn tấm lòng của sếp Đàm, thật sự không cần, đoàn phim của chúng tôi hiện tại không thiếu nhà đầu tư.”
Đàm Lực Văn nhìn cô, nhấp đôi môi khô khốc: “Tôi biết mọi người sẽ không tha thứ tôi, nhưng tôi muốn……”
“Muốn cái gì? Muốn chuộc tội?” Trịnh Bảo Châu cười một tiếng, “Dì của tôi không cần, chúng tôi cũng không cần, nếu ông thật sự muốn chuộc tội, vậy thì chuộc tội với vợ con ông đi.”
Trịnh Bảo Châu nói xong, cầm túi liền chuẩn bị đi. Sau khi đứng lên, cô lại quay đầu nhìn Đàm Lực Văn một cái: “À, đúng rồi, kỳ thật vừa rồi tôi lừa ông, di thư của dì nhỏ căn bản không nhắc tới ông, những cái đó là tôi đoán thôi.” Cô nói, khẽ cười với Đàm Lực Văn: “Ông căn bản không xứng được viết trong di thư của dì.”
Đàm Diệu hôm nay luôn thấp thỏm không yên, anh ta ngồi trong văn phòng, cũng rất khó tĩnh tâm mà làm việc. Anh ta dứt khoát mở Weibo lên, lướt tin tức hôm nay.
Khách quen gần đây của bảng Hot search, đương nhiên phải kể tới Trịnh Bảo Châu, này không, hôm nay cô có rảnh nhảy lên hot.1.
“Trịnh Bảo Châu, Tô Minh Mỹ?” Đàm Diệu sửng sốt, cái tên Tô Minh Mỹ này không hề xa lạ với anh ta, tuy bà không phải minh tinh thời đại này, nhưng tác phẩm và ca khúc của bà lưu truyền rộng rãi, bài 《 Mối tình đầu 》của bà còn là top 1 bảng bài hát xưa kinh điển hàng năm trong KTV của bọn họ.
Chỉ là hai người họ sao lại có liên quan?
Đàm Diệu móc nối hai người với nhau, bỗng được khai sáng, trước kia anh ta lại không phát hiện, Trịnh Bảo Châu và Tô Minh Mỹ có điểm giống nhau!!
Khi anh ta ấn vào hot search, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.
“Bất ngờ chưa, dưa của Trịnh Bảo Châu còn có phần kế tiếp [ Che mặt ] Hôm trước bóc được lịch sử gây dựng sự nghiệp của cô gái này xong, lại có bạn gửi bài cho tôi, nói cô ấy và Trịnh Bảo Châu là bạn cùng lớp tiểu học, thời ấy các bạn trong lớp ai cũng biết, dì của Trịnh Bảo Châu là Tô Minh Mỹ! [ Che mặt ]”