KHÔNG THÍCH KẸO SỮA


Tiêu Nhất Sùng đã để ý đến người mang hương sữa thoang thoảng bên cạnh từ rất lâu rồi.

Không phải do Tiêu Nhất Sùng đặc biệt để ý gì, mà là cậu chàng thật sự quá nổi bật.

Nói cách khác, cậu chàng này quá dễ thu hút sự chú ý của Tiêu Nhất Sùng.
Đã quên mất từ khi nào, dường như cứ mỗi thứ Bảy hằng tuần, cậu chàng đều sẽ ngồi bên cạnh.

Cậu ấy thích đội mũ đen đủ loại kiểu dáng, lần nào cũng mặc áo màu đen nhãn hiệu khác nhau, chỉ có đôi giày Converse đen dưới chân là chưa từng thay đổi.

Trên vành tai trái còn thêm chiếc khuyên đen – chi tiết vừa được Tiêu Nhất Sùng phát hiện vào tuần trước.
Cậu chàng không cùng lớp với mình, Tiêu Nhất Sùng chắc chắn điều này.

Bởi đây là môn của lớp thực nghiệm năm ba chuyên ngành Y Nội khoa của họ.

Số lượng người trong lớp thực nghiệm không nhiều, giáo trình cũng khó dần theo từng năm, học kỳ trước anh không gặp cậu.

Chuyên ngành Nội khoa không có chàng trai ăn mặc phong cách như vậy.
Mà mỗi tiết học, khi thì cậu chàng sẽ đờ người trông có vẻ rất hoang mang, khi thì nghe được một lúc lại ngáp liên hồi.


Lớp thực nghiệm không phải nơi muốn là vào được, trong đây, một là các thiên tài nghe giảng mà hai mắt sáng rỡ tâm đắc vô cùng, hai là những con người miệt mài ngày đêm vùi đầu phấn đấu, tỷ lệ xuất hiện kiểu người ngồi thảnh thơi biếng nhác như cậu chàng bên cạnh thì gần như bằng không.

Điều quan trọng hơn là, chẳng có ai tới dự thính một tiết học khô khan dài dòng thế này cả, một tuần đã học năm ngày mà thứ Bảy còn phải đến nghe tra tấn tiếp, dù sao Tiêu Nhất Sùng chưa từng thấy ai chịu như vậy.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
Ngoài cậu ấy.
Đây là tuần thứ hai Tiêu Nhất Sùng chú ý đến cậu ấy.
Kể từ sau khi phát hiện ra điều kỳ lạ vào tuần thứ ba, anh đã bắt đầu chú ý đến người bên cạnh.
Anh còn nhớ như in cái ngày nhận ra cậu chàng kỳ lạ này, khi ấy anh đã quay sang nhìn tận ba lần, và rồi trông thấy vành tai của người đang cố gắng giữ bình tĩnh nhìn lên bảng bấy giờ đã đỏ như một quả dâu tây chín rục.
Và, như bị cái gì đó huých vào người, anh chợt hiểu.
Thật ra ngoài nguyên nhân kể trên khiến Tiêu Nhất Sùng thi thoảng sẽ liếc sang người đang gật gà gật gù bên cạnh, còn một điểm mà Tiêu Nhất Sùng rất hứng thú nữa, đó là hương sữa ngọt ngào luôn thoang thoảng trên người cậu chàng.
Tiêu Nhất Sùng thích ăn kẹo sữa, xưa nay anh không hề che giấu hay lấp liếm sở thích này.

Anh nhớ hồi năm nhất, lúc bạn cùng phòng vừa phát hiện đã cười trêu suốt mấy tuần liền, bảo anh được ông trời ban cho vẻ ngoài lạnh lùng lẽ ra nên nhấp cà phê đen, ai ngờ đâu lại lén ngậm kẹo sữa sau lưng mọi người chứ.
Thích là thích, có gì phải ngại.

Chính điểm này đã được rất nhiều người theo đuổi anh nhắm đến, hễ đến dịp lễ, kẹo sữa trong phòng ký túc xá của Tiêu Nhất Sùng sẽ chất đống thành núi.
Bây giờ, tuần nào cũng có một người ngát hương sữa xuất hiện trước mặt, muốn phớt lờ cũng khó, mặc dù anh không thể hiện ra ngoài.
Tiêu Nhất Sùng rời tầm nhìn khỏi chiếc cổ trắng trẻo của cậu, mắt thoáng ý cười.
Nếu mục tiêu của cậu là mình, Tiêu Nhất Sùng nghĩ, vậy anh muốn xem xem cậu sẽ kiên trì được bao lâu.
Hết tiết ba, họ có một khoảng nghỉ giữa giờ ngăn ngắn.

Như bao ngày bình thường, Tiêu Nhất Sùng tổng kết lại những kiến thức mà giảng viên đã truyền đạt trong ba tiết trước.

Nhưng hôm nay anh không tài nào tập trung được, cứ mãi dời 10% chú ý sang người bên cạnh mình.
Cậu vẫn lặng lẽ cúi đầu, thong thả viết nắn nót lên quyển vở bên dưới, ngón tay thon dài cầm cây bút mực đen, trông cũng ra dáng phết.
Thật ra thì năm tuần liên tiếp đều tình cờ ngồi bên cạnh mà chẳng có lấy một lời chào hỏi, trừ khi tính cách lạnh nhạt, không thì khá bất thường đó.

Nhìn vành tai đỏ lựng kia, chắc chưa đến mức lạnh như băng đâu nhỉ.

Tiêu Nhất Sùng thật sự rất tò mò nguyên nhân vì sao cậu chàng vẫn còn nhịn được.
Hay mình thả mồi nhử cậu ấy.


Tiêu Nhất Sùng vừa nghĩ thế, người bên cạnh chợt có phản ứng, cậu nâng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Tiêu Nhất Sùng nhìn sang, rồi anh trông thấy cậu chàng đưa điện thoại cho mình xem, giọng nói khẽ khàng như sợi lông vũ vậy, dù thế Tiêu Nhất Sùng vẫn cảm nghe được những âm run trong lời cậu, “Chào anh, anh có chụp được ảnh trang trước đó của PowerPoint không? Em, hình như em bị sót rồi.”
Đây là lần đầu tiên cậu quay sang Tiêu Nhất Sùng, mắt tròn long lanh, làn môi hồng hào vừa nói xong đã mím lại, còn loáng thoáng lúm đồng tiền bên má.

Hình như cậu ấy đang gồng người, dù cố cách mấy cũng chẳng tài nào che giấu được sự căng thẳng của mình.
Đáng yêu ghê, Tiêu Nhất Sùng nhìn cậu vài giây, đoạn đưa ra kết luận chắc nịch bằng cái nhìn của trai thẳng.
“Cậu chờ một chút.” Tiêu Nhất Sùng lấy điện thoại trong hộc bàn ra, quẹt nhanh vài cái rồi đưa sang, hỏi: “Tấm này à?”
Người trước mặt nghển cổ nghiên cứu một lúc, Tiêu Nhất Sùng có cảm giác cậu đang bối rối không phân biệt được có phải tấm này hay không, thú thật thì muốn một sinh viên ngoài ngành đọc hiểu từ chuyên ngành Y vốn chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Tiêu Nhất Sùng không hề bất ngờ khi thấy cậu nhìn chừng mười giây rồi mới gật đầu lia lịa: “Đúng là tấm này!”
Tiêu Nhất Sùng cũng gật đầu với cậu, hỏi tiếp: “Tôi gửi cậu bằng cách nào?”
“Em…” Lục Tuế Tinh đang xoắn xuýt không biết nên chụp lại màn hình điện thoại hay tự chép tay, Tiêu Nhất Sùng đã ướm lời.
Giọng của Tiêu Nhất Sùng trầm ấm, vọng vào tai khiến tim Lục Tuế Tinh cứ lỗi nhịp mãi thôi: “Chúng ta thêm WeChat nhau đi, tôi gửi WeChat cho cậu.

Tôi thấy mấy tuần qua cậu luôn đến học, có vẻ thích môn này lắm, nhưng cậu không theo chuyên ngành này nhỉ, hình như trước đây tôi chưa từng gặp cậu bao giờ.

Chúng ta thêm WeChat nhau, cậu không hiểu gì cứ hỏi tôi.

Được không?”
Lục Tuế Tinh chợt ngây ra như phỗng, chỉ biết ngơ ngác nhìn Tiêu Nhất Sùng, dường như chưa tin nổi vì sao chuyện lại tiến triển vừa thần tốc lại suôn sẻ đến thế.
Tiêu Nhất Sùng cũng chẳng sốt ruột, anh im lặng chờ đợi câu trả lời của cậu.

Không biết qua bao lâu, anh nghe người nọ hỏi lại một cách dè dặt: “Được chứ?”
Anh nhướng mày phì cười.


Còn tưởng cậu chàng ấp úng lâu thế là để suy nghĩ xem nên tiếp chiêu thế nào cho thật hoàn hảo, ngờ đâu anh chỉ mới chủ động một chút đã túm được chiếc đuôi nhỏ, mà cậu chàng còn chẳng hay biết gì.
Rõ ràng đây là lời đề nghị của Tiêu Nhất Sùng, theo lẽ thường thì phải là Tiêu Nhất Sùng sợ bị từ chối mới đúng, song, cậu chàng lộ vẻ lo lắng như thể muốn nói “Anh đừng rút lại câu ban nãy nhé”.

Nhìn phản ứng kia, bảo rằng không có mưu đồ gì thì ai tin được đây.
Tiêu Nhất Sùng thấy buồn cười nhưng không vạch trần, chỉ nghiêm túc đáp: “Được chứ.”
Thế là như mong đợi, Tiêu Nhất Sùng nhìn thấy đôi mắt ấy thoắt chốc trở nên ngời sáng.
Dễ gạt ghê.

Tiêu Nhất Sùng đưa ra kết luận thứ hai về cậu.
“Lục Tuế Tinh.” Tiêu Nhất Sùng mỉm cười, “Tên cậu đặc biệt thật.”
Nghe như mang ý nghĩa riêng, Tiêu Nhất Sùng nghĩ, sau này sẽ tìm dịp hỏi thử.
Niềm vui đong đầy trong mắt Lục Tuế Tinh, nhưng giọng cậu vẫn rất nhẹ: “Cảm ơn.

Tên của anh, Tiêu Nhất Sùng, nghe rất hay.”
Rất rất hay.

Lục Tuế Tinh nhìn ba chữ nọ với vẻ mãn nguyện, hay đến mức khiến cậu yêu thích ngay từ lần đầu tiên biết đến..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi