(*) Hạt giống lương thực. mà cũng là tên của loại giống HN gầy được chương trước.
Hoàng Nhưỡng đối với việc tu tập võ đạo thật ra cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.
Trước đây nàng vì bồi dưỡng cho Tạ Tửu Nhi mà đã rất cẩn thận tìm hiểu luyện thể Trúc Cơ thế nào. Có điều khi đó đại đa số của hồi môn đều đắp lên người Tạ Tửu Nhi, giờ đây, nàng có thể lôi một phần ra xài sớm, đắp cả lên người mình.
Nếu trí nhớ không sai, vào Thành nguyên năm thứ năm, hẳn nàng sẽ gặp Tạ Hồng Trần. Thời gian gấp rút, hy vọng còn kịp.
Hoàng Nhưỡng không muốn lãng phí kể cả một khắc, đào tạo giống tốt gì đấy dĩ nhiên không thể nào tự thân đi làm nữa.
Gầy giống là việc rất cực khổ, trước đây toàn bộ thời gian sức lực của nàng đều đổ vào cánh đồng. Cũng may Đới Nguyệt theo nàng từ nhỏ, đối với chuyện gầy giống cũng không phải hoàn toàn không biết gì. Thậm chí nha đầu còn có nhận xét rất uyên bác, thi thoảng nhắc tới vài chủng loại cũng có thể nói mấy phần đạo lý.
Thiếu sót duy nhất, là cô nàng không phải xuất thân từ địa yêu.
Nhưng… vậy tốt hơn.
Mấy hôm nay, Hoàng Nhưỡng vẫn một mực bế quan tu luyện.
Còn Hoàng Thự thì đang mê mệt trong Thần Tiên thảo, dĩ nhiên cũng quăng việc cho Hoàng Nhưỡng. Vì thế Đới Nguyệt hỗ trợ coi sóc đồng ruộng, trông nom chỗ tạo giống tốt của Hoàng gia. Không biết tự lúc nào, cô nàng bắt đầu đụng phải Đệ Nhất Thu ở cánh đồng.
Lúc đầu, Đệ Nhất Thu trò chuyện với cô nàng về chuyện gầy giống chống hạn. Hai người thường xuyên cùng xem xét mầm nhỏ mọc trong chậu. Mầm nhỏ mọc rất khả quan, song dù sao cũng không thể cứ xoay quanh mỗi một chủ đề.
Vì vậy Đệ Nhất Thu từ từ biết rõ thân thế của Đới Nguyệt.
Hai người ngoài chuyện hạt giống, dần dà đã nói sang chuyện khác. Xuất thân của Đới Nguyệt đúng là đáng thương. Đới Nguyệt phát hiện mỗi lần gợi lên chuyện của mình đều có thể làm vị điện hạ thiếu niên thổn thức, thế là cô nàng hữu ý vô tình nói thêm mấy câu.
Mùng ba tháng ba, sinh thần của Hoàng Nhưỡng.
Hoàng Nhưỡng đang vùi đầu luyện công, Đới Nguyệt bước vào, khuyên nhủ: “Thập cô nương, hôm nay là sinh nhật người. Dầu muốn luyện công cũng phải ăn chén mì thọ chứ. Hơn nữa chỉ một chốc nữa thôi dân chúng trên thị trấn còn muốn tới chúc mừng sinh thần của người đấy!”
“Không cần!” Hoàng Nhưỡng phẩy tay, nàng còn chưa đầy năm năm. Với người có thiên tư không gì đặc biệt như nàng mà nói, đã vô cùng gấp gáp. Sao dám phí phạm?
Đới Nguyệt định nói lại thôi, mãi lâu sau, thốt: “Vậy để em bảo họ để lễ vật lại.”
Hoàng Nhưỡng ừ đáp, vừa nhấc mắt, lơ đãng nhìn thấy trên đầu Đới Nguyệt buộc một sợi dây châu. Sợi dây châu được tết rất đẹp, hạt châu san hô nào nấy căng đủ, màu đỏ như máu trâu. Nhìn là biết hàng xa xỉ.
—— món này, Hoàng Nhưỡng gặp rồi!
Có thể chưa từng gặp sao?
Ngay trước khi nàng chìm vào giấc mộng, trên Bạch Cốt Nhai, lúc Đệ Nhất Thu đến thăm nàng đã cho đám mấy em gái y nữ: ai nấy một sợi dây châu!
Người này thật đúng là…
“Khàaa…!” Hoàng Nhưỡng cười lạnh, lập tức cảm thấy sợi dây châu kia đầy chướng mắt. Tuyệt đối không thể ngờ, món này ngoài mộng mình không có, mà mơ rồi cũng không!
Đới Nguyệt thấy nàng nhìn tóc mình đăm đăm, tỏ ra hơi bối rối: “Thập, thập cô nương…”
“Không có gì. Lui ra đi.” Hoàng Nhưỡng gác qua một bên đã. Chuyện gấp vẫn là phải cố gắng tập võ, nàng cũng không có bản lãnh ôm đồm một chân hai thuyền.
Ba tháng như nước chảy vội vàng trôi qua.
Hạt giống trong chậu sinh trưởng như bay, cuối cùng kết ra một dây hạt màu đỏ nhạt. Một dây mười hai nhánh, hạt căng mẩy, lá dầy dặn. Hơn nữa trong toàn bộ quá trình trồng trọt chưa từng tưới nước cho đất.
Đệ Nhất Thu nhìn chậu cây, thật sự chấn kinh trong lòng. Lý Lộc Bảo Võ cũng cả kinh không thốt ra lời.
— ba tháng, chưa đầy ba tháng. Đới Nguyệt này lại có thể tạo ra loại hạt giống hoàn mỹ thế.
“Đới Nguyệt cô nương thần nhân thật!” Bảo Võ khen.
Lý Lộc cũng nói…: “Trí tuệ của cô nương đúng là đáng khâm phục.”
Đới Nguyệt có phần e thẹn, vẻ mặt chờ mong nhìn Đệ Nhất Thu. Đệ Nhất Thu tuốt hạt trên cây, vò mở trong tay. Hạt bên ngoài nhìn thì thô ráp nhưng thịt thì chắc mẩy lạ thường.
Y nói: “Ta đã thuê một mảnh ruộng tốt ngoài trấn, Đới Nguyệt cô nương đến đó trồng thử. Được không?”
Đới Nguyệt thật không dám tin vào đôi mắt của mình.
Ở Hoàng gia dĩ nhiên là cô không thể nào có được cánh đồng của chính mình. Mọi cánh đồng Hoàng gia sở hữu trước kia đều do Hoàng Thự phân cho con cái mình, sau đó họ thuê thêm tá điền của trấn Tiên Trà. Hàng năm trồng thử chủng loại nào đều do họ định đoạt.
Sau này, Hoàng Thự luôn uể oải không tỉnh táo, Hoàng Nhưỡng chưởng quản gia nghiệp. Đám đồng ruộng đều do nàng chia cho các thiếu chủ trong nhà. Ở đâu đến phiên nha đầu Đới Nguyệt này chứ? Cô chỉ có thể ở bên cạnh Hoàng Nhưỡng, quản lý tá điền thay nàng ta, làm tí việc vặt thôi.
Nhưng hôm nay, Đệ Nhất Thu lại để cho chính cô thử trồng.
Đới Nguyệt được cưng mà hãi, nói: “Có thể, có thể gia chủ, ông ấy…”
Đệ Nhất Thu quan tâm nói: “Ta tự biết sắp xếp, không cần phải lo lắng.”
Hơi thở Đới Nguyệt trở nên dồn dập, mãi lâu, cô nàng nói: “Dạ… Tôi nghe điện hạ.”
Đệ Nhất Thu ôn hòa nói: “Sau này Đới Nguyệt không cần gọi ta điện hạ.”
Y thiếu niên anh tuấn, khí chất trong trẻo, Đới Nguyệt không khỏi cúi đầu e thẹn, cả nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: “Thế, tôi nên gọi ngài thế nào ạ? Tôi nghe Thập cô nương… gọi ngài là Giám chính.”
Đệ Nhất Thu mỉm cười, nói: “Cô tạm thời cứ gọi thế đi.”
Đới Nguyệt cố lấy dũng khí, hỏi: “Tôi gọi ngài Thu đại nhân, được không?”
“Đương nhiên.” Đệ Nhất Thu vẫn dịu dàng đáp trả, cứ như muốn gì được đó.
Y quả nhiên thuê một cánh đồng lớn cạnh trấn Tiên Trà.
Đới Nguyệt nhìn cánh đồng, tim muốn nhảy loạn — một mảng ruộng lớn thế này, còn lớn hơn cả ruộng trong tay Hoàng Nhưỡng. Nếu như toàn bộ thuộc về mình… tim Đới Nguyệt cũng bắt đầu đập nhanh hơn.
Chuyện ruộng trồng thử này, cô không báo với Hoàng Nhưỡng.
“Thập cô nương bận quá rồi, ta không cần lấy mấy chuyện này quấy rầy nàng. Hơn nữa mấy năm nay ta đi theo nàng, rất nhiều chuyện đều do tự ta làm thay nàng ta. Chuyện trồng thử, tự tay ta cũng được mà.” Cô yên lặng nói với chính mình.
Trong lúc ấy, cách đâm đùi của Hoàng Nhưỡng hết dùng được nữa.
Dù gì cũng là một đại cô nương, trên đùi xanh một mảng tím một cục thế kia, còn ra dáng vẻ gì nữa?
Nàng đành bắt một con sâu róm to cộ đặt ở bên cạnh. Con sâu màu sắc rực rỡ, ngắm nó cảm thấy tràn đầy phấn chấn. Mỗi khi Hoàng Nhưỡng thật sự ngồi không yên sẽ thò tay vuốt nó một cái, ăn một phát chích, Hoàng Nhưỡng lập tức sẽ bị nhảy dựng lên, bề ngoài diễn một đoạn “múa phỏng tay”. Còn mùi vị thật sự thì ai nếm nấy biết.
Hoàng Nhưỡng nhờ nó, xem hết từng tập lại từng tập… Trúc Cơ điển tịch gì đó, vừa xem vừa mắng — võ đạo thật không phải để cho người tu tập mà, năm đó Tạ Tửu Nhi cũng không dễ dàng nhỉ.
Trời ạ, nếu mình học không vô, con sâu róm to cộ này phải học luôn đó…
Ngoài trấn Tiên Trà.
Đới Nguyệt bắt đầu trồng thử, cô dẫn theo tá điền, chỉ huy họ bắt đầu gieo hạt.
Mấy anh chị em của Hoàng Nhưỡng đương nhiên biết rõ việc này, thấy ngày ngày tên tiểu tử Đệ Nhất Thu đi cùng tiểu nha đầu, tự nhiên bất mãn hết sức. Vì vậy thường xuyên có người âm thầm quấy rối.
Vì thế Đệ Nhất Thu đã mất sạch mọi hảo cảm vốn có dành cho người Hoàng gia.
Được Đệ Nhất Thu bảo vệ, Đới Nguyệt thuận lợi khai ruộng. Thấy hạt giống bắt đầu nẩy mầm, Đệ Nhất Thu lập tức thấy chỗ không đúng —— lá mầm so với lúc trồng trong chậu yếu hơn không ít.
Y còn phát hiện, Đới Nguyệt đương nhiên cũng phát hiện.
Cô bối rối trong lòng, song không dám báo cho Hoàng Nhưỡng biết chuyện. Một lời nói dối, cần vô số lời nói dối điền vào. Cô đành nói: “Có thể là hạt giống vẫn chưa ổn định, đợi tôi… nghiên cứu lại vài hôm.”
Đệ Nhất Thu cũng không lấy làm lạ, chuyện tạo giống tuyệt đối không thể nào thuận buồm xuôi gió. Đới Nguyệt tạo ra giống chủng nhanh như thế, y vốn dĩ đã rất kinh ngạc. Hôm nay xảy ra vấn đề trái lại là trong dự liệu.
Nên y mở miệng an ủi: “Đới Nguyệt cô nương không cần lo nghĩ quá mức. Lần đầu tiên khai ruộng không thuận lợi cũng chẳng lạ. Với tài trí của cô nương, nhất định sẽ thành công thôi.”
Đới Nguyệt nhẹ gật đầu nhưng có phần thấp thỏm.
Cho đến khi từ biệt Đệ Nhất Thu, cô vội vã quay lại tiểu viện, đi tìm Hoàng Nhưỡng trước tiên.
Hoàng Nhưỡng nhìn thấy cô, hỏi: “Chuẩn bị vỡ ruộng à?”
Đới Nguyệt sửng ra, tâm tư vòng mấy vòng, nói: “Thập cô nương, là Đới Nguyệt không tốt.” Đang nói, người đã quỳ xuống trước mặt Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng đăm đăm nhìn cô, thật lâu sau bật thốt: “Tự cô đi vỡ ruộng rồi hả?”
Đới Nguyệt thầm cả kinh, đành tìm lý do, nói: “Là Thu đại nhân chờ không được, giục tôi vỡ ruộng. Tôi vốn định về bẩm Thập cô nương, thế nhưng…”
Hoàng Nhưỡng không nghe tiếp, nàng chẳng có hứng thú gì với vụ việc. Vì vậy nói: “Mầm hư không khoẻ. Không có nước thì dù có sống cũng sẽ không trổ đòng.”
Vẻ mặt Đới Nguyệt khiếp sợ: “Sao Thập cô nương biết?”
Hoàng Nhưỡng đương nhiên biết rõ, giống lương thực này trước kia đã làm khó bao nhiêu danh gia chứ? Nàng thí nghiệm vô số lần, lúc điên nhất là, cả một viện tử trồng hơn một ngàn tám trăm chủng loại mầm. Nàng nói: “Theo ta đi cánh đồng xem sao.”
Nghe nàng muốn đích thân đến, Đới Nguyệt lập tức có phần bối rối, nói: “Thập cô nương phải đi thật ạ?”
Hoàng Nhưỡng cảm thấy kỳ lạ: “Ta đi không được à?”
Đới Nguyệt vội nói: “Không không, chỉ là…” Tới giờ, cô nàng cũng không thể giấu giếm nữa, đành nói, “Thu đại nhân có thuê một mảnh ruộng ở phía Bắc trấn Tiên Trà. Tôi… bọn tôi vỡ ruộng ở đấy.”
Hoàng Nhưỡng vốn là người tâm nhãn như cái sàng bằng trúc kia mà. Lẽ nào nàng đoán không ra chuyện liên quan? Nàng nói: “Xem ra, vị Giám chính đại nhân này là muốn đưa một phần gia nghiệp cho cô ấy nhỉ.”
Đới Nguyệt vội cuống quýt dập đầu: “Đới Nguyệt không dám. Tôi biết chuyện này vốn thuộc về Thập cô nương. Có về trên tay của ta, cũng là của Thập cô nương thôi.”
“Nói hay lắm.” Hoàng Nhưỡng vỗ vỗ đầu của nàng, “Đứng lên đi, mang ta đi nhìn xem.”
Đới Nguyệt đành phải dẫn Hoàng Nhưỡng một mạch đi ra phía Bắc trấn Tiên Trà.
Nơi đây quả nhiên đã khai mở ruộng đất từ lâu. Hoàng Nhưỡng đi vòng quanh cánh đồng xem xét, thấy mầm cây vàng vọt héo úa, ngã rạp không dậy nổi. Nàng đành phối toa điều thổ. Chuyện điều thổ như thế này là phải thay đổi thành phần và tính chất của thổ nhưỡng. Không phải địa yêu không thể.
Hoàng Nhưỡng cho tất cả tá điền rời khỏi cánh đồng, sau đó cả người nàng hóa thành nguyên hình. Cát vàng tan ra như phấn khói, lất phất lơ phơ rơi như hoa rụng. Toàn bộ vùng đất trong chốc lát như được hòa trộn ánh vàng kim, ấm áp mênh mông như ngày mùa thu hoạch. Cát vàng như ghé qua toàn bộ cánh đồng, vô số thổ nhưỡng chấn động áp sát vào nàng.
Đới Nguyệt đứng cạnh cánh đồng, trăm vị ngang dọc trong lòng. Về điểm này cô nàng không làm được. Sau này nếu cô muốn gầy giống, cũng cần phải có địa yêu hỗ trợ. Cô chợt nghĩ, có thể đấy là nguyên nhân mà Hoàng Nhưỡng không hề kiêng dè mà giao chuyện gầy dưỡng mầm giống cho mình.
—— bởi bản thân mình vĩnh viễn không có khả năng thay thế nàng ta.
Bao năm qua, cô vẫn luôn hầu hạ Hoàng Nhưỡng. Cô hiểu rất rõ Hoàng Nhưỡng làm thế nào từng bước một khống chế Hoàng gia.
Người như nàng ta, tuyệt đối không phải không nhơ bẩn không tì vết như biểu hiện bên ngoài. Mà trái lại, nàng ta tinh thông tính toán, thận trọng từng bước, nàng ta ngoài mặt có bao nhiêu dịu dàng thì sau lưng có bấy nhiêu tàn nhẫn.
Đới Nguyệt cắn môi, qua hồi lâu, Hoàng Nhưỡng cuối cùng cũng điều phối đất xong.
Một đám đất màu kim dồn lại bên cạnh, dần dần huyễn hóa thành một nhan sắc khuynh thành. Hoàng Nhưỡng vừa sửa soạn lại tóc tai y phục, vừa nói: “Tốt rồi, bảo tá điền cấy lại mầm đi*.”
Vừa rồi nàng điều phối đất, mầm nhỏ mới mọc đã bị quấy trộn ngã bảy nghiêng tám cả.
Đới Nguyệt vội vàng đáp vâng, Hoàng Nhưỡng mới rời đi.
Hôm sau, khi Đệ Nhất Thu dẫn theo Lý Lộc, Bảo Võ lại đến trông chừng, mầm giống trong đất đã khôi phục sự sống.
“Quả là thần kỳ.” Lý Lộc chậc chậc tán thưởng.
Đới Nguyệt thấy Đệ Nhất Thu, bất giác chạy tới, cô xòe một bộ mặt tươi cười, nói: “Giám chính đại nhân, cả đêm qua tôi không ngủ, cuối cùng đã điều phối đất lần nữa. Quả nhiên, mầm giống đã hồi phục.”
Đệ Nhất Thu quét mắt cả cánh đồng, khẽ gật đầu, nói: “Đới Nguyệt thật sự là một cô gái hiếm thấy trên nhân gian.”
Lần đầu tiên y không gọi cô nàng là Đới Nguyệt cô nương.
Lòng Đới Nguyệt mê say, sắc mặt đỏ bừng, nói: “Tôi… có thể giải lo phiền cho Thu đại nhân, Đới Nguyệt… cũng đặc biệt vui vẻ.”
Lý Lộc liếc sang, ầy… người ta đã nói đến thế rồi, hai người mình còn ở đây ắt không còn thích hợp. Anh ta nói: “Giám chính, hạ quan và Bảo Võ giúp tá điền làm ít việc.”
Đệ Nhất Thu ừ đáp, Bảo Võ còn chưa hiểu —— hai ta đi làm việc gì?!
Lý Lộc lôi cậu đi luôn.
Cho đến sáu tháng cuối năm, một loại hạt giống lương thực tên là Lương Mễ xuất thế ngang trời. Nó có thể cực kỳ nhịn hạn, có thể sinh trưởng trổ đòng trong điều kiện không hề được tưới nước. Hơn nữa phiến lá dầy dặn, có thể… trữ nước tốt nhất.
Thành Nguyên năm thứ hai, Ti Thiên giám phân phát hạt giống ra, yêu cầu toàn bộ dân chúng phải gieo trồng.
Đương nhiên, việc cũng đâu thuận lợi ngay cho được.
Sau khi dân chúng gieo trồng Lương Mễ, chẳng bao lâu đã có thu hoạch, sau đó Hoàng gia bị mắng đến máu chó tạt đầy đầu.
— cái thứ này thật khó ăn muốn chết!
Hoàng Thự mặc dù bạc thì đã thu, nhưng lại không che giấu cho Đới Nguyệt! Lão không chút do dự đẩy Đới Nguyệt ra, vì thế người người đều biết, cái giống Lương Mễ trời đánh kia là món hàng từ tay Đới Nguyệt.
Đới Nguyệt còn chưa vui vẻ mấy ngày đã rơi vào cảnh xấu hổ bị người đời chỉ trích. Cũng may Ti Thiên giám đã phái người bảo vệ, mới giúp cô có thể sống tốt ở Hoàng gia. Vì thế, Hoàng Thự hết sức không vui, nhiều lần đánh chửi.
Song cũng may, chẳng mấy chốc đại hạn đã đến.
Nước sông khô cạn, đất cằn ngàn dặm.
Đám lương thực khác đều dần dần chết héo, đến vỏ cây rễ cỏ dân chúng tìm còn không ra. Nhưng Lương Mễ vẫn cứ thế mà sống. Gốc nó thấp lùn nhưng to khỏe, lá rễ đều rất dầy. Dân chúng phần đầy đặn. Dân chúng thật sự khát đến cuồng, phát hiện nhai cành lá gốc rễ cũng có thể giải khát.
Tuy hương vị đúng là không ổn, nhưng vì mạng sống, ai còn để ý chi nhiều?!
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng mắng chửi chợt dừng bặt, tiếp đó, tất cả đều là lời ngợi khen.
Đới Nguyệt này, trong họa được phúc, người đời đều biết!
Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng còn đang luyện công.
Chuyện thiên hạ đã bị ngăn cách ở bên ngoài, đối với người đời là dân sinh đại sự. Nhưng đối với nàng, nói cho cùng đây chỉ là một giấc mơ thôi. Mộng đẹp xong, thế giới sẽ thức tỉnh, chỉ có mỗi nàng là bị giam hãm vào vực sâu.
Thời gian của nàng trân quý như thế, còn có tâm tư đi tạo giống lương thực gì chứ.
Thẳng đến hôm nay, Đệ Nhất Thu đến Hoàng gia cầu hôn!