KHÔNG TỈNH

Hủy Xà, là một loài dị thú thế giới này còn sót lại.

Truyền thuyết chúng có huyết mạch từ thời cổ xưa, thọ cùng trời đất, hình thể to lớn, thích náu mình trong huyệt sâu vách đá. Vùng đất nó chiếm cứ chắc chắn sẽ có cây Song Xà quả. Nhưng hiện nay, Hủy Xà hàng năm bị lùng giết, đã vô cùng hiếm hoi. Con rắn còn lại này, sào huyệt của nó đang ở trước mắt.

Đệ Nhất Thu và bọn Bảo Võ đã đợi rất lâu, mọi người bày trận ngoài sào huyệt, tất cả pháp khí đều ra khỏi vỏ. Ai nấy đầy nghiêm trọng vì loài rắn này kịch độc vô cùng. Mà quả trắng có thể giải độc rắn Ti Thiên giám cũng chỉ có một.

Nghĩa là, lần này vây bắt, một khi trúng độc chỉ có thể chết thảm.

Hỉ công công giục∶ “Giám chính, bắt đầu đi.”

Đệ Nhất Thu không hạ lệnh, y chỉ lấy từ chỗ cất pháp bảo ra mấy chục tấm ‘da’ kỳ lạ phát xuống, cả đám nhận vào tay chỉ cảm thấy rất mềm rất dai, chất như ruột cá song rất kiên cố.

Đệ Nhất Thu nói∶ “Tất cả mặc vào sát người.”

Cả đám nghe xong cũng không dám ngượng ngùng, đành quay lưng rối rít mặc lớp áo da quái lạ này. Độ co giãn của lớp da cực tốt, vừa mặc vào đã lập tức dán chặt lấy làn da. Kỳ lạ hơn là nó trùm từ mặt đến chân thành một túi, chỉ chừa lỗ thủng chỗ mắt mũi.

Mà hình như Đệ Nhất Thu thấy thế vẫn chưa đủ, y lại lấy mấy tấm mặt nạ cổ quái bảo mọi người đeo vào.

Đến lúc này, ai nấy bắt đầu hiểu – hẳn là để phòng độc của Hủy Xà. Nhưng món đồ chơi này… hữu dụng không đó?

Hủy Xà vùi trong hang ổ, không khí chung quanh tràn ngập mùi tanh nồng. Nếu bảo cả đám không khiếp đảm là không thể nào. Hỉ công công đã né ra xa. Đến cả Bảo Võ đầy thô kệch cũng đến cạnh Đệ Nhất Thu, nói∶ “Chuyến này hung hiểm, Giám chính theo Hỉ công công quan sát cuộc chiến là được. Chớ mạo hiểm.”

Lo lắng của anh cũng không thừa, dầu gì tuổi Đệ Nhất Thu còn nhỏ lại say mê đúc khí, tu vi của y thực sự không cao. Đệ Nhất Thu lại không nhìn anh ta, chỉ móc trong túi pháp bảo ra mười con rối.

Con rối đen sì, cao chừng nửa người. Trên ngực mỗi con đều viết một chữ to, từ Giáp, Ất, Bính, Đinh… cho đến Quý.

Đệ Nhất Thu dùng một viên phấn xám vẽ mười cái vòng trên đất, ghi rõ tuần tự chữ từ Giáp đến Quý. Đám người yên lặng quan sát y, cũng không dám hỏi nhiều.

Bố trí đâu đó xong, Đệ Nhất Thu mới nói với Bảo Võ∶ “Rối vào kia rồi thì anh phải nhanh chóng lui vào trong vòng.”

Bảo Võ có vẻ xấu hổ, nói∶ “Giám chính ngài thiên vị hạ quan cũng quá rõ rồi. Nếu chỉ một mình hạ quan núp tránh, chúng hắn nhìn vào há không đau khổ thất vọng sao?”

Đệ Nhất Thu chân thành nói∶ “Không đâu. Đi đi.”

Bảo Võ quả nhiên một ngựa đi đầu, xông lên phía trước. Nhưng ngay lập tức anh đã biết, mấy người kia đúng là sẽ không để ý Đệ Nhất Thu thiên vị anh ta hơn. — bởi cơ bản là mấy người kia chả ai ra tay cả!!!

Là… là Lão Bảo ta liều mạng một mình đó hả?!

Bảo Võ một đao bổ đến Hủy Xà, nỗi buồn từ trong mà trào ra…

Thật là, đau lòng.

Hỉ công công đứng cạnh Đệ Nhất Thu, thấy Bảo Võ một mình độc đấu Hủy Xà không khỏi vô cùng lo lắng. Ông nói∶ “Giám chính, chúng ta mang nhiều người giỏi theo vậy, lại chỉ phái một người lên trước, hình như không ổn.”

Đệ Nhất Thu cũng dõi theo Bảo Võ, nghe vậy đáp: “Bệ hạ chỉ ban thưởng một quả trắng.”

Hỉ công công hiểu, một quả trắng đương nhiên chỉ đủ một người sử dụng. Ông nói∶ “Nhưng nếu không bắt được Huỷ Xà sợ là cũng khó trả lời.”

Đệ Nhất Thu lúc này có lẽ vì tuổi còn nhỏ nên còn kiên nhẫn. Y giải thích∶ “Xem như quân lệnh khó phạm cũng không lý nào lấy mạng người đi lấp biển.”

Trong huyệt động, mào trên đầu Hủy Xà rất dài, hai mắt như đèn lồng, thân như ngọn núi nhỏ. Nó phun ra một luồng nọc độc như đám mây đen. Bọn Đệ Nhất Thu đành lùi lại hơn một trượng. Tu vi của Bảo Võ có thể coi là vô địch trong toàn bộ Ti Thiên giám.

Nhưng đơn độc đấu với Huỷ Xà, hơn nữa còn là Huỷ Xà trên thân có sáu khúc xà văn, hiển nhiên anh phải phí rất nhiều sức. Thấy chém mấy đao mà vảy rắn trên người Huỷ Xà vẫn không chút tổn thương. Cứ thế này cũng không phải là cách.

Nhưng đúng lúc này, một con rối mang chữ Giáp trên người tự lạch cạch rung động, nó nhanh chân bước tới Huỷ Xà, thân hình rất nhanh nhẹn. Bảo Võ vừa thấy, phản ứng cũng lanh lẹ. Anh ta lập tức xoay người nhảy vào trong vòng chữ Giáp.

Trong lúc đó, rối Giáp đã tới gần Hủy Xà. Hủy Xà há miệng khẽ cắn, ngậm nó trong miệng. Hai mắt rối Giáp trợn trắng, vang ầm nổ tung.

Vô số kim nhọn bay ra tứ tán, lại vừa vặn tránh khỏi vòng chữ Giáp. Góc độ thật hoàn mỹ.

Bảo Võ trợn mắt rớt miệng – Giám chín được quá! Trâu cái nhỏ vẫy đuôi*!

(*) chỗ này mình chưa hiểu được ví von (giống chương trước) nên để nguyên đã.

Mà lúc này, hoàng cung.

Lộc công công dẫn người triệu tập tất cả hoàng tử hoàng nữ lại, dẫn xuống tầng đáy tháp Viên Dung.

Một đám hoàng tử hoàng nữ không biết đã xảy ra chuyện gì, đành ngoan ngoãn theo đến. Dưới đáy tháp Viên Dung, rất nhiều thầy thuốc đang bận rộn. Hình như là thử luyện vị thuốc mới nào đó. Nhưng khi những hoàng tử hoàng nữ hỏi, họ cũng không đề cập tới.

Lộc công công thấy đám hoàng tử hoàng nữ đến đông đủ, mới nói∶ “Gần đây tự dưng bệ hạ mắc căn bệnh nhỏ, ngự y không nắm chắc được lượng thuốc. Cho nên muốn mời các vị điện hạ thay cha thử nghiệm thuốc.”

Sư Vấn Ngư chính là đương kim Hoàng đế, ai dám nói “không”? Mọi người đành kiên nhẫn chờ ở đáy tháp.

Trong ổ huyệt Hủy Xà, con rối thứ hai tự chuyển động.

Lần này, Huỷ Xà đã ý thức được tác dụng của mớ rối nhỏ này, nó quét đuôi lớn qua, cỏ cây núi đá xung quanh đều bị san bằng. Mấy con rối cũng bị quẳng bay ra, cạch cạch, rơi vào chỗ xa, nằm một chỗ.

Hủy Xà quan huyết hồng, hai mắt như đuốc, nó phun ra một búng nọc độc, Bảo Võ nhanh chóng thối lui.

Đệ Nhất Thu cất giọng∶ “Có bị trúng độc không?”

Bảo Võ luống cuống tay chân, hồi lâu mới nói: “Không có! Giám Chính, đám đồ chơi này của ngài thật đúng là có tác dụng!”

Đệ Nhất Thu lúc này mới vung tay lên, toàn bộ người Bạch Hổ ti cùng tiến lên, bắt đầu vây bắt Huỷ Xà. Hỉ công công đứng xa xa, xem Đệ Nhất Thu ở một bên điều khiển trận.

Y chắp tay sau lưng, tuy còn trẻ nhưng dáng vẻ bình tĩnh thả lỏng, phản ứng nhạy bén. Hơn nữa những năm qua, không biết y đã làm bao nhiêu món tinh xảo, lần này vì đối phó Huỷ Xà mà ra hết tinh hoa.

Thiếu niên như thế, ấm áp như mặt trời. Đáng thán phục.

Nhưng dù thế, người Ti Thiên giám bị trọng thương vẫn rất nhiều.

Con rắn độc sức lớn vô cùng, cộng thêm lớp vảy đao thương bất nhập. Tất cả người Ti Thiên giám đứng trước mặt nó cứ như sâu kiến. Mà đấy vỏn vẹn chỉ là một con rắn sáu khúc xà văn thôi. Nếu gặp con chín khúc, thật không thể tưởng tượng.

Hỉ công công đứng rất xa, nhưng đuôi rắn quét tới, đẩy núi lấp biển. Ông đành không ngừng lùi về sau, cảnh liên chiến cuối cùng cũng không xem được.

Tiếng đánh nhau trên núi vẫn thỉnh thoảng truyền đến, ông muốn nhích lại gần chút mà không dám.

Cho đến nửa đêm về sáng, rốt cục, động tĩnh trên núi cũng ngừng.

Hỉ công công đợi rất lâu, ngay lúc ông cho rằng họ đều bị Huỷ Xà ăn thịt hết, một toán người kéo một chiếc quan tài sắt to lớn chậm chạp xuống núi. Người đi đầu chính là Bảo Võ.

Hỉ công công không ngừng bước tới, luôn miệng hỏi∶ “Giám chính đâu?”

Phía sau đội có một giọng lên tiếng∶ “Mạnh khỏe cả, công công đừng sợ.”

Hỉ công công thở phào, nói∶ “Giám chính không sao thì tốt rồi.” Đệ Nhất Thu tuy bị hoàng thất xoá tên nhưng dầu gì cũng là hoàng tử mà Sư Vấn Ngư đầy coi trọng. Nếu ngài xảy ra chuyện cũng khó bẩm báo.

Ông đi qua, thấy vết máu trên bào phục Đệ Nhất Thu, vội hỏi: “Giám chính bị thương à?”

Người Đệ Nhất Thu đầy máu và tro bụi, mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Đương nhiên, toàn đội cũng không còn bao. Cả một đội bị hao tổn hai phần ba, số còn lại cũng là thương binh tàn tướng.

Hỉ công công thở dài, nói∶ “Giám chính thật đã chịu khổ rồi.”

Đệ Nhất Thu lắc đầu, hạ lệnh cho đám người kéo quan tài sắt nặng nề xuống núi.

Cho đến hai ngày sau, xe ngựa Ti Thiên giám chạy vào cung, trên xe chở một chiếc quan tài bằng sắt đen to lớn, bên ngoài quấn xích sắt, nhìn vừa thần bí vừa đáng sợ. Bảo Võ đang ở bên cạnh xe, khoe khoang thu hoạch chuyến này với Ngự Lâm quân.

Đệ Nhất Thu đi đầu, lúc ngang qua một lối rẽ y hơi chần chừ. Từ chỗ này mà đi chính là Thiên uyển Hoàng Nhưỡng hiện giờ đang ở. Song trước mắt, e phải đến phục mệnh bệ hạ trước đã.

Đệ Nhất Thu tiếp tục đi, thẳng một mạch đến dưới tháp Viên Dung.

Hỉ công công sai người chuyển chiếc quan tài sắt đen khổng lồ vào trong tháp, rồi nói∶ “Giám chính, bệ hạ có chuyện, muốn vời ngài vào nói.”

Đệ Nhất Thu ừ đáp, theo vào tháp Viên Dung. Song Lộc công công lại dẫn y xuống tầng đáy tháp bên dưới. Đệ Nhất Thu thầm biết không đúng, y nhìn chung quanh, đã thấy thủ vệ san sát.

Lộc công công giục∶ “Giám chính, mời đi.”

Đệ Nhất Thu theo ông ta xuống dưới, thấy một đám toàn bộ anh chị em đều tụ tập ở đấy. Y xoay người lại, lúc này cửa cũng đã đóng.

Lộc công công đứng bên cạnh, nói∶ “Phụng mật lệnh bệ hạ, mời chư vị điện hạ đợi ở đây.” Thật buồn cười, xưng hô điện hạ kiểu ấy từ lâu đã không cần dùng trong cung. Ngược lại giờ đây lại nghe từ trong miệng lão ta.

Trong đám, Ngũ điện hạ rốt cuộc không nhịn được, hỏi∶ “Lộc công công, tất cả chúng ta chờ ở đây đã lâu. Đến cùng bệ hạ mắc bệnh gì, cần thử thuốc gì. Ít nhất Lộc công công cũng có thể báo một tiếng chứ?”

Đây là chuyện tất cả đều muốn biết. Nhưng, Lộc công công lại cười ha hả, nói∶ “Ngũ điện hạ chớ nóng vội, bệ hạ tự có sắp xếp.”

Chỉ sau chốc lát, đúng là ngự y đã bưng bát tới. Cả đám cũng không ai là thầy thuốc, dĩ nhiên không biết thuốc gì. Thấy Lộc công công luôn mồm thúc giục, đành phải uống.

Đệ Nhất Thu bưng chén thuốc, trong lòng đầy cảm giác chẳng lành. Nhưng tất cả đều xuất thân tôn quý, bình sinh chưa từng gặp khó. Bọn họ quen nghe theo hoàng mệnh. Do đó do dự mãi, y vẫn uống chén thuốc.

Thuốc rất đắng, lúc vào cổ họng một ý niệm xẹt qua trong đầu y —— không biết hôm nay có kịp qua gặp nàng không.

Thuốc đắng vào bụng, chưa quá một lát, một đám hoàng tử hoàng nữ đã đờ đẫn mất đi ý thức. Lộc công công nhìn mấy ngự y chờ một bên, nói “Bắt đầu đi.”

Ngoài tháp Viên Dung, Bảo Võ đợi đã lâu vẫn không thấy Đệ Nhất Thu ra.

Thấy sắc trời dần tối, anh định tìm người hỏi thăm, nhưng ngoài tháp chỉ có thủ vệ, có thể hỏi được gì? Anh đi qua đi lại, cuối cùng thực hết cách, đành tự quay về Ti Thiên Giám.

Ti Thiên giám.

Lý Lộc cũng còn đang đợi, thấy anh ta quay về, vội hỏi∶ “Giám chính không về cùng cậu à?”

Anh và Bảo Võ lớn hơn Đệ Nhất Thu nhiều, vì Đệ Nhất Thu còn trẻ đã chấp chưởng Ti Thiên giám, hai người khó tránh trở thành trưởng bối, quan tâm y hơn chút.

Bảo Võ gãi đầu, cũng không hiểu, nói: “Giám chính vào tháp rồi không ra. Có thể là bệ hạ giữ ngài lại dùng bữa tối. Gì thì cũng là đi vây bắt Huỷ Xà, ngài ấy đã lập đại công, lẽ nào còn làm khó người?”

Lý Lộc suy nghĩ thấy cũng có lý. Hai người bèn không tìm hiểu nữa.

Nhưng chuyến này, Đệ Nhất Thu năm ngày không thấy tăm hơi.

Lý Lộc nóng nảy, năm lần bảy lượt phái người nghe ngóng. Mối quen biết trong cung của anh ta rất tốt, xưa nay nghe ngóng tin tức gì đều thuận tiện. Duy chỉ có lần này, một xíu tin tức cũng không có.

Nhưng anh ta cũng biết được, cũng giống Đệ Nhất Thu không tin tức, mấy hoàng tử hoàng nữ khác cũng thế.

Chuyện gì đang xảy ra thế? Không ai biết.

Lúc Đệ Nhất Thu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ chật chội. Y giật tay, phát hiện cổ tay còn bị xích lại! Mình bị giam ở đây ư?

Y muốn ngồi dậy, nhưng cổ cũng bị cùm bởi chiếc gông sắt đóng vào trên giường.

“Có ai bên ngoài không?” Đệ Nhất Thu mở miệng, giọng vừa khô vừa chát. Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài lập tức có người tiến vào. Ông ta đi đến bên giường hình, cúi đầu nhìn y. Chính là Y chính Ngự Y viện Cầu Thánh Bạch.

Ông vào thăm hỏi∶ “Giám chính có chỗ khó chịu à?”

Đệ Nhất Thu cố sức hoạt động hai tay; “Thả ta ra!”

Cầu Thánh Bạch duỗi bàn tay, lắc lắc trước mặt y, hỏi∶ “Giám chính nhìn xem, đây là cái gì?”

Đệ Nhất Thu quay mặt chỗ khác, một cảm xúc nóng nảy xông lên trong nháy mắt. Y cả giận hét∶ “Thả ta ra!”

Cầu Thánh Bạch đành lùi một chút, nói∶ “Đợi Giám chính tỉnh táo hơn, vi thần lại đến.”

Nói xong, ông xoay người ra khỏi gian tù nhỏ. Bên ngoài, Lộc công công nhỏ giọng hỏi∶ “Cầu thái y, thế nào rồi?”

Cầu Thánh Bạch nói∶ “Trước mắt xem ra thần trí tỉnh táo, chỉ hơi bực tức nóng nảy. Thâp Lục điện hạ sao rồi?”

Lộc công công thở dài, nhỏ giọng∶ “Vừa mới… tắt thở rồi.”

Cầu Thánh Bạch lặng lẽ hồi lâu, nói∶ “Thuốc của Giám chính, tăng thêm một chút.”

Lộc công công vội sai kẻ hầu bên dưới đi làm.

Trong tù, Đệ Nhất Thu nóng nảy bức bối trong lòng, song y cố nén không la làng giãy giụa. Từ bốn tuổi y đã bắt đầu say mê đúc khí, tính tình cũng sớm đã ổn định như đôi tay mình. Y nhịn nỗi phiền muộn trong ngực, gọi∶ “Cầu Thái y.”

Cầu Thánh Bạch ngẩn ra, vội hỏi “Giám chính?”

Đệ Nhất Thu hít sâu một hơi, nói∶ “Đến cùng là có chuyện gì, đã đến bây giờ, ta có thể biết một hai chứ?”

Cầu Thánh Bạch mang thương hại trong mắt, thật lâu mới vào trong gian tù lại. Ông ngồi quỳ chân bên giường hình, nói: “Giám chính chớ hỏi. Bây giờ ngài thấy người sao rồi?”

Đệ Nhất Thu tập trung cảm giác, nói∶ “Phập phồng không yên, toàn thân đau đớn.”

Cầu Thánh Bạch ghi chép lại vào y án, rồi nói∶ “Giám chính đừng nóng vội, chỉ là thử chút thuốc, ngài phải ở lại đây ít lâu.” Dường như sợ y suy sụp, ông nói tiếp, “Mấy hôm nay có lẽ sẽ rảnh rỗi chút ít. Nếu Giám chính thích làm gì, hạ quan có thể phái người mang đến cho Giám chính. Nếu có thứ tiêu khiển, hẳn trong thời gian ở đây sẽ không quá gian nan.”

Đệ Nhất Thu chằm chằm nhìn ông, mãi mới nói∶ “Từ trong ánh mắt ông, ta thấy trên mặt ta mọc đầy vảy rắn.”

Cầu Thánh Bạch ngẩn ra, sau đó lặng đi. Đệ Nhất Thu nói∶ “Bệ hạ dùng chúng ta thử nghiệm độc Huỷ Xà, đúng không?”

Lời y rất tỉnh táo, Cầu Thánh Bạch đành nói∶ “Giám chính hẳn nên bớt suy nghĩ, mà thêm yên tâm.” Ông tránh không đáp, cũng đã là đáp án.

Đệ Nhất Thu nói∶ “Mở gông cổ cho ta, ta muốn ngồi dậy.”

Cầu Thánh Bạch đầy khó xử, mãi mới nói∶ “Tình trạng của điện hạ bây giờ không ổn, không nên nhìn thì tốt hơn.

Đệ Nhất Thu nói∶ “Mở ra.”

Cầu Thánh Bạch bất đắc dĩ, đành sai Lộc công công∶ “Vậy mở gông cổ cho Giám chính, chỉ trói giữ tứ chi là đủ.”

Lộc công công đáp vâng, bước lên, theo lời ông mở gông. Đệ Nhất Thu có thể ngồi dậy, y cúi đầu nhìn hai tay mình. Gần như ngay ánh nhìn đầu tiên, y liền hiểu vì sao Cầu Thánh Bạch muốn khóa chặt y trên giường hình.

—— chỉ vì không cho y trông thấy bộ dáng bây giờ của mình.

Hai tay y mọc đầy vảy nhỏ màu xanh nhạt, vảy vừa mới mọc nên rất lộn xộn. Nhìn qua chi chít chằng chịt, há chỉ có đáng sợ thôi?

Quả thực là kinh hãi muốn chết!

Mà cả người y thì vô cùng đau đớn, hiển nhiên, mớ vảy rắn kia còn mọc khắp toàn thân y. Sự kinh khủng quái dị ấy thật khiến người muốn lột cả lớp da ra mà. Cầu Thánh Bạch nhìn mắt sắc của y, mắt lộ ra vẻ không đành lòng —— trong đám hoàng tử hoàng nữ, vị hoàng tử Bát Thập Lục này đối xử mọi người hiền lành, tay nghề thì khéo léo bậc trời cho.

Vốn nên là vị Thủ Tác cự phách nhất, đã làm sai điều gì mà chịu khổ sở bực này?

Lòng quý tài nghệ khiến ông tình nguyện bỏ thời gian hơn. Ông trấn an∶ “Giám chính chớ kinh hoảng. Đợi cơ thể thích ứng, nói không chừng sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Nói không chừng?” Đệ Nhất Thu vặn lại.

Cầu Thánh Bạch cúi đầu, thật lâu, nói: “Giám chính, thứ cho hạ quan vô năng. Dược tính cũng không thể hoàn toàn khống chế.”

Đệ Nhất Thu rõ ràng. Y nói∶ “Bệ hạ bắt Huỷ Xà là để nghiên cứu thuật trường sinh. Cho nên, lấy ta thử nghiệm thuốc?”

Cầu Thánh Bạch không dám tiếp lời, chỉ nói∶ “Tóm lại, Giám chính nhất định phải bảo trọng chính mình. Mỗi ngày vi thần đều canh giữ ở đây, Giám chính có việc cứ căn dặn.” Nói xong, ông rời gian tù, khép cửa.

Lớp rào bên ngoài cho phép ánh sáng xuyên thấu vào, khiến nơi đây cũng không quá tù mù.

Đệ Nhất Thu cố hết sức ngồi dậy, tay, chân y vảy rắn đều đã phủ kín. Y đưa mặt tới, dùng lòng bàn tay sờ soạng, quả nhiên, sờ đến lớp vảy mịn cồm cộm hơi lạnh.

Mình biến thành cái gì thế?

Y không biết. Bên ngoài có người nâng một cái xác đi ngang qua, xác phủ kín bằng vải trắng. Chỉ có một cái tay rủ xuống bên ngoài, đã sưng thành màu tím bầm. Trên mu bàn tay có thể thấy rõ vảy rắn tinh mịn.

Đệ Nhất Thu trợn mắt nhìn nội thị lạnh lùng khiêng người đi. Y thậm chí không biết kia là anh em hay chị em nào của mình.

Không biết ở gian tù nào, tiếng ai đó khàn khàn vọng đến. m thanh rất chói tai lại nghe không rõ nội dung. Theo sau tiếng kêu khóc ấy, toàn bộ tù thất như đột nhiên bừng tỉnh, tiếng khóc gào không đếm được vang lên.

Như là địa ngục.

Đệ Nhất Thu trầm mặc ngồi trên giường hình, hai tay nắm chặt sợi xích đen. Y áp chế cảm xúc cuồng loạn của mình.

Lộc công công không đành lòng, Tuy Đệ Nhất Thu còn nhỏ nhưng đối xử mọi người hiền hòa, đôi tay linh xảo vô cùng. Trong cung rất nhiều người nhận được sự đối đãi tốt từ y, tự nhiên cũng muốn đối đãi y tốt lại.

——- nói cho cùng, vẫn còn là đứa trẻ thôi mà.

Ông bước lên hỏi: “Giám chính có cần gì, lão nô đưa tới cho ngài.”

Đệ Nhất Thu ngẩn ra chốc lát, cuối cùng nói: “Sợi lụa trắng, châu san hô đỏ.” Y cúi đầu, nhìn bàn tay phủ đầy vảy của mình, run rẩy không ngừng, hồi lâu nói: “Kim móc bạc để xâu hoa.”

Nếu bình thường, y đại khái không cần nó. Nhưng bây giờ… e không cần không được.

Lộc công công đành nói: ” Được. Lão nô sẽ phái người lấy tới cho Giám chính.”

Ông làm việc lanh lẹ, đồ vật cũng được nhanh chóng đưa đến.

Đệ Nhất Thu ngồi trong gian tù lạnh như băng áp chế, dùng kim móc bạc để kết dây châu.

Đôi tay y sưng tấy run rẩy, đau ngứa khó nhịn, vảy rắn mịn cứng đã không còn linh hoạt như xưa. Y chỉ có thể dùng kim móc, chậm chạp khó khăn kết mớ dây châu.

Năm trăm sợi dây châu, y đã đồng ý, sẽ không nghĩ nuốt lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi