[KHR] NƠI KHOẢNG TRỜI TÌM ĐƯỢC BÌNH YÊN

Đồng hồ treo tường đã điểm quá nửa đêm, trong căn phòng chỉ còn ánh đèn mờ, Vongola Giotto vẫn chưa hề chợp mắt. Phải mất thêm vài ngày để y và Lampo có thể an toàn quay trở lại Sicilia sau chuyện tại Napoli thế nhưng, cho dù đã tạm kìm chế được nhà Camorra bằng việc sử dụng đến quân cờ là sự an toàn của con cái của Curel, thế giới ngầm của Italia vẫn chưa bao giờ cho phép bất cứ kẻ nào có quyền thả lỏng bản thân, cho dù chỉ là thoáng chốc. Vắt một tay lên trán đầy trằn trọc, thủ lĩnh trẻ tuổi nhớ về lời nói của Cavallone Michele vào sáng hôm ấy và những thông tin mình có được từ chỗ người bảo vệ Mây vốn lạnh lùng, tách biệt. Nội bộ Vongola đang có một u nhọt cần được loại bỏ - đây chính là sự thật đau lòng mà Giotto chưa bao giờ muốn chứng kiến. Càng đau lòng hơn khi thứ ấy lại đến từ vị trí của một thành viên cấp cao, kẻ vốn đã bên cạnh y từ những ngày đầu. Như thể Thượng Đế đang trêu đùa, sự ra đi của Elena vẫn chưa là đủ cho chuỗi ngày u ám mà chàng trai ấy phải gánh chịu, sự phản bội của Daemon Spade có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Giotto biết mình phải mau chóng hành động trước khi gã đó phá hủy hết toàn bộ công sức bấy lâu của mọi người nhưng, phải làm cách nào đây. Y không hề có bằng chứng rõ ràng. Hơn hết, với năng lực siêu việt của một thuật sĩ lành nghề của gã, ngay cả thủ lĩnh Vongola cũng chưa chắc nắm được phần thắng nếu phải giao đấu trực tiếp. Phải làm sao đây? Nếu chuyện này không giải quyết không đủ khéo léo rất có thể sẽ kéo theo vô số rắc rối, đủ sức làm lung lay cả hệ thống quản lý Vongola mà họ dày công xây dựng bấy lâu.


Những âu lo ấy cứ lởn vởn trong đầu chàng thủ lĩnh trẻ tuổi, thấm đượm vào những giấc mơ chập chờn, đứt quãng. Trong một cõi mơ hồ xa xăm trắng xóa, Giotto bước từng bước chậm rãi và vô hồn. Và rồi, đập vào đôi đồng tử màu Hổ Phách là bóng lưng với chiếc áo choàng màu xanh ngọc quen thuộc của người Bảo vệ Sương Mù. Một góc của nó đã vấy bẩn bởi một chất lỏng đỏ tươi, từng giọt vẫn còn chầm chậm nhỏ xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo. Giotto thấy Daemon quay lại nhìn mình, trên gương mặt với nụ cười méo mó của một kẻ mất trí là những vết máu chảy dài. Dưới chân hắn là những cái xác với ánh nhìn vô hồn như xoáy vào lồng ngực y. Là họ - những người Bảo vệ đã cùng chàng trai ấy trải qua bao lần sinh tử, với cùng lý tưởng xây dựng một Vongola. G, Lampo, Knuckle, là cậu bạn Simon Cozart tình cờ quen biết từ thuở thiếu thời, là người bạn Nhật Bản y vừa mới quen ít lâu Ugetsu ... Và rồi, giống thời gian bỗng nhiên trôi chậm gấp hàng trăm lần, Giotto bước đến trước cái xác nằm cách xa tất cả. Suối tóc đen dài như nhung, bộ Kimono màu chàm giản đơn và trên bàn tay trắng nõn nà vẫn là chiếc nhẫn gia truyền của dòng họ Vongola. Run run cúi người xuống để có thể nhìn rõ hơn như thể chẳng tin vào mất mình để rồi phải chết lặng đi, Giotto gần như sụp đổ.


"Không!"

Thủ lĩnh trẻ tuổi gào lên và bật người dậy với những tiếng thở dốc đứt quãng và vầng trán lấm tấm mồ hôi. Bên ngoài khung cửa sổ, nắng vàng đang rót vào những vệt trải dài khắp căn phòng mang nội thất cổ điển trang nhã, báo hiệu một ngày mới vừa bắt đầu. Mất một lúc để ổn định lại tâm trạng sau cơn ác mộng vừa rồi, Giotto mới có thể rời giường và sửa soạn lại bản thân trước khi xuống nhà dùng bữa sáng.

Giống như thiết kế của nhiều nơi khác, bàn ăn của gia đình Vongola là một chiếc bàn dài được đặt ở gần gian bếp để thuận tiện cho việc thưởng thức những bữa ăn nóng hổi. Bữa sáng của họ chỉ là vài món ngọt nhẹ nhàng với bánh mì sừng bò với hai loại nhân Dâu và Chocolate cùng cốc sữa trái cây hoặc một tách cà phê espresso thơm lừng. Lúc Giotto có mặt, chỉ còn G và Knuckle là ngồi dùng bữa, Lampo cùng một số người khác đã ăn xong và bắt đầu lịch làm việc của mình vào sáng nay. Trông thấy dáng vẻ tiều tụy mất hồn của cậu bạn lâu năm, chàng trai mang trên gương mặt một vết sẹo lớn không khỏi cất tiếng hỏi. với một cái cau mày.


"Trông sắc mặt cậu tệ quá, Giotto?"

"Không có gì đâu, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi."

Khẽ cười đáp lại một lời trấn an khi nhận lấy khẩu phần ăn sáng của mình từ người hầu gái với nụ cười hiền, thủ lĩnh trẻ tuổi của Vongola không muốn chia sẻ nỗi bất an của mình cho những người bên cạnh, nhất là vào thời điểm nhạy cảm này. Thế nhưng, có lẽ vì quá chú tâm đến món bánh ngọt mình vừa có được, y đã lờ đi ánh mắt giống như có điều gì rất khác lạ của G chỉ cách mình vài chỗ ngồi.

Kết thúc bữa ăn không quá ngon miệng, Giotto lại quay về phòng để sắp xếp và giải quyết một số vấn đề còn dang dở. Tuy vậy, cảm giác bất an mà cơn ác mộng đêm qua mang đến vẫn làm sự tập trung của y giảm sút quá nhiều. Đưa tay luồn vào mớ tóc luôn rối bù của mình, chàng trai trẻ cuối cùng tạm ngừng công việc hiện tại, đứng dậy và tìm trong tủ một tờ xấp giấy viết thư vẫn còn mới. Trước khi y và Lampo khởi hành đến Napoli, một lá thư dưới danh nghĩa Asari Mai đã được đưa tận tay y. Tuy nhiên, khi nhìn vào nét chữ bên trong, Giotto lập tức nhận ra chỉ có bìa thư là được người con gái ấy viết ra, còn nội dung bên trong thì lại do ai đó cố tình đánh tráo vào. Nội dung của lá thư giả mạo chứa đầy những lời oán hận và kết thúc bằng việc nàng ấy sẽ mau chóng kết hôn như hôn ước ban đầu. Nếu không phải là người kèm vị tiểu thư nhà Asari học tiếng Italia trong một khoản thời gian có lẽ, Giotto cũng ít nhiều bị lá thư này đánh lừa. Nhưng ít nhất, nó đã cho thủ lĩnh trẻ biết được rằng ở phương xa, người con gái mà y trân quý vẫn được an toàn, dù rằng có lẽ bây giờ cuộc sống của nàng sẽ chẳng lấy làm thoải mái. Đã hàng trăm lần trong suốt nhiều tháng qua, Giotto tự nhủ với mình rằng mọi chuyện rồi sẽ sớm ổn thôi và mình sẽ mau chóng trở lại Nhật Bản, đem nàng thoát khỏi căn biệt phủ xa hoa ấy. Thế nhưng, ngày tháng lại trôi qua như nước chảy, bây giờ chính y cũng bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình. Rằng lời hứa khi ấy để lại cho nàng, phải chăng là một sai lầm? Tuy vậy, sâu trong tâm trí của chàng trai trẻ vẫn vang lên ý kiến phản đối suy nghĩ ấy.
Tạm gác lại những nỗi bất an vừa bị khơi lên quá nhiều qua một cơn ác mộng hoang đường và vô căn cứ, Giotto tự ép bản thân mình phải suy nghĩ về những điều thực tế hơn. Ví dụ như lá thư có lẽ đã được đánh tráo trước khi đến được tay y nhằm mục đích nào đó. Trước mắt, chàng trai có mái tóc màu ban mai chỉ có thể nghi ngờ là ai đó trong nhà Asari đã làm chuyện đó. Chắc chắn không phải Ugetsu luôn âm thầm giúp đỡ hai người, kẻ này có thể là ...

"Giotto, tớ vào được chứ?"

Tiếng gõ cửa và giọng G vang lên cách nhau chỉ tầm vài giây, đột ngột cắt ngang những ý nghĩ miên man của thủ lĩnh nhà Vongola. Sau một lời nói vọng và tiếng lách cách khi tay nắm cửa bị chuyển động, người Bảo vệ Bão Tố bước vào phòng y với một gương mặt nghiêm nghị khác thường. Điều này lập tức làm Giotto phải chú ý đến, y cất lời với một cái nhíu mày và một ánh nhìn đăm đăm.
"Có chuyện gì vậy, G?"

G thản nhiên tìm đến và dựa vào bức tường đối diện với bàn làm việc còn đang bày ra vô số giấy tờ, đôi mắt màu lá phong như màu tóc của anh lại như vừa ánh lên nét không vui pha lẫn hoài nghi. Qua vài giây, người con trai ấy cuối cùng chịu nói ra vấn đề của mình.

"Thực ra tớ có việc muốn nói với cậu kể từ lúc cậu về từ hôm qua rồi nhưng mãi chưa có dịp. Sau khi nghe xong có thể cậu có thể tớ nghĩ nhiều nhưng mà trong thời gian cậu không có mặt ở nhà, tớ từng bắt gặp Daemon bước ra khỏi căn phòng này rất lén lút vào lúc mọi người đã đi ngủ. Tớ không thể bắt được tận tay và ngay sáng hôm sau hắn đã rời khỏi tổng bộ nên không thể tìm được cơ hội chất vấn."

Lời nói của G chợt có một thoáng ngập ngừng trước đôi đồng tử màu Hổ Phách sắc sảo ở phía đối diện đang dần mở to, trước khi anh có thể tiếp tục câu chuyện của mình.
"Chắc cậu cũng nhận ra vấn đề của tên đó đúng không? Tớ không biết hắn đang muốn mưu tính chuyện gì nhưng cậu nên kiểm tra lại xem có bị mất thứ gì không."

Thành thực mà nói, người Bảo vệ Bão Tố cảm thấy vế sau câu nói của mình có vẻ hơi thừa với một người có thừa sự nhanh nhạy và khôn ngoan như Giotto nhưng, anh vẫn không kìm được mà thốt ra. Và đúng như anh dự đoán ngay sau đó, cậu bạn thân của mình đã bắt đầu im lặng và kiểm tra mọi thứ trong phòng một cách hết sức tỉ mỉ. Vì đây là phòng thủ lĩnh nên trừ các hầu gái mỗi ngày sẽ đến dọn dẹp vào thời gian nhất định, toàn bộ thời gian còn lại đều thuộc về cá nhân của Giotto. Ngay cả những người Bảo vệ - được xem là thành viên cấp cao chỉ dưới thủ lĩnh cũng không thể tự ý bước vào, tìm kiếm hay lấy ra bất kỳ thứ gì. Huống hồ, sự việc lần này lại được gây ra bởi một thành viên từ lâu đã trở thành một nhân vật không mấy tốt đẹp trong gia đình, Daemon Spade. Không loại trừ khả năng, hắn đã cố lấy cắp những thứ gì đó có thể gây ảnh hưởng xấu đến Vongola hay Giotto được giấu trong căn phòng này.
Sau một hồi vất vả, chàng thủ lĩnh trẻ cuối cùng cũng nhận ra thứ mà người Bảo vệ Sương Mù đã chạm đến và lấy đi. Quyển sổ tay ghi chú nhỏ đã đi cùng Giotto suốt hơn ba năm nay, có ghi chú các địa chỉ và tên một số người thân thiết cùng y. Trong đó, không thể thiếu thủ lĩnh nhà Simon, Cozarto và anh em nhà Asari, Ugetsu và Mai. Vào lúc cầm lấy quyển sổ được đặt lệch khỏi nơi bình thường nó được đặt, trong lòng vị thủ lĩnh trẻ dường như đã dấy lên nỗi bất an và vào một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn ác mộng sáng nay lại ùa về. Và rồi, nỗi sợ hãi ấy gần như đã được xác nhận khi hai trang giấy đó xuất hiện một vết gấp, dù rằng rất nhỏ - thứ chứng minh rằng trừ y ra, đã có ai đó mở nó ra và đã vì vội vã đã bất cẩn để chúng lại.

Hít một hơi sâu, Giotto đặt quyển sổ trở lại hộc tủ trong chiếc bàn làm việc và thoáng lộ ra nụ cười yếu ớt khi cho G câu trả lời. Không gian trong phòng thủ lĩnh sau đó rơi vào một cỗ lặng thinh đến khó chịu, hai người con trai đã thân thiết bên nhau nhiều năm chẳng ai muốn cất lời và nói thêm điều gì. Họ điều hiểu, kết quả gì đang chờ đợi họ qua sự việc vừa rồi là gì. Thế nhưng, sau một hồi suy xét, G lại cố gắng kìm nén lại những lời buộc tội sắp chực chờ tuông ra khỏi miệng. Bởi, anh hiểu quá rõ vào lúc này chúng quá thừa thãi. Đứng trên phương diện là một người Bảo vệ hay bạn thân, G đều tin Giotto - thủ lĩnh của mình là một người thông tuệ và sắc sảo, không cần như một kẻ ngốc cần được khai sáng, y sẽ có một quyết định sáng suốt sau cùng.
"Cậu cứ tiếp tục làm việc đi, tớ ra ngoài trước."

Một lần nữa, giọng nói của G lại trở thành thứ phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng thủ lĩnh và lần này, không cần thêm lời đồng ý nào, anh đã tự động bước đi và không quên đóng lại cửa hộ Giotto. Còn lại một mình, thủ lĩnh trẻ tuổi nhà Vongola trầm ngâm hồi lâu trước khi rời khỏi chiếc ghế lớn, tiến về phía chiếc tủ lớn và rút ra từ trong xấp giấy viết thư hai tờ. Quay trở lại bàn, y lại vội mở lọ mực còn mới và cầm lấy cây bút mình vẫn dùng chấm vào nó. Chẳng bao lâu sau, bốn bề quanh chàng trai ấy chỉ còn sóng biển rì rào ngoài xa và tiếng bút sột soạt trên tờ giấy mỏng.

Những lá thư mới đã được viết xong.

---

P/s 1: À mình bắt đầu hint cho vụ drama chấn động của Vongola Primo thôi :>

P/s 2: Nói chung Daemon cũng là 1 kẻ xứng đáng cho ham muốn đập dép vào mặt của mình :). Nghiệp hơn cả Mukuro.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi