“Ông già lôi thôi lếch thếch không biết là từ đâu đến, trông xấu xí thì thôi đi, hói đầu bụng bia cũng không phải không thể tha thứ, nhưng anh ta lại còn hôi miệng!”
Theo cùng những lời này của Khương Như Vũ, trái tim Lương Hi cũng trở nên lạnh lẽo.
Lúc cô phụ họa theo Khương Như Vũ thật sự không ngờ được giây tiếp theo Kiều Sâm sẽ tiến vào mà!
Cô cho rằng trước khi về nhà anh tối nay cũng không cần gặp mặt anh nữa…
Quả nhiên, cô nhìn thấy Kiều Sâm luôn khống chế được biểu cảm trước sau như một rất tốt đã thay đổi rồi, ngay cả nụ cười luôn treo trên mặt cũng có vẻ đặc biệt khiến người ta sởn tóc gáy.
“A, như vậy sao?” Anh cười ngắn ngủi, gằn từng từ một nói: “Vậy thật đúng là làm khó cô ấy rồi.
”
Thậm chí nghe vào tai cô còn có mấy phần nghiên răng nghiến lợi.
“Nghe nói còn cực kỳ khắt khe.
” Khương Như Vũ tức giận bất bình: “Tuần sau em tìm chút thời gian đến xem thử, rốt cuộc là ông già nào dám hà khắc với Hi Hi nhà em.
”
“Cậu đừng nói nữa…” Lương Hi kéo ống tay áo cô ấy, biểu cảm có chút một lời khó nói hết.
“Hi Hi cậu chính là quá thiện lương.
” Khương Như Vũ không vui nói: “Lần sau nếu như anh ta làm khó cậu, cậu trực tiếp ném đơn từ chức vào mặt anh ta, sau đó chỉ mấy nếp nhăn dầu mỡ trên gương mặt vừa già vừa béo của anh ta nói “Chị đây không ham hố gì chút tiền lương của anh nhá”!”
Lương Hi: “! ”
Có lẽ là thật sự không nghe nổi nữa, đối diện chợt truyền đến tiếng đùa đập nhẹ trên mặt bàn.
Khương Như Vũ nghe tiếng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy trên mặt Kiều Sâm mang theo nụ cười không có một chút độ ấm nào.
“Thật không khéo.
”
Giọng nói anh cực nhạt, so với nụ cười trên mặt còn khiến người ta hoảng sợ hơn.
“Cái tên lôi thôi lếch thếch, trông rất xấu, đầu hói bụng bia, nói chuyện còn hôi miệng, vừa già lại xấu còn có nếp nhăn dầu mỡ,” Anh một hơi nói hết tất cả hình dung từ Khương Như Vũ vừa nói, dừng lại: “Tổng giám đốc sắp bị trợ lý ném đơn thư chức vào mặt, là anh.
”
Khương Như Vũ: “! ”
Lương Hi: “! ”
Phó Ý: “! ”
-
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Sâm cùng Phó Ý vào thư phòng nói chuyện công việc, cô Điền kéo tiểu Ý Mễ đi tắm rửa, Lương hi lại cùng Khương Như Vũ vùi ở trên sofa nói chuyện.
Lương Hi mấy lần muốn trốn, nhưng vừa nghĩ đến chờ lát nữa còn phải gặp mặt ở nhà, chạy về trước kết cục có thể sẽ càng thảm hơn, chỉ đành thành thật đợi Kiều Sâm ở đây.
“Sao cậu không nói cho tớ biết ông chủ mới của cậu là Kiều Sâm?” Giọng điệu Khương Như Vũ rất oán giận, vừa nghĩ đến chuyện mất mặt trên bàn ăn đã hận không thể tìm cái hố chui xuống: “Ban nãy tớ thật sự quá mất mặt!!!”
“Tớ thấy cậu tưởng tượng hăng say như vậy, phối hợp với cậu một chút thôi.
” Lương Hi xiên một miếng dưa vàng Hami từ đĩa trái cây, dưa vàng Hami mới lấy từ tủ lạnh ra còn bốc hơi lạnh, khi vào miệng lạnh lẽo ngọt lịm: “Lại nói, tớ nào biết được anh ấy sẽ đến nhà cậu ăn cơm.
”
Nếu cô sớm biết Kiều Sâm cũng đến, đánh chết cô cũng sẽ không nhận lời Khương Như Vũ.
Buổi sáng mới ầm ĩ không thoải mái với người ta, gặp mặt chắc chắn là hết sức lúng túng.
Trước kia Lương Hi cảm thấy người như Kiều Sâm chỉ nhìn cũng có thể khiến người ta tâm tình rất tốt, dáng vẻ rất rực rỡ rất ấm áp, khi nói chuyện cùng anh xưa nay sẽ không lúng túng sẽ không nhạt nhẽo, luôn vô cùng thả lỏng, sẽ không khiến người khác cảm nhận được áp lực.
Sau này cô biết được con người anh thật ra cũng không ấm áp như ánh mặt trời giống anh biểu hiện ra ngoài như vậy, anh có quá khứ bi thảm đau thương, trong lòng không tính là quá lạc quan, chỉ là am hiểu dùng vẻ ngoài ngụy trang cho mình mà thôi.
Anh của hiện tại, chỉ cần đứng ở trước mặt anh bị anh nhìn một cái, cô cũng cảm thấy không biết làm sao.
“Vậy còn cậu, tính thế nào?” Khương Như Vũ lại hỏi: “Nếu như sau này thật sự không có ý định liên quan gì nữa, còn không bằng từ chức cho xong, phương diện tiền bạc và công việc mới cậu không cần lo lắng, tớ có thể bảo Phó Ý sắp xếp cho cậu.
”
“Vẫn là… bỏ đi.
Tớ còn không hiểu cậu sao, nếu thật sự bảo Phó Ý sắp xếp công việc cho tớ, chắc chắn là kiểu mỗi ngày nằm yên đếm tiền là được.
” Trước tiên Lương Hi lắc đầu, sau đó chần chừ một lúc, vẫn nói thật: “Hơn nữa… về tư mà nói, thật sự vẫn muốn có chút qua lại.
”
“Chính là cảm thấy rất có lỗi với Kiều Sâm.
” Cô rũ mắt, thấp giọng nói: “Cậu nhìn anh ấy bây giờ vẫn chưa hoàn toàn không muốn gặp tớ, nếu thật sự muốn mượn chuyện công việc trả thù tớ, thì cứ tùy theo anh ấy đi… một năm này coi như là tớ trả cho anh ấy.
”
“Anh ấy trả thù cậu thế nào?” Khương Như Vũ khó hiểu: “Tớ thật sự không thể tưởng tượng được đàn anh Kiều Sâm lại là loại người trả thù như vậy.
”
“Đại khái là… khiến tớ không thể không cùng làm việc với anh ấy,” Âm thanh đến cuối cùng càng lúc càng nhỏ: “Còn muốn ở cùng với anh ấy nữa.
”
Khương Như Vũ “À” một tiếng, hiểu rõ gật đầu.
Ba giây sau, “Soạt” một tiếng đứng lên từ sofa, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài: “Ở cùng nhau???”
“Đúng, đúng vậy…” Lương Hi cắn môi dưới: “Nếu không thì hôm nay cậu gọi tớ đến nhà ăn cơm, sao tớ có thể đến nhanh như vậy.
”
Khương Như Vũ: “! Nếu là ngày thường chắc chắn cậu sẽ ngồi 2 tiếng xe buýt đến đúng không.
”
Lương Hi vô tội chớp chớp mắt, ý tứ trong mắt là từ chối cho ý kiến.
Hai người không nói gì ngồi một lát, xem trên TV phi tử hoàng đế mới nạp được tắm rửa sạch sẽ dùng chăn bọc lại đưa lên long sàng, chờ hoàng đế lâm hạnh.
Khương Như Vũ nhìn dáng vẻ phi tử thẹn thùng, nói với Lương Hi: “Tớ cảm thấy đàn anh Kiều Sâm để cậu ở nhà anh ấy có lẽ có dụng ý khác, nói không chừng vẫn còn tình cảm chưa hết với cậu.
”
“Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.
” Lương Hi không biết vì sao cô ấy có thể có suy nghĩ này, chỉ cảm thấy nghe thật hoang đường: “Tớ cảm thấy bây giờ anh ấy rất chán ghét tớ.
”
Thật ra anh ấy rất biết làm sao để cô sống không dễ chịu gì.
Biết bản thân ở cùng anh thời gian dài sẽ không tự nhiên, thấy anh sẽ bị áy náy bao phủ… tất nhiên, cô cũng không rõ Kiều Sâm có biết mỗi lần nhượng bộ của cô đều bởi vì áy náy hay không.
Áy náy từng câu đã nói, từng chuyện đã làm, từng hành động của bản thân với anh năm đó.
Cũng có lẽ, anh hy vọng bản thân cô có thể chìm trong áy náy thời gian dài, đừng tỉnh lại từ trong đo nữa.
Như vậy chờ về sau anh quay đầu lại nhìn bản thân vốn đã khổ cực lại bởi vì cô càng thêm họa vô đơn chí, có thể sẽ dễ chịu hơn một chút.
-
Hôm nay mặc dù đồ đạc Lương Hi chuyển đến không nhiều nhưng cũng vất vả đến chiều.
Ở trong phòng khách vừa trò chuyện vừa xem phim, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp trên sofa.
Khi Kiều Sâm từ trên lầu đi xuống, Khương Như Vũ đã tắt TV, lười biếng dựa trên ghế sofa nghịch di động.
Nhìn thấy Kiều Sâm, cô ấy ý tứ không rõ mỉm cười: “Cần em giúp anh gọi Hi Hi dậy không?”
Kiều Sâm đứng lại tại chỗ, nơi đó còn chưa đến phòng khách, ánh đèn cũng không đủ sáng sủa, bóng tối hắt lên trên mặt anh, không nhìn rõ sắc mặt.
Anh im lặng không lên tiếng đứng đó hồi lâu, mới cất tiếng nhàn nhạt: “Làm phiền em rồi.
”
Quả thực Lương Hi ngủ cũng không sâu lắm, Khương Như Vũ gọi hai tiếng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt hỏi cô: “Mấy giờ rồi? Anh ấy còn chưa xong việc sao?”
Khương Như Vũ không trả lời, hất cằm về phía Kiều Sâm đứng, lúc này cô mới phát hiện Kiều Sâm đã đang đợi cô rồi.
“Xin lỗi anh… Có thể là tôi mệt quá.
” Cô áy náy đứng lên, vô thức xin lỗi.
Vốn tưởng rằng Kiều Sâm sẽ dựa vào đó chế nhạo cô, không ngờ anh chỉ gật đầu rồi dần đầu đi ra ngoài.
Lương Hi đành phải nhanh chóng chào hỏi bạn thân rồi đuổi theo.
Tốc độ đi đường của Kiều Sâm rất nhanh, cô phải chạy chậm cả đoạn đường mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Cô không biết mình nên nói gì, vì thế hơi cúi đầu không nói một tiếng mà đi theo sau anh, vẫn luôn đi theo anh trở về cửa biệt thự, mở khóa vân tay.
Di động trong túi đột nhiên bắt đầu rung lên, Lương Hi nghiêng đầu muốn lấy di động ra, ai ngờ điện thoại còn chưa tìm thấy, trán đã đụng phải thứ gì đó,
Không đau, nhưng dọa cô giật mình.
Lúc kinh ngạc ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy Kiều Sâm xoay người lại, một tay ấn cô, ngăn động tác lục túi tìm di động của cô lại.
Lương Hi vô thức dùng sức rút ra, nhưng sức lực của anh lớn, cô căn bản không thể động đậy chút nào.
Trong bóng tối anh nhìn chằm chằm vào cô rất lâu, lâu đến mức cô cho rằng đầu của mình sắp bị nhìn chằm chằm đến xuyên qua, người đàn ông mới chậm rãi mở miệng.
“Lương Hi,” Âm thanh của anh cực trầm, giống như nhịn tức của tối: “Em chán ghét tôi như vậy sao?”
Lương Hi cho rằng bản thân nghe lầm, cô chán ghét anh?
Khoảng thời gian này có lúc nào cô thể hiện hành động bản thân chán ghét anh vậy?
“Trả lời.
” Không có người ngoài, anh không cần phải ngụy trang bản thân nữa, lệ khí nặng nề tỏa ra ngoài, đè nặng tay cô đẩy cô về phía sau, cho đến khi sau lưng cô đụng vào cửa bằng phẳng: “Em chán ghét tôi như vậy?”
Lúc này rốt cuộc Lương Hi nghe rõ ràng.
“Tôi…” Nhưng khi cô đang muốn mở miệng giải thích, đôi môi vừa phát ra âm tiết mà hé mở bị vật gì đó mềm mềm chặn lại…
Giống như không có kiên nhẫn đợi cô trả lời, một tay Kiều Sâm nắm chặt cằm cô, mang theo sự uất ức dày đặc, nặng nề hôn xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả không biết nói gì quyết định báo động trước: Bộ truyện này chính là tổng tài cẩu huyết, trọng điểm trọng điểm trọng điểm là cẩu huyết! Nhưng ngọt cũng là ngọt thật sự, không tiếp nhận phản bác ╯^╰