Editor: Yuu
Ngay chính khoảnh khắc đó, Tô Diệu Ngôn như được du hành xuyên thời gian và không gian, trở lại hành lang của tòa nhà dạy học bốn năm trước.
Lúc đó, cô cũng không chuẩn bị trước tinh thần, người đàn ông này cũng tiến lại gần mà không có sự cho phép của cô. Nhưng kể từ khi bắt gặp đôi mắt màu hổ phách đó, cô đã để anh tự phá vỡ trái tim mình, bước vào trong đó.
“Không quen biết sao?” Ánh mắt Phó Doanh Xuyên phẳng lặng như mặt nước, giọng điệu vẫn lãnh đạm như trước.
Tô Diệu Ngôn hoàn hồn, lập tức đẩy anh ra, cũng nhảy về phía sau vài bước, giữ khoảng cách nửa mét với anh.
Khang Tuyền thấy vậy thì bước tới, thấp giọng hơi: “Hai người quen biết nhau sao?”
Phó Doanh Xuyên nhìn cô gái, không trả lời.
Đối diện, mấy tên kia nhìn thấy ba người mới tới không phải những người dễ chọc vào, không khỏi muốn lui về phía sau. Nhưng dù sao cũng đã nhận tiền thay người làm việc, có thế nào cũng phải chú ý đến thể diện.
“Cô gái này, đánh người anh em của tôi.” Tên cầm đầu nói: “Đều nói đàn ông tốt sẽ không đánh phụ nữ. Nếu cô gái này ra mặt nói lời xin lỗi, chuyện này coi như bỏ qua.”
Tên ba vạn kia cũng trừng mắt nhìn anh, tức giận nhưng không dám nói gì.
Cái đồng hồ trên tay người đàn ông đang che chở cho cô gái này đáng giá bằng cả một chiếc xe thể thao đẳng cấp.
“Cô ấy đánh người?” Khang Tuyền nhìn Tô Diệu Ngôn, sau đó nhìn tên ba vạn: “Đang yên đang lành cô ấy đánh cậu làm gì?”
Tên ba vạn lập tức thay đổi sắc mặt.
Phan Tiểu Bảo chống tay đứng dậy, cười nói: “Đúng vậy, nói chúng tôi đánh người, vậy tại sao chúng tôi lại đánh người? Thấy anh xấu quá nên chướng mắt sao?”
“Mày! Mày dám nói vậy sao?” Tên ba vạn vội liếc nhìn Tô Diệu Ngôn.
Phó Doanh Xuyên lập tức hiểu ra.
“Việc này anh giải quyết đi.” Anh nói.
Khang Tuyền nhíu mày, nhìn chằm chằm anh hai giây rồi nghiêng người ra hiệu với trợ lý. Ngay sau đó, sáu vệ sĩ chuyên nghiệp từ trong quán bar đi ra, bao vây nhóm người kia.
“Này? Này! Sao lại như vậy chứ? Có chuyện gì thì từ từ nói, chúng tôi cũng chỉ là…”
Vệ sĩ trực tiếp dọn sạch đám người đó.
Tô Diệu Ngôn không muốn làm lớn chuyện, nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, bọn họ ra mặt chắc chắn là có cân nhắc riêng, cô không có tư cách để hỏi han.
Nhìn cô ngẩn người, Phó Doanh Xuyên bước đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Đưa em về.”
“…”
Tô Diệu Ngôn cúi đầu vén lại mái tóc, lại lùi sang bên cạnh một bước: “Không cần đâu, em với bạn bắt taxi về là được. Anh Phan, đi thôi.”
Phan Tiểu Bảo vẫn còn đang nhảy lò cò mắng chửi tên 3 vạn, nghe thấy vậy liền chạy tới, hỏi: “Bắt taxi á? Không phải ngồi…”
“Bắt taxi không phải là ngồi xe sao?” Cô trộm véo cánh tay Phan Tiểu Bảo: “Đi thôi.”
Phan Tiểu Bảo nhe răng gật đầu mạnh.
Ánh mắt Phó Doanh Xuyên tối sầm lại, đang định mở miệng thì cô gái đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười dịu dàng, lễ phép.
“Bọn em đi trước.” Tô Diệu Ngôn nói: “Cảm ơn anh vì chuyện vừa rồi, anh Phó.”
Cô vô cùng lễ phép chào hỏi, sau đó lôi Phan Tiểu Bảo đi chặn một chiếc taxi lại rồi lưu loát ngồi lên đó, nhanh chóng biến mất ở cửa quán bar.
“Cô gái này là ai vậy?” Khang Tuyền đi tới bên cạnh Phó Doanh Xuyên: “Rất quan trọng sao?”
Phó Doanh Xuyên nhìn hai cái đèn đỏ ở phía sau xe taxi, chúng dần trở nên mờ ảo, rẽ vào một ngã rẽ, sau đó hoàn toàn biến mất.
Lúc nhìn xuống, một chiếc móc khóa hình con gấu đang nằm trên mặt đất.
Vẫn còn thích gấu sao.
Phó Doanh Xuyên bước tới cúi người nhặt nó lên, vỗ nhẹ vào vết bẩn trên mặt con gấu.
“Nói đi là đi sao?” Khang Tuyền nói.
Anh nhét con gấu nhỏ vào trong túi, rời đi.
***
Trong xe taxi.
Phan Tiểu Bảo xoa xoa cánh tay, chỉ thiếu nước khóc thương cho mình.
“Đang yên đang lành bắt taxi làm gì? Tiền xe lần này anh không trả đâu!” Anh ta oán trách: “Xuống tay tàn nhẫn thật!”
Tô Diệu Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài đường không một bóng người, đèn đường nối tiếp nhau tạo thành một dải màu vàng, kéo dài không nhìn thấy điểm đầu.
Phan Tiểu Bảo thấy cô không nói lời nào, lại nhớ tới người đàn ông đẹp trai vừa rồi, không khỏi tò mò.
“Người đàn ông vừa rồi là ai vậy?” Anh ta hỏi: “Đẹp trai đến nỗi người và thần đều phải phẫn nộ, đúng là bá đạo tổng tài phiên bản hiện thực mà! Em còn quen biết với một nhân vật lớn như vậy, sao anh không biết nhỉ?”
Tô Diệu Ngôn không quay đầu lại, cũng không trả lời.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng lại ở cổng tiểu khu Danh Điển.
Phan Tiểu Bảo hạ cửa kính xe xuống, nói rằng phải hoàn lại tiền taxi cho anh ta, nếu không anh ta sẽ tuyệt giao. Nhưng dù uy hiếp như thế cũng chỉ nhận lại được cái phất tay tiêu sái của đối phương.
Mở cửa, Tô Diệu Ngôn lần mò tìm công tắc đèn trên tường.
Bụp!
Ánh đèn nháy mắt xua tan đi bóng tối.
Cô cởi giày, đi chân trần đến sofa rồi ngồi xuống.
Ánh đèn vàng ấm áp bao trùm lấy cô, cô yên lặng nhìn trần nhà, đôi môi hơi hé mở, hơi thở có chút dồn dập, hai má ửng hồng không biết là do tác dụng của rượu hay do cơ thể lúc này đang bốc hỏa.
Tất cả các giác quan đều cảm nhận không bằng suy nghĩ rõ ràng ở trong đầu —— Anh đã quay lại, thực sự đã quay lại.
***
Phó Doanh Xuyên trở về căn hộ.
Sau khi tắm rửa xong, anh đến phòng làm việc để giải quyết công việc trong chốc lát. Liếc nhìn thời gian trên góc máy tính, 1 giờ 20 phút sáng.
Tương ứng với 7 giờ 20 phút tối ở Zurich.
Phó Doanh Xuyên mở điện thoại để tìm số liên lạc, trượt xuống dưới hai lần, sau đó khóa màn hình lại, đặt điện thoại sang một bên.
Sau khi ngồi yên một lúc, anh đi tới phòng bếp pha cà phê.
Tiếng sôi sùng sục của máy pha cà phê đặc biệt có hiệu quả đối với việc an ủi trái tim, nhất là trong ban đêm yên tĩnh, bất kỳ tiếng ồn nào cũng đều đáng quý.
Phó Doanh Xuyên cầm cái cốc quay trở lại phòng làm việc.
1 giờ 30 phút sáng, 7 giờ 32 phút tối.
Anh lại cầm điện thoại lên một lần nữa.
Tiếng tút tút vang lên khoảng năm, sáu lần, cuối cùng cũng có người nghe máy.
“Alo…”
“Thời gian này là thời gian giao lưu.” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói.
Mạnh Nguyễn nhíu mày, thầm nghĩ hơn nửa đêm thì đi giao lưu ở đâu chứ! Cô ấy chuẩn bị phát điên thì chợt nhận cô ấy phải ở Zurich giao lưu vào ngày hôm sau.
“Anh, không phải em vẫn chưa quen múi giờ sao?” Cô ấy ngáp một cái: “Có chuyện gì vậy anh.”
Phó Doanh Xuyên tạm dừng một chút rồi nói: “Không có gì.”
“…”
Mạnh Nguyễn muốn giết anh.
Mới vừa về nước đã nhe nanh múa vuốt với cô ấy rồi, ngay cả khi cô ấy ở bên ngoài cũng không tha.
“Khi nào thì giao lưu kết thúc?” Anh hỏi.
Mạnh Nguyễn cũng không còn buồn ngủ nữa, ngồi dậy nói: “Chắc cũng phải một học kỳ ạ. Làm sao? Nhớ em à.”
“Cúp máy đây.”
“Đừng, đừng, đừng!” Cô ấy khẽ cắn môi: “Dù sao thì anh cũng đã gọi điện cho em rồi, tình cờ em cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Doanh Xuyên mím môi, thoáng siết chặt cái cốc: “Nói.”
Mạnh Nguyễn hắng giọng: “Anh còn nhớ Diệu Diệu không? Bạn thân nhất của em. Hồi cấp 3 cô ấy từng ở trong nhà chúng ta, cùng chúng ta đón năm mới đó. Đúng rồi, đúng rồi, khi anh ra nước ngoài còn nhờ em mua sách luyện để đưa cho cô ấy nữa.”
Tay của Phó Doanh Xuyên thoáng buông lỏng, đáp: “Nhớ.”
“Ha ha.” Mạnh Nguyễn cười: “Anh thấy đấy, lần này em đi giao lưu lâu như vậy, anh thay em chăm sóc cho Diệu Diệu đi. Cô ấy vất vả lắm mới thi đỗ học viện Điện Ảnh, nhưng con đường này thật sự không dễ dàng chút nào.”
“Em muốn anh bật đèn xanh cho cô ấy?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Mạnh Nguyễn vội nói: “Không phải! Cô ấy thích nghề này cho nên mới muốn làm, không phải kiểu muốn đi đường vòng hay gì đâu. Hơn nữa, nếu cô ấy có cái ‘quyết định’ đó thì đến lượt anh phải bật đèn xanh cho sao? Anh cũng biết Diệu Diệu của em bây giờ xinh đẹp như thế nào mà!”
Phó Doanh Xuyên bất giác mỉm cười.
Quần jean màu xanh lam ôm lấy người, áo phông rộng thùng thình màu hoa anh đào cùng với giày thể thao màu trắng, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nhưng khi mặc trên người cô lại tràn đầy trẻ trung, xinh đẹp, đáng yêu.
Các đường nét trên khuôn mặt cô đã hoàn toàn nảy nở, tóc cũng dài ra rất nhiều, hơi xoăn và xõa dài xuống gần đến hông. Khi cô vén tóc, màu tóc đen nhánh càng làm cho làn da của cô trắng như trứng gà vừa mới được bóc vỏ.
“Anh, anh đồng ý với em đi.” Mạnh Nguyễn làm nũng: “Không cần phải làm những việc hữu dụng hay lợi ích gì cả, chỉ cần nếu Diệu Diệu có chuyện gì, anh giúp đỡ một chút là được.”
Phó Doanh Xuyên uống nốt ngụm cà phê còn lại, giọng điệu không còn trầm thấp như trước nữa, hỏi: “Cô ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Mạnh Nguyễn không kiên nhẫn, trực tiếp ra lệnh tử: “Dù sao cô ấy cũng là chị em tốt của em, cũng chính là em gái của anh! Cô ấy có chuyện gì anh phải quan tâm tới!”
Cộp.
Phó Doanh Xuyên đặt cái cốc xuống, trầm giọng nói: “Biết rồi.”
***
Tô Diệu Ngôn cảm thấy mình như bị “thiêu đốt” khi tỉnh táo lại, thoáng thở ra một hơi, có thể đốt cháy tất cả mọi thứ.
Cô ngồi dựa lưng vào giường một chút, nhìn đồng hồ, nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.
“Chị đi kiếm tiền đây.” Cô xoa đầu Đô Đô ở trong ổ chăn: “Em phải trông nhà thật cẩn thận đó.”
Tô Diệu Ngôn để mặt mộc, tắm rửa rồi thay một bộ quần áo thường ngày, không ăn sáng, chỉ rót thêm một cốc nước lạnh để dập “lửa” rồi đi tới studio.
Từ đó đến nay, Diệp Nhiễm đã để lại cho cô một khối “tài nguyên” còn lớn hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Bây giờ cô đang học năm cuối, có thể danh chính ngôn thuận nhận các vai diễn. Nhưng cô hầu như không có tài nguyên, ngay cả khi có, cuối cùng cũng sẽ biến mất vì nhiều lý do khác nhau. Năm trước vì để động viên cô, Tô Dục Văn đã tặng cô một chiếc Polo nhỏ, càng khiến cô quyết tâm không tiêu thêm tiền ở nhà nữa.
Thời gian trước, Diệp Nhiễm đã từng giới thiệu cô với một số nhà thiết kế mà cô ấy quen biết, hai trong số họ đã rất nổi tiếng trong mấy năm qua, giao cho cô một vài công việc người mẫu, quả thực chính là cơn mưa đúng lúc.
Tới studio, Tô Diệu Ngôn lập tức bắt tay vào chụp ảnh.
“Sao khí sắc hôm nay của em tốt quá vậy?” Chị chuyên viên hóa trang cười nói: “Trắng trẻo hồng hào, không dùng kem lót sao?”
Tô Diệu Ngôn lắc đầu.
Chị gái đó lại nói: “Làn da của em thật tuyệt vời, nhưng môi lại quá khô, đang khát nước sao? Uống một ngụm nước trước đã.”
“Vâng.” Cổ họng cô nóng ran.
Tô Diệu Ngôn đi tới quầy để nước rót nước, đúng lúc nhà thiết kế Monica đang tìm cô.
“Chị có một người bạn chuyên về sườn xám, mấy hôm trước người mẫu hẹn tới thử lại tạm thời có việc bận. Em chụp xong set này của chị có thể đi cứu cánh một part được không?” Monica nói: “Yên tâm, thù lao không thấp đâu.”
Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Kể cả không có thù lao, chỉ cần chị nhờ thì em sẽ đi.”
Monica vỗ vỗ bả vai cô.
Sau khi kết thúc set ảnh ở bên này, Tô Diệu Ngôn vội vàng đến địa điểm chụp tiếp theo.
Trên tàu điện ngầm trong khoảng thời gian này không có quá nhiều người, một vài hành khách đứng hoặc ngồi ở trước cửa kính, cửa kính phản chiếu bóng dáng của bọn họ, mỗi người một vẻ.
Tô Diệu Ngôn đi từ buồng vệ sinh ra, trên cánh tay vẫn còn lưu lại những giọt nước mát lạnh.
Nhưng cơ thể của cô dường như đang chống lại sự mát mẻ này. Cơn mát lạnh không kéo dài hơn 10 giây, lập tức bị nhiệt độ cao trên người cô làm bốc hơi.
Khi chuông điện thoại reo lên, cô rất bực bội.
“Alo, xin chào.”
“Là anh.”
Trái tim Tô Diệu Ngôn đột nhiên đập thình thịch.
Phó Doanh Xuyên đóng tập văn kiện lại, tiếp tục nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Mạnh Nguyễn…”
“A, đúng rồi.” Tô Diệu Ngôn vội vàng cắt ngang lời anh: “Chuyện hôm qua là anh Phó giải vây giúp cho em, em phải mời anh Phó ăn cơm mới đúng. Như vậy đi, đợi Nhuyễn Nhuyễn trở về, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
“…”
“Xin lỗi, anh Phó. Ở chỗ em còn có chút chuyện, em cúp máy trước đây ạ.”
Tô Diệu Ngôn nhanh chóng tắt máy, như thể công việc tiếp theo của cô rất bận rộn.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình đen trên điện thoại, cắt đứt giọng nói của người đàn ông. Tiếng gió len lỏi trong khoang tàu điện ngầm giống như tiếng móng vuốt kéo dài, khẽ lay động dây thần kinh của cô.
Thật lâu sau.
Sau khi đi qua hai trạm tàu điện ngầm, Tô Diệu Ngôn không thể không rời đi.
Nhà thiết kế tên là A Lệ.
Cô ấy hơi mập một chút, giọng nói mang theo mùi thuốc lá, nhìn thoáng qua có thể thấy được là người rất dễ gần và không nhiều chuyện. Cô ấy nói rằng mình không phải nhà thiết kế, còn cách thợ may một khoảng nữa.
“Dáng người này, xì!” A Lệ đánh giá Tô Diệu Ngôn: “Em đi trang điểm trước đi, kích cỡ của sườn xám có lẽ phải thay đổi một chút. Tiểu Đông, không cần lấy hai bộ Lương Thi và Thương Thủy, vòng ngực nhỏ quá, chắc không hợp.”
Tô Diệu Ngôn đỏ mặt.
Lại một hồi vật lộn, thời gian cho bữa trưa đã trôi qua từ lâu.
Tạo hình của Tô Diệu Ngôn đã hoàn thành.
Cô mặc một chiếc sườn xám có họa tiết sẫm màu xanh lá cây đậm, tôn lên những đường cong nuột nà, thiết kế xẻ tà cao nửa lộ nửa không lộ tôn lên những đường nét của đôi chân. Tác động thị giác trực quan như vậy, cùng với kiểu tóc phục cổ, trang điểm phục cổ, màu son môi đỏ đậm hoàn toàn nổi bật lên làn da tuyết trắng của cô, hoàn toàn xứng tầm với những nhân vật nổi tiếng vô song thời dân quốc.
A Lệ tròn mắt, vội nói: “Mau tới đây, tới đây! Vòng eo này phải thu lại nữa. Nơi nào nên có thịt thì có thịt, nơi nào nên thon thả thì thon thả. Em tập thể hình sao? Quá hoàn mỹ!”
Tô Diệu Ngôn mỗi ngày đều chạy ngược xuôi thì sao còn thể lực để tập thể hình chứ?
“Nuốt ruồi lệ này cũng là của em sao?” A Lệ nhớ mình chưa từng nói phải tạo nốt ruồi lúc trang điểm, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, thật sự rất phù hợp: “Rất tuyệt! Tới phòng chụp chuẩn bị…”
“Cô giáo A Lệ, ngài Tạ đến rồi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
A Lệ nghe vậy thì sửng sốt, vội nói vài câu với trợ lý rồi ra ngoài tiếp đón ngài Tạ. Xem ra ngài Tạ này là vị khách quý.
Tô Diệu Ngôn cũng không nghĩ quá nhiều, đi tới bắt đầu chụp ảnh.
Tạ Hoài Thâm đang đau đầu với nhân viên của bộ phim hiện tại.
Nhà thiết kế không biết tìm được từ cái khe núi nào, thẩm mỹ thì như đội Cao Lương, quả thực khiến người ta phải sôi máu mà!
“Gấp như vậy sao? Sườn xám là một tác phẩm đòi hỏi sự tỉ mỉ và kỹ lưỡng.” A Lệ nói: “Ngài cứ như đang đòi mạng tôi vậy, tôi chắc chắc sẽ không tệ như đội thiết kế Cao Lương đâu. Hay là… Ngài vào xem thử xem? Tôi mới thiết kế mấy cái mới, ngài xem có cái nào vừa mắt mình không.”
Tạ Hoài Thâm thở dài, đành phải vậy thôi.
Bộ sườn xám mà Tô Diệu Ngôn đang mặc được gọi là “Xuân Ca”.
Ý tưởng thiết kể muốn biểu đạt một giai điệu trầm ngâm trong sự tái sinh của mùa xuân đầu năm. Ánh mắt mê ly phải làm nổi bật sự quyến rũ và linh động, điều này thực sự là thách thức đối với người mẫu.
Nhưng chiếc váy này dường như sinh ra để dành cho Tô Diệu Ngôn, ảnh chụp vô cùng đẹp.
“Rất đẹp!” Nhiếp ảnh gia liên tục khen ngợi: “Nào nào nào, ngồi ở chỗ kia nhìn ra ngoài cửa sổ đi. Kiểu như, kiểu như muốn đi chơi, thôi, cô tự do phát huy là được. Quá xinh đẹp.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Hoài Thâm nghe thấy nhiếp ảnh gia của A Lệ khen ngợi người khác như vậy. Anh ta tò mò liếc nhìn, lập tức sửng sốt.
“Thế nào?” A Lệ hỏi.
Tạ Hoài Thâm nhìn chằm chằm Tô Diệu Ngôn không chớp mắt: “Cô ấy là ai vậy?”
A Lệ hiểu ra, trả lời: “Là người mẫu tạm thời mà Monica giới thiệu, rất tuyệt đúng không? Nghe nói là sinh viên năm cuối của học viện Điện Ảnh, không có vai diễn để nhận, chỉ có thể dựa vào việc chụp ảnh kiếm tiền trang trải.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Tương lai vô biên.” Tạ Hoài Thâm cười nhẹ: “Cô tìm được báu vật rồi đó.”
A Lệ nhướng mày: “Không hiểu sao tôi lại nghe ra là ngài tìm được báu vật mới đúng?”
Tạ Hoài Thâm chỉ cười mà không nói lời nào.
***
Kết thúc công việc thì cũng đã là 5 giờ chiều.
Địa điểm chụp ảnh cách quán bar hôm qua không xa, Tô Diệu Ngôn định tới đó lấy xe về.
Mặt trời dừng lại ở phía tây nhưng không có nghĩa là rơi xuống, không khí sauna oi bức nhân lúc trước khi mặt trời lặn mà phát huy nhiệt lượng, công lực không thua gì thời điểm nóng bức lúc 2 giờ trưa.
Tô Diệu Ngôn ngồi nghỉ ở trong xe rất lâu.
Điện thoại rung lên hai lần, cô không để ý tới, khởi động xe.
Giờ cao điểm buổi chiều luôn là khoảng thời gian thiếu kiên nhẫn nhất.
Những chiếc xe nối tiếp nhau trên cầu, không khí nóng đến bỏng tay làm biến dạng tầm mắt, liếc mắt một cái lại không nhìn thấy đường đâu.
Bụng Tô Diệu Ngôn kêu òng ọc, có thể là đói bụng, nhưng lại cảm thấy đặc biệt buồn nôn.
Cô hạ cửa sổ xuống một chút để gió tự nhiên thổi vào, nhưng khi cơn gió tràn vào, cô lại từ bỏ ý định.
Mất gần 20 phút, đoàn quân đông đảo từ trên cầu vào khu đô thị tiếp tục kẹt cứng, mọi người trên xe đều thống nhất —— Hú còi inh ỏi.
Đúng lúc này, Mạnh Nguyễn gọi tới.
“Đang bận sao? Tớ gửi Wechat không thấy cậu trả lời lại.” Cô ấy nói.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tô Diệu Ngôn day day huyệt thái dương, trả lời: “Tớ vừa chụp xong một bộ ảnh, đang trên đường về nhà.”
Mạnh Nguyễn cười nói: “Chừng nào thì cậu được nghỉ ngơi vậy? Tới Tịch Giang tìm tớ đi, nơi này thực sự rất tốt đó.”
“Tớ còn cần phải chạy xa như vậy để tự hỏi về cuộc sống sao?” Cô kéo phanh tay, chân luôn phải dẫm ga cũng mỏi nhừ rồi: “Ngày nào cuộc sống cũng quất vào tâm hồn tớ, tớ không thể xử lý hết được.”
“Nghe những lời cậu nói xem, có mệt mỏi thì cậu vẫn còn một nửa là nghệ sĩ mà.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Cậu có biết ‘truyền thuyết xinh đẹp của Sicily’ không? Xinh đẹp quá cũng có tội. Làm thế nào để diện mạo của cậu không bị tra tấn nữa đây? Hoặc thế này đi, cậu nghe tớ, đi xuyên âm (*)”
(*) Xuyên âm: là một loại hình nghệ thuật biểu diễn nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, xuất hiện ở Bắc Kinh vào thời nhà Thanh, tiền thân của nó là trống hình bát giác.
Tô Diệu Ngôn bị chọc cười, tâm trạng tốt hơn một chút, nói: “Cậu định cho tớ vai phụ sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Hai người trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
“Cậu tập trung lái xe trước đi.” Mạnh Nguyễn nói: “Bây giờ cậu đang ở đường Trừng Hải đúng không? Vậy cũng nhanh thôi, về đến nhà thì gửi Wechat cho tớ.”
Tô Diệu Ngôn ngắt điện thoại rồi nhìn tình huống xe phía trước, bắt đầu di chuyển.
Cô buông lỏng chân ga một chút, tầm mắt đảo qua, một chiếc poster lớn trên quảng trường đối diện đập vào mắt —— Tour diễn thế giới · Nhà diễn tấu violin trẻ Sầm San, sân vận động thành phố B
Có lẽ đây là lý do anh quay trở về thành phố B.
Tô Diệu Ngôn nhìn góc nghiêng của cô gái trên tấm poster. Cô đã không còn nhớ những chuyện đã xảy ra, nhưng việc tỏ rõ khoảng cách ngay từ đầu lại khắc sâu vào xương tủy Tô Diệu Ngôn trong nhiều năm như vậy, khiến cô càng thêm hiểu rõ mình cùng với bọn họ không sống chung một thế giới.
Rầm!
Một tiếng động không nhỏ kéo Tô Diệu Ngôn ra khỏi dòng suy nghĩ, cô chăm chú nhìn, cô đã đâm vào đuôi xe của chiếc xe trước mặt.
Đôi vợ chồng trẻ trong xe lập tức xuống xe, trên mặt tràn đầy tức giận. Người phụ nữ còn trực tiếp đi tới gõ gõ vào cửa kính xe của cô, gào thét: “Cô lái xe cái kiểu gì vậy hả! Thấy vậy còn lái tiếp sao?”
Tô Diệu Ngôn nhất thời chớp mắt một cái, bả vai rũ xuống, tắt máy xe rồi bước xuống xe.
Đúng lúc này Mạnh Nguyễn lại gọi tới.
Cô vừa kết nối máy vừa bước xuống xe, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, bên tớ có chút sự cố nhỏ, không có chuyện gì lớn đâu. Nhưng tớ vẫn phải giải quyết trước, lát nữa tớ sẽ gọi cậu sau.”
“Hả? Có chuyện gì…”
Điện thoại bị cúp.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mạnh Nguyễn vốn định nói trong khoảng thời gian này nếu cô xảy ra chuyện gì thì cứ tìm Cáo Già. Bây giờ thật đúng lúc, có thể để Cáo Già danh chính ngôn thuận xuất kích.
Cô gọi điện cho Phó Doanh Xuyên, nói: “Anh, Diệu Diệu gặp tai nạn giao thông, đang ở đường Trừng Hải. Anh qua đó… Này? Tại sao đến anh cũng cúp điện thoại của em chứ!”