Hoàng Nhưỡng thật không thể nào tin nổi, đây là quà Đệ Nhất Thu tặng mình.
Nàng cô đơn lẻ loi đứng ngoài cửa, xa xa đối mặt với con rối. Còn trước Cửu Khúc Linh đồng, Giám Chính đại nhân trơ mắt nhìn tóc nàng bị nước mưa xối, bết cả lên trán.
Hai người cách xa ngàn dặm, ai cũng tuyệt vọng.
Cũng may, thời gian đối chiến của con rối cũng có giới hạn. Sau hai canh giờ, rốt cuộc nó gục đầu, không chút động tĩnh.
Xiêm áo trên người Hoàng Nhưỡng toàn bộ ướt nhẹp, nàng thử thăm dò đến gần món này, cuối cùng thấy nó không phản ứng. Hoàng Nhưỡng mới len qua bên cạnh nó vào phòng, nàng gạt nước mưa trên người, thật sự muốn chửi mà nén lại.
Trong phòng rối tung tưng bừng, nàng đành chuyển con rối sang một bên.
—— may mà tập võ, sức lực cũng tăng không ít. Nếu không thì sao mà dời cái ngữ này?
Hoàng Nhưỡng chuyển nó vào một góc khuất, phát hiện giường mình bị đánh sập, hòm xiểng cũng bị giẫm hỏng. Nàng thở dài, cuối cùng moi trong đống phế tích ra một bộ y phục coi như cũng sạch sẽ đi thay.
Nhưng, nàng không biết, cặp mắt con rối này có tác dụng gì!!
Bên cạnh Cửu Khúc Linh đồng, Giám Chính đại nhân đưa tay định tắt pháp bảo, do dự một chút, y chỉ vùi đầu dùng bút chì tiếp tục giải chiêu thức.
Thỉnh thoảng tính ngẩng lên ngắm một chút song cuối cùng cũng không làm.
Đêm, Thiếu giám Chu Tước Ti Chu Tương đầy nghiêm túc chạy đến, cô chạy rất nhanh, có cả Lý Lộc theo sau.
Hai người thậm chí không kịp chờ thông bẩm, đi thẳng vào thư phòng Đệ Nhất Thu.
Chu Tương nói: “Giám Chính, hôm nay Chu Tước Ti kiểm kê đám con rối, phát hiện thiếu một con! Mà còn là con rối đối chiến cừ nhất, là hạ quan sơ sẩy, xin Giám Chính trị tội.”
Vậy thôi hả. Giám Chính đại nhân tiếp tục dùng bút chì phá giải chiêu thức, nói: “Không có mất, bổn tọa tặng người ta thôi.”
“Tặng… Tặng người?” Chu Tương sửng sốt.
Lý Lộc cũng sửng sốt, nhưng anh kịp hiểu rất nhanh, hỏi: “Giám Chính tặng Nhưỡng cô nương?”
A, Nhưỡng cô nương hả.
Chu Tương cũng kịp hiểu rất nhanh luôn, nhưng sau đó cô lại có một vấn đề: “Giám Chính chọn con rối đối chiến có chiến lực siêu cấp tặng cho nàng ấy hả.”
Giám Chính đại nhân ừ đáp, bổ sung: “Siêu cấp giá trị nhất.”
Đã là tặng nàng, đương nhiên phải tìm thứ tốt nhất.
Còn quý giá nữa!!! Lý Giám phó hỏi: “Nhưng… Nhưỡng cô nương đánh thắng được sao?” Đây là hạng siêu cấp đó, cả Ti Thiên giám mới có ba con. Bình thường đều để cho đám tay cứng cựa của Bạch Hổ Ti dùng luyện kiếm trận.
Một kiếm trận mười hai người, mới có thể chiến đấu được với một con rối siêu cấp.
Giám Chính đại nhân chỉ vào hình ảnh Cửu Khúc Linh đồng trên tường.
Trong cảnh, Hoàng Nhưỡng đã thay xong y phục, tóc còn ướt. Nàng đang ngồi xổm, sửa cái giường đã bị con rối đánh sập.
… Đúng rồi, nàng đúng là đánh không lại.
Ôi. Thẳng nam tặng quà, đoạn tình tuyệt nghĩa.
Lý Giám phó thở dài thật sâu.
Ngọc Hồ Tiên Tông, Hoàng Nhưỡng đành phải tu hành khắc khổ hơn nữa.
Nàng lục lọi cách sử dụng con rối, dần dần phát hiện thì ra mức chiến đấu của nó có ba cấp Giáp, Ất, Bính có thể điều chỉnh. Cắm chìa khóa bằng đồng vào tai, chỉ cần vặn một vòng, là mức đấu thấp nhất.
Một trận đánh có thể kéo dài hai canh giờ.
Sau hai canh giờ, con rối sẽ ngừng đấu.
Hoàng Nhưỡng bắt đầu cảm thấy món này rất có ý nghĩa, mỗi lần nàng muốn thực hành, một ngày đến đánh một lần, đọc thêm sách, tự chỉnh đốn, dưỡng giống, thời gian qua rất nhanh.
Thế là mấy hôm liền nàng không đi điện Duệ Vân.
Mà lúc này, điện Duệ Vân.
Tạ Hồng Trần ngồi trước bàn sách, trong điện mấy đệ tử đang lau chùi.
Trên bàn đặt một chậu hoa lan, hoa nở cực rộ, như bốn mùa không tàn.
Tạ Hồng Trần nhẹ khẩy đầu ngón tay lên phiến lá xanh thẫm, nụ hoa màu vàng tươi hấp dẫn kéo tâm tư hắn từ trong điển tịch kinh thư ra ngoài, trong phút chốc không về lại được.
Hoàng Nhưỡng hôm nay lại không tới.
Thật ra thì Tạ Hồng Trần cũng không có lý do gì triệu nàng đến điện mỗi ngày.
Với thân phận của hắn, dù là đệ tử thân truyền cũng không thể gặp mặt hằng ngày.
Đại đa số thời điểm, các đệ tử nhận quyển pháp, tự đi tu tập trước. Gặp chỗ khó nhằn sẽ đi thỉnh giáo. Hoặc là đến thẳng sư huynh chỉ điểm.
Tính Tạ Hồng Trần thanh lãnh, xưa nay cũng không phải là người thích náo nhiệt.
Đương nhiên càng không thể cưỡng ép phải cầu một nữ đệ tử mỗi ngày ở điện Duệ Vân luyện công, “hầu hạ dưới gối”.
Nhưng, cô ấy đã vài ngày không tới.
Cô ấy đang làm gì thế nhỉ?
Rất đột nhiên, Tạ Hồng Trần muốn đi xem.
Hắn ra khỏi điện Duệ Vân, trời giữa hè đầy sáng sủa. Chưa quá giờ Mão sơ khắc, mặt trời đã sớm thò đầu, đỏ mặt treo ở chân trời.
Tạ Hồng Trần dọc theo con đường xuống núi, đến tinh xá của đệ tử thân truyền.
Trong hoảng hốt, ký ức mơ mơ hồ hồ.
Cứ như hắn đã từng đến tìm Hoàng Nhưỡng thế này. Vào lúc âm dương hỗn độn, bình minh có thể đến. Cũng một mình đi xuống núi thế này, thầm nghĩ đến người kia, rất nhiều tạp niệm mơ hồ sinh ra.
Tạ Hồng Trần đi thẳng đến chỗ Hoàng Nhưỡng ở. Vì là nữ đệ tử, chỗ của nàng ở trong cùng, bên ngoài là phòng của đám Nhiếp Thanh Lam, Tạ Lạp.
Hoàng Nhưỡng ở trong một cái ổ giữa vùng núi hẻo lánh, dãy núi Ngọc Hồ Tiên Tông như một vòng ôm vây phòng nhỏ của nàng lại.
Mà Tạ Hồng Trần chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng vang, là tiếng cơ quan chuyển động.
Hắn đi tới tiếp, nhìn thấy trong nắng sớm xán lạn, Hoàng Nhưỡng trong bộ y phục luyện công màu vàng nhạt, đang đấu với một con rối cao lớn.
Con rối được làm bằng thép ròng, gỗ ngâm nước già nhiều năm, không dễ nứt.
Chỗ khớp nối nối vô cùng tinh xảo. Nó đấu với Hoàng Nhưỡng, chiêu thức, công pháp, đều y hệt như người thật.
Hoàng Nhưỡng không biết nhìn hàng, song Tạ Hồng Trần chỉ liếc cái đã nhận ra – con rối được chế tạo tinh tế, ra chiêu nghiên cứu, chính là con rối đối chiến siêu cấp của Ti Thiên giám.
Vật như vậy, muốn lấy từ Ti Thiên giám cũng không phải có bạc là được ngay.
Cả Ti Thiên giám, con rối siêu cấp cũng không hơn ba con.
Tạ Hồng Trần đứng một bên, xem Hoàng Nhưỡng luyện đấu với con rối hồi lâu, hỏi: “Thứ này, ở đâu mà cô có vậy?”
“A, sư tôn!” Hoàng Nhưỡng luyện đến xuất thần, tập trung nghĩ cách phá giải chiêu thức con rối, không để ý hắn đến từ bao giờ. Mấy hôm nay ăn đánh mấy lần, nàng đã biết phạm vi chiến đấu của con rối.
Vì thế nàng cực kỳ linh hoạt nhảy ra hơn trượng. Con rối mất mục tiêu, không đuổi đánh, ngơ ngác đứng một bên.
“Sư tôn!” Hoàng Nhưỡng cung kính hành lễ với Tạ Hồng Trần, trán nàng đẫm mồ hôi, má đào hây hây đỏ, cả người được hào quang chiếu rọi, cảm giác rực rỡ đến chói mắt.
Ánh mắt Tạ Hồng Trần không tự chủ được dừng ở đó, mãi lâu, mới hồi thần, nói: “Con rối siêu hạng của Ti Thiên giám xưa nay chỉ dùng để tập võ trong bộ, sao lại xuất hiện ở đây?”
Hoàng Nhưỡng chả chút phản ứng với hai chữ “siêu hạng”, nàng thản nhiên đáp: “Mấy hôm trước đệ tử không hiểu sao nhận được thứ này, ban đầu không biết công dụng. Mấy hôm nay mới tìm tòi hiểu dần.”
“Không hiểu sao?” Tạ Hồng Trần giương mắt nhìn con rối trước mặt, con rối cũng cà ngơ nhìn hắn. Thứ này cực kì cao lớn, nhìn ai cũng như kiểu nhìn từ trên xuống.
Tạ Hồng Trần nhíu mày: “Dù sao Ti Thiên giám cũng thuộc triều đình, vật quý giá vậy mà tuỳ tiện đem tặng, chỉ sợ có mưu mô khác.”
“Quý giá?” Hoàng Nhưỡng bắt được hai chữ trong miệng Tạ Hồng Trần. Thứ đáng để cho Tạ Hồng Trần gọi là “quý giá” e thật sự là không nhiều.
Nàng hỏi: “Thứ này… rất quý ạ?”
Tạ Hồng Trần đi quanh con rối một vòng, trầm tư nói: “Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu hài lòng tự tay làm từng con một, từng gây tiếng vang trong các đại môn phái. Song vì chế tạo phức tạp, hơn nữa bảo dưỡng không dễ, Ti Thiên giám không chịu bán ra. Như Ý Kiếm tông đã từng muốn mua một con.”
Hắn ngẫm nghĩ, không khỏi nhìn Hoàng Nhưỡng, nói: “Hà Tích Kim từng ra giá ba mươi triệu linh thạch, Đệ Nhất Thu lấy lý do không khoẻ, từ chối.”
Hoàng Nhưỡng chấn kinh ngay tại chỗ.
Ba mươi triệu linh thạch đối với nàng mà nói, cơ bản là không thể tưởng tượng. Nhà họ Hoàng dưỡng giống đã lâu, cũng xem như có chút danh tiếng trong đám gầy giống sư. Song doanh thu một năm nếu đổi ra linh thạch cũng chỉ chừng mấy chục vạn. Mà còn phải trừ lại chi tiêu nuôi dưỡng người trong tộc.
Hoàng Nhưỡng chấn kinh, còn Ti Thiên giám, Chu Tước Ti.
Giám Chính đại nhân đang chủ trì cẩn thận rèn đúc một con rối đối chiến. Món này đúc phức tạp dị thường, một mình y cũng không thể hoàn thành. Cũng may bản vẽ đầy đủ, linh kiện còn thừa, đúc lại lần nữa dù hao thời gian tốn sức lực, nhưng cũng không đến mức phạm sai lầm.
Y vừa đứng chỉ huy đám người đúc linh kiện kim loại, vừa thỉnh thoảng nhìn lên mảng tường đối. Trong Cửu Khúc Linh đồng trên tường, có hai hình ảnh. Một trong đó là một cảnh ngắn đoạn năm đó Tạ Linh Bích thi thử nghệ đệ tử tân tú.
Hình ảnh nhìn hơi cổ xưa, chính là dùng Mắt Thấu sự đời của Ngọc Hồ Tiên Tông ghi lại. Nhưng cũng may phân cảnh được bán ra nhiều nên xem như cũng còn rõ.
Một cảnh khác, đến từ con rối siêu cấp kia.
Nghe Tạ Hồng Trần giải thích liên quan đến con rối, Giám Chính đại nhân hừ lạnh, không thèm để ý.
Còn Hoàng Nhưỡng đầy kính sợ sờ con rối, trong nháy mắt tha thứ hành vi phá nhà của nó.
Vật quý thế này, Đệ Nhất Thu không nói không rằng tặng cho mình, không khỏi…
Không khỏi…
Năm chữ “Có tiền có khí chất”* quay mòng mòng trong đầu Hoàng Nhưỡng vô số vòng. Ôi, năm Thành Nguyên thứ năm ngoài đời, nếu ngươi đem bốn mươi triệu linh thạch đến cầu hôn, lo gì đại sự không thành chứ hả!
(*) nguyên tác là bốn chữ Tài đại khí thô.
Hoàng Nhưỡng thầm cảm khái.
Tạ Hồng Trần vẻ đầy nghiêm túc, nói: “Thứ này quá giá trị, nếu cô không quá quen với người tặng quà, vẫn nên trả về thì thích hợp hơn.”
“Hả?” Hoàng Nhưỡng này, luôn là người hiện thực. Trước đó không biết giá trị của thứ này, tất nhiên nàng đầy cảm động. Còn giờ đã biết, nỡ nào trả về? Đây là món đồ bốn mươi triệu linh thạch cũng mua không được đó!
Cả đời nàng, có thể nhìn thấy nhiều linh thạch vậy sao?
Có thể nhìn thấy sao?!
Đỉnh mày nàng chau lại, đầy xoắn xuýt.
Tạ Hồng Trần thấy thế, trầm giọng nói: “Cô là đệ tử Tiên Tông, không nên qua lại mật thiết với Ti Thiên giám. Con rối này ngoài Đệ Nhất Thu, e là không còn ai khác có thể ra tay làm quà. Cô là phận gái, không tiện không công mà hưởng lộc, dễ bị chỉ trích.”
Hắn nói một hồi, phân rõ giới hạn giữa Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu.
Hoàng Nhưỡng đành nói: “Đệ tử sẽ tìm y, trả con rối về.”
Tạ Hồng Trần ừ đáp, nói tiếp: “Cô đã xin bái vào môn hạ của ta, tự nhiên ta sẽ dốc túi truyền thụ, kiên nhẫn chỉ dẫn. Con rối này dù tiện tập luyện nhưng dù sao chiêu thức mô phỏng cũng cứng nhắc. Trên con đường tu hành, có nhanh đạt được đạo cũng không thể đến bực tinh túy.”
Hắn kiên nhẫn hiếm thấy giải thích, hiển nhiên là đầy canh cánh trong lòng với con rối đối diện.
Con rối quý giá đến cỡ nào, há có thể đánh đồng với chính hắn tự hướng dẫn sao?
Còn Ti Thiên giám, Chu Tước Ti.
Sắc mặt Giám Chính đại nhân đầy âm trầm, hỏng bét hơn là, y nghe thấy câu tiếp theo Tạ Hồng Trần nói: “Cô dốc lòng tu hành, vốn là chuyện tốt. Cửa điện Duệ Vân… sẽ vĩnh viễn rộng mở với cô.”
Câu này, xuất từ miệng Tạ Hồng Trần, thật sự là quá thân mật sủng ái.
Hoàng Nhưỡng cũng cảm thấy vậy, song khuôn mặt nàng vẫn yêu kiều ý cười chân thuần: “Sư tôn tốt với đệ tử, đệ tử biết.” Nàng quay lại nhìn con rối, hiểu ý Tạ Hồng Trần.
Thứ này hẳn là không thể giữ lại.
Vì thế, dù trong lòng tiếc đến đâu, nàng cũng chỉ nói: “Đệ tử sẽ liên lạc Ti Thiên giám, bảo trả nó về.”
Tạ Hồng Trần ừm đáp, nhìn lại con rối.
Hắn không nói được vì sao khi đối mặt với nó, ý nghĩ thù địch mơ hồ trong lòng từ đâu mà tới.
Đương nhiên, hắn không nói được, còn phía bên kia con rối, Giám Chính đại nhân bên cạnh Cửu Khúc Linh đồng có vẻ như nói được.
Một cơn ghen tuông trào dâng trong lòng, con rối nhìn xuống Tạ Hồng Trần trước mặt, như tiếp thu được sự miệt thị đến từ chủ nhân.
“Cửa điện Duệ Vân sẽ vĩnh viễn rộng mở với cô.” Giám Chính đại nhân lặp lại câu nói, mặt đầy chanh chua.
Hừ, cực kỳ vô sỉ!
Hôm sau, quả nhiên y nhận được thư từ Ngọc Hồ Tiên Tông.
Thư viết cực kì chính thức, hiển nhiên từ chính tay Tạ Hồng Trần. Trong thư không chỉ đại diện Hoàng Nhưỡng tỏ rõ lòng cảm tạ đến sự quan tâm của Giám Chính đại nhân, còn bảo rằng hắn biết con rối quá quý giá, hai người xưa nay không qua lại, vì thế không dám nhận, đành trả về.
Xin được tha thứ vân vân.
Giám Chính đại nhân vò lá thư thành cục, tiện tay ném vào trong lò luyện.
Xưa nay không qua lại hử?
Vậy thì qua lại đi!
Hôm sau, Giám Chính đại nhân từ Thượng Kinh xuất phát, mang theo người một phần hậu lễ, thậm chí không tiếc sử dụng một tấm pháp phù Truyền Tống tốn ba ngàn linh thạch, giết thẳng tới Ngọc Hồ Tiên Tông.
Lúc đó Hoàng Nhưỡng đang luyện tập lần chót với con rối — sắp sửa trả ngay lại cho Ti Thiên giám rồi. Không thể không nói muốn dùng một lần nữa.
Ba mươi triệu linh thạch nha! Dùng thêm một lần cũng đã đủ vốn!
Nàng đang cùng con rối đánh quên cả trời đất, thình lình có đệ tử từ ngoài chạy vào, thở hổn hển nói: “Hoàng sư tỷ! Tông chủ truyền ngài lập tức đến điện Duệ Vân!”
Cậu ta chạy quá nhanh, vẻ đầy thất lễ. Hoàng Nhưỡng cũng không tính toán, nàng nhảy ra khỏi phạm vi công kích của con rối, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đệ tử vội la lên: “Sáng sớm hôm nay, Giám Chính Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu đến Tông môn. Còn mang theo hậu lễ!” Dứt lời, cậu ta còn thoáng liếc qua con rối, “Nghe nói là muốn thương thảo về chuyện con rối.”
“…” Hậu lễ?! Hoàng Nhưỡng không tự chủ nghĩ ngay đến sính lễ. Nàng yên lặng thay y phục, đi đến điện Duệ Vân.
Mà trong điện, đợi nàng chính là cảnh Tu La.
Song Hoàng Nhưỡng nào phải bạch liên hoa thuần khiết gì, đến đối thoại thế nào nàng cũng đã nghĩ kỹ.
Tạ Hồng Trần: “Nhưỡng à, cô tình nguyện đi cùng y, hay là ở lại bên cạnh vi sư, tiếp tục học nghệ?”
Đệ Nhất Thu: “Nhưỡng à, nếu nàng muốn dốc lòng học nghệ, tất nhiên ta cũng có thể chờ.”
Sau đó hai người cùng nhìn nàng, chờ câu trả lời chắc chắn của nàng.
Hoàng Nhưỡng hít hơi thật dài, nàng đi vào điện Duệ Vân, phát hiện bên trong không chỉ có Tạ Hồng Trần và Đệ Nhất Thu ngồi mà ngay cả Tạ Linh Bích rất hiếm khi lộ diện cũng đến.
Sau khi nàng vào điện, cả ba cùng nhìn nàng.
Hoàng Nhưỡng quỳ xuống, nói: “Đệ tử Hoàng Nhưỡng, chào lão tổ, sư tôn.”
Sắc mặt Tạ Linh Bích không tốt, không biết sao mà theo bản năng lão không thích Hoàng Nhưỡng.
Vẫn là Tạ Hồng Trần lên tiếng: “Đứng lên đi.”
Hoàng Nhưỡng đứng dậy, quay sang nhìn Đệ Nhất Thu, nhún người chào y: “Giám Chính đại nhân.”
Giám Chính đại nhân mỉm khóe miệng, nói: “Nhưỡng cô nương, chúng ta lại gặp nhau.”
Khục. Hoàng Nhưỡng đứng sang bên cạnh Tạ Hồng Trần, Tạ Hồng Trần trầm giọng nói: “Bây giờ cô ấy đã tới, sao Giám Chính không chính miệng hỏi xem sao.”
Đệ Nhất Thu dán mắt theo Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng vừa liếc qua đã chạm phải.
Nàng như bị đốt, vội dời đi.
Tạ Hồng Trần liền cực kỳ không vui, hắn gọi: “Giám Chính?”
Đệ Nhất Thu lúc này mới lên tiếng: “Nhưỡng cô nương, tại hạ có một chuyện muốn hỏi cô nương, xin một câu trả lời thẳng thắn.”
Trời ạ! Không phải ngươi đòi cầu thân lần nữa chứ? Hoàng Nhưỡng kêu gào trong lòng, lúc này mà ngươi cầu thân, nếu ta từ chối ngươi thì khổ sở trong lòng. Nhưng nếu không từ chối ngươi, thì phải rời Ngọc Hồ Tiên Tông. Phải làm sao mới ổn đây?
Hoàng Nhưỡng âm thầm lo lắng.
Mà Giám Chính đại nhân ngừng đoạn, bán đủ điểm chính, mới hỏi: “Xin hỏi Nhưỡng cô nương, cô thấy con rối đối chiến này thế nào?”
Hở? Hoàng Nhưỡng liếc Tạ Hồng Trần, lại lướt qua Tạ Linh Bích, thấy thần sắc hai người nghiêm trọng, nàng lập tức chả hiểu gì nữa.
Nhưng câu hỏi vẫn phải đáp. Nàng đành phải nói: “Tập luyện trôi chảy, chiêu thức phá giải vô cùng kỹ càng. Quả thật là… tác phẩm của người trời.” Nàng chi tiết nói.
Giám Chính đại nhân khẽ gật, đổi hướng hỏi Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần: “Xem ra Nhưỡng cô nương hết sức hài lòng với con rối. Linh Bích lão tổ, Tạ Tông chủ, chả lẽ hai người còn cảm thấy bốn mươi triệu linh thạch không đáng sao?”
… Cái gì?
Hoàng Nhưỡng nghe xong càng hồ đồ.
Mà Giám Chính đại nhân bưng chén trà bên cạnh, khẽ nhấp một hớp, nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông là Tiên môn số một, ngần ấy linh thạch thật cũng chẳng đáng kể. Hai vị còn do dự gì nữa?”
Hoàng Nhưỡng xem như nghe rõ —— y tính bán con rối này cho Ngọc Hồ Tiên Tông!
…
Giám Chính đại nhân không nhanh không chậm uống trà, sắc mặt cả Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần đều cực kỳ khó coi.
Nếu đồng ý chuyện này, bốn mươi triệu linh thạch, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Hơn nữa Ngọc Hồ Tiên Tông đến Ti Thiên giám mua con rối đối chiến, ít nhiều cũng sẽ làm người cảm thấy Ti Thiên giám được sủng ái.
Không đồng ý thì, con rối này đã đặt ở Ngọc Hồ Tiên Tông hơn tháng. Thứ quý giá vậy cứ thế mà đưa tới, đúng là đáng khiến người suy đoán chỉ trích.
Y lần này khua chiêng gõ trống, mọi người đều biết, người đời đều biết, e còn nói rằng Ngọc Hồ Tiên Tông không trả nổi khoản này.
Trái lại Giám Chính đại nhân lại cực kì nhàn nhã, y khẽ nói: “Nếu tình hình tài chính trong tay hai vị căng thẳng, cũng không cần khó xử. Con rối này ban đầu chính là đưa cho Nhưỡng cô nương dùng thử, chỉ hơn một tháng, xem như thu lại cũng sẽ không ai cảm thấy Ngọc Hồ Tiên Tông là lợi dụng miễn phí.”
Xưa nay Tạ Linh Bích trọng nhất thể diện, nghe vậy sắc mặt càng xanh xám.
Giám Chính đại nhân vừa thấy, thầm sảng khoái ghê.
Mặt Tạ Hồng Trần trầm như nước, mãi lâu mới nói: “Bốn mươi triệu linh thạch, cũng không phải chuyện gì lớn. Giám Chính làm gì phải sỉ nhục vậy?”
Đệ Nhất Thu nghe vậy, khẽ cười nói: “Tạ Tông chủ nói phải, thế thì về ta sẽ phái người đến, chúng ta ký kết khế ước. Sau đó cứ mỗi nửa năm, Ti Thiên giám sẽ phái người tới bảo hành một lần.”
Y bước đến trước mặt Tạ Hồng Trần, cùng đối mặt.
“Được Tạ Tông chủ yêu mến, chắc chắn nó cũng sẽ tận hết sức lực, thay Tông chủ dạy dỗ đệ tử.” Lúc buông câu này, không biết vì sao y lại nhớ tới câu nói kia của Tạ Hồng Trần— cửa điện Duệ Vân vĩnh viễn rộng mở vì cô.
Sau đó thì sao, Hoàng Nhưỡng trả về một câu: “Sư tôn tốt với đệ tử, đệ tử biết.”
Hừ, trong lòng càng chua lè.
Tạ Tông chủ nhìn thẳng y, trong ánh mắt cả hai như muốn tóe lửa.
Tạ Linh Bích nói: “Đủ rồi! Một con rối nhỏ cũng đáng để ngươi hưng sư động chúng vậy à?” Lão đứng dậy, ngó Hoàng Nhưỡng, nói: “Mai sau không được nhận lấy mấy thứ không rõ ràng vào Tiên Tông.”
Lão mở miệng đều là trách móc, Hoàng Nhưỡng không để bụng, lập tức nói: “Đệ tử ghi nhớ lão tổ dạy bảo.”
Tạ Linh Bích hằm hằm nhìn Đệ Nhất Thu, phẩy tay áo bỏ đi.
Tất nhiên Giám Chính đại nhân cũng chả cần ở thêm, y chắp tay với Tạ Hồng Trần: “Chuyện đã thương lượng xong vậy thì bản tọa cũng cáo từ. Tạ Tông chủ không cần tiễn xa.”
Tạ Hồng Trần cơ bản không thèm để ý tới chớ nói chi là tiễn y.
Nhưng da mặt của Giám Chính xưa giờ dày cui, y quay sang nói với Hoàng Nhưỡng: “Nhưỡng cô nương tiễn chút thì cũng được.”
Hoàng Nhưỡng đang định đồng ý luôn thì Tạ Hồng Trần mở miệng: “Giám Chính đã tự thân đến đây, vẫn để bổn Tông chủ tự mình đưa tiễn mới phải.”
Giám Chính đại nhân không âm không dương, nói: “Thế thì thật làm phiền Tông chủ.”
Hoàng Nhưỡng nhìn hai người sóng vai ra khỏi điện Duệ Vân.
— Tạ Hồng Trần muốn trả con rối đối chiến, y đã có da mặt dày chạy tới còn thẳng thừng vừa đấm vừa xoa, lấy lý do dùng thử ép Tạ Hồng Trần Tạ Linh Bích mua luôn con rối.
Đã tặng quà, còn vớt vát lại được chi phí về.
Nẫng tay trên đại sư, không phục không được.
Mà lúc này, Giám Chính đại nhân và Tạ Tông chủ sóng vai mà đi.
Hai người xưa nay tuy bảo không có quan hệ tốt, song gì thì gì ngoài mặt cũng không có trở ngại. Thế mà hôm nay, đúng là đến một chữ trò chuyện cũng không.
Giám Chính đại nhân cũng là khó hiểu —— thật ra mà nói, Tạ Hồng Trần cũng xem như là nửa cha vợ rồi. Y vốn nên tận sức làm quen mới phải.
Nhưng sao trong lòng luôn thấy phát ghét?!
——————–