Ba chữ Hứa Nguyên Khải phát ra từ đầu dây bên kia quả thực có trọng lượng.
Nó khiến cơn buồn ngủ trong cô biến mất hoàn toàn ngay lập tức
- À...!Là anh à, chào anh tôi là...
- Không cần giới thiệu đâu, cô chỉ cần nghe tôi nói là được.
Giọng nói trầm ấm nghe tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại mang theo hơi hướng lạnh lùng khó gần.
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi chăm chú lắng nghe
- Về việc cô cần làm chắc Hạo Nam cũng nói hết với cô rồi nên tôi không bàn đến nữa.
Không cần biết cô làm bằng cách nào chỉ cần để bố mẹ tôi căm ghét cô, không chấp nhận cô là được.
Còn vấn đề thời gian thì vào tối ngày kia, cô cho tôi địa chỉ tôi sẽ đi đón cô.
Bố mẹ tôi ghét nhất mấy cô gái hở hang nên tốt nhất cô mặc khoe ra càng nhiều càng tốt.
Về tiền bạc cô đưa số tài khoản tôi chuyển cho cô trước một nửa còn lại xong việc tôi sẽ chuyển nốt.
Như vậy đã được chưa cô Trương.
Âm thanh đều đều phát ra liên tục khiến não bộ phát huy hết công suất để lắng nghe.
Câu nói cuối làm cô giật mình, nhất thời lắp bắp
- Ờ ...!Được, t...tôi sẽ chuẩn bị theo ý của anh.
- Đọc số tài khoản
- Hả- Trương Cẩm Ngọc đứng hình mất mấy giây
- Nhanh lên, đừng làm mất thời gian của tôi
- 10322xxx
Tiếng tút của điện thoại nhanh chóng vang lên, một lúc sau là tiếng ting.
Nhấc máy lên nhìn, hai mươi lăm triệu được chuyển thẳng vào tài khoản.
Cảm xúc của Trương Cẩm Ngọc lúc này chính là sự vui mừng khôn xiết.
Đúng chỉ có tiền mới làm con người ta được hạnh phúc và không phải lo lắng.
Thật ra cô cũng tò mò không biết người ở đầu dây bên kia nhìn như thế nào, tại sao anh ta sắp đầu ba rồi mà lại chưa lấy vợ, thậm chí để trêu tức phụ huynh còn sắp đặt cả một buổi xem mắt biết chắc kết quả không thành công nữa chứ.
Hay bề ngoài là một tên xấu đau xấu đớn không muốn nguồn gen sau này ảnh hưởng nhỉ? Trương Cẩm Ngọc lập tức lắc đầu, nếu vậy thì anh ta cũng rảnh quá rồi.
Cô chợt nhớ đến cái yêu cầu quái dị ban nãy, Hứa Nguyên Khải nói bố mẹ anh ta ghét con gái ăn mặc hở hang nhưng cô chưa mặc mấy bộ đồ ôm sát body bao giờ, còn lộ cả vùng nhạy cảm nữa, thật tình cô không đủ tự tin.
Thở dài một hơi, đâm lao thì phải theo lao thôi, căn bản Trương Cẩm Ngọc cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh ta đâu thuê cô để cô làm theo ý mình chứ.
...
Ngày hôm sau
Sau khi học xong trên giảng đường, Trương Cẩm Ngọc ghé vào một tiệm quần áo nhỏ, cô tìm những chiếc áo hai dây ngắn cũn cỡn, và một chiếc váy ngắn ôm sát.
Ôi, nghĩ đến cảnh set này được áp trên người mình Trương Cẩm Ngọc bất giác đỏ mặt, cô rất ngại những ánh mắt dò xét của người khác cứ nhìn chằm chằm.
Rồi cô lại gạt phắt đi, dù sao mãi mới có dịp thay đổi bản thân chi bằng bung xoã một hôm cho thiên hạ trầm trồ, cô phá ra tiền cơ mà, tội gì không thử.
Chọn thêm một đôi giày trắng để phối cùng set đồ, Trương Cẩm Ngọc nhanh chóng thanh toán rồi ra về.
Cô gọi điện cho mẹ thì biết tin mẹ đã khoẻ nhiều khiến lòng đứa con gái xa nhà an tâm phần nào, thậm chí còn gửi thêm cho mẹ chục triệu để bồi bổ, chỉ để cho mình tiền học phí và tiền trọ, dư ra thêm một chút tiền ăn.
Suy đi tính lại kiếm tiền thì lâu mà tiêu tiền thật chóng vánh, hai mươi lăm triệu tưởng là số tiền lớn nhưng lại bốc hơi nhanh đến mức chưa kịp định thần.
Ngày cô thể hiện sự báo đời của mình cũng nhanh chóng ghé đến, khoảng hơn sáu giờ tối trước căn trọ tồi tàn của Trương Cẩm Ngọc đã xuất hiện một chiếc Rolls-Royce Boat Tail ngoài ngõ.
Chiếc xe ấy so với căn trọ mà cô đang ở quả thực là đối lập, dường như nó muốn nói nơi này vốn dĩ không phải là nơi nó nên đậu lại.
Biết người trong xe đang chờ, Trương Cẩm Ngọc cầm lấy chiếc túi xách và cái áo khoác cũ nhanh chóng chạy ra.
Cô loay hoay mở cánh cửa xe ở phía đằng sau mà mãi chẳng thể được.
Cũng phải thôi, từ bé tới giờ cô đã bao giờ chạm được vào ô tô bao giờ đâu huống chi đây còn là loại đời mới.
Cửa kính ở hàng ghế trên hé ra một khoảng để lộ nửa khuôn mặt của một người đàn ông
- Lên ghế đầu đi.
Trương Cẩm Ngọc lon ton chạy lên đằng trước, cánh cửa đã mở từ lúc nào, cô thở phào một hơi rồi bước lên xe.
Cô đóng cửa xe lại nhẹ nhàng, Hứa Nguyên Khải tiếp tục phàn nàn
- Có cái cửa xe cũng đóng không nên hồn.
Anh ta chưa kịp để cô định thần đã ghé sát vào người Trương Cẩm Ngọc sau đó đóng lại cửa xe.
Cô nhìn anh bắt chước anh thắt dây an toàn sau đó cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Cũng may học lỏm từ anh ta nếu không chắc cô phải đào cái lỗ chui xuống quá.
Vừa nãy có nhìn qua người đàn ông ngồi cạnh, anh ta thật trái ngược với những gì cô suy đoán.
Trương Cẩm Ngọc ngỡ rằng một người ế thâm niên như Hứa Nguyên Khải thì sẽ khuyết về nhan sắc nhưng không, không những không khuyết mà còn thượng thừa nữa.
Từng đường nét trên khuôn mặt nam tính vô cùng sắc cạnh, sống mũi cao vút, bờ môi mỏng, đôi mắt sâu hun hút như biển cả về đêm.
Anh ta sở hữu một thân hình hoàn hảo, bờ vai rộng lớn vững chắc mang đến cho người đối diện một cảm giác an toàn, dù chưa đứng dậy nhưng cô đoán chắc Hứa Nguyên Khải chắc chắn phải cao hơn một mét tám lăm.
Nhìn lại bản thân, Trương Cẩm Ngọc cảm thấy mình cũng trái ngược quá rồi.
Chiếc xe bắt đầu ngả bánh, không khí trong xe im lặng đến đáng sợ.
Lần đầu ngồi xe sang cô thấy cảm giác cứ là lạ.
Nhìn đường phố qua cửa kính, xe máy, ô tô cứ đua nhau chạy dài.
Hoá ra khi cô đi bộ nhìn dòng người vụt qua và khi ngắm con phố thông qua khung kính của một chiếc ô tô thì điểm chung vẫn là tâm trạng cô độc xuất phát từ sâu trong đáy lòng.
- Khoảng mười lăm phút nữa sẽ tới nơi, cô nhất định phải khiến bố mẹ tôi chán ghét cô đấy.
Hứa Nguyên Khải cất tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt nãy giờ.
Trương Cẩm Ngọc giật mình nhìn anh, cô cười giả lả
- Tất nhiên rồi, anh yên tâm đi.
Xời, chuyện đơn giản như vậy chỉ cần búng tay phát là xong thôi mà.
Hài lòng phụ huynh mới khó chứ để họ ghét thì quá dễ với cô rồi.
- Trương Cẩm Ngọc, nói được thì phải làm được, tiền của tôi không phải là giấy..