KHÔNG UỔNG

Lục phủ đông đảo người làm nữ, nhưng lại không có bao nhiêu người được phép tự do đi lại trong sân, thế nên cũng không sao đối chiếu được.

Vân La làm chứng nói rằng, những ngày qua Đại thiếu nãi nãi thường chạy ra ngoài, còn chăm chỉ pha trà cho Đại thiếu gia uống một cách bất bình thường. Có hôm nọ ả đi ngang qua thấy Đại thiếu nãi nãi đổ thêm thứ gì vào chén, chỉ biết đối phương luống cuống chân tay giấu giấu giếm giếm, nhìn qua đã thấy có điều mờ ám.

Lời này được chứng thực bởi bà vú Thân: “Lần trước tôi đi qua bếp cũng thấy Đại thiếu nãi nãi lén lén lút lút đổ thứ gì vào bát canh của Đại thiếu gia, tôi còn nghĩ bình thường canh đều do nha hoàn đưa đến phòng chủ tử, sao nay lại phải phiền Thiếu nãi nãi tự mình động tay vào.”

“Ngươi nhìn cho kỹ,” Lục Kích trầm giọng, “Là thứ bột này?”

Bà vú Thân rướn cổ nhìn bột trên đất: “Còn có thể là gì khác được chứ, trắng, đựng trong túi vải, chắc hẳn không phải lần đầu tiên làm chuyện này.”

Lục Kích và Phùng Mạn Oánh bất hoà đã không phải chuyện bí mật gì trong Lục phủ, nhiều hạ nhân đều biết Phùng Mạn Oánh hay sai người nấu canh cho Đại thiếu gia ra vẻ từ mẫu, mà cho tới bây giờ Lục Kích vẫn chưa từng uống, đồ được mang đến thế nào đều được mang trở về thế đấy, cuối cùng chỉ có thể đổ vào thùng nước vo gạo.

Thế nên đây không được coi là bằng chứng thuyết phục, Lục Kích nén lửa giận, hỏi Ngu Tiểu Mãn: “Là ngươi đổ thuốc này vào chén trà của ta?”

Ngu Tiểu Mãn cúi đầu đứng một góc thư phòng, bị mấy người tố tội cũng không bác bỏ không giải thích, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm bột trắng rơi trên mặt đất. Nghe tiếng Lục Kích, mới bắt đầu phản ứng, ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu: “Phải, nhưng bột này không...”

Không đợi cậu nói hết, bà vú Thân đã nhảy vào cướp lời: “Còn may Đại thiếu nãi nãi dứt khoát, tiết kiệm thời gian tra hỏi.”

Ban nãy Vân La còn có chút sợ sệt, lúc này đã dám đứng thẳng người: “Y như tôi nghĩ vậy, có lẽ Đại thiếu nãi nãi vào phủ mấy tháng không được Đại thiếu gia yêu mến, nên mới nghĩ ra biện pháp này, ai ngờ lại bị chúng tôi nhìn thấy.”

Đại thiếu gia và Đại thiếu nãi nãi mới vào cửa không lâu không hòa thuận cũng là việc mọi người đều biết nốt, nhất là khi trước kia hai người còn chẳng muốn chung giường, chuyện Lục lão gia phái người đi trông coi cũng trực tiếp xác nhận điều này.

Hiện giờ nghe Vân La bên người Đại thiếu gia nói, tất cả mọi người mới hiểu được chuyện còn tệ hại hơn so với lời đồn, xem Đại thiếu nãi nãi sốt ruột tìm đến thư phòng, sợ rằng trước kia Đại thiếu gia không chạm vào người nàng dù chỉ một chút.

Tiếng xuýt xoa cất lên tứ phía, người làm từ nơi khác chạy đến nghe chuyện, tất cả đều đặt ánh nhìn cười nhạo khinh miệt lên người vị Đại thiếu nãi nãi không biết xấu hổ này.

Lục Kích cũng nhìn Ngu Tiểu Mãn.

Cậu không mang giày, chân trần đứng trên mặt đất, một bên ống quần cuộn lên nhăn nhúm, để lộ một đoạn cẳng chân trắng gầy. Dịch lên chút nữa, quần áo ăn mặc coi như chỉnh tề, tóc hơi xốc xếch, che khuất nửa khuôn mặt cậu, nhìn không rõ sắc mặt.

Dược tính lúc tới mãnh liệt lúc đi gấp rút, chuyện đêm qua Lục Kích đã không nhớ rõ ràng, lại thêm tận lực không muốn nhớ lại, thế nên cũng coi như thật sự chưa có điều gì xảy ra.

Đoàn Hành vẫn luôn canh giữ bên người Lục Kích hôm qua cũng không ngờ mọi chuyện lại đến nông nỗi này, ban đầu còn bênh vực Ngu Tiểu Mãn, nói rằng hôm qua Đại thiếu nãi nãi chỉ mới đến lúc sau, lại bị Vân La chặn lời: “Đại thiếu nãi nãi đổ thuốc vào trà để ta mang cho Đại thiếu gia trước, sau đó mới giả bộ không liên quan đi tới thư phòng, chứ không trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?”

Đoàn Hành vẫn không cho là đúng: “Kể cả vậy cũng đâu thể chứng minh thuốc là do phu nhân cho vào được?”

Vân La bị hắn hỏi đến nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Ý ngươi là lỗi của ta? Hiện giờ tang vật cũng có, lại còn là do đích thân Đại thiếu gia tìm được, vậy thì có gì để bàn nữa chứ, không thì lục soát đi, xem xem trên người ta có loại thuốc hại người này hay không?”

Người làm xung quanh rối rít hùa theo, cho rằng Vân La nói có lý, dù sao bằng chứng cũng rành rành ra đấy.

Vân La được mọi người ủng hộ, tỏ vẻ uất ức, chấm chấm khóe mắt: “Ta hầu hạ bên người Đại thiếu gia ba năm, lòng thành với Đại thiếu gia có trời đất chứng giám, ngươi bêu xấu ta như vậy, ta, ta thà rằng đâm đầu mà chết-----”

Nói đoạn liền chạy về hướng bức tường, bị mọi người vây xem ngăn lại.

“Việc gì ngươi phải khổ vậy chứ, toàn bộ Lục phủ có người nào lại không biết lòng trung thành của ngươi với Đại thiếu gia đâu?” Bà vú Thân cũng đi lên can ả, dáng vẻ đau lòng, xoay người nhìn Lục Kích, “Chuyện này đã coi như lộ rõ chân tướng, Đại thiếu gia xin ngài phân xử, nhiều người nhìn vào như vậy, cũng không thể để cho người bên cạnh lạnh lòng được nha.”

Dĩ nhiên Lục Kích hiểu được người bên cạnh trong lời bà ta là chỉ Vân La, cũng biết nên xử lý mọi chuyện thế nào mới có thể chặn miệng quần chúng.

Chẳng qua không biết tại sao, rõ ràng là chuyện hắn căm ghét nhất, đến khi phải quyết định, hắn lại có chút không nhẫn tâm nổi.

Hắn hỏi Ngu Tiểu Mãn một lần cuối: “Thuốc là ngươi đổ vào?”

Nếu Ngu Tiểu Mãn nói không phải, hắn sẽ có lý do tra lại chuyện này một lần nữa.

Là một võ tướng, Lục Kích xưa nay sát phạt quả quyết, gặp chuyện gì cũng không do dự, duy chỉ có lần này hắn rơi vào thế lưỡng nan, một mặt cảm thấy tang chứng vật chứng rõ ràng không còn gì truy cứu thêm được nữa, một mặt lại muốn cho Ngu Tiểu Mãn cơ hội giải thích.

Chuyện gả thay nhìn đã biết là do trưởng thôn Ngu giở trò, Ngu Tiểu Mãn chỉ là người nghe lệnh. Đợi đến khi thoáng tỉnh táo lại, nghĩ đến những chuyện trước đây, bất luận thế nào Lục Kích cũng không nghĩ ra nguyên nhân bỏ thuốc của Ngu Tiểu Mãn, trừ khi Ngu Tiểu Mãn còn điều gì che giấu, trừ khi tính cách thuần khiết kia chỉ đơn giản là một hồi lừa gạt.

Kinh nghiệm ngày trước khiến Lục Kích dựng lên trong lòng một bức tường thành phòng bị vững chắc, hắn không thể tin nổi bất kỳ ai, bất luận là ở bên cạnh hắn bao lâu. Thuộc hạ đi theo hắn nhiều năm hãy còn có thể phản bội hắn, nữa là một người mới quen chỉ được hai tháng cỏn con.

Hắn cố giữ bình tĩnh, nén giận đợi câu trả lời của Ngu Tiểu Mãn.

Chỉ là không biết tại sao, Ngu Tiểu Mãn lại tưởng chừng như từ bỏ hết thảy, chỉ nhìn một mình hắn, đôi mắt mất ánh sáng, đôi môi tái nhợt, chậm rãi cất lên một chữ “Phải”.

Trong nhà náo loạn, bên ngoài cũng ồn ào không yên tĩnh.

Buổi chiều Thẩm Hàn Vân đến bất ngờ, mời Lục Kích cùng đi ngắm lúa mạch ở Lũng Đầu. Tuy Lục Kích không có hứng thú, nhưng hiểu được Thẩm Hàn Vân có chuyện cần bàn, liền tạm thời gạt chuyện vụn vặt trong nhà sang một bên, ra ngoài cùng đối phương.

Lên xe ngựa, Thẩm Hàn Vân vẫn còn ngó ngó nghiêng nghiêng, mãi không nhìn thấy người đâu, không nhịn được hỏi: “Hắn... Ý ta là phu nhân, sao lại không đi cùng?”

Lục Kích nói: “Mắc lỗi, cấm túc trong nhà.”

Dưới sự truy hỏi của Thẩm Hàn Vân, Lục Kích kể lại ngắn gọn chuyện hạ thuốc, Thẩm Hàn Vân còn phản ứng mãnh liệt hơn hắn: “Bỏ thuốc? Hắn? Không thể nào.”

“Vì sao không thể?” Nét mặt Lục Kích lại nháy lên vẻ tàn bạo, “Chỉ bởi vì hắn là ân nhân cứu mạng ngươi?”

Trong trại ngựa lần nọ, hành động ưỡn ngực mở miệng đòi người của Thẩm Hàn Vân đã chỉ ra rằng, Ngu Tiểu Mãn chính là người đã đưa hắn lên bờ bốn năm trước khi gặp nạn ngoài biển. Mặc dù còn cất giấu một bí mật khác chưa được vạch trần, thế nhưng hôm nay hai người cũng coi như thẳng thắn, không cần phải lấp liếm điều gì.

Thẩm Hàn Vân chậc một tiếng: “Dĩ nhiên không chỉ có vậy, huynh nhìn hắn một bộ lần đầu rời mái nhà tranh không hiểu sự đời, lại giống người làm ra chuyện này à?”

Phán đoán dựa vào ấn tượng đầu tiên, độ tin cậy càng suy giảm đi rất nhiều, Lục Kích cũng đã chịu thiệt thòi từ vô số lần như vậy, lời của Thẩm Hàn Vân không thể thay đổi tâm ngờ vực trong hắn.

“Chuyện này vẫn chưa kết luận, nếu không phải hắn, ta nhất định sẽ trả lại công bằng cho hắn.” Lục Kích nói.

Thẩm Hàn Vân lập tức nói: “Trả lại công bằng cho hắn thế nào? Toàn phủ nhà ngươi đều chứng kiến hắn bị ngươi quở trách, sau này còn có ai tôn trọng hắn?”

“Đám gia nô kia không dám.”

“Ha, ta cũng không phải chưa đến nhà ngươi bao giờ, đám người trong hậu trạch nhà ngươi lại cũng chẳng phải đèn cạn dầu.”

Hai người hai ý, suýt thì thành cãi vã.

Cuối cùng vẫn là Lục Kích bình tĩnh hơn, kịp thời đổi chủ đề, hỏi: “Hôm nay tìm ta có chuyện gì?”

Thẩm Hàn Vân cũng không phải người hiếu thắng, hít sâu một hơi nén giận, cũng nói chuyện quan trọng: “Chuyện huynh nhờ ta hỗ trợ, có tin tốt.”

Là chuyện Lục Kích bị người đánh lén trên chiến trường ba năm trước, năm đó hắn đắm chìm trong nỗi đau không thể tiếp tục ra chiến trường, mất một thời gian dài mới xốc lại tinh thần, hiện giờ hồi tưởng, càng nghĩ càng thấy đáng ngờ, từ địa điểm, người xung quanh, đến thời gian và vị trí bị thương, tất cả đều phát sinh quá trùng hợp làm người ta không tìm ra lỗ hổng.

Quá trình càng hoàn hảo người ta càng sinh nghi, giống như có kẻ đứng sau một tay sắp xếp.

Vậy nên Lục Kích tự mình âm thầm điều tra, đồng thời cũng nhờ Thẩm Hàn Vân để ý giúp hắn, có phát hiện gì mới sẽ báo ngay với hắn. Nhưng chuyện này dính dáng rất rộng, dưới có quân đội trên có triều đình, ai cũng đều nằm trong diện cần tra xét, thậm chí cả vị đang ngồi trên ngai vàng cũng không thể bỏ qua, điều tra toàn diện hồi lâu, mới tìm ra được một chút manh mối.

“Nhắc tới cũng đúng dịp, trước đó vài ngày ta đi Quan Trung một chuyến, có liên lạc với bên quân đội trú đóng đằng ấy, chỉ là vừa khéo bên ấy có người trong đội ngũ huynh từng dẫn, có mấy người khâm phục cách huynh chỉ huy, ta trò chuyện với bọn họ một chút, huynh đoán xem thế nào, họ nói, trước chiến dịch biên ải ba năm về trước, từng có mấy tên lính nguyên quán ở kinh thành tham gia đội ngũ, sau chiến tranh lại không thấy người đâu, cũng không biết tiến vào thông qua người nào, hoặc là được thả ra do ai đồng thuận.”

Theo lẽ thường, hẳn là những binh lính không cố định kia phải thông qua xét duyệt của Lục Kích, thế nhưng Lục Kích lại không có chút ấn tượng nào về việc này, dẫn binh đánh giặc động cái là mười triệu binh mã, hắn cũng không có khả năng điểm danh chứng thực từng tên một.

Nghĩ ngợi một hồi, Lục Kích xác nhận lại: “Nguyên quán tại kinh thành?”

“Phải, ta nghe đến đây cũng đoán chuyến đi này nhất định không vô ích.” Thẩm Hàn Vân khép cây quạt, “Qua một phen mượn rượu kết giao truy tìm gốc rễ vấn đề, huynh lại đoán xem chuyện gì xảy ra?”

Lục Kích cau mày, chờ đối phương nói tiếp.

Làm bạn với Lục Kích nhiều năm, dĩ nhiên Thẩm Hàn Vân muốn giúp hắn tìm ra kẻ thù hãm hại, nên cũng không vòng vo nữa, báo toàn bộ thông tin thu nhặt được cho hắn: “Mấy người kia cũng coi như từng tiếp xúc với tân binh, tán gẫu mấy câu, hỏi bọn họ ở nhà nào tại kinh thành, thì lại không ai hé miệng, ai ngờ có một ngày mọi người về nơi đóng quân nhận thư từ gia đình gửi đến, mấy người nhanh mắt nhìn thấy trên phong thư có chữ ‘Phùng’... Không sai, mẹ kế của huynh họ Phùng, chuyện này rất chi là vừa khéo, phải không?”

Hôm đó Lục Kích về phủ khi trời bắt đầu tối, vốn định trực tiếp đến thư phòng, lại nghĩ cảnh tượng hỗn loạn sáng nay, lòng sinh mâu thuẫn không muốn tiến vào.

Hắn để Đoàn Hành rời đi trước, một thân một mình đứng giữa con đường mòn khúc khuỷu, ngửa mặt ngắm mặt trời lặn, cúi đầu nhìn hoa rơi, lại bất ngờ vô cùng bình tĩnh.

Hiện giờ thân tại rừng trúc, hắn từng gặp tập kích ở nơi này, một mũi tên xé gió gần như vụt qua cổ, nếu không phải hắn nhạy bén phản xạ kịp thời, thì chỉ e đã sớm tuyệt mạng.

Phía trước có chiếc hồ hắn thường hay ghé đến, vì ưa thích yên tĩnh, hắn có thể ngồi im ở đó cả ngày, nhưng có một lần hắn vô tình thiu thiu ngủ, lại có người từ sau lưng xô mạnh xe lăn, may là hắn bắt được nhành cây, vội vàng bẻ ra dùng nó chặn bánh xe, mới tránh được tình huống ngã xuống dưới nước.

Suốt ba năm qua chuyện như vậy không ngừng xảy ra, không bắt được người, càng không tra ra được kẻ nào xúi giục, Lục Kích chỉ có thể đề cao cảnh giác, sống trong nhà nhưng lại phải lo lắng đề phòng, còn chẳng tự do vui vẻ được bằng con cá dưới nước.

Bốn bề vắng lặng, Lục Kích nhìn vào khoảng không trống rỗng, sắc mặt toát ra cảm xúc mịt mờ.

Thường dân vô tội, chỉ vì mang theo ngọc quý mà lại thành có tội, trước kia hắn không biết che giấu mũi nhọn, cuối cùng trở thành đối tượng bị nhằm vào, hiện giờ hai chân hắn đã tàn, mất đi hết thảy, không còn sức tranh đấu, vì sao vẫn có kẻ cắn chặt không buông, chỉ mong hắn chết mới chịu yên lòng?

Ba năm này còn mệt mỏi hơn mười chín năm trước đó cộng lại, cơm mang tới không thể dễ dàng vào cửa, ngủ cũng không dám ngủ yên giấc, gần đây vì nghe theo người trong nhà bằng lòng cưới gả mà tình huống được xoa dịu đôi chút, còn tưởng rằng sẽ có thể thở phào, chẳng ngờ hôm qua lại bất cẩn uống chén trà có thuốc...

Nghĩ tới đây, Lục Kích lăn xe về phía trước, định trở về sân trong của mình, hỏi cho rõ những điều sáng nay không chú ý.

Tới nơi, Ngu Tiểu Mãn thì không thấy, mà lại đụng phải nha hoàn bên người cậu trước tiên.

“Ái chà, đây chẳng phải là Đại thiếu gia nhà chúng ta đấy ư? Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, khách hiếm có, hiếm có nha.”

Ngu Đào vừa mở miệng đã bộc phát tức giận, Lục Kích không so đo với nàng, hỏi: “Đại thiếu nãi nãi đâu?”

“Thì khóc thôi, cả ngày không ăn cơm, gầy đến độ mặt chưa lớn bằng bàn tay nữa, đã là người thì đều phải đau lòng... Trừ có Đại thiếu gia ngài đây.”

Sáng nay Ngu Đào không có mặt, lúc sau mới nghe được chuyện này, giận đến mức khói lửa bốc cao nghi ngút, tuyên bố phải dẫn Ngu Tiểu Mãn rời đi, lúc này thấy Lục Kích không hốt hoảng không vội vàng thì lại càng phẫn nộ, lời nói ra cũng quên phần khách sáo.

Lục Kích không có thời gian tranh cãi với nàng, tự ý tiến lên đẩy cửa vào phòng, Ngu Tiểu Mãn không ở bên trong, nhĩ phòng hai bên cũng không tìm thấy, quả thực không ở nơi này.

“Sao lúc này lại nhớ đến người ta? Bình thường nào có thấy ngài mở to hai mắt xem xem ai thật lòng đối tốt với ngài, còn kẻ nào mưu mô xảo trá lòng sói dạ lang đâu?” Ngu Đào đi theo sau Lục Kích nhắc nhở, “Bôi nhọ người xong thì lại muốn tới, sao vậy, vả người chán chê rồi lại cho một miếng táo ngọt hay sao?”

Tìm một lượt không gặp được người, Lục Kích nhẫn nhịn hỏi lại một lần: “Người đang ở đâu?”

Cuối cùng cũng không dám quá ngông cuồng, Ngu Đào lầm bầm chống tay ngang hông, nói: “Tiểu thư nhà chúng tôi đầy lòng đầy mắt đều chỉ có ngài, xiêm áo cho mình còn chẳng màng tới, thế mà lại chẳng quên khâu áo cho ngài, kiên nhẫn nhiều đêm, khó khăn lắm mới hoàn thành, để rồi bị ngài quẳng xuống đất.”

Vẫn không nuốt trôi cơn tức này, Ngu Đào nói xong vành mắt lại đỏ lên, chỉ về hướng thư phòng, “Nàng đi nhặt quần áo, bảo rằng mang về giặt sạch tặng cho tôi mặc, bây giờ ngài có đến sợ là cũng chẳng kịp rồi!”

Lục Kích không biết lời này có bao phần thật giả, vô hình trung lại bị thúc giục nhanh hơn một chút.

Hắn đi đứng bất tiện, bình thường từ sân đến thư phòng góc tây bắc Lục phủ cũng cần nửa nén hương, hiện giờ trời còn chưa tối hẳn đã tới nơi rồi.

Nơi đây không có người thường xuyên canh giữ, hôm nay Đoàn Hành cũng không theo cùng, vừa mới xuyên qua cổng hình vòm, một làn gió phả vào mặt, giữa mùa hè lại sinh ra cảm giác thê lương.

Giữa hè đêm ngắn, cửa sổ mở ra đón không khí mát lành. Bánh xe lăn trên đất đá chậm rãi tiến lại gần, cửa sổ khép hờ, đám người buổi sáng đã rời đi từ lâu, chỉ khi sáp đến thật gần mới nghe được tiếng động nhỏ bé bên trong.

Tới trước cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn vào, trước tiên nhìn thấy bộ y phục trong miệng Ngu Đào được xếp chỉnh tề đặt trên mặt bàn, sau đó chính là bóng lưng Ngu Tiểu Mãn đang ngồi quỳ trên đất.

Hơi chuyển góc độ, Lục Kích có thể thấy được bên gò má Ngu Tiểu Mãn, trước mặt cậu là chất bột rơi trên đất không người dọn dẹp.

Ngu Tiểu Mãn cầm một túi vải sạch sẽ, cẩn thận vớt bột vào, thi thoảng lại giơ tay dụi khóe mắt, tựa như lau lệ.

Cậu vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, Lục Kích nhớ, sáng sớm khi tỉnh lại cậu đã mặc kín mít như vậy, dường như là sợ hắn nhìn thấy, lúc bế cậu lên giường, cậu còn ú ớ siết cổ áo kêu lên “Không được nhìn”.

Ánh sáng ảm đạm, có thể thấy loáng thoáng một vài vết đỏ trên cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài áo, có lẽ là lưu lại từ chuyện đêm qua.

Đầu óc chợt ù ù, Lục Kích bỗng nhớ đến một vài hình ảnh vụn vặt buổi đêm ấy, chỉ tiếc quá mức ngắn ngủi, không thành nổi ảnh động, điều duy nhất vẫn còn chân thực chính là cảm giác ấm áp khi tiếp xúc với đôi môi ướt mềm.

Có lẽ còn chạm đến những nơi khác nữa, cổ, cánh tay, bả vai, lồng ngực... thậm chí là bắp đùi thon mịn.

Mà hiện giờ, đôi môi cùng hắn dây dưa không ngớt đêm qua lại đang nức nở nghẹn ngào, nhét ngón tay dính bột vào trong miệng, mút một cái bằng tư thế mà Lục Kích thấy quen đến lạ lùng, vừa liếm vừa mơ hồ nói: “Thứ quý như vậy lại làm đổ hết... Hừ, ngươi không ăn, thì ta ăn vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi