KHÔNG TỈNH

Hai người cãi nhau ầm ĩ một đêm, nhưng chân dung tiên Hoàng hậu nói chung cũng vẽ xong.

Đệ Nhất Thu ngắm người phụ nữ được vẽ, y cũng không biết bức tranh này và mẹ mình giống nhau đến mấy phần.

Nhưng Hoàng Nhưỡng đã nói tiên Hoàng hậu trông như vậy, y sẽ tin.

Y tự tay bồi bức họa này lên khung, treo trong thư phòng.

Hoàng Nhưỡng ngắm kiệt tác của mình, cũng rất vui: “Trước đây bỏ tâm học vẽ tranh, vốn là để củng cố tài danh ‘Huyền Độ tiên tử’ chút thôi. Không ngờ số mộng thay đổi, còn thật sự làm được một chuyện có ý nghĩa.”

“Huyền Độ tiên tử?” Đệ Nhất Thu nhíu mày, “Huyền độ chỉ ánh trăng, cô còn có nhã hào cỡ này chăng?”

Hoàng Nhưỡng trợn mắt: “Xem thường ai đấy?”

Đệ Nhất Thu nói: “Luôn thấy cô kể kì kì lạ lạ sao đấy. Nghe bảo cô tám tuổi đã đến Viện Gầy giống, mười bốn năm không gầy ra một giống nào. Lấy đâu ra mỹ danh Huyền Độ tiên tử gì đó?”

Hoàng Nhưỡng tang thương đầy mặt, cảm thán nói: “Đó thật sự là rất nhiều năm trước rồi. Không đề cập tới cũng được. Ngài nói xem bức tranh này có đẹp không?”

“Công pháp chắc tay lắm.” Thu sư phụ sẽ không giấu lương tâm nói chuyện, y gật gù, nói: “Cô đó, nếu đứng đắn chút, chắc chắn cũng có thể có thành tựu đó.”

“Sao tôi lại không đứng đắn chứ?” Hoàng Nhưỡng liếc xéo, sau đó nhớ tới chuyện chính. Vẻ mặt nàng đờ xuống, nói: “Hôm nay ngài nhớ đưa mẹ tôi đi đi nha. Tôi với bà ấy thật không có gì để nói đâu.”

Nàng thật sự không muốn gặp mặt Tức m, mẹ con tâm sự gì đó, ngẫm lại đều ra vẻ dối trá cả.

Đệ Nhất Thu nói: “Tí nữa đưa bà ấy đi dạo Thượng Kinh.”

Hoàng Nhưỡng nhíu mày, đang tính lên tiếng, Đệ Nhất Thu đành nói: “Ta đi cùng cô.” Nói xong, hình như y ý thức được cái gì, lập tức bổ sung ngay. Y chỉ vào bức chân dung tiên Hoàng hậu trên tường, nói: “Xem như cảm tạ bức tranh này của cô.”

Hoàng Nhưỡng đành không tình nguyện nói: “Được thôi.”

Trong học xá, Tức m cũng cảm thấy khó mà tự nhiên.

Bà muốn Hoàng Nhưỡng quay về, lại sợ nàng quay về.

Thời gian đã dần dần làm dày thêm lớp băng lạnh, giờ đây giữa bà và Hoàng Nhưỡng, đã cách một lớp tường băng hai mươi hai năm.

Muôn vàn không phải, mọi lời lẽ mấy năm qua, nên nói từ đâu?

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng người: “Tức m cô cô.”

Tức m lòng đầy thấp thỏm mở cửa, thấy một thiếu niên đứng trước cửa, vẫn bộ quan phục màu tím, đai lưng ngọc. Cậu ta rất trắng, bộ quan phục trên người càng nổi bật khuôn mặt như ngọc của cậu ta.

Mà Hoàng Nhưỡng đứng sau lưng cậu ta, quay lưng ngắm bầu trời bên ngoài, không ngó sang bên này.

Giọng Đệ Nhất Thu mang theo nét thiếu niên trong sáng và tinh thần phấn chấn, y chắp tay nói: “Tại hạ Đệ Nhất Thu, chính là con trai thứ… tám mươi sáu của đương kim Thánh thượng. Năm đó, nhà họ Tức từng kết thân với hoàng gia, nếu dựa theo bối phận, đáng lẽ ta nên gọi bà một tiếng cô.”

Tức m hồi thần, ảo nảo nói: “Cậu không đề cập tới ta đã quên, đúng là ta có một người tỷ muội gả vào hoàng thất. Nhưng mà… lâu nay ta không còn lui tới với nhà họ Tức, mối quan hệ này cũng miễn cưỡng quá rồi.”

“Không sao.” trên người Đệ Nhất Thu có vẻ chín chắn không thuộc lứa tuổi, “Hiếm khi cô cô lên Thượng Kinh một chuyến. Chi bằng tại hạ đưa ngài đi ngắm cảnh một phen, được không?”

Tức m ngó Hoàng Nhưỡng đứng cách đó không xa, Hoàng Nhưỡng vẫn không nhìn sang bên này, cứ như không nghe hai người nói chuyện.

“Được thì được chứ, chỉ e làm chậm trễ công vụ của điện hạ.” Tức m khách sáo với Đệ Nhất Thu. Thật ra đã từ rất lâu bà chưa từng nói chuyện với người nào. Nhưng cậu thiếu niên trước mặt này, đang bảo vệ bé Nhưỡng.

Tức m nhìn ra được.

Đệ Nhất Thu nói: “Không ngại, mời cô cô.”

Y mời Tức m ra ngoài, Thượng Kinh hôm nay, thời tiết trong lành.

Nắng vàng hắt hắt vẩy vẩy, trời đất lung linh.

Tức m đi theo Đệ Nhất Thu, dưới ánh nắng lấp lánh, bước trên con đường nhỏ lát gạch màu của Ti Thiên giám.

Bà mặc bộ y phục màu trắng mộc mạc trên người, vết thương trên mặt đã đắp thuốc, cuối cùng cũng tiêu sưng — thuốc Đệ Nhất Thu cho bà có hiệu quả rất tốt.

Hai người đi một đoạn, Đệ Nhất Thu chợt hỏi: “Cô còn không đi sao?”

Tức m giật mình, nghe tiếng Hoàng Nhưỡng hầm hừ sau lưng: “Ai cần ngài lo!”

Tuy nói thì nói vậy, song người vẫn theo sau.

Đệ Nhất Thu biết Tức m chưa từng tới Ti Thiên giám, y bèn bước chậm một chút.

Ba người vừa đi vừa nghỉ, ngang qua Huyền Vũ Ti có tiếng đọc sách trong trẻo, học sinh qua lại hoặc chơi đùa đuổi đánh, hoặc đọc sách dưới tán cây.

Lại ngang qua Chu Tước Ti đúc khí luyện đan, không ít Đúc Khí sư đang vắt hết óc đúc khí, không thèm lưu ý đến chung quanh có ai đi ngang.

Đến Bạch Hổ Ti, trên sân tập, Bảo Võ đang chỉ dạy đao pháp.

Ngày hè chói chang, anh ta ở trần, cơ thể vũ phu, cơ bắp căng đầy, làn da bóng loáng. Trên cánh tay anh ta gân xanh nổi rõ, mỗi một ánh mắt đều lộ sức lực. Kim đao trên tay anh ta như có sinh mệnh, linh hoạt vô cùng, thật sự gắn liền với anh như một bộ phận cơ thể vậy.

Bảo Võ xuất thân từ thế gia nhà võ, được Sư Vấn Ngư bỏ nhiều vàng mời tới. Tu vi anh ta cũng có ít tiếng tăm ở danh môn. Với một Ti Thiên giám vừa mới thành lập, anh là dũng khí của cả đám.

Do đó, mỗi khi anh dạy võ, mọi sai dịch đều không muốn bỏ lỡ.

Sân luyện công kín cả chỗ.

Tức m lội qua giữa đám đông, liếc mắt đã thấy anh ta.

Nhưng chỉ nhìn thoáng qua, bà đã dời mắt.

Bà chính là tiểu thư xuất thân thế gia tiểu thư, khi nào từng gặp vũ phu thô lỗ bực này chứ?

Ngực phẳng lộ bụng vầy, cho dù là nhìn một chút cũng là thất lễ.

Bà bước nhanh hơn, còn sau lưng, Hoàng Nhưỡng lại dừng lại.

Sân luyện võ, ngoài Bảo Võ còn có rất nhiều sai dịch. Bảo Võ phô cánh tay trần, dĩ nhiên bọn hắn cũng học theo. Trong đó không ít thanh niên trẻ tuổi anh tuấn, thân eo thon gầy mạnh mẽ.

Mấy giấc mơ trước của Hoàng Nhưỡng, không có diễm phúc này.

— Đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông, ai dám không để ý bề ngoài như vầy, không bị sư tôn đánh chết mới là lạ.

Do đó, cả đời nàng, cũng không có diễm phúc gặp qua mấy người…

“Á ——” Hoàng Nhưỡng còn chưa hưởng thụ diễm phúc tày gang, bỗng đau nhói tai. Giám Chính đại nhân gần như là siết chặt xách tai nàng lôi đi.

Sân luyện võ, một đám sai dịch vừa muốn cười, vừa không dám.

Bảo Võ bị tiếng kêu đau của Hoàng Nhưỡng hấp dẫn, anh lia mắt sang bên này, thấy một bóng áo trắng bước đi nhanh nhẹn. Gió mát ngày hè xuyên qua tay áo nàng ấy, nàng thực gầy quá, như muốn theo gió bay lên.

Bảo Võ nhận ra người phụ nữ ấy —— mẹ của Hoàng Nhưỡng. Nghe nói lúc trước cũng là quý nữ thế gia, trong phút chốc lấy lầm phải sài lang.

Nhưng anh ta không quan tâm mấy chuyện này, kẻ vũ phu như anh ta, chỉ cần đao nơi tay, quan tâm tình tình yêu yêu gì chứ.

“Ấy, Bảo Giám Phó nhìn gì thế?” Có tên sai dịch gan lớn phát hiện tia mắt của anh ta, cười trêu.

Bảo Võ trợn mắt: “Nhóc con giỏi lắm, ra đây, Bảo gia luyện với mi một chút.”

Sai dịch lập tức nhăn mặt. Bảo Võ lại lia mắt nhìn qua, người phụ nữ kia đã bị nhánh hoa che khuất.

Thế là anh ta không nhìn nữa.

—— cô đó thật sự là quá gầy, như bộ xương vậy.

Bảo gia nghĩ vậy.

Thật ra Tức m đã nở nang rất nhiều, bà tắm dưới ánh nắng hè, thế là những chuyện xưa mốc meo như từ từ thôi sinh sôi.

Mùi nắng thật thơm, như đã tiêm nhiễm hương thơm của nhân gian.

Đệ Nhất Thu dẫn bà ra khỏi cổng Bạch Hổ Ti đi dạo.

— Tức m hẳn là rất hiếu kì chỗ Hoàng Nhưỡng sinh hoạt mấy năm qua. Y bèn tiện thể đưa bà đi xem.

Con phố dài trước Bạch Hổ Ti này, Tức m cũng chưa hề tới.

— con đường này, trước đây là nơi bán quan tài, áo liệm, nến thơm giấy nến các thứ. Không may mắn.

Hoàng Nhưỡng theo sau họ, nhìn hai bên phố dài, bất giác thả chậm bước chân.

Con đường này có tên là phố Vĩnh Thọ, Đệ Nhất Thu từng đưa nàng đi ngang.

Có điều ở ngoài mộng, nàng ngồi trên xe lăn, không thể tùy ý mình muốn đi đâu thì đi.

Hoàng Nhưỡng yên lặng dùng bước chân đo đạc con đường, ánh nắng ấm áp không nói gì.

Giấc mơ quá đỗi đẹp đẽ, thật khiến người ta cam tâm tình nguyện sa vào vĩnh viễn.

Đệ Nhất Thu sánh vai đi cùng Tức m, hỏi: “Trước đây cô cô từng tới đây ạ?”

Tức m nói chuyện với y ngược lại còn tự tại hơn với Hoàng Nhưỡng. Giọng bà thu nét bén nhọn, trở nên chân chính giống một trưởng bối.

Bà nói: “Ta xuất thân họ Tức, ở ngay Thượng Kinh, trước đây đã từng du ngoạn khắp nơi.”

Đệ Nhất Thu nói: “Mấy năm qua Thượng Kinh thay đổi rất nhiều, đúng rồi, phía trước có một tiệm bán trang sức rất nổi tiếng ở kinh thành. Ta dẫn cô cô qua đó xem chút.”

Tiệm trang sức?

Hoàng Nhưỡng giật mình, quả nhiên, Đệ Nhất Thu đưa các nàng vào Tượng Tâm trai.

Trang sức trong tiệm quả là rất nhiều, cuối cùng Hoàng Nhưỡng đã có thể tự do chọn lựa.

Nàng vui vẻ xông vào, một khối trang sức châu báu vàng óng tranh nhau chen vào tầm mắt nàng.

Có đá lam bảo sáng long lanh có thể bóp ra nước, phỉ thúy xanh như nước xuân, hồng ngọc đỏ như máu bồ câu…

Về phần trang sức bằng vàng càng nhiều vô số kể.

Hoàng Nhưỡng muốn cả, nhưng mà nàng không có tiền.

Chân tướng quá tàn khốc, Hoàng Nhưỡng như quả banh bị chọc thủng, cả người xì hơi.

Chữ “nghèo” này, thật làm người đành chịu vậy.

Đệ Nhất Thu đưa Tức m chọn trang sức, chủ quầy đã thấy y phục trên người Đệ Nhất Thu, nhiệt tình lên đón.

Đương nhiên Tức m không vì mớ vàng bạc mà động lòng, song không thể chối từ thịnh tình của Đệ Nhất Thu, bà chọn lấy hai món. Hoàng Nhưỡng trông thèm chết đi được, cuối cùng nàng đi đến bên cạnh Đệ Nhất Thu, thì thầm: “Tôi cũng muốn một món.”

Đệ Nhất Thu cũng thì thầm đáp: “Thật sao? Xin dì Hoàng cứ tự nhiên.”

… Tên khốn.

Hoàng Nhưỡng lầm bầm mắng một câu, nhìn giá một chút, đầy hậm hực.

—— Đệ Tam Mộng à Đệ Tam Mộng, ngươi không tầm thường, ngươi thanh cao.

Dựa vào đâu mà Hoàng Nhưỡng ta phải gặp cảnh khốn cùng như này?

Nàng thầm lèm bà lèm bèm, đành trơ mắt nhìn Tức m chọn mấy món trang sức.

Đệ Nhất Thu trả tiền cho bà, ba người ra khỏi Tưởng Tâm trai.

Hoàng Nhưỡng tức giận, đi sau, làm cái đuôi nhỏ.

Đệ Nhất Thu nói: “Bộ y phục này của cô cô mộc mạc quá, ta đưa người đi chọn hai bộ.”

Tức m vốn định chối từ, song nói cho cùng, ân tình không nợ cũng thiếu. Bây giờ nếu muốn khách sáo, thì lại xa lạ quá.

Bà đành nói: “Kiểu dáng ở kinh thành không biết đã đổi bao nhiêu vòng rồi.”

Đệ Nhất Thu lại đưa bà vào một phường may thêu.

—— Lưu Tiên phường.

Đệ Nhất Thu giúp Tức m chọn hai bộ y phục, Tức m vào phòng trong thử quần áo.

Hoàng Nhưỡng đứng trước mớ váy sam, nhìn thẻ giá, không khỏi hừ lạnh.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Sao hả, ánh mắt của dì Hoàng cao thế, không bộ nào lọt vào mắt à?”

Hoàng Nhưỡng nghiến răng nghiến lợi, mãi mới nói: “Đây là chính ngài muốn mua, không liên quan tới ta!”

Đệ Nhất Thu bật cười, nói: “Ta hiếu kính cô của mình, dì Hoàng không cần phải lo lắng.” Nói xong, y bỗng nói: “Có điều nếu dì Hoàng cũng thích, hay là…”

Còn chưa nói xong, đã bị một chữ lọt từ kẽ răng của Hoàng Nhưỡng cắt đứt.

“Cút!”



Dáng người khí chất của Tức m, so với Hoàng Nhưỡng cũng ba phần tương tự.

Mỗi một bộ váy áo ở đây, bà đều có thể mặc ra một dáng vẻ thùy mị đầy đặc biệt.

Hoàng Nhưỡng phát hiện, người có nghèo đến mức nào, gặp phải quần áo cũng đều thích.

Cuối cùng, Tức m mặc một bộ màu tím nhạt, từ thân eo đến ống tay áo và mép váy chuyển sang màu trắng. Dưới eo, váy xếp lớp như cánh hoa, ổn trọng mà mặn mà.

Bà từ tốn bước tới trước mặt Đệ Nhất Thu, mỉm cười với y: “Nhìn được không?”

Đệ Nhất Thu nói: “Thanh nhã trang trọng, rất đẹp.”

“Hừ!” Hoàng Nhưỡng ngoài cổng cười lạnh.

Đệ Nhất Thu trộm liếc khóe mắt nhìn nàng, không nói gì nữa.

Nàng hầm hừ cũng không chịu tới. Tức m rốt cuộc đã xác nhận, cô bé nhà mình và thiếu niên trước mặt này, có ước hẹn ngầm gì đấy. Có điều nhìn thấu cũng không nói ra — thiếu niên này… hình như còn hơi quá nhỏ?

Đệ Nhất Thu đưa Tức m ra ngoài, nói: “Nhắc đến, ở thôn trang ngoại ô của tại hạ có mảnh đất. Vốn là chỗ đất tốt nhất, có điều mấy năm nay thu hoạch giảm mạnh, cho dù thế nào cũng điều thổ không nổi. Trùng hợp cô cô tới đây, nếu có thể giúp vãn bối xem thử, vậy thì vãn bối thật cảm kích vô cùng.”

Y đưa ra vấn đề, trái lại Tức m cảm thấy nhẹ nhõm —— không công mà hưởng lộc, luôn thấy bất an trong lòng.

Bà nói: “Được chứ.”

Thế là Đệ Nhất Thu dẫn Tức m đến thôn trang ngoại ô của y.

Trong làng quả là có chỗ ruộng mười mẫu. Mấy năm qua hiển nhiên xử lý không thích hợp thành ra không còn là ruộng tốt.

Tức m không cần Đệ Nhất Thu mở miệng đã chủ động xem xét mảnh ruộng —đúng là thực chất bên trong mỗi một Thổ yêu luôn có tình yêu đất đai.

Tức m nói: “Nửa tháng sau, điện hạ lại đến nhé.”

Đệ Nhất Thu cảm tạ bà luôn miệng, cuối cùng gọi kẻ hầu tới, đưa bà tạm thời nghỉ lại trong điền trang.

Đợi cẩn thận sắp xếp Tức m xong xuôi, Giám Chính đại nhân đưa Hoàng Nhưỡng quay về Ti Thiên giám.

Hoàng Nhưỡng nói: “Tí chuyện điều thổ vặt vãnh, ngài tìm tôi là được. Cần gì đến bà ấy?”

Đệ Nhất Thu liếc nàng, hỏi: “Nói đúng lắm. Nhưng nếu không để bà ấy làm thì đêm nay cô ngủ đâu?”

Hoàng Nhưỡng há hốc miệng, mãi mới phản ứng: “Ngài cố ý! Dỗ bà ấy ở lại thôn trang à?”

Đệ Nhất Thu à lên: “Nếu không thì sao? Đuổi bà ấy ra khỏi Ti Thiên giám, là vì đứa con gái không có gì nói với bà sao?”

“Ngài, ngài đúng là… tâm cơ thâm trầm nha!” Hoàng Nhưỡng thở dài, “Vậy mười mẫu đất cằn của ngài này?”

Giám Chính đại nhân chắp tay sau lưng đi lên trước, nói: “Trước khi ra cửa, sai người tới thôn trang mua đất, mực trên khế sách còn chưa khô.”

“Trước khi ra cửa?” Hoàng Nhưỡng nghi ngờ, “Sao tôi không thấy?”

Giọng điệu Giám Chính đại nhân chua chua: “Đúng nhỉ. Lúc ấy cô đang ở sân luyện công, thèm rớt nước miếng dõi theo sai dịch giữa sân, nào có ở không…”

“Khụ khụ!” “dì Hoàng” nghiêm mặt nói, “Đêm nay chúng ta ăn gì?”

Xong rồi, tên chó này nhỏ mọn lắm thật đấy.

Thật là sợ mình chơi không lại.

“Dì Hoàng” thấy lành lạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi