KHU VƯỜN BÍ MẬT

Nửa tháng đã trôi qua. Em vẫn chìm trong giấc ngủ. Mọi người xung quanh ai cũng nghĩ em đã không còn hy vọng gì. Họ cũng nói có thể em sẽ không tỉnh lại được nữa. Nhưng tôi biết, chẳng qua em chỉ đang ngủ mà thôi. Nhìn gương mặt em thanh thản, chắc là trong giấc mơ của em không có tôi. Biết đâu em đang đợi tôi không chừng.

Lúc này, vật bất ly thân của Ra Im là chiếc máy thở ô xy. Mỗi ngày mỗi ngày, tôi đều lau mặt cho em, chải tóc cho em. Mỗi ngày tôi đều khẩn thiết cầu nguyện, mong sẽ có một điều kỳ diệu xảy ra. Khoảng thời gian năm tháng trải qua cùng em giống như tia chớp chợt nhá sáng qua đầu tôi. Nhớ quá. Em đang ở cạnh bên nhưng tôi vẫn nhớ. Dù đang nắm tay em, vuốt ve gương mặt em, chạm vào mái tóc em, tôi vẫn nhớ. Vậy tôi có nên đến gặp em không? Hay là để tạo ra phép mầu một lần nữa thì tôi nên rời xa em? Có thể quyết định này sẽ làm người khác cảm thấy tôi thật ích kỷ. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, chỉ mong mọi người hãy hiểu cho tôi. Đó là con đường mà tôi đã chọn.

Tôi sẽ viết một bức thư trước khi đi gặp em. Một bức thư để em không phải lo sợ bàng hoàng.

Chào em, Gil Ra Im.

Hôm nay là một buổi chiều lộng gió, gió mạnh đến mức những thân cây lắc lư không ngừng.

Hy vọng khi em đọc bức thư này cũng là một buổi chiều lộng gió, với những nhành lá xào xạc lay động.

Anh mong những khung cảnh anh đã ngắm, em cũng có thể nhìn thấy được.

Em cũng sẽ đứng ngay nơi cửa sổ anh thường đứng, em có thể nằm trên chiếc giường anh từng nằm, em có thể đọc những cuốn sách anh từng đọc, nếu dùng cách này để chúng ta mãi bên nhau thì...

Chỉ cần như thế... cũng có thể xem là chúng ta đang ở bên nhau.

Chỉ cần như thế... chúng ta cũng có thể hạnh phúc như những đôi tình nhân khác.

Điều đầu tiên em cần phải hiểu, em chính là người hàng xóm nghèo khó xa xôi duy nhất nhận được bức thư viết tay đầu tiên và cũng là cuối cùng từ Kim Joo Won thuộc tầng lớp quý tộc trong xã hội.

Nên em càng phải tự hào về điều này đấy.

Em đã đọc quyển sách về nàng tiên cá ở thư phòng rồi đúng không?

“Nàng tiên cá tan thành bọt biển và biến mất.”

Gil Ra Im, em không thể trở thành bọt biển được. Bởi vì, em không phải là nàng tiên cá.

Bây giờ anh đã hiểu.

Em không phải là nàng tiên cá của anh, em chính là nàng công chúa ngủ say trong rừng sâu và đợi anh đến.

Anh sắp đến trao cho em một nụ hôn sâu lắng.

Và rồi em sẽ tỉnh dậy từ giấc ngủ dài đó.

Khi thức dậy, em đừng sợ. Cũng đừng đau buồn.

Anh nghĩ rằng, thứ ma thuật xảy ra cho chúng ta có lẽ là một món quà của thần thánh.

Nên em hãy mỉm cười thật hạnh phúc, hãy xem như vừa được nhận một món quà bất ngờ.

Nếu em cười bằng cả trái tim, nhất định anh sẽ nghe được tiếng cười đó.

Vì anh là người tài giỏi hơn em nghĩ nhiều.

Nhớ thường xuyên cạo râu cho khuôn mặt đẹp đẽ của anh, nhớ mặc cho anh bộ quần áo bảnh bao mà anh thích nhất.

Còn nữa, không được yêu bất cứ gã nào hết, cả đời này chỉ được nhớ đến anh mà sống một mình nhé.

Cũng đừng thân thiết với anh Woo Young quá. Anh ấy là anh họ của anh đấy.

Có lẽ đây là quyết định ích kỷ nhất trong cuộc đời anh, nhưng đây là lựa chọn của tầng lớp cao trong trong xã hội, mong em hãy tôn trọng sự lựa chọn này.

Dù thế nào, em cũng phải làm một Gil Ra Im mạnh mẽ, sau này nhất định vẫn phải tiếp tục mạnh mẽ như thế.

Anh sẽ vô cùng, vô cùng nhớ em. Anh yêu em. Anh yêu em.

Mọi thứ đã được chuẩn bị xong. Bầu trời trắng đục đang dần sáng. Ra Im vẫn chìm trong giấc ngủ say, như nàng công chúa trong rừng sâu đợi chàng hoàng tử đến trao nụ hôn sau đắm. Đã đến lúc rồi.

Cây cam của Ra Im

Mí mắt nặng nề của Ra Im dần mở ra. Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Một vệt sáng xuyên thủng bóng tối chiếu thẳng vào mắt cô. Chói mắt quá. Cô cảm thấy tai mình ù đi như đang lơ lửng trong trạng thái chân không. Cô nghe thấy tiếng người xì xào bên cạnh mình. Cô phải chớp mắt đến vài lần mới quen được với ánh sáng chung quanh. Có ai đó vừa nắm tay cô lắc mạnh vừa nói to. Mãi một lúc cô mới nhận ra đó là Oska.

- Có thấy anh không? Có nghe anh nói không? Joo Won à. Chú có biết anh là ai không hả? Joo Won!

Joo Won? Anh ấy nói gì thế. Oska cứ tiếp tục lắc mạnh tay cô, gào tên Joo Won. Cô từ từ đưa tay lên chạm vào mặt và tóc mình. Mái tóc cắt ngắn, đôi môi dày. Đúng là Joo Won rồi. Họ lại đổi cơ thể cho nhau nữa rồi.

- Sao vậy? Chú làm sao thế hả? Joo Won!

- Mưa... Mưa rồi à? Ở Seoul có mưa à?

Cô gào khóc trong cơn tuyệt vọng. Lúc đó Oska cũng hiểu ra Ra Im và Joo Won lại hoán đổi cho nhau, bàn tay của anh tuột khỏi tay cô, không còn chút sức lực.

- Hơ! Làm sao bây giờ? Em trai tôi... phải làm sao bây giờ?

- Chuyện này là thế nào vậy? Tại sao em... Sao em lại biến thành anh ấy thế này?

- Trời không mưa. Joo Won đã đưa Ra Im đến nơi có mưa.

- Không. Không được. Không được mà...

- Rốt cuộc thằng điên này...

Trong lúc cô đang giữ chặt lấy Oska và gào khóc thì bà Moon Bun Hong xộc vào phòng bệnh, mặt mày trắng bệch, gọi to tên con trai.

- Joo Won à! Joo Won! Sao lại thế này hả con, Joo Won?

Ra Im nhìn thấy bà Moon Bun Hong như thế càng khóc thảm thiết hơn.

- Xin lỗi. Cháu xin lỗi bác.

- Rốt cuộc con làm sao vậy? Sao lại thành thế này hả?

Bà Moon Bun Hong thần người, hoang mang nhìn đứa con trai đang khóc lóc thảm thiết. Rồi không biết nghĩ gì, bà vội vã rời khỏi phòng bệnh. Bác sĩ cùng các y tá vào phòng kiểm tra các triệu chứng của Ra Im rồi ra ngoài. Họ nói ngoài việc bị chấn động tinh thần thì không có chấn thương gì nghiêm trọng cả. Nhưng dù sao, việc Joo Won chẳng đoái hoài đến mọi thứ, không thèm nghỉ ngơi và cứ khóc lóc như thế cũng đáng ngại nên họ bảo phải chờ thêm một lúc nữa xem sao.

Trong lúc đó, Oska kể cho cô nghe mọi chuyện. Cô bị tai nạn rất nghiêm trọng trong khi quay phim, bác sĩ chẩn đoán não cô đã chết. Nửa tháng nay Joo Won chẳng màng ăn uống, chỉ lo chăm sóc cho cô. Rồi anh lén mọi người đưa cô ra ngoài, kết cục là cả hai lại bị hoán đổi thân thể. Nghe đến đó, đột nhiên đầu óc cô choáng váng mụ mị cả đi.

Một lúc sau tỉnh táo lại, cô giật bỏ hết mớ kim tiêm trên mu bàn tay và nhảy xuống giường. Nếu hoán đổi thân thể, có nghĩ là Joo Won đang ở trong cơ thể cô. Cô chạy đi tìm phòng bệnh mà cơ thể cô đang nằm. Khi mở cửa ra, cô thấy Jong Su đang ngồi cạnh giường bệnh. Jong Su vừa thấy cô thì đứng bật dậy khỏi ghế hỏi ngay:

- Cậu tỉnh rồi à? Là ai vậy? Người tỉnh dậy là ai hả?

Cô đi ngang qua Jong Su, hướng về phía cơ thể cô đang nằm. Thật là Joo Won đang ở đây ư, anh đang ở trong cơ thể đang nằm như chết kia của cô ư? Nước mắt cô tuôn trào. Chân cô khuỵu xuống, tay vịn vào giường khóc lóc thảm thiết.

- Làm sao bây giờ. Em phải làm sao đây... Đạo diễn... Anh ấy phải làm sao đây? Anh ấy đã đổi linh hồn rồi. Để cứu em, anh ấy đã tự lựa chọn cái chết cho mình rồi...

Jong Su thở hắt ra một hơi thật dài, kéo cô vào lòng rồi la lên:

- Cái con bé này! Vì em, vì em mà anh...

- Em xin lỗi. Giờ em phải làm sao đây? Anh ấy phải làm sao đây, đạo diễn?

Cô đang khóc không ngừng trong vòng tay của Jong Su thì cánh cửa phòng bệnh thình lình bật mở. Phu nhân Moon Bun Hong cùng bác sĩ và hai vệ sĩ cao to bước vào phòng để đưa cô đi. Bà trợn tròn mắt lên kinh ngạc khi thấy con trai đang ôm một gã đàn ông lạ, lại còn khóc nức nở.

- Rốt cuộc con bị sao thế hả? Anh là ai?

Rồi bà nhìn một lượt qua Ra Im đang nằm trên giường với vẻ mặt bực tức và mắng cô tại sao lại đến đây.

- Mẹ không thể để con lại đây được. Xuất viện ngay đi. Đưa nó đi nhanh lên!

Hai vệ sĩ cao to đứng đằng sau bà Moon tiến đến nắm lấy hai tay cô. Jong Su liền ngăn họ lại và hét lên:

- Không được đưa cậy ấy đi! Cậu ấy không phải là Kim Joo Won!

Jong Su vừa dứt lời thì bà Moon hét lớn một cách dữ tợn:

- Cậu là ai mà dám chõ mũi vào hả! Còn đứng đó làm gì!

Bà Moon vừa nói xong, hai vệ sĩ lại tiến đến giữ lấy tay cô. Jong Su bẻ tay người vệ sĩ lại nhanh như chớp rồi nạt, “Đã nói không được đưa cậu ta đi mà.” Bà Moon vừa cười gằn với vẻ mặt giận điếng người, vừa thét lên:

- Tôi không biết cậu là cái thứ gì, nhưng cậu cứ đụng vào người con trai tôi lần nữa thử xem!

Ra Im lúc này mới mệt mỏi xen vào.

- Con đi. Con sẽ đi, mẹ.

Jong Su nhìn cô như hỏi, “Đang nói gì thế hả?” Nhưng Ra Im chẳng nói gì, chỉ nhìn lại anh với ánh mắt trấn an để Jong Su không gây rắc rối thêm nữa. Cô nói:

- Đi thôi mẹ. Con muốn về nhà.

Phu nhân Moon Bun Hong muốn đưa cô về ngôi nhà ở Pyeongchang-dong, nhưng Ra Im lại kiên quyết muốn ở một mình. Bà Moon biết không nên tranh cãi làm mệt đứa con trai đang bệnh nên cho xe chạy thẳng về nhà Joo Won.

Vừa về đến nhà, cô nói muốn nghỉ ngơi và bảo bà Moon hãy về nhà đi. Bà nói bằng giọng cương quyết không yên tâm.

- Mẹ sẽ ở bên cạnh con.

- Con thấy không thoải mái lắm. Mẹ cứ về đi.

- Đúng rồi. Đây mới là Joo Won của mẹ. Vừa nãy con cứ như người khác vậy. Nếu thấy không khỏe chỗ nào phải gọi cho mẹ ngay đấy. Mẹ sẽ gọi bác sĩ Kang tới ngay.

- Dạ.

Bà Moon đưa tay xoa đầu vuốt tóc con trai một lần rồi quay lưng lại. Nhìn tấm lưng bà, cõi lòng Ra Im như tan nát.

- À, mẹ ơi.

- Ừ sao?

- Con xin lỗi.

- Có lỗi gì mà phải xin? Con sẽ nhanh khỏe lại thôi mà. Mẹ, không có giây phút nào là không tự hào về con. So với bất cứ người mẹ nào, mẹ luôn cảm thấy hạnh phúc hơn hẳn. Hôm qua con không biết mẹ đã vui như thế nào khi nhận được bó hoa của con đâu. Nhưng rốt cuộc nghe thấy chuyện con đưa con bé đó bỏ đi. Sự nhẫn nại của mẹ chỉ đến thế mà thôi. Mẹ muốn được hạnh phúc trở lại. Con cũng mệt rồi, nghỉ đi!

Bà Moon Bun Hong vừa về, Ra Im đã đứng dậy lấy áo khoác để quay lại bệnh viện ngay. Đúng lúc đó Oska mở cửa đi vào nhà.

- Em định đi đâu?

- Em cần đến bệnh viện.

- Ngồi xuống đi.

- Em nhất định phải đi.

- Anh nói em ngồi xuống mà.

- Anh hãy để em đi đi. Em phải đi gặp anh ấy.

Oska đột ngột lớn giọng:

- Bảo em ngồi thì cứ ngồi xuống mau! Muốn đi đâu thì đợi một lúc nữa mới đi được.

Ra Im ngoan cố nhìn Oska đang đứng chặn trước mặt với ánh mắt trách móc và nói:

- Tại sao anh lại cản em? Anh ấy chắc chắn đang đợi em. Ở một mình như vậy chắc chắn anh ấy vô cùng sợ hãi.

- Nghe lời anh một chút đi! Anh hiểu cái tình yêu ghê gớm chết tiệt của hai người, nhưng em cũng làm ơn suy nghĩ giùm cho những người thân mất con, mất em trai như chúng tôi chứ.

Oska ngừng nói một chút, mắt đỏ hoe rồi tiếp tục.

- Xin lỗi. Anh không nên nổi nóng với em như thế. Ngộ nhỡ Joo Won mà không tỉnh lại được thì dì anh... Giờ mà nghe tin chú ấy biến mất nữa bà sẽ rất đau khổ.

- Em xin lỗi. Em đã không nghĩ đến điều này. Thật lòng xin lỗi.

- Chính vì sợ em thấy có lỗi nên thằng quỷ đó mới làm thế. Dì đã bố trí rất nhiều vệ sĩ bên ngoài. Bây giờ thì chưa được, nhưng đợi khuya một chút nữa em có thể đi. Đến sáng sớm, khi dì nhận được tin thì lúc đó em đã quay về rồi.

Ra Im chẳng nói lời nào, chỉ gật đầu trong im lặng với hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi.

- Anh vào thăm Joo Won trước đây! Em ở một mình được đúng không?

- Vâng...

Còn lại một mình, Ra Im nằm sấp trên giường Joo Won khóc một lúc lâu. Vì quá đau lòng, cô cảm thấy như cơ thể mình cũng bị nghiền nát thành trăm mảnh. Cô vừa khóc vừa đứng dậy nhìn vào gương. Trong gương chính là Joo Won. Anh đang ngắm nhìn cô với ánh mắt bình thản. Cô bước đến gần chiếc gương và đưa tay vuốt ve gương mặt anh. Joo Won cũng đưa tay vuốt ve gương mặt cô. Đây lẽ nào lại là nhân duyên của chúng ta? Sao lại là một đoạn nghiệt duyên như thế? Không lẽ, vận may mãi mãi sẽ không đến với chúng ta sao? Phải làm thế nào đây? Cô vừa ngắm nhìn Joo Won như thế, vừa trò chuyện không thành tiếng với anh. Joo Won ở trong gương cũng lặng lẽ khóc.

Đột nhiên, cô nhớ ra cô đã đặt cuốn sách có kẹp trang truyện cuối cùng của Nàng tiên cá vào kệ sách của Joo Won trước khi tai nạn xảy ra. Không biết anh ấy đã đọc được nó chưa? Cô vội ra khỏi phòng ngủ và lao ngay đến phòng đọc. Phòng đã được dọn dẹp rất gọn gàng. Cô đi về phía kệ sách và rút quyển sách ra. Ngoài trang truyện Nàng tiên cá, một tờ giấy khác cũng được kẹp vào cùng. Đó là lá thư Joo Won viết bằng tay một cách chân thành. Có vài chỗ vẫn còn lưu lại dấu của nhưng giọt nước mắt. Vừa đọc dòng đầu tiên “Chào em, Gil Ra Im”, nước mắt cô lại tuôn ra và cô khóc không ngừng cho đến khi đọc hết lá thư. Không biết những năm qua, cô đã giấu nước mắt ở đâu mà giờ lại có thể khóc nhiều đến thế.

Gần tờ mờ sáng, khi mọi người còn chìm trong giấc ngủ, cô chạy vào bệnh viện. Trước phòng bệnh là Jong Su đang ngồi vùi mặt vào hai lòng bàn tay.

- Đạo diễn...

Jong Su ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô vẫn ổn chứ.

- Sao anh lại ở đây?

- Anh lo tên đó sẽ sợ hãi khi ở một mình. Có khi biết có người đang đợi ngoài cửa thì tên đó sẽ tỉnh lại không chừng.

Nghe Jong Su nói, nước mắt cô lại trào ra. Jong Su vỗ nhẹ vào vai cô rồi bảo mau vào phòng bệnh đi. Cô gật đầu, mở cửa và bước vào phòng. Cơ thể cô vẫn nằm đó như đã chết. Tim cô thắt lại. Cô bước tới trước rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.

- Trông giống ăn mày thật đấy. Có lẽ một người trong chúng ta đã được định sẵn sẽ phải tan thành bọt biển. Nếu vậy hãy để em. Hãy để em trở thành bọt biển. Anh đừng cảm thấy đau khổ. Ngay khoảnh khắc mà nàng tiên cá yêu hoàng tử, thì kết cục hóa thành bong bóng đã trở thành định mệnh của nàng rồi. Sao anh có thể nhẫn tâm làm trái tim em vỡ vụn trong từng hơi thở thế này! Thà bị cụt tay cụt chân còn hơn. Em sẽ đưa tất cả trở về vị trí ban đầu. Chỉ cần trời mưa, em sẽ để anh về với chính mình. Xin anh đấy.

Cô giấu mặt vào tấm chăn trên cơ thể đang hôn mê của anh và khóc đến ướt cả lớp vải. Ở đâu đó sâu trong lòng cô, nước mắt vẫn cứ chảy không ngừng. Cô khóc mãi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Trên thảo nguyên xanh, gió thổi cánh đồng cỏ nhấp nhô như những con sóng, phía bên kia là một chiếc bàn ăn được bày biện sang trọng. Trên bàn vương đầy hoa đặt hai cây nến xinh xắn đang cháy, lung linh hòa quyện như kết thành những ngọn đèn hoa. Bên cạnh còn có cả bình rượu hoa. Mọi thứ đều quen thuộc, dường như cô đã từng thấy khung cảnh này ở đâu đó. Ngồi đối diện cô là Joo Won, anh đang mặt bộ lễ phục sang trọng ra dáng một quý ông lịch lãm. Ra Im cũng quý phái như một tiểu thư khuê các khi khoác lên mình chiếc đầm xinh đẹp. Joo Won mỉm cười cất tiếng nói:

- Em chờ lâu lắm rồi đúng không? Giờ chúng ta được gặp nhau rồi.

- Chúng ta đang cùng ở trong một giấc mơ sao?

- Em thấy thế nào? Anh đang ở trong giấc mơ của em đấy.

Cô không nói gì, cúi xuống nhìn bàn tiệc lộng lẫy. Có hai ly rượu trong suốt được đặt trước mặt cô và Joo Won. Cô cầm ly rượu lên cho anh xem.

- Anh đã chuẩn bị những thứ này à?

- Không. Anh cũng không biết nữa. Khi vừa xuất hiện, chúng ta đã ngồi ở đây rồi.

Joo Won cười ngượng ngịu. Cô cũng cười theo.

- Nhưng khung cảnh này, anh cứ cảm thấy quen thuộc sao đó.

- Quen quá đúng không? Em cũng cảm thấy như vậy. Hình như đây cũng là loại rượu hoa mà chúng ta từng thấy.

Bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng trên bãi cỏ. Cô cùng anh quay về phía phát ra tiếng động. Một quý ông cũng khoác trên người chiếc áo dài đuôi tôm tiến đến gần. Cô liền đứng bật dậy khỏi ghế.

- Cha? Là cha sao?

Ông mỉm cười. Joo Won nghiêng đầu nhìn.

- Trông bác rất quen. Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi thì phải?

Ông chỉ im lặng và cười. Ra Im phải kìm những giọt nước mắt lại đang chực trào ra. Thấy gương mặt sắp khóc ấy, ông nhìn về phía cô và mỉm cười, rồi cầm chai rượu hoa lên.

- Bình rượu hoa này là sự bắt đầu cũng là kết thúc của phép thuật.

Ông rót rượu vào ly của Joo Won.

- Cho dù cậu có quên tôi lần nữa cũng không sao. Cậu có quên lời hứa với tôi cũng không sao. Bởi vì cậu đã làm những chuyện còn hơn cả nhưng lời đã hứa.

Joo Won vừa nhận ly rượu vừa mỉm cười. Ông quay sang rót rượu cho Ra Im.

- Bắt đầu từ bây giờ, con hãy đón nhận tình yêu và sống tốt nhé. Ra Im à, hãy yêu và sống hạnh phúc thật nhiều như con đã từng cúi đầu xin lỗi, nhiều như số lần con đã từng phải rơi nước mắt.

Những giọt lệ lăn dài trên má Ra Im, cô khẽ mỉm cười với cha. Ông đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.

- Ma thuật đã chấm dứt rồi. Phép thuật của ta chỉ như chiếc cầu nối, giúp những người lần đầu gặp mặt tiến gần nhau và bắt tay nhau mà thôi. Từ bây giờ, ma thuật thật sự sẽ do chính các con thực hiện.

Ông nâng ly rượu lên. Joo Won và Ra Im cũng làm theo. Ly của ba người chạm vào nhau, vang lên một âm thanh trong trẻo. Joo Won nói:

- Anh rất hạnh phúc.

Ra Im cười.

- Em yêu anh.

Một ngọn gió ấm áp thổi đến. Những cánh hoa bay lả tả theo gió, một trận mưa hoa đỏ bắt đầu rơi từ trên trời xuống. Cha cô vẫy tay chào như từ biệt. Ra Im cũng vẫy tay chào. Bóng dáng ông dần dần mờ đi trong cơn mưa hoa.

Mắt Ra Im he hé mở ra. Điện tâm đồ của cô dao động lên xuống như con sâu đang bò ngoằn ngoèo. Cô đưa tay lên sờ hết chỗ này đến chỗ khác trên mặt và khắp thân thể. Đúng là cảm giác quen thuộc này rồi. Cô chụp lấy khay thiếc trên bàn soi vào mặt mình. Mình quay về rồi. Cô mừng đến nỗi vội vã định bật dậy khỏi giường, nhưng bỗng cảm thấy có vật gì đó đang đè nặng lên người. Thì ra là Joo Won. Hình như Joo Won cũng có mặt trong giấc mơ lúc nãy.

- Kim Joo Won! Kim Joo Won!

Ra Im lay Joo Won tỉnh dậy. Anh ngóc đầu lên với bộ dạng ngái ngủ, đầu tóc bù xù, đôi mắt lim dim còn chưa tỉnh giấc. Ra Im giật phăng những ống tiêm trên tay và nhảy xuống giường. Dưới sàn phòng bệnh trải đầy cánh hoa màu đỏ. Không lẽ cô vẫn còn đang mơ? Cô nhéo một cái thật mạnh vào sườn của Joo Won đang ngây người ngồi cạnh. Anh hét to lên vì đau.

- Ối! Gì vậy hả, sao lại làm thế!! Em điên à?

Thấy phản ứng của anh, cô liền nhào vào ôm chặt lấy cổ anh.

- Quay về rồi! Chúng ta đã quay về rồi!

- Không lẽ chúng ta cùng mơ một giấc mơ sao?

- Kỳ tích xảy ra thật rồi. Cha em đã đem bình rượu hoa đó đến cho chúng ta! Loại rượu đó đúng là khởi nguồn và cũng là kết thúc, như anh nói đấy. Là thứ rượu hoa đó đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi