KHÔNG THÈM YÊU ĐƯƠNG VỚI LÃO BẢN


Tiền Duy thực sự không đứng nhìn được nữa, đáng tiếc đám sinh viên nam trong phòng tập đều đã về hết, cô chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiền Xuyên xin cứu viện: “Chị cậu đang gặp chuyện ở sân vận động, mau chóng dẫn mấy người anh em khoa thể dục tới cứu chị.

”Tiền Duy mau chóng gọi điên cho Tiền Xuyên, rồi lao ra khỏi phòng tập thể dục, chuẩn bị ra đại sảnh giải vây cho Mạc Tử Tâm.

“Cô định góp náo nhiệt à, ở lại trong đó đợi đi.

”Ngay khi cô muốn xông ra ngoài chợt có một bàn tay từ sau giữ chặt lấy cổ áo cô, rồi một giọng nam lười biếng vang lên.

Tiền Duy quay đầu chợt nhận ra người vừa tới là ai.


Đêm thu tháng chín, chàng thiếu niên đứng trước mặt cô mặc trên mình chiếc áo thun thể thao dáng rộng, mới từ phòng xông hơi đi ra nên trên trán anh vẫn đang lấm tấm nước, trên gương mặt trắng thư sinh nhiễm chút hồng do nhiệt độ cao từ phòng xông hơi, đôi môi mỏng bóng mượt vô cùng khỏe mạnh, đôi mắt đen sáng rực, lông mi thon dài, dưới chiếc quần thể thao kia là đôi chân dài thẳng tắp gợi cảm, ngay cả Tiền Duy cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái, đôi chân dài ấy của Lục Tuân quá quyến rũ, ẩn dưới làn da khỏe mình kia ta có thể nhìn thấy những đường cong của cơ bắp không quá thô kệch hay quá nam tính, vừa đúng khiến người ta không thể quên được.

Nhưng cũng may là Tiền Duy chưa quên việc chính, cô kích động như gặp được vị cứu tinh: “Lục Tuân!”Lục Tuân nhìn sang Tiền Duy, anh kéo chiếc áo thun thể thao lên xoa xoa mái tóc ướt sũng của mình, trong khoảnh khắc ấy có những giọt nước khẽ văng, rơi xuống mặt Tiền Duy, lúc này cô mới nhận ra mặt mình đang bỏng rực cỡ nào.

Cô mê mẩn nhìn vào cơ bụng của Lục Tuân khi anh kéo áo lên, chỉ cảm thấy mặt nóng đến mức khi giọt nước kia vừa chạm vào da cô, nó sẽ bốc hơi ngay lập tức vì nhiệt độ trên mặt cô lúc này.

Càng lơ đãng lại càng quyến rũ, Lục Tuân của tuổi mười chính là sư hòa quyện giữa thành thục và ngây thơ, chỉ cần nhấc tay nhấc chân cũng tản ra hormone quyến rũ, Tiền Duy cứ liên tục mặc niệm trong lòng “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn”, nhưng cơ bụng và đường nhân ngư ấy của anh cứ hiện lên trong đầu cô…Cô thầm nghĩ, Lục Tuân làm luật quả thực quá lãng phí, anh mà làm người mẫu kkông chừng còn phát tài nhanh hơn nữa kìa…Muốn tôi lấy thân báo đáp à?“Sao ngoài đó lại ồn ào thế, có chuyện gì à?” Lục Tuân đá đá Tiền Duy đang ngẩn người đứng đó.

Tiền Duy chuyển mắt nhìn sang hướng khác, hắng giọng một cái: “Mạc Tử Tâm bị mấy tên côn đồ làm phiền! Ban đầu tôi định phi ra hỗ trợ! Nhưng may mà có anh đến rồi.

”“Về thôi, cũng chẳng phải chuyện của cô.

” Lục Tuân vừa nói, vừa đi ra cửa chính, Tiền Duy nhắm mắt theo sau lưng anh.

Mạc Tử Tâm nhanh chóng nhận ra Lục Tuân đang đi tới, trên gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng trút được gánh nặng, cô khẽ mỉm cười: “Lục Tuân, may quá, anh tới rồi.

” Cô quay đầu nhìn thoáng qua tên đầu sỏ lưu manh được gọi là anh Thiên kia: “Đây là bạn trai tôi, anh ấy tập xong nên đưa tôi về ký túc.


” Vừa nói xong, Mạc Tử Tâm bèn đi tới bên Lục Tuân khoác cánh tay anh lên vai mình, nép vào người anh như con chim nhỏ, đôi đồng tử đen láy ngước lên nhìn anh, trông vô cùng rung động lòng người.

Cánh tay Lục Tuân hơi khựng lại, anh không vạch trần lời nói dối của Mạc Tử Tâm, chỉ quay sang nhìn mấy sinh viên nữ các cô rồi nói: “Mọi người về trước đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý.

” Anh liếc nhìn tên lưu manh trước mặt: “Có vấn đề gì thì giải quyết giữa đàn ông với nhau, không đến mức một đám đàn ông cậy mạnh mà bắt nạt mấy sinh viên nữ yếu ớt đấy chứ.

”“Được thôi, có câu này của anh là được rồi, vậy đàn ông chúng ta cùng nhau tâm sự.

” Tên lưu manh đầu xỏ bĩu môi cười đểu, không cản bước những cô nàng kia đi về nữa.

Những sinh viên nữ kia như vừa được lệnh đại xá, sau khi nói cám ơn thì lục đục kéo nhau đi về, Mạc Tử Tâm cắn môi một cái, đứng bên cạnh Lục Tuân, nói khẽ: “Em ở lại cùng anh.


”Lục Tuân nhíu cậu, lần này anh không nể nang, gạt cánh tay Mạc Tử Tâm đang giữ tay anh, đẩy đối phương đi ra: “Về trước đi.

”Mạc Tử Tâm đành chậm chạp bước đi, ánh mắt cuối cùng trước khi đi tràn ngập tình ý không nỡ khiến Tiền Duy cũng như tan ra.

Hay lắm, đây không phải phân đoạn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển trong các bộ phim truyền hình đấy sao? Mạc Tử Tâm bị quấy rối, Lục Tuân ra mặt, giả bộ làm bạn trai rồi từ giả thành thật, sau đó hai tâm hồn trở nên đồng điệu, chàng là gió em là cát triền triền miên miên đến chân trời có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.

Trong lòng Tiền Duy sôi sục, chẳng lẽ nhanh như thế đã được chứng kiến sếp tương lai và vợ sếp trở thành người thân thuộc? Tiền Duy đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ của mình, cho đến khi Lục Tuân cất lời lạnh tanh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Cô còn ở đó làm gì?” Lục Tuân lườm cô một cái: “Ở lại gây chuyện à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi