Đại hạn Ti Thiên giám quan trắc được, rốt cuộc đã trong lúc vô tình mà đến.
Đất đai bắt đầu rạn nứt, trong giếng thiếu nước.
Đất đai ngàn dặm của dân gian đã chết.
Thế gia Gầy giống gia âm thầm để ý tới Lương Mễ, cầu nguyện thứ đồ chơi này cũng bị hạn cùng chết.
Mà chửi rủa của dân gian đối với Đệ Tam Mộng cũng bớt dần.
Hoa màu khác trong ruộng đua nhau chết héo, chỉ còn Lương Mễ, vẫn ngạo nghễ đứng thẳng.
Khí hậu ác liệt như khảo nghiệm với nó. Mỗi lúc một nóng, mặt trời nướng cả vùng đất rộng lớn.
Mà dáng cây Lương Mễ thấp lùn, lá mập như cây xương rồng cảnh, vững vàng khóa lấy mỗi một giọt nước.
Đợi đến chừng trong lòng sông xa xa không còn cả nước, đột nhiên có người phát hiện — lá, cành, thân Lương Mễ đều đầy nước!
Nước hơi có vị đắng, vào miệng hơi chan chát.
Nhưng giờ nào rồi, đâu còn ai quan tâm chứ?
Đến khi mọi người khát khô đến hết thấu, bèn lấy lá Lương Mễ nhai để sống.
Đệ Nhất Thu càng bận rộn, cục đúc khí của Ti Thiên giám đang chế tạo chùy đào giếng mới, mỗi ngày y đi khảo sát chỗ có thể khoan giếng sâu.
Nhiều lần về đến nhà, người y bẩn đến chẳng còn nhìn ra. Mệt mỏi đến không muốn nói chuyện.
Thượng Kinh cũng thiếu nước, Hoàng Nhưỡng dứt khoát mua pháp bảo Hút Bụi, mỗi ngày xử lý mớ quần áo giúp y.
Y không muốn nói chuyện, Hoàng Nhưỡng cũng lười nói chuyện với y.
Thế là hai người thường xuyên ai làm việc nấy, không nói câu nào.
Dân gian càng thiếu nước. Súc vật chết khát đầy rẫy khắp nơi.
Mà đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương mới được, có ít dân chúng vì nhiệt độc mà mắc phải chứng nhọt độc nghiêm trọng.
Nhọt độc ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu truyền nhiễm, dần dần thành dịch bệnh.
Dịch bệnh dần dần lây lan, vài món thuốc giải độc thanh nhiệt bắt đầu khan hiếm. Mà do đại hạn, thuốc phổ thông cơ bản không gieo được.
Đã lâu không ra mặt, Miêu Vân Chi bắt đầu chạy tới lui ở mấy thế gia Gầy giống, hy vọng họ có thể gầy dưỡng giống thuốc chịu hạn.
Thế gia Gầy giống do chuyện Lương Mễ trước đây bị ngã chổng vó, hiện giờ vẫn muốn dựa vào đó mà xoay mình.
— già đầu còn bị mắng, cũng đâu chịu nổi.
Song đúng lúc này, tên Đệ Tam Mộng đáng chết lại nhảy ra.
— Hoàng Nhưỡng là ai chứ?
Có thể để đám này được hời ư?
Chuyện mua danh chuộc tiếng dù lâu rồi nàng không ưa, nhưng cũng có thể sẽ làm.
Thế là, Hoàng Nhưỡng nhảy ra, mượn miệng Đệ Tam Mộng, giao ra giống Sen Đắng.
Thế gia Gầy giống khác dù có lòng, song ai nhanh bằng nàng?
Sen Đắng là một loại dược liệu cải tiến, sau khi hạt Lương Mễ được thu hoạch, nàng liền bắt đầu gieo mầm mẹ.
Thế là, Ti Thiên giám thay tiên sinh Đệ Tam Mộng, phân phát đám Sen Đắng đến Y sở và Bạch Cốt Nhai, từ hai chỗ cùng nhau nấu thuốc, khống chế dịch bệnh.
Sen Đắng này rất đắng, nhưng hiệu quả thì lại tăng lên không biết gấp bao nhiêu lần.
Trị nhọt độc cũng đúng bệnh nhất.
Thế là thanh danh của “Đệ Tam Mộng” dần dần vang vọng trong dân gian. Vô số dân chúng bắt đầu cung phụng bài vị trường sinh của “hắn”.
Tưởng tượng ra dáng vẻ Tức lão gia tử nghiến răng nghiến lợi, Hoàng Nhưỡng thật vui đến nằm mơ cũng cười ra tiếng.
Mà ngay lúc này, Miêu Vân Chi đến thăm!
Lão già không thèm che giấu ý đồ đến đây, nói thẳng: “Nghe nói cô quen biết tiên sinh Đệ Tam Mộng,” lão quy quy củ củ ném bái thiếp ra, nói, “cô giúp lão phu truyền một câu đến y, bảo là lão phu cực kỳ bội phục bản lĩnh gầy giống của hắn. Muốn nói trước mặt y một câu.”
Bối phận của Miêu Vân Chi không cần phải nói, có thể xưng huynh gọi đệ với Tạ Linh Bích.
Một tiếng “bội phục” này của ông thật sự khiến Hoàng Nhưỡng tứa mồ hôi lạnh. Nàng nói: “Chuyện này…”.
Miêu Vân Chi liếc xéo, chửi: “Lão phu bảo cô hỏi tiên sinh Đệ Tam Mộng chút, mà cô còn định từ chối hả?”
“Không dám không dám.” Hoàng Nhưỡng vội nói — nói không chừng lại phải giả cao nhân một lần.
Hai ngày sau, “Đệ Tam Mộng” hẹn gặp Miêu Vân Chi ở đất phong của Đệ Nhất Thu.
Đệ Nhất Thu nghe nói, đặc biệt gấp rút quay về, cũng muốn gặp lại “tiên sinh Đệ Tam Mộng” một lần.
Thế là tối hôm đó, ánh tà dương đỏ rực đốt ráng chiều nửa ngày.
Đệ Tam Mộng vẫn mặc một bộ bào đen thùng thình, đầu đội mũ trùm bằng vải sa đen thật dài. Đệ Nhất Thu một thân quan phục màu tím, còn Miêu Vân Chi vẫn kiểu đại nho.
Ba người tìm một góc bằng phẳng ngồi xuống.
Đệ Tam Mộng cầm một khúc cây khô, viết câu: “Sao lại gặp ta?”
Miêu Vân Chi luôn ngạo nghễ nóng nảy gặp được Đệ Tam Mộng như bỗng kiềm nén mọi tính tình. Ông nhìn bàn tay Đệ Tam Mộng cầm cây khô, nó thon dài non mịn, hiển nhiên là của nữ.
Đệ Tam Mộng lại là nữ.
Miêu Vân Chi chấn động trong lòng, mãi mới chắp tay, nói: “Mến hiệp danh Đệ Tam Mộng đã lâu, trước khi gặp được Sen Đắng của tiên sinh, Miêu mỗ đầy chấn kinh. Bao năm nay Miêu mỗ nghiên cứu Sen Đắng nhiều năm, vẫn muốn làm tăng dược hiệu, thứ tiên sinh dưỡng ra, chính là thứ mà Miêu mỗ luôn cầu trong mơ. Thế nên, Miêu mỗ đặc biệt đến đây cảm tạ tiên sinh.”
… Rất không cần phải thế đâu!
Hoàng Nhưỡng cố đội một vẻ ngoài cao thâm khó lường, trong lòng lại không ngừng bồn chồn.
Là Miêu Vân Chi ngồi trước mặt đấy! Hà Tích Kim gặp cũng phải hành lễ vãn bối.
Nếu để dì dượng biết nàng làm Miêu Vân Chi mở miệng gọi một tiếng tiên sinh, không đánh nàng không được mà.
Thần sắc Hoàng Nhưỡng đầy nghiêm trang, chậm dần động tác, viết từng chữ từng chữ: “Chuyện bổn phận, không cần để trong lòng.”
Đối mặt với vị cao nhân thần bí khí định thần nhàn như thế, Miêu Vân Chi càng tỏ ra tôn kính — nhìn ngài vẫn ung dung thế này, hiển nhiên là vị đại năng bất thế.
Không phải là mấy trưởng lão ẩn thế nhiều năm của Ngọc Hồ Tiên Tông ấy chứ?
Không, cũng không có khả năng.
Đám ấy, nào có ý chí và tài hoa của tiên sinh Đệ Tam Mộng?
Hoàng Nhưỡng càng lạnh nhạt, Miêu Vân Chi càng thành kính, lão hỏi: “Miêu mỗ muốn biết, làm sao tiên sinh có thể gầy dưỡng ra loại Sen Đắng này?”
— đương nhiên là vì… ở ngoài đời ông tìm kiếm Gầy giống sư đi gầy giống Sen Đắng khắp nơi, giao cho bọn tôi thành quả nghiên cứu của ông đó mà.
Hoàng Nhưỡng hơi chần chừ, trực tiếp chôm lại văn của Miêu Vân Chi năm đó giao bản phân tích dược hiệu cho nàng.
Nàng từng chữ từng chữ viết không nhanh không chậm, là phong phạm của cao nhân tiền bối.
Miêu Vân Chi vừa nhìn vừa rất kinh ngạc: “Đây, đây cùng suy nghĩ của Miêu mỗ, thật không hẹn mà hợp. Nhưng Miêu mỗ hành nghề y nhiều năm, sắp đến lúc tuổi già mới có ý tưởng này. Tiền bối cũng có tâm đắc này, hẳn cũng là một vị đại hiền của y môn chăng?”
“Không không không! Đừng nghi ngờ gì, đây là của ông hết á!” Hoàng Nhưỡng bối rối trong lòng mà trên tay vẫn vững vàng — dù sao cũng làm Tông chủ phu nhân nhiều năm, đâu dễ luống cuống thế.
Nàng từng chữ từng chữ viết: “Nhìn thấy tình hình hạn hán, hơi nghiên cứu thôi ạ.”
Miêu Vân Chi suýt quỳ với nàng: “Tiền bối tài năng cái thế, xin nhận Miêu mỗ một lạy!”
Không được, không được chớ!
Hoàng Nhưỡng vội vươn tay, hơi ngăn lại, ra hiệu không cần.
— nàng dám nhận một lạy này hả, Khuất Man Anh thật sự tét nát mông nàng.
Nhưng dù có cản, cũng không nhanh không chậm, không chút hoang mang.
Bên cạnh, Giám Chính đại nhân nói: “Tuổi Miêu tiền bối cũng đã cao, tiên sinh không muốn nhận đại lễ của ông ấy. Vãn bối thay Miêu tiền bối, bái tạ ơn cứu mạng của tiên sinh.”
Dứt lời, Giám Chính đại nhân vén áo quỳ xuống, không nói hai lời, dập đầu ba cái với “Đệ Tam Mộng”.
“…” Tiên sinh Đệ Tam Mộng ngồi ngay ngắn bất động. Nhưng dưới mũ rèm, biểu lộ của Hoàng Nhưỡng đã không thể miêu tả.
Ông trời phù hộ, hy vọng cả một đời ta không phải quay ngựa* mà…
Xin đấy.
(*) điệu mã: thành ngữ internet, kiểu khoác áo ngụy tạo nhân vật hào nhoáng xong bị lật tẩy khi người ta biết thân phận thật – như quay đầu ngựa.
Trước mặt, Miêu Vân Chi lại hỏi chuyện cải tiến mấy vị thuốc. Hoàng Nhưỡng dùng khúc cây khô viết thay, đáp chậm chạp mà trôi chảy vô cùng.
— có thể không trôi chảy sao?
Mớ thuốc này, ở ngoài đời Miêu Vân Chi đã tìm nhà họ Hoàng gầy dưỡng nhiều lần. Lần nào không hiểu chút xíu, nhất định sẽ bị ông lão giận mắng té tát, mắng xong, trên đầu đều là nước bọt lão phun tung toé đấy.
Ôi, thật rất vin cơ hội tốt này, xem như trả mớ nước bọt ông phun về cho ông.
Nhưng mà được rồi.
— nhỡ ngày sau quay đầu ngựa, sợ là dì nện vỡ đầu chó của tôi mất?
Tâm tư Hoàng Nhưỡng rối cào cào, ngoài mặt vẫn bất động như núi.
Miêu Vân Chi càng giao lưu với nàng, càng thấy hận vì muộn gặp gỡ. Cuối cùng vẫn là Hoàng Nhưỡng ra hiệu kết thúc buổi gặp mặt, Đệ Nhất Thu gần như cưỡng ép lôi lão đi.
Ôi, cao nhân không dễ làm mà.
Nhất là cao nhân tự móc tiền túi.
Hoàng Nhưỡng vừa nghĩ tới hao tổn cho giống mẹ của Sen Đắng, sầu khổ đầy mặt.
Đợi đến cơn hạn hán kết thúc, dịch nhọt độc cũng đã được khống chế. Đương khi cơn mưa rào đầu tiên thấm ướt đất đai, Đệ Tam Mộng đã được “phong thần”.
Miêu Vân Chi tôn sùng hắn, làm tất cả dân chúng đều tin tưởng rằng đây tuyệt đối là một vị cao nhân hiền triết lòng mang thiên hạ, kinh tài tuyệt diễm.
Tức lão gia tử thấy kế hoạch thất bại, dứt khoát suy nghĩ cách ti tiện hơn.
Hôm đó, dân gian mơ hồ truyền ra lời đồn, xưng tiên sinh Đệ Tam Mộng, thật ra làTức lão gia tử nhà họ Tức.
Lời đồn càng truyền càng thật.
Mà ngay bên này, Tức lão gia tử “trong lúc vô tình” đã lưu truyền ra giống mẹ của Lương Mễ.
— ông vốn là Gầy giống sư đương kim cái tuyệt thiên hạ, lại có kinh nghiệm Gầy giống phong phú. Chỉ là Lương Mễ thôi, nhìn thấy giống, chả lẽ không gầy ra được giống mẹ sao?
Dân chúng vừa phân tích, cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng.
Một là, căn nhà cổ của tiên sinh Đệ Tam Mộng ở Thượng Kinh. Nhà họ Tức cũng ở kinh thành.
Hai là, chỗ giống tiên sinh Đệ Tam Mộng gầy dưỡng, chưa từng thua trận. Nếu không phải gầy giống nhiều năm, sao thông thuận được vậy?
Bởi thế, ánh mắt mọi người lại tề tụ về nhà họ Tức.
Tức lão gia tử đối với chuyện này, sớm có tâm đắc. Ông ta không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Dù sao Đệ Tam Mộng cũng không xuất hiện, là ai hay không là ai, có gì khác đâu?
Hôm ấy, con trưởng Tức Phong của Tức lão gia tử nghênh ngang đi đến căn nhà cổ của tiên sinh Đệ Tam Mộng ở Thượng Kinh.
Ông đi cũng không nói gì, chỉ vào nhà, kiểm tra hạt giống. Sau đó không nói không rằng, rời đi.
Đương khi Đệ Nhất Thu và Hoàng Nhưỡng nghe bảo chạy đến thì ông đã đi từ lâu.
Trên phố dài, liên can tới Đệ Tam Mộng chính là Tức lão gia tử, có vẻ cứ thế được chứng minh.
Bá tánh không biết thực hư bắt đầu nhao nhao cảm niệm Tức lão gia tử.
“Chiêu này cao thật nha. Thay dầm đổi cột, làm giả hoá thật.” Hoàng Nhưỡng lẩm bẩm, “Bổn cô nương chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ vậy.”
Mà Giám Chính đại nhân từng dập đầu ba cái với tiên sinh Đệ Tam Mộng đứng ngay cổng ngôi nhà cổ, mãi mới cười lên một tiếng.
“Thật sự là vui như trời giáng nhỉ.” Giám Chính đại nhân quay lại nhìn Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng bị y nhìn đến không hiểu: “Sao thế?”
Đệ Nhất Thu nói: “Đã chứng thực tiên sinh Đệ Tam Mộng là Tức lão gia tử, thế thì thuế đất tiên sinh Đệ Tam Mộng thiếu bổn tọa, đoán chừng có thể đòi rồi.”
Hoàng Nhưỡng mãi mới nghe rõ: “Tôi sai rồi, so với Tức lão gia tử ngài mặt dày vô sỉ hơn nhiều…”
Giám Chính đại nhân nhắc nhở nàng: “Tiên sinh đã nhiều năm vậy, lẽ nào không gặp khó bởi gánh nặng chi tiêu sao?”
“Đúng là nhiều lắm!” đôi mắt Hoàng Nhưỡng lóe luồng sáng kì dị, cao hứng xoa tay, “Để tôi giúp tiên sinh sửa sang một phen!!”
Xế chiều hôm đó, Giám Chính đại nhân sắp xếp lại tất cả chi phí chi tiêu bao năm của Đệ Tam Mộng, đi thẳng đến nhà họ Tức.
Đồng thời, Ti Thiên giám thông báo ra ngoài.
Bảo rằng vì tiên sinh Đệ Tam Mộng luôn không chịu lộ mặt thật gặp người, nên tất cả chi tiêu đều do triều đình ứng ra.
“Giờ đây, tiên sinh Đệ Tam Mộng đã chứng thực là Tức lão gia tử, vậy mấy khoản này, mong Tức lão gia tử thanh toán.” Giám Chính đại nhân đứng ngay cổng nhà họ Tức, ngay trước bá tánh vây xem, cười trong như trăng lạnh, như gột trong gió xuân.
Y cao giọng: “Tiên sinh Đệ Tam Mộng lòng mang chúng sinh, Tức lão gia tử đức cao vọng trọng. Bổn tọa thật sự kính nể muôn phần, mấy giấy tờ này, cũng đã giảm giá còn tám phần. Xin Tức lão gia tử xem qua.”
Nói xong, Giám Chính vái chào tới đất, chờ người nhà họ Tức lấy mớ giấy tờ.
Tức lão gia tử cầm mớ giấy, suýt tí tức ngất.