KHU VƯỜN BÍ MẬT

Gần đây tôi lại có thêm một thói quen mới. Đó là thường xuyên liếc nhìn vào gương. Đương nhiên là do việc hoán đổi thân thể với Gil Ra Im, nhưng chắc nhờ vậy mà tôi còn có thể biết được cảm giác của chính mình lẫn người khác khi nhìn thấy cơ thể tôi. Nhìn qua gương, tôi thấy mình rất hấp dẫn, sang trọng đến nỗi người khác phải ngây ngất say mê. Mọi người nghe được chắc sẽ bảo tôi mắc bệnh hoàng tử, nhưng không lẽ công nhận một người đẹp trai rất chi đẹp trai cũng là bệnh hay sao? Mỗi sáng nhìn vào gương, tôi lại nghĩ sau này tôi càng phải tự hào về bản thân mình hơn, và chỉnh lại nút thắt cà vạt.

Khi tôi bước vào trung tâm thương mại, các nữ nhân viên ai nấy đều nhìn tôi đắm đuối. Tôi dĩ nhiên nhận hết những lời cổ vũ “thật là phong độ quá, thật là đẹp trai quá” của các nữ nhận viên rồi bước đến thang cuốn.

Vừa mở cửa phòng giám đốc ra, thường vụ Park đón tiếp tôi bằng nụ cười thân thiện trước đây chưa hề có. Vì có linh cảm kẻ xảo quyệt này lại đang ôm ấp âm mưu đen tối gì đó nên tôi tặng ông ta một cái nhìn cảnh cáo rồi đến ngồi trước bàn làm việc.

- Làm ơn mang các văn bản tồn đọng trong thời gian qua đến đây.

Sau câu nói của tôi, thường vụ Park và các nhận viên đều tỏ vẻ bối rối. Thường vụ Park trả lời bằng giọng điềm tĩnh và đưa các văn bản đã được ký ra.

- Không có văn bản tồn đọng. Lần trước giám đốc đã ký hết trong một lần rồi không phải sao? Đây là…

Tôi suýt nôn hết món salad vừa ăn buổi sáng khi kiểm tra các văn bản đã được ký. Ở phần ký tên trong bản kế hoạch về các hoạt động Giáng sinh là một chữ ký cực kỳ trẻ con: Kim Joo Won. Gil Ra Im đã chơi tôi một cú đau thật. Tôi cố gắng hắng giọng rồi hỏi các nhân viên.

- Có thể cho tôi hỏi, ý tưởng trong bản kế hoạch các hoạt động Giáng sinh là của vị nào vậy?

Thường vụ Park cẩn thận đáp:

- Đây là bản kế hoạch do phòng kế hoạch chúng tôi đề xuất.

- “Nếu tuyết rơi vào đêm Giáng sinh thì sẽ bùng nổ món quà cho các cặp tình nhân”… Vì đây là hoạt động tổ chức hàng năm, hơn nữa phạm vi thực hiện nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng nên ông mới đề ra ý tưởng này đúng không?

- Bây giờ giám đốc mới nói thế e là hơi khó xử. Không phải đích thân đã ký rồi hay sao?

- Vì vậy vừa nãy tôi mới dùng ánh mắt ngại ngùng và giọng điệu nhã nhặn “Có thể cho tôi hỏi”, ông không phát hiện ra sao? Nếu tuyết rơi vào Giáng sinh thì sẽ tặng quà cho những khách hàng đã tham gia bằng cách rút thăm trúng thưởng, làm đơn giản như vậy cũng tốt. Nhưng chúng ta có nhất thiết phải thực hiện lại sự kiện đến cả “con gâu gâu” và “con ụm bò” cũng đề ra được hay không? Tại sao cứ phải tổ chức sự kiện cho những người đang yêu? Những người độc thân muốn tiêu tiền cho Giáng sinh nhưng lại không có người yêu, chỉ ở nhà xem phim, ông không thể lấy họ làm đối tượng để tổ chức sự kiện được à?

- Bây giờ không có ai là không có người yêu cả.

- Thế thường vụ Park có người yêu không?

- Tôi… tôi có vợ rồi.

- Ông nghe đây! Tôi biết một cô gái rất tuyệt, cũng còn khá trẻ nhưng lại chưa có người yêu. Vì vậy hãy đổi ý tưởng chính của sự kiện dành cho những người độc thân cô đơn lần này là “vào Giáng sinh trời chắc chắn sẽ mưa rất nhiều”. Nếu trời mưa vào dịp Giáng sinh, người rút thăm được giải nhất sẽ nhận được quyền sở hữu ở khu nghỉ mát sang trọng. Thực hiện táo bạo vào.

Từ các nhân viên đến thường vụ Park, ai cũng đều sững sờ, há miệng rộng đến mang tai. Thư ký Kim vội chen ngang bằng giọng gấp gáp:

- Thưa giám đốc, quyền sở hữu khu nghỉ mát có giá trị hơn 70 triệu won…

- Tôi không bảo anh xen vào những chuyện này! Nào, thường vụ Park, vào Giáng sinh thì xác suất tuyết rơi cao hay là xác suất trời mưa cao?

- Cái đó… đương nhiên là xác suất tuyết rơi cao hơn.

- Ông sai rồi. Không có gì rơi là khả năng cao nhất. Tiếp theo là tuyết rơi, sau đó là xác suất vừa có tuyết vừa có mưa. Cuối cùng mới đến có mưa. Xác suất càng thấp người ta sẽ càng đổ xô vào. Tại sao? Bởi vì xác suất càng thấp thì giải thưởng càng lớn. Xem ra ông lại phải thức đêm nữa rồi.

Khuôn mặt ông Park méo mó vì những lời nói của tôi. Tôi chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, chỉ ngẩng đầu nhìn đám nhân viên với ngụ ý bảo mọi người ra ngoài rồi cầm điện thoại lên.

Là điện thoại của Gil Ra Im. Từ lúc hoán đổi lại thân thể ở sở cảnh sát đến giờ, chúng tôi vẫn chưa đổi lại điện thoại cho nhau. Tôi hắng giọng rồi gọi cho cô và lại nghe thấy cái giọng cộc cằn như muốn gây sự đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn kiếp trước Gil Ra Im là một nữ chiến binh.

- Bây giờ là mấy giờ rồi? Hôm qua rõ ràng tôi đã nói cô hãy mang điện thoại đến đây mà. Sao vẫn chưa mang đến?

- Hừ, được. Giờ tôi đến đây. Anh ở đâu thì ở nguyên đó, nhất định phải đợi đấy.

Thoắt cái đã qua giờ ăn trưa, cuối cùng Ra Im cũng xuất hiện. Ngay khi Ra Im vừa mở cửa văn phòng, tôi đã thấy trong lòng khấp khởi. Tôi đứng bật dậy đi liền một mạch đến trước mặt cô. Không biết tại sao vẻ mặt cô nàng hết sức khó chịu.

- Cô đang trừng mắt nhìn tôi à? Sao vậy?

Chẳng lẽ vì tôi bảo đem điện thoại đến mà cô tức giận như thế này sao? Tôi muốn làm tâm trạng cô vui hơn nên nói đùa vài câu.

- Xì. Còn không nhìn thẳng vào mắt tôi đi. Ở đâu có kiểu nhìn người ta như thế hả? Cô đã lục xem điện thoại của tôi đúng không? Ai cho cô tùy tiện lục điện thoại của người khác thế? Muốn gặp luật sư của tôi à?

- Ừ. Muốn. Tôi thực sự muốn gặp ông ta ngay đấy. Gặp ông ta rồi nói người gặp mẹ anh và nhận phong bì tiền không phải là tôi, phải làm như vậy đó. Anh thấy sao?

- Cô đã gặp mẹ tôi à?

- Việc tôi có gặp mẹ anh hay không quan trọng lắm sao? Tôi đã biết việc mẹ anh bảo tôi nhận tiền rồi đừng gặp anh nữa, và chính anh đã nhận phong bì tiền đó.

- Sớm muộn gì cô cũng sẽ biết thôi. Ừ, là tôi nhận. Thế thì sao?

- Cái gì?

Vừa nói Ra Im vừa dùng chân phải đá một cách không thương tiếc vào ống quyển bên trái của tôi. Đau đến mức như đột nhiên có lửa cháy trên đầu vậy.

- Ối! Cái cô này thật là!! Dùng miệng nói là được rồi. Dùng miệng đi! Thần thánh ban cho con người lời nói là để con người đối thoại với nhau chứ không phải cứ thượng cẳng chân hạ cẳng tay thế đâu!

Đến lúc ấy cô mới nói khi đến trường võ thuật vào sáng nay thì em gái tôi, Hee Won, đã tìm đến và cho cô ấy biết việc đó.

- Rốt cuộc anh có suy nghĩ hay không? Sao có thể nhận số tiền đó được chứ! Anh tưởng người chẳng có của cải thì lòng tự trọng cũng thiếu thốn à? Nhận số tiền đó thì tôi sẽ trở thành cái gì trong mắt người khác? Anh nhận rồi giờ tôi phải làm sao đây! Muốn thấy họ nhìn tôi như loại người chẳng ra gì hay sao mà lại đi nhận thứ tiền đó!

- Đương nhiên là phải nhận rồi. So với việc nói “Tôi không thể nhận số tiền này” thì “Số tiền này ít quá, bà phải đưa nhiều hơn chứ” sẽ khiến người ta kinh hãi hơn.

- Cái gì?

- Tôi hy vọng cô có thể thắng được mẹ tôi, nên tôi muốn bà nhận ra cô không phải loại con gái dễ bị ức hiếp. Cũng may người lúc đó là tôi chứ không phải là cô. Thể nào cô cũng nói đến một trăm lần câu xin lỗi đáng chết đó. Để bảo vệ lòng tự trọng, không nhận tiền mà cứ thế bỏ đi, cô tưởng như thế là mẹ tôi phẩy tay cho qua ư? Tuyệt đối không! Dù cô có nhận số tiền đó hay không, kết quả cũng giống nhau thôi. Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục gặp mặt.

- Anh dựa vào đâu mà nói thế?

- Thì như tôi đã nói vừa nãy đấy.

- Tôi thấy anh có vẻ đang hiểu lầm. Tôi không muốn thấy bộ mặt của anh đến lần thứ hai nữa. Tôi không biết anh đã nhận bao nhiêu tiền nhưng tôi nhất định sẽ trả lại cho mẹ anh và nói câu xin lỗi. Còn nữa, nhất định phải chuyển lời cho mẹ anh rằng giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào cả và bà ấy không cần phải lo lắng.

Cô ném chiếc điện thoại của tôi lên ghế xô pha không chút nương tay, rồi không để tôi có thêm giây phút nào ngăn cản, giật lấy điện thoại của mình và quay lưng đi ngay. Tôi nhanh chóng chộp vai xoay người cô lại phía tôi.

- Sao chúng ta lại không có quan hệ gì? Nếu cô cứ nhất quyết cho rằng như vậy thì cũng phải đưa ra được lý do nào đó chứ.

Cô vừa nhìn tôi trân trối vừa nói bằng giọng đầy khinh miệt:

- À, có đấy! Nàng tiên cá mà anh thích đấy.

Câu nói đó khiến tôi không còn chút sức lực nào. Cô gạt tay tôi khỏi vai mình và nói:

- Trước đây, anh muốn tôi suy nghĩ, tôi đã suy nghĩ rồi. Nhưng, tôi không có tư cách. Anh biết tại sao không? Bở vì nàng tiên cá đã yêu người đàn ông đó.

Sau khi tuôn một tràng những lời đáng sợ như vậy, cô ấy lạnh lùng quay lưng bỏ ra khỏi văn phòng. Tôi không dừng lại một khoảnh khắc nào để nghĩ đến thể diện giám đốc hay gì đó, lập tức đuổi theo cô. Cô đi nhanh như bay, chưa gì đã vào tới thang máy. Lẽ nào cô biết tôi không thể đi thang máy nên mới nhìn tôi không chớp mắt bằng biểu hiện bí ẩn như vậy. Tôi đứng ngoài thang máy và nói:

- Ra đây.

Trước yêu cầu khẩn thiết của tôi, cô không thèm động đậy dù chỉ một ngón chân.

- Tôi nói cô ra đây!

Cô nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt khẽ dao động rồi đưa tay nhấn nút thang máy. Tôi không thể làm gì ngoài việc nhìn cô ấy đang dần dần biến mất trước mắt tôi. Đó là một thế giới tôi không bao giờ có thể bước vào.

Sau khi cô bỏ đi, tôi chẳng thể tập trung làm bất cứ việc gì được. Cảm giác trống vắng khó hiểu tràn ngập khắp cơ thể. Chân tay cũng trở thành vật thừa thãi, cơ thể như đánh mất chủ nhân. Cả lúc đi vòng vòng trong khu thương mại để khích lệ các nhân viên làm việc, cảm giác trống rỗng đó vẫn bám theo tôi. Tôi tức giận rồi lại buồn, bực bội khó chịu rồi lại thấy chẳng có chút sức lực. Tôi thật sự nổi điên lên với Gil Ra Im, cô gái đó thật tùy tiện, dám làm cho tâm trạng tôi trở nên thế này. Nhưng nếu tôi không được gặp lại cô một lần nữa thì cơn khó chịu, bực tức chồng chất trong lòng sẽ đè tôi đến chết mất. Cuối cùng tôi đành giương cờ trắng đầu hàng và chạy đến nhà cô.

Đến tận khuya mà cô vẫn chưa chịu xuất hiện. Đèn trong nhà cũng tắt ngóm. Để nhìn thấy nhà cô ấy, tôi phải đậu xe trên đồi rồi ngồi đợi. Phải đợi đến chừng nào đây? Trong lúc bốn bề đang yên ắng thì một chiếc ô tô xuyên bóng tối chạy vào ngõ. Là một chiếc xe rất quen.

Oska và Ra Im từ trong xe bước xuống. Không biết từ lúc nào mà hai người đó trở nên thân thiết với nhau như vậy. Tôi cảm thấy trong người có cái gì nóng hổi trào lên.

Tôi cố ý đứng gần để nghe xem họ nói gì với nhau và nấp sau gốc cây để họ không thấy được. Oska đảo mắt một vòng rồi nói bằng giọng ngọt ngào nổi da gà:

- Ở một nơi cao có cảnh đêm đẹp như thế này thật là tốt nhỉ. Ánh đèn trong hẻm cũng rất đẹp. Khu phố này tuyệt thật đấy.

- Anh và đạo diễn Yoon không sao chứ ạ? Hôm ở Haenam cùng về, trên đường chị ấy khóc suốt… Em biết đây là chuyện mình không nên can thiệp, nhưng dù thế nào thì người đàn ông làm cho phụ nữ phải rơi nước mắt đều là người xấu… Em xin lỗi, em không nên nói những lời này…

- Hai mươi lăm năm trước anh chỉ mới mười tuổi. Mười lăm năm trước anh hai mươi tuổi. Năm năm trước anh ba mươi. Sau đó năm năm lại trôi qua. Nhưng anh vẫn cảm thấy mình giống như đứa trẻ mười tuổi. Tại sao anh lại trẻ con như thế chứ?

- Anh không phải trẻ con đâu ạ. Vì nếu là một đứa bé thật sự, nó sẽ chủ động nói “Tôi là anh lớn cơ mà”.

- Ra Im đúng là tuyệt thật, hơn những gì anh đã nghĩ nhiều.

Hai má Ra Im đỏ lên vì lời khen của Oska và một chân cô lùi về sau, mũi chân gõ gõ xuống mặt đất rồi cô bẽn lẽn cười. Cô chưa bao giờ có hành động như thế trước mặt tôi dù chỉ một lần.

Tôi vừa đến gần họ vừa cố gắng tạo dáng đứng hư hỏng nhất.

- Hai người xứng đôi đấy nhỉ.

Tôi thình lình xuất hiện mà nét mặt hai người ấy hoàn toàn chẳng ngạc nhiên chút nào. Anh Woo Young bắt đầu mỉa mai:

- Chuyện đó bây giờ chú mới biết à? Ra Im, em có hẹn gặp thằng nhóc này không?

- Không có ạ. Em đã nói rõ với anh ta rồi mà anh ta cứ đến làm phiền, có lẽ anh ta là một tên đầu đất hoặc thích em đến mức chịu không được. Chắc là một trong hai nguyên nhân đó.

- Đầu… đầu đất á?

Cô không thèm đưa mắt nhìn đến tôi mà lại hướng về Oska.

- Em về trước đây ạ. Anh lái xe cẩn thận nhé.

- Lát nữa gặp lại Ra Im của anh trong giấc mơ nhé. Cẩn thận bậc thang đấy.

Anh Woo Young bước lên xe. Tôi bước nhanh theo sát đằng sau Ra Im.

- Này, Gil Ra Im. Sao không nói với tôi câu nào cả? Tôi là người qua đường đấy à?

- Anh hãy cẩn thận đường đêm nhé.

- Cô thấy tôi giống người yếu đuối phải cẩn thận với thứ nào đó à? Đường ban đêm mới phải coi chừng tôi chứ! Này, Gil Ra Im! Cô xưng với ai là “em” thế hả? “Em” cơ đấy. Cô còn chưa xưng “em” với tôi lấy một lần nữa mà! Tôi với cô cách nhau cũng bốn tuổi đấy nhé. Kém nhiều tuổi vậy tôi còn không thèm đi xem mắt đâu đấy.

Ra Im đóng cửa rầm một cái trước mặt tôi và đi thẳng vào nhà. Một lần nữa cô lại biến vào một thế giới mà tôi không thể nào bước vào được.

- Này! Cô học ở nước nào cái phép lịch sự đóng sầm cửa vào mặt người khác thế hả? Sống mũi tôi cao hơn người khác, cô không nghĩ nó sẽ bị thương hay sao! Này! Gil Cam Đắng!

Không biết tại sao mỗi lần đứng trước Gil Ra Im, tôi lại hành động ấu trĩ và trở thành người chẳng có tí giá trị nào như vậy. Dù nhìn dưới góc độ nào, vị trí xã hội hay năng lực kinh tế, rõ ràng cô là kẻ yếu còn tôi mới là kẻ mạnh, nhưng nhìn vào quan hệ giữa hai chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Lòng tự trọng bị tổn thương như thế, ai mà sống cho nổi. Nhưng thế thì sao chứ, nếu không gặp cô tôi cũng đủ không sống nổi rồi.

Vừa về đến nhà, tôi liền xông vào ngôi nhà lát đá của Oska. Hình như Woo Young cũng vừa về tới nên anh ta còn đang cởi áo khoác ngoài. Anh ta liếc tôi một cái rồi hỏi một cách bực dọc, sao lại đi theo anh ta làm gì? Người phát bực lên là tôi mới đúng chứ. Câu “vừa ăn cướp vừa la làng” đúng là để chỉ những trường hợp thế này.

- Vậy anh ra ngoài một lúc được không?

- Ô hô, nhìn chú cứ như muốn đấm cho tôi một cú ấy.

- Anh chủ động nói vậy thì chắc đã làm việc gì đáng bị đánh rồi nhỉ.

- Đến giờ thì vẫn chưa có gì đâu, nhưng sau này tôi không dám đảm bảo.

- Tôi không có tâm trạng can thiệp, bảo anh nên làm thế này thế kia trong chuyện yêu đương của anh, nhưng anh phải trả lời thẳng thắn cho tôi biết. Những lời vừa rồi anh nói với Gil Ra Im là thật lòng à?

- Những lời nói ra từ miệng tôi đương nhiên là sự chân thành của tôi rồi. Không lẽ là sự chân thành của chú?

- Nếu đúng là thật lòng thì không được rồi.

- Sao lại không? Chú có thật lòng thích cô Gil Ra Im không? Bây giờ chú có thể chịu trách nhiệm về tình cảm của chú không?

- Trách nhiệm? Câu hỏi này hợp với anh quá nhỉ. Anh có chịu trách nhiệm với từng cô gái mà anh đã hẹn hò yêu đương không?

- Thế nên tôi mới bị người ta mắng chửi. Còn nữa, những cô gái mà tôi từng yêu cho dù túi xách đứt dây rồi lấy kim băng kẹp lại đi chăng nữa thì họ cũng chẳng phải là hạng ngây thơ đến mức xuất hiện như thế mà không suy xét đến việc những kẻ như chúng ta sẽ nghĩ gì về họ đâu.

- Anh nhắc đến chuyện đó để làm gì?

- Thấy chưa? Chỉ mỗi chuyện này mà chú còn không chịu nổi sau này sẽ thế nào đây. Chú có thể từ bỏ tất cả những thứ chú có không?

- Nhất định phải từ bỏ thứ gì sao?

- Không từ bỏ cũng chẳng sao. Thay vào đó chú chỉ sẽ đánh mất cô ấy. Đơn giản vậy thôi.

Nghe anh Woo Young nói, tim tôi chùng xuống một cách đột ngột. À không, nếu là lời người khác nói thì tôi sẽ cho là họ đang nói nhăng nói cuội, nhưng khi phát ra từ miệng anh ta nói thì tôi chỉ muốn đấm cho một cú. Anh ta tiếp tục dùng giọng thờ ơ làm tôi cảm thấy như có dao găm vào tim.

- Chú có biết mẹ chú và mẹ tôi khác các phu nhân nhà tài phiệt khác chỗ nào không? Tôi và chú dù có nộp thuế thừa kế đi nữa thì cả đời cũng chẳng thừa kế được những tài sản đó. Vì sao ư? Phải thế tôi với chú mới ngoan ngoãn nghe lời. Chú có thể thắng dì được không?

- Không có tư cách thắng thì tôi phải thắng kiểu gì đây.

- Tư cách thắng thì không, mà đến lý do thắng cũng chẳng có nốt. Đối với chú, kết hôn chỉ là một vụ hợp tác giao dịch thương mại lớn nhất trong đời mà thôi. Không phải sao? Vì vậy chú hãy cứ hẹn hò với những cô gái như chú đi. Chú đừng khiến Ra Im mệt mỏi chẳng vì cái gì nữa. Tôi nói rồi, chú không có tư cách. Còn nữa, chuyện chú nắm tay Seuli ở Haenam là thế nào vậy? Chú muốn gì?

- À, đã nói đó không phải tôi rồi còn gì!

- Không phải chú thì la ai? Thế tôi thấy ma à? Rốt cuộc chú có ý đồ gì hả! Kết hôn thì chọn cô gái như Seuli, còn Gil Ra Im thì “có tình cảm mới lạ” và chơi đã rồi đá ư?

- Gì cơ?

- Thằng tồi! Chú tránh xa hai người phụ nữ đó cho tôi. Cả hai người phụ nữ đó, đi với chú đều rất đáng tiếc.

Nói rồi anh ta đóng thật mạnh như muốn đập nát cánh cửa và đi vào phòng tắm. Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng hiểu là ở đất nước quái quỷ nào lại dạy cái phép lịch sự đóng cửa rầm rầm vào mặt người khác thế này.

Đã một ngày trôi qua rồi mà tâm trạng của tôi từ hôm trước vẫn không khá hơn. Việc mình là người hẹp hòi như thế nào, trước đây tôi chưa hề nghĩ đến. Tôi chỉ nghĩ bản thân mình vừa phong độ vừa tuyệt vời. Tôi vừa uống ly cà phê espresso đắng nghét để vỗ về cái bụng rỗng, vừa nhai đi nhai lại những lời của anh Woo Young. Theo lời anh ta nói thì tôi là kẻ hèn hạ, thích đùa giỡn với tình yêu, và điều đó thì tuyệt đối không thể chấp nhận được. Chẳng phải tôi đã chắc chắn quan hệ trên mức yêu đương hẹn hò giữa mình và Gil Ra Im là điều không thể xảy ra trong thực tế sao? Vậy thì cảm xúc u uất đến điên đầu này là gì? Vừa bất an vừa khó chịu, vừa giận đến run người. Dường như đến cả những tựa sách được xếp gọn trên giá cũng đang nhìn tôi cười nhạo.

Alice lạc vào xứ sở thần tiên

Như câu chuyện cổ tích

Vào đêm hai dải ngân hà cắt ngang nhau

Đứng đó, một cậu bé ương ngạnh

Mang nỗi đau không tên

Em đi với tốc độ của hồi ức

Tôi chọn đại một quyển trên giá và lướt qua cuốn Em đi với tốc độ của hồi ức. Tôi không rõ tốc độ của hồi ức là bao nhiêu, nhưng nếu so những kỷ niệm cùng Ra Im như một cuốn phim được chiếu trong đầu, hay như những con chữ được in trên giấy nhảy múa trước mắt tôi, thì cách thể hiện trong quyển sách này không hề thái quá.

Chuông cửa reo lên. Tôi đặt sách xuống bàn rồi kéo thân mình đứng dậy. Hơi chóng mặt. Nghĩ lại, từ lúc chia tay Ra Im ở trung tâm thương mại đến giờ tôi chưa hề ăn gì cả. Rõng rã suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Cánh cửa mở ra, Ji Hyeon khẽ mỉm cười rồi bước vào.

- Đợi mãi không thấy cậu liên lạc mình mới đến đây xem thử. Thuốc chưa hết sao?

- Thuốc? À! Gần đây tôi không uống thuốc.

- Không uống à?

- Sao lại như thế được nhỉ? Sao không uống thuốc mà tôi vẫn có thể ngủ ở cái phòng bức bối nóng nực đó được nhỉ?

- Cậu đến nơi khác à?

- Cũng không hẳn, không có gì đâu. Nói ra không chừng cậu sẽ cho là tôi bị điên và bắt tôi nhập viện mất. Tóm lại, giờ tôi không uống thuốc cũng không thành vấn đề.

Ji Hyeon nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lo ngại. Tôi đặt ly cà phê xuống trước mặt cô ấy và hỏi:

- À, mà này, tôi có điều này muốn hỏi cậu. Thông thường, trong cuộc sống người ta luôn phải từ bỏ một thứ gì đó để có được một thứ khác à?

- Đúng thế. Đại khái là thứ cậu muốn có được nhất, thứ mà bản thân cậu không thể chịu được nếu thiếu ấy.

- Sao có thể thế chứ? Vậy bây giờ, cô gái ấy là thứ mà tôi không thể chịu được nếu thiếu ư?

- Cô gái ấy?

Đúng lúc đó chuông cửa lại reo lên. Là nhân viên vận chuyển hàng ký gửi. Trước cửa chính, những thùng giấy lớn xếp chồng nối tiếp nhau thành hai, ba tầng. Tôi mở thùng ra, thấy toàn là đồ hàng hiệu mua ở khu thương mại như quần áo, những vòng hoa, đồ trang sức, bàn ăn cũng được xếp như cũ.

- Cái cô này thật là! Nhất định phải dùng cách cũ rích mà biết thừa sẽ làm người khác bẽ mặt hay sao?

Tôi vừa dứt lời thì dường như Ji Hyeon đã phán đoán được tình hình và nói huỵch toẹt:

- Có thể cậu không hiểu, nhưng cậu có biết rằng với những người chẳng có gì thì để từ chối những thứ “cũ rích và biết thừa sẽ làm người khác bẽ mặt” đó khó đến thế nào không? Những cô gái bình thường thì đã nhận lấy và bỏ cậu rồi. Cậu xem. Thế mới nói đó là cô gái mà cậu không thể thiếu, không đúng sao?

Sau khi yêu cầu quản lý đem tất cả các thùng giấy cất vào kho, tôi bước ra vườn để làm nguội đầu óc. Tôi đi về phía rừng thông đối diện với hồ nước thì gặp anh Woo Young đi ngược lại. Gặp nhau chẳng vui chút nào, nhưng không thể giả vờ như không thấy nên tôi nhìn anh ta hỏi:

- À, hình như vấn đề đạo nhạc của anh được giải quyết ổn thỏa rồi à?

- Đương nhiên rồi. Tôi là người sống lương thiện quá mà. Dù ông trời muốn thử thách tôi bằng những chuyện như thế cũng không được lâu đâu. Sự thật rồi có ngày được phơi bày ra ánh sáng, luôn là thế. Bởi vậy chú cũng nên cẩn thận với tôi đi.

- Sao phải cẩn thận?

- Còn giả vờ không biết. Tôi muốn nói đến từ khóa dạo này được tìm kiếm nhiều nhất trong đầu chú ấy. Gil Ra Im. Nếu chú có một chút thật lòng với cô ấy thì đừng có ở đó mà diễn lại Người tình Paris nữa, hãy trở về với con người thật của chú đi. Như vậy mới đúng. Đừng nói chú sẽ làm Người tình thương mại hay gì gì nhé.

Tôi nghĩ độ bao đồng của Oska dạo này dám rộng đến nỗi đủ để nối Thái Bình Dương với Đại Tây Dương lại với nhau lắm.

- Anh không nói thì tôi cũng đã quyết định rồi. Tôi sẽ chia tay với cô gái ấy.

- Chú nói thật không đấy?

- Tôi không biết chính xác số tài sản mà anh và tôi đang có và số tài sản sau này chúng ta sẽ được nhận là bao nhiêu, nhưng vì một cô gái mà từ bỏ cả gia tài như thế nghe cũng được à?

- Đúng thế. Chú đúng là loại người như vậy đấy.

- Nhưng mà, đợi sau này. Sau này sẽ chia tay. Bây giờ vẫn chưa được.

- Tại sao bây giờ không được?

- Tôi đã suy nghĩ việc này một cách sâu sắc ở nhiều góc độ trong mấy ngày qua, tôi thích cô gái ấy. Nên tôi định dẹp bỏ lòng tự tôn của mình để đi gặp cô ấy.

- Cái gì?

- Tuy bây giờ tôi cảm thấy rất ngây ngất và kỳ diệu, nhưng nếu cứ gặp nhau thì đến ngày nào đó cô gái ấy cũng sẽ trở thành một cô gái bình thường thôi. Một cô gái mười phần thì có tám chín phần là bình thường, một cô gái không lạnh cũng không nóng. Dài thì khoảng ba tháng nhỉ? Nếu tôi gặp cô ấy thêm ba tháng nữa thì tài sản của tôi cũng chẳng có vấn đề gì.

- Ô thằng xấu xa. Tôi sẽ nói hết với Ra Im.

- Gil Ra Im cũng biết rằng cô ấy chỉ có thể làm nàng tiên cá mà thôi. Với tính cách của cô ấy, chắc sẽ không níu kéo tôi đâu.

- Theo tôi thấy thì giờ chú đang là người níu kéo đấy.

- Tôi à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi