KHÔNG TRÁNH RA LIỀN HÔN EM

Sau khi Trình Thiên Nhiễm quay về phòng, cô tự tiện mua vé máy bay về nước. Bởi vì lúc này mới mua, nên chuyến bay gần nhất cũng phải đợi đến tận lúc năm giờ sáng.

Sau khi mua xong vé máy bay, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc. Đường Nhược Đồng hỏi: “Cậu muốn về?”

“Ừ.” Trình Thiên Nhiễm bỏ quần áo đã gấp vào trong vali: “Muốn gặp anh ấy.”

Đường Nhược Đồng lo lắng ngược xuôi, lấy điện thoại ra hỏi: “Cậu mua vé máy bay bay lúc nào? Tớ về cùng cậu.”

“Đừng.” Tâm tình Trình Thiên Nhiễm đã bình ổn trở lại, cô nở nụ cười: “Cậu vẫn nên ở đây chơi vài ngày nữa đi.”

Nhìn thấy Đường Nhược Đồng vẫn muốn nói thêm cái gì, Trình Thiên Nhiễm nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không có chuyện gì đâu. Buổi sáng cậu đưa tớ ra sân bay, rồi nhìn tớ rời đi là được rồi đúng không? Sau đó quay lại tiếp tục liên lạc bồi dưỡng tình cảm với trai trẻ của cậu đi, tranh thủ hết đời độc thân trước khi ngày nghỉ kết thúc đi nhé!”

Đường Nhược Đồng cười đẩy cô một cái: “Nói cái gì thế hả!”

“Đúng rồi.” Trình Thiên Nhiễm khóa kỹ vali, vừa kéo lên vừa nói: “Bố mẹ tớ không biết tớ sẽ đi về, nên là chờ sáng mai lúc tớ đi rồi thì cậu hẵng nói với bọn họ, tớ sợ bây giờ bọn họ mà biết thì lại muốn quay về mà không đi chơi nữa. Xuống máy bay tớ sẽ gửi tin nhắn báo bình an cho mọi người.

“Được rồi.” Đường Nhược Đồng bất đắc dĩ.

Buổi tối hôm nay Trình Thiên Nhiễm không gọi video với Tô Mặc Trừng, mà vào lúc hơn chín giờ cô gửi tin nhắn cho hắn.

Cheng: Hôm nay chơi mệt quá nên không gọi video nha. Em ngủ trước đây, Trừng Trừng hết bận cũng phải đi ngủ sớm đấy, ngủ ngon.

Cheng: [ảnh chụp.jpg]

Cheng: Ảnh hôm nay này, gửi anh đó.

Lúc Tô Mặc Trừng nhìn bức ảnh đã là nửa tiếng sau, anh cẩn thận lưu lại bức ảnh cô chụp, rồi nhắn lại cô.

Trừng: Ngày hôm nay có ít quá, không xem đủ.

Trừng: Ngủ đi, ngủ ngon mơ đẹp nhé, Nhiễm Nhiễm.

Trừng: Ngày mai nhớ gửi anh nhiều hơn một chút.

Thực ra Trình Thiên Nhiễm không ngủ được, tin nhắn trả lời của anh vừa gửi đến là cô đã thấy ngay. Bên tai cô văng vẳng những lời mà Giang Kha Tố đã ép buộc cô nghe, cô vô thức ướt đôi mi.

Cô muốn được ở bên ôm anh ngay lúc này.

Ngay lúc cô bấm vào nhìn tin nhắn thì bàn phím hiện ra, ngón tay lơ đãng chạm vào khuôn đánh kí tự, tuy rằng Trình Thiên Nhiễm xóa đi rất nhanh. Nhưng Tô Mặc Trừng vẫn chưa thoát về trang web, tận mắt thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập vào…”, vài giây sau lại không có động tĩnh.

Nghĩ đến những hành động khác thường của cô ngày hôm nay, Tô Mặc Trừng nhăn mày lại, cô đang có chuyện gì giấu anh đúng không.

Anh vốn muốn hỏi cô, nhưng nghĩ lại, ngày mai buổi sáng, sau khi kết thúc công việc, anh sẽ trực tiếp đến tìm cô, đến lúc đó sẽ trực tiếp nói sau. Hiện giờ cách nhau một màn hình, không nhìn thấy biểu cảm của cô, thực sự không phải thời điểm đúng đắn để hỏi.

Trình Thiên Nhiễm trằn trọc cả đêm, trong đầu đều là những lời Giang Kha Tố nói với cô. Cô còn nhớ khi Tô Mặc Trừng ôm Long Nhãn đi bệnh viện thú y, lúc đó anh ở toilet nôn thốc nôn tháo, cô nghe còn thấy khó chịu.

Khi đó cô còn tưởng rằng anh vì có bệnh sạch sẽ nên mới không chịu được mùi máu tươi rồi nôn mửa, hóa ra là không phải.

Là bóng ma.

Bóng ma đáng sợ thuở thơ ấu ảnh hưởng đến anh nên anh mới có phản ứng như vậy.

Một đứa trẻ bảy tuổi, chính mắt nhìn thấy mẹ của mình tự nhảy lầu chết ngày trước mặt, cảnh tượng như thế có bao nhiêu đáng sợ? Trình Thiên Nhiễm không có cách nào tưởng tượng được.

Chiếc gối đã thấm đẫm nước mắt, nhưng Trình Thiên Nhiễm vẫn đang lặng lẽ rơi lệ. Giường đối diện là Đường Nhược Đồng đã ngủ say, cô không muốn đánh thức Đường Nhược Đồng, cố nén đau khổ, dùng chăn che đi khuôn mặt, cứ nhắm mắt là lại hiện lên khuôn mặt của anh.

Cảm giác lo lắng và đau đớn cùng với bất lực nhường này khiến Trình Thiên Nhiễm không khống chế được, lần đầu tiên sự việc không xảy ra ở trên người bản thân, nhưng chỉ nghe nói thôi cũng đã làm cô đau đến nhói tim. Cô chưa từng trải qua cảm giác này, chưa từng đau lòng vì một người nào đến thế này.

Rạng sáng 4 giờ, Trình Thiên Nhiễm cùng Đường Nhược Đồng thu dọn xong hành lí chuẩn bị đến sân bay, bởi vì mí mắt còn sưng đỏ, cô còn cố ý trang điểm đậm hơn để che đi. Đợi đến Đường Nhược Đồng từ sân bay trở về, cũng đã là 6 giờ.

Ở đại sảnh dưới tầng của khách sạn lại một lần nữa nhìn thấy Giang Kha Tố, Đường Nhược Đồng trợn mắt một cái rồi tiếp tục đi về phía trước.

Giang Kha Tố chỉ thấy có một mình cô, nên lúc cô đi ngang qua người, hắn hỏi: “Cô ấy đâu?”

Đường Nhược Đồng kéo khóa áo, híp mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Đang ngủ anh cũng muốn quan tâm?”

Giang Kha Tố mím môi, không nói nữa, đi đến nhà ăn rồi tìm một vị trí có tầm nhìn tốt để ngồi xuống.

Đường Nhược Đồng đến quầy đồ uống muốn một cốc cà phê, trước khi đi còn đi đến bên cạnh hắn ta, đứng ở trên cao nhìn xuống hắn ta, nói: “Tình yêu không thể ép buộc, hi vọng anh có thể hiểu được điều này. Nếu anh muốn cô ấy hạnh phúc, thì đừng dây dưa, quấy rầy khiến cô ấy khổ sở nữa. Anh làm việc này chắc chắn không phải là yêu, mà là muốn chiếm lấy cô lấy làm của riêng mình, hoặc có thể nói là.” Đường Nhược Đồng nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: “Anh chỉ không chịu được việc anh trai anh có thứ mà anh không có thôi.”

Giang Kha Tố biến sắc.

“Nếu yêu thật lòng, là sẽ hi vọng cô ấy hạnh phúc. Dù là có anh hay không, thì vẫn sẽ mong cô ấy sống tốt.”

“Là bạn của Thiên Nhiễm, tôi cảnh cáo anh lần cuối, nếu để cho tôi biết anh còn quấn lấy cô ấy, tôi cũng sẽ không để ý việc dùng phương pháp của mình để đòi lại công bằng cho cô ấy đâu. Giang tiên sinh, tự mình giải quyết đi.”

Đường Nhược Đồng ngạo nghễ nói cho hắn nghe xong những lời này, cô đi mở cửa nhà ăn rồi trở về phòng, mà Giang Kha Tố bị cảnh cáo thì đứng chôn chân tại chỗ, môi mím lại thành một đường thẳng.

—— Anh chỉ là không chịu được việc anh trai anh có thứ mà anh không có thôi.

Đúng vậy, hắn ta thừa nhận.

Nếu bạn trai của cô không phải là Tô Mặc Trừng mà là bất kỳ người đàn ông nào khác, hắn ta cũng sẽ không đến mức điên cuồng một cách cực đoan như thế này.

Hắn ta yêu cô, nhưng cùng lúc lại trộn lẫn một số việc riêng vào.

Hắn từ nhỏ đã chán ghét việc Tô Mặc Trừng không thèm nhìn hắn ta làm việc gì. Dù hắn ta có khiêu khích như thế nào, thì biểu cảm thờ ơ của Tô Mặc Trừng vẫn luôn làm hắn không nhịn được mà tiếp tục đi khiêu chiến điểm giới hạn của anh.

Cho nên hắn ta luôn cướp đoạt thứ gì đó của anh, lấy đi sách vở mà mẹ hắn ta mua, đồ chơi mẹ hắn ta thưởng cho, khiến cho anh tận mắt thấy những thứ gì mà mẹ anh để lại bị bản thân hắn ta hủy hoại.

Mà anh, Tô Mặc Trừng, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nắm chặt đôi tay, toàn thân căng thẳng thậm chí phát run, cũng không hề động đến một sợi tóc nào của hắn ta.

Hắn ta chỉ muốn nhìn thấy Tô Mặc Trừng không khống chế được mà mất đi lý trí cho đến cùng là bộ dạng như thế nào, nhưng đến bây giờ hắn ta vẫn chưa từng thấy. Ấn tượng của hắn ta đối với Tô Mặc Trừng là anh thật sự rất giỏi nhẫn nhịn, cho dù có ấm ức đến mức nào cũng nuốt vào trong bụng, không hề nhắc đến một câu nào.

Mà khi hắn ta ý thức được sự điên cuồng, không thể khống chế được hành động của bản thân đã làm hại đến Nhiễm Nhiễm, đó là lúc lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô lau nước mắt đầy mặt đi, sau đó hung hăng nâng tay tát hắn ta một cái.

Giang Kha Tố cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Tình yêu của hắn ta đối cô bởi vì pha trộn cảm giác của hắn đối với Tô Mặc Trừng mà đã bị biến chất hoàn toàn, rồi khiến cô bị tổn thương.  

***

Tô Mặc Trừng và vài người Đổng An Khả sáng sớm đã tụ lại ở trong phòng họp, tiến hành vận hành mô phỏng lần cuối cùng. Sau khi xác định không có sai lầm, Tô Mặc Trừng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm ơn Đổng An Khả, Hoàng Gia Hoằng, còn có Cố Nhuận Thuyền sáng sớm đã phải rời xa cô vợ yêu.

Hoàng Giang Hoằng ngồi ở trên ghế xoay, nói một cách chế nhạo: “Cảm ơn suông không đủ đâu, chúng tôi muốn dùng việc được uống rượu mừng để trả công cơ.”

Tô Mặc Trừng: “…”

“Đợi nhà cửa thiết kế xong rồi, mời các cậu đến nhà tôi làm khách, tôi sẽ tự mình xuống bếp chiêu đãi các cậu.”

Cố Nhuận Thuyền ném điện thoại ra bàn: “Nè, ghi âm rồi, anh Trừng không được đổi ý đấy.”

Đổng An Khả: “… Phì, anh Thuyền thâm hiểm thật đấy.”

Ngay lúc mọi người mới vừa trầm tĩnh lại nói chuyện phiếm, Đổng An Khả nhận được lời dặn của Đường Nhược Đồng. Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy Nhiễm Nhiễm khẳng định muốn nhìn thấy tổng giám đốc sớm hơn một chút, vì thế cô đưa điện thoại cho Tô Mặc Trừng xem.

Tô Mặc Trừng nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, khuôn mặt vốn đang nhu hòa căng chặt lại trong nháy mắt.

Bảo sao tối qua cô lại khác thường như vậy chứ.

Chắc chắn là có chuyện chưa nói cho anh biết

Tô Mặc Trừng nói có việc rời công ty trước, ba người khác sau đó cũng tự về nhà, chuẩn bị hưởng thụ một ngày nghỉ Quốc khánh nho nhỏ.

Sau khi rời khỏi công ty, anh trực tiếp lái xe đến sân bay.

Từ buổi sáng đợi đến giữa trưa, lại từ giữa trưa đến xế chiều, anh biết chuyến bay của cô, nhưng anh vẫn cố chấp giống như một thằng ngốc đứng vỏn vẹn một ngày ở cửa đón máy bay, nhìn thời gian trên điện thoại vô số lần, cuối cùng cũng gặp được cô vào lúc năm giờ chiều.

Trình Thiên Nhiễm buộc một kiểu đuôi ngựa cao đơn giản, cầm theo vali màu bạc, áo gió dài hơn đầu gối màu vàng nhạt phối hợp với một đôi bốt màu đen, thân hình cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, khiến cô rất dễ thấy trong đám đông.

Lúc cô nhìn thấy Tô Mặc Trừng còn bất ngờ, thật sự không nghĩ rằng anh sẽ tới đón mình, dù sao chuyện cô về nước vẫn chưa hề nói cho anh biết.

TrìnhThiên NhiễmNhiễm mới đẩy vali đi ra, cô mới vừa đến gần, Tô Mặc Trừng đã nhận ra được đôi mắt của cô sưng lên. Dù cho Trình Thiên Nhiễm đã trang điểm lại, không nhìn kỹ thì chắc chắn không nhìn ra, nhưng Tô Mặc Trừng vẫn liếc mắt một cái đã phát hiện ra.

Trình Thiên Nhiễm nở nụ cười với anh, cô bỏ vali ra, nâng tay ôm anh, sau đó hốc mắt cô bắt đầu nóng lên, nhưng lại không muốn khóc trước mặt anh, nên chỉ có thể cố nén.

Tô Mặc Trừng ôm chặt cô ở trong ngực, thấp giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Trình Thiên Nhiễm ở trong lòng anh lắc đầu, không nói gì cả.

Ánh mắt Tô Mặc Trừng lặng lẽ nhìn xuống, khẽ cắn răng, đau lòng hôn lên mái tóc cô.

“Sao lại về trước thế?”

“Nhớ anh đó.” Cô lộ ra biểu cảm thoải mái: “Nhớ không nhịn được nên vụng trộm chạy về trước đó.”

Trình Thiên Nhiễm càng nói âm thanh càng run rẩy, cuối cùng vẫn không thể ngăn được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô cũng không muốn rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng ngay lúc nhìn thấy anh, cô đột nhiên cực kỳ ấm ức, còn cực kỳ đau lòng, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống.

Trong miệng cô toàn là trách móc: “Anh không có ở đấy, em đi chỗ nào cũng cảm thấy thiếu cái gì đó. Luôn nghĩ muốn cùng anh đi ngắm phong cảnh, mỗi một người xem không hề thú vị gì hết…”

“Cảm giác rất ấm ức, người ta toàn có bạn trai đi cùng, chỉ mỗi em không có.”

Tô Mặc Trừng nghe thấy cô giống như một cô gái nhỏ đang thể hiện sự không vui ở trong lòng, sườn gáy bị nước mắt cô làm ướt, lành lạnh. Anh vừa đau lòng vừa xấu hổ, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Anh xong việc rồi, đầu tiên phải hoàn thành công trình, lúc nghỉ đông anh sẽ đưa em đi du lịch. Nhiễm Nhiễm muốn đi chỗ nào thì chúng ta đi chỗ đấy, có được không? Đừng buồn mà.”

Trình Thiên Nhiễm vùi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Em còn phải giảng bài.”

Anh nâng mặt cô lên, dùng ngón tay lau nước mắt hộ cô, nhẹ nhàng hôn một cái vào trên cánh môi cô: “Có thể xin nghỉ không?”

Trình Thiên Nhiễm làm nũng hừ một cái, lúc nói còn mang theo giọng mũi: “Anh trả lương cho em hả?”

“Được, anh trả lương cho em, hai lần, đổi thời gian vài ngày em ở cùng với anh, được không?”

Khóe môi Trình Thiên Nhiễm nhếch lên một chút, nhất định phải làm đối ngược với anh: “Không vấn đề gì cả!”

Tô Mặc Trừng bất đắc dĩ cười nhẹ, một tay ôm cô, một tay kéo vali của cô, đưa người ra khỏi sân bay.

Sau khi lên xe, Trình Thiên Nhiễm nhắn tin cho Đường Nhược Đồng và bố mẹ cô nói rằng cô đã về nước rồi, Tô Mặc Trừng đến đón cô, khiến cho bọn họ yên tâm.

Trên đường Tô Mặc Trừng dừng xe ở trung tâm mua sắm, hai người đi vào mua rất nhiều đồ ăn rồi mới trở về phòng trọ ở trường học của cô.

Đã một ngày Trình Thiên Nhiễm rồi chưa ăn gì, cô đã sớm đói tới mức ngực dán vào lưng. Tô Mặc Trừng cũng chưa hề ăn gì cả một ngày hôm nay, nhưng sau khi vào nhà trọ, Tô Mặc Trừng vừa đặt vali ở bên cạnh cửa, Trình Thiên Nhiễm cũng vừa ném đồ ăn trên tay vào trên ngăn tủ cạnh cửa, cô đã xoay người nhào vào lòng anh, chủ động hôn anh.

Tô Mặc Trừng ôm chặt lấy thắt lưng cô, bao cô lại trong lồng ngực. Trình Thiên Nhiễm nâng mặt anh, rướn người hôn lên, tay Tô Mặc Trừng ôm chặt thắt lưng của cô hơn, hung hăng ấn cô vào trong ngực. Cô hơi ngửa đầu, cắn nhẹ môi anh, chân bước lùi về phía sau dần dần, anh thì từng chút đi về phía trước theo bước cô, thẳng cho đến lúc đùi cô đụng phải sofa ở bên cạnh, một cảm giác đau đớn phát tán khắp nơi từ xương đùi, vừa đau lại vừa tê. Trình Thiên Nhiễm không nhịn được mà cúi đầu nức nở một cái, Tô Mặc Trừng lập tức dừng lại, chụm đầu vào cái trán trơn bóng của cô, giọng khàn khàn hỏi: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Trình Thiên Nhiễm mê mang, trong mắt mang theo ánh nước, long lanh như dòng nước mùa xuân, tinh tế gợn sóng. Đuôi mắt của cô nhiễm một màu đỏ, hai gò má đỏ ửng cũng đang dần lan ra, đôi môi hồng vừa được hôn trơn mịn. Cô ôm lấy cổ anh, âm thanh mềm nhẹ dụ người nói: “Đụng vào chân rồi, đau quá.”

Tô Mặc Trừng thở dài, để cô ngồi xuống sofa, ngồi xổm xuống cởi giày của cô ra, trong nháy mắt, ngón chân tinh tế trắng trẻo của Trình Thiên Nhiễm hiện ra trước mắt anh. Tô Mặc Trừng nắm mắt cá chân của cô, lòng bàn tay ấm áp, động tác dịu dàng, nâng đùi cô đặt lên sofa, sau đó mang giày cao gót của cô để lại chỗ cánh cửa. Bản thân anh cũng thay giày, sau đó cũng cầm lấy đôi dép lê của cô quay lại, để lên trên thảm, rồi lại nắm lấy mắt cá chân của cô, hơi kéo đùi cô về phía anh, rồi đeo giày vào cho cô.

Tô Mặc Trừng nửa quỳ trên mặt đất, hai tay để hờ vừa vặn chạm vào thắt lưng của cô, anh nhìn cô, nói: “Em đi tắm rửa thả lỏng một chút trước, anh đi nấu cơm.”

Trình Thiên Nhiễm không nói lời nào mà cởi áo bành tô màu vàng ra trước mặt anh, bên trong là một bộ váy ngắn bao mông, là màu đỏ.

Nguyên liệu may mặc khít khao bao vòng quanh đường cong mê người của cô, hai chân thon dài trắng nõn lộ ở trước mặt anh. Đôi núi non đẫy đà trước ngực cô cao cao, tuy rằng váy này là cổ tròn, bao bọc cô rất kín, cảnh sắc đẹp đẽ trước ngực cô không hề lộ ra tí nào, nhưng, trong mắt anh, như thế này càng thêm hấp dẫn người khác.

Tô Mặc Trừng thật sự không thể nhìn xuống thêm nữa.

Anh cúi đầu, yết hầu khẽ nhúc nhích. Anh đứng lên vừa mới xoay người, đang muốn rảo bước rời đi, Trình Thiên Nhiễm vội vàng ôm lấy thắt lưng của anh từ phía sau. Đầu cô cọ vào chỗ thắt lưng sau của anh, Tô Mặc Trừng chỉ cảm thấy eo của mình đang run lên. Tay anh bao trùm lên đôi tay đang cầm quần áo anh của cô, muốn kéo tay cô ra, nhưng Trình Thiên Nhiễm vẫn nắm chặt không buông.

Tô Mặc Trừng thất bại: “Nhiễm Nhiễm, đừng làm loạn… Thả anh ra, nhé?”

Cô lắc đầu, cố chấp không nghe lời anh nói.

Tô Mặc Trừng thật sự sắp điên rồi. Thái dương anh đột nhiên nhảy lên, anh biết rằng bản thân muốn cô nhiều đến mức nào, nếu cô vẫn tiếp tục như thế, anh sợ bản thân thật sự sẽ không nhịn được nữa.

Anh mạnh mẽ đè nén dục vọng, âm thanh cổ họng trầm thấp, không còn trong sáng vững vàng như ngày thường, nhưng anh vẫn giữ lại lý trí cuối cùng dỗ dành cô: “Ngoan nào, mau thả anh ra.”

“Nếu không là anh sẽ…”

Anh còn chưa nói xong, thì Trình Thiên Nhiễm vốn đang ngồi trên sofa đột nhiên đứng lên, ôm lấy anh từ đằng sau, hôn liếm gáy anh từng chút từng chút một, không hề có tí kỹ xảo nào, chỉ là đơn thuần hôn lung tung.

Nhưng Tô Mặc Trừng có thể cảm nhận được rõ ràng việc thân thể của mình đã xảy ra sự biến hóa, da thịt nóng bỏng.

Dục vọng vốn bị đè nén ở trong cơ thể anh bị cô châm lửa toàn bộ trong nháy mắt, giống như là mở ra nắp của nguồn nước, lý trí ngay lập tức sụp đổ.

Dây thần kinh đang căng chặt ở trong đầu, đùng một cái bị đứt mất.

Tô Mặc Trừng xoay người giữ chặt thắt lưng của Trình Thiên Nhiễm, ép cô xuống sofa, sofa mềm mại bởi vì sức nặng của hai người mà đột nhiên bị lún xuống rất nhiều. Trình Thiên Nhiễm bị anh áp ở dưới thân, tiêu cự trong mắt tan rã. Anh nâng tay vén một lọn tóc bị rơi xuống dưới giúp cô, chậm rãi lại gần cô, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng đặt trên giữa trán cô.

Ngay sau đó, trên ánh mắt của cô, trên mũi, tất cả đều được anh hôn. Cuối cùng, môi anh hôn lấy đôi môi đầy đặn của cô, mở cánh môi cô một cách cực kỳ điêu luyện, đầu lưỡi linh hoạt chạy vào trong khoang miệng của cô triền miên.

Trình Thiên Nhiễm run lên vì bị anh nghịch gốc lưỡi, trong mắt cô ẩn chứa nước mắt, ngón tay đang để đằng sau lưng anh cuộn lại. Tô Mặc Trừng hôn càng ngày càng kịch liệt, mạnh mẽ, mang theo sự ngang ngược vốn dĩ của anh. Ngón tay thon dài của Trình Thiên Nhiễm đặt trên bờ vai anh, dán vào trên da thịt nóng hổi của anh, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ôm chặt lấy thắt lưng nhìn gầy mà rắn chắc của anh.

Đây là lần đầu tiên Trình Thiên Nhiễm ôm lấy anh mà không phải bị ngăn cách bởi quần áo. Mà cũng chính lần này, cô phát hiện chính giữa sau lưng anh không hề bóng loáng, sờ vào rất gồ ghề, cứ như một vết sẹo.

Trong mắt của Tô Mặc Trừng như có ánh sáng, một tay ôm lấy cô, để cô ngồi ở trên sofa.

Trình Thiên Nhiễm mềm mại ngồi khóa ở trên đùi anh, cả người ghé sát vào trong lòng anh. Trên thân thể của cô mang theo hương thơm tự nhiên nhàn nhạt, khiến anh không nhịn được mà dán sát vào.

Cô cúi đầu xuống, thừa dịp anh đang nghiêng cơ thể về phía trước, đầu chôn ở trong lòng cô, cô híp đôi mắt mờ sương để nhìn thấy phía trước rõ hơn. Cô đụng đến nơi gập ghềnh ở trên lưng anh, ngay tại chính giữa đằng sau lưng anh, có một vết sẹo hình quả trứng dài đại khái tầm bảy tám cm.

Dữ tợn, xấu xí.

Trình Thiên Nhiễm rơi nước mắt.



Anh thở phì phò, cúi đầu dỗ dành cô: “Nhiễm Nhiễm, thả lỏng ra một chút.”

“Hu…” Nước mắt cô rơi xuống từng hạt: “Làm thế nào để thả lỏng được… Hu…”

Tô Mặc Trừng nhìn thấy cô khóc, đau lòng hôn cô: “Đau lắm hả?”

Trong mắt hạnh của Trình Thiên Nhiễm lấy đầy bởi nước mắt trong suốt, cô mê mang nhưng thành thật lắc đầu. Không đau, nhưng cô nhìn thấy đống sẹo kia, khiến trong lòng cô khó chịu không thể nói thành lời.

Những người đó đến cùng đã làm những việc gì với anh ấy vậy!

Được Tô Mặc Trừng vừa hôn lại vừa dịu dàng dỗ dành một lúc lâu, Trình Thiên Nhiễm mới chậm rãi bình tĩnh lại. Cô phối hợp với anh, lúc không thể chịu đựng được nữa thì cúi đầu xuống cắn bờ vai của anh.

Thẳng cho đến lúc khuôn mặt tinh xảo của cô hơi vặn vẹo, phải ngửa đầu ra đằng sau, ánh mắt dại ra nhìn lên trên đầu. Cô không nhịn được muốn trốn lên phía trên, nhưng đã bị anh ôm chặt trong lồng ngực, thân thể không tự chủ được mà run run.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi