KHÔNG UỔNG NẮNG MAI

xiaoyang520

.

Cả người Minh Thần giống như con tôm vừa mới vớt lên từ nước nóng, bốc hơi đỏ hồng, vành tai trong suốt, cả nửa ngày cũng không thốt ra được câu nào, chỉ có thể thấp thỏm "ừm" một tiếng. May thay cậu vẫn luôn dễ đỏ mặt, mọi người đều quen rồi. Hơn nữa, vào thời khắc này, ai nấy đều rất phấn khích. Mấy cậu nhóc một bên gầm rú, một bên chạy như bay quanh sân như hầu tử*, liều mình chen chúc trước thần tượng năng động ngoài trường đang cổ vũ cho lớp trọng điểm, mặt ai nấy đều đỏ lên, còn đỏ hơn mặt Minh Thần, nên của cậu không dễ nhận ra lắm.

(*: Hầu tử là con khỉ.)

Chờ cả đám nháo xong trời đã sập tối.

Hoằng Quang chi tiền mời mọi người ra nhà hàng ngoài khuôn viên trường để ăn mừng thành tích của bọn họ - chiến thắng trận tranh tài lần này, thể hiện rằng lớp của Minh Thần và lớp trọng điểm của Ngụy Á ở trên bảng xếp hạng thi đấu chung có điểm số ngang bằng nhau, nhưng trong bảng đấu nhỏ, bọn họ lại cao điểm hơn đối phương, cho nên lớp 1 ban khoa học tự nhiên đã vượt qua lớp trọng điểm, chiếm lấy vị trí đầu bảng xếp hạng.

Tám đội xếp đầu tiên trong bảng thi đấu sẽ có đủ điều kiện trực tiếp tham gia vào vòng loại tiếp theo.

Nói cách khác, kể từ bây giờ, ngay cả khi thua tất cả các trận tiếp theo, họ vẫn có thể dễ dàng tiến vào vòng đấu sau.

Hoàn toàn có tư cách để ăn mừng trước.

Vì còn trong học kỳ, mọi người đều không dám phóng túng, chỉ gọi những món ăn bình thường, uống đồ uống không cồn. Nhưng các thiếu niên bị niềm vui chiến thắng làm cho đầu óc choáng váng, không say cũng tự say, cho dù rượu chưa thấm mà vẫn có dấu hiệu say, choàng vai bá cổ, moi tất cả những lời tận trong đáy lòng ba la bô lô nói ra hết.

Này, không nghĩ cậu là một người anh em tốt như vậy, trước đây là tôi hiểu lầm cậu.

Những lời nói trước kia tôi cũng có phần không đúng.

Nói xong còn cạn một chén, hai mắt rưng rưng.

Trong bầu không khí này, một số chàng trai từng có mối quan hệ tốt với Mạnh Trúc Lương, các nam sinh chơi cùng Mạnh Trúc Lương đã tiếp tay cho giặc, nháo nhào tự kiểm điểm với Minh Thần, nói rằng chúng tôi đều rơi từ trực thăng Anh Hoa* xuống, một học sinh bên ngoài vượt qua kỳ thi từ một trường nước ngoài, còn lấy học bổng rồi trở thành lớp trưởng lớp chúng ta, sẽ không quá thuyết phục. Bây giờ nghĩ lại những hành động đó còn quá ngây thơ, lớp trưởng đại nhân sẽ không chấp nhặt với tiểu nhân đâu ha.

(*: câu "từ trực thăng Anh Hoa rơi xuống" chắc có ý là vẫn còn nhỏ, vừa từ trên trời rớt xuống, chưa hiểu chuyện.)

Minh Thần nhanh chóng nói đâu có gì, đều là bạn học, không có gì nghiêm trọng cả.

Theo một nghĩa nào đó, cậu thực sự là người có trái tim lớn. Khi chịu uất ức, bản thân cứ nhịn một chút rồi nhịn một chút rồi lại cho qua, cũng sẽ không để trong lòng.

Tính cách này khiến những học sinh chạy theo trào lưu càng không biết xấu hổ mà tiếp tục gây rắc rối cho Minh Thần. Không mất quá nhiều thời gian để chuyển chủ đề sang phun tào* Mạnh Trúc Lương. Điều đó cho thấy cậu ta rất ngu ngốc. Cho rằng cậu ta chỉ khiến cho mọi người thêm phiền phức, nhưng trên thực tế, chính mình lại không có chút bản lĩnh nào.

(* hàm nghĩa của từ này là oán giận, trào phúng. Nghĩa trên mặt chữ của từ này là "nôn vào bát người ta", nghĩa rộng là quở trách không cho người ta mặt mũi, giáp mặt vạch trần.)

"Chức lớp trưởng này không dành cho Minh Thần thì còn dành cho ai trong lớp chúng ta nữa? Lão Mạnh à? Cậu ta có đủ khả năng giữ vững thành tích của mình một ngàn năm không?"

Mạnh Trúc Lương đương nhiên không có khả năng chống đỡ nổi.

Cuộc sống của cậu ta gần đây rất khó khăn - ban đầu cậu ta xúi giục mọi người không tham gia vào đội bóng rổ của lớp, chờ xem trò vui. Nhưng không ngờ đội bóng rổ của lớp không chỉ được thành lập mà còn chơi khúc ca khải hoàn, làm chuyện cười không thành, còn tự biến mình thành trò cười.

Cậu ta là một ứng cử viên nặng ký cho đội bóng rổ của trường, nhưng đã bị đội bóng rổ của lớp loại khỏi danh sách. Mỗi ngày, khuôn mặt của cậu ta âm u như mưa giữa mùa hè, nổi lên một mảng mây đen trên bầu trời của thành phố. Minh Thần có chút không đành lòng, muốn mở lời mời cậu ta lần nữa, nhưng lại bị Hoằng Quang ngăn cản:

"Cậu đừng để ý cậu ta làm gì, cậu ta mà đến nói không chừng còn muốn làm loạn."

"Nhưng mà ..."

"Đừng lo lắng, Khổng Tử có câu... như thế nào nhỉ... hôm qua cậu vừa giảng giải cho tớ khi nói về văn cổ mà ta. À đúng rồi, lấy đức báo oán vì cái gì mà phải trả ơn? Đương nhiên là trực tiếp báo oán nha! "

Cũng có đạo lý.

Minh Thần chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng không ngờ, Mạnh Trúc Lương lại không chịu thay đổi, một lần nữa chặn đường Hoằng Quang và Minh Thần trong con hẻm – cậu ta hung hăng xông tới, còn mang theo tám, chín người, mỗi người đều có vẻ ngoài dữ tợn, mang theo gậy sắt và thiết điều, một số thì hút thuốc, một số thì râu ria xồm xoàm, một số có những họa văn kỳ dị trên người. Hoàn toàn không giống những học sinh ngây ngô lần trước, họ rõ ràng đều là những người đã quen lăn lội ngoài xã hội, vừa thấy mặt, một câu phí lời cũng không có, cứ lẳng lặng bao vây bốn phía.

Lúc đó là cuối tuần.

Hoằng Quang đưa Minh Thần ra ngoài đi dạo, cười nói rất vui vẻ, hoàn toàn không có chút phòng bị gì cả, lúc lấy lại tinh thần mới phát giác tình huống không đúng, lập tức quay sang nói với Minh Thần: "Cậu mau chạy đi."

"Hả?" Minh Thần được Hoằng Quang đút một bụng đồ ăn, trên tay còn cầm một gói bỏng ngô, hoàn toàn không nhận ra được nguy hiểm.

"Có người chặn chúng ta." Hoằng Quang nói. Ồ, hiện tại không cần nói, thanh sắt kéo lê trên mặt đất tạo ra âm thanh chói tai lạnh lẽo, đám người kia đã đến rồi.

"Nhưng mà..."

Minh Thần cảm thấy mình không thể để Hoằng Quang một mình rồi chạy đi như vậy được.

"Cậu có ở lại cũng không thể làm gì được ngoài chịu đòn..." Hoằng Quang nói nhanh "Mau lên, chạy ra chỗ an toàn rồi gọi cảnh sát mới là chuyện cần làm bây giờ!"

Minh Thần xem tình hình, thấy Hoằng Quang nói đúng, nên chạy ra ngoài.

Mạnh Trúc Lương ở đằng sau âm trầm nói: "Đừng để nó chạy thoát!"

Bên trái bên phải có hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ xông lên. Hoằng Quang khẩn trương hét lớn "Minh Thần cẩn thận!" —— Còn chưa kịp nói xong thì đã bị một gậy đập vào lưng, nhất thời không thể thốt ra tiếng. Tim Minh Thần đập thình thịch, không dám quay đầu lại. Cậu biết hiện tại nếu do dự thêm một giây, thì Hoằng Quang sẽ nguy hiểm hơn một giây, cậu chỉ có thể cắn răng, cố hết sức tăng tốc...

Tất cả chương truyện xuất hiện ở những nơi khác ngoài truyenwiki1.com @xiaoyang520 đều là REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi