KHÚC ƯỚC NGUYỆN

Editor: Yuu
Mọi người đi tới nhà hàng.

Có Phan Tiểu Bảo ở đây, bầu không khí cũng không đến nỗi tệ. Huống chi anh ta bây giờ còn xưng hô anh em với Trần Thiên, hai người nói chuyện còn đưa đẩy với nhau.

“Nghe nói thịt Đông Pha ở đây rất ngon.” Khi gọi món, Tạ Hoài Thâm nhướng mày nhìn Tô Diệu Ngôn: “Nhất định phải nếm thử xem thế nào. Tiểu Bảo nói Tiểu Diệu Diệu của chúng ta đặc biệt thích thịt Đông Pha.”

“…”

Tiểu Diệu Diệu cái đầu quỷ nhà anh!

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, bỏ qua lời nói không thể ngấy hơn của người đàn ông này.

Thức ăn được bày ra trên bàn, mùi thơm nồng đậm chui vào khoang mũi của mọi người, nhanh chóng khuấy động vị giác đang say ngủ.

Trần Thiên nói《Tuế Hoa như ca》đã chỉnh sửa xong, mấy ngày nữa sẽ được mang đi kiểm tra, chỉ cần thông qua khâu kiểm duyệt thì bộ phim có thể sẵn sàng lên sóng, dự tính sẽ được công chiếu vào mùa xuân năm sau.

“Em đã xem trailer rồi, rất tuyệt!” Phan Tiểu Bảo khen ngợi.

Trần Thiên mỉm cười, cũng nói: “Lần này tôi cũng cảm thấy rất tốt, hy vọng doanh thu phòng vé sẽ ổn.”

Nghe vậy, mọi người cùng nâng ly.

Tô Diệu Ngôn cũng rất vui vẻ. Mặc dù cảnh quay của cô trong phim không đến vài phút, nhưng đối với cô mà nói đây chính là một trải nghiệm vừa khó lại vừa đáng quý, là lần đầu tiên được lên màn ảnh rộng quý giá nhất của cô.

“Đúng rồi, Diệu Ngôn, cô ở bên lão Hoàng như thế nào rồi?” Trần Thiên nhấp một ngụm rượu: “Lão Hoàng yêu cầu cao, cô đi theo ông ấy có thể học hỏi được rất nhiều điều.”

Tô Diệu Ngôn hổ thẹn.

Mấy hôm trước, đạo diễn Hoàng còn cổ vũ cô, hai ngày qua cô không còn cho người ta mặt mũi nữa, khi đóng phim liên tục mắc lỗi.

“Đạo diễn Hoàng là một đạo diễn rất chuyện nghiệp, các diễn viên khác và nhân viên trong đoàn cũng rất…” Nói đến đây, điện thoại của cô đổ chuông.

Ba chữ “Nhuyễn ái phi” đập vào mắt.

“Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Tô Diệu Ngôn đi tới một chỗ yên lặng trong hành lang. Khi cô kết nối điện thoại, thật lâu sau đó cũng không nghe thấy giọng nói của Mạnh Nguyễn.

“Nhuyễn Nhuyễn? Alo?”

“…”

“Nhuyễn Nhuyễn? Cậu…”

Điện thoại bị cúp.

Mấy lần trước Mạnh Nguyễn cũng có gọi điện cho cô, đa phần đều dùng cô như một tấm lá chắn, nhưng cô ấy vẫn sẽ nói điều gì đó.

Tô Diệu Ngôn nhắn tin Wechat: [Có chuyện gì vậy?]

Cô cầm điện thoại chờ tin nhắn trả lời, đột nhiên cảm nhận được phía sau có người tiến lại gần, vừa quay đầu lại, Tạ Hoài Thâm lại đang mỉm cười.

“Đang nói chuyện với ai vậy?” Anh ta chống cánh tay trên khung cửa, bộ dạng như cạn kiệt sức lực: “Nói chuyện xong rồi đúng không, hai chúng ta nói chuyện đi.”

“…”

Người này thực sự không trị không được.

Tô Diệu Ngôn thu tay lại, gật đầu nói: “Nói chuyện sao, đạo diễn Tạ muốn nói chuyện gì vậy?”

Tạ Hoài Thâm vuốt cằm, nói: “Bộ phim sắp tới của tôi có vai nữ số hai rất hợp với em, em có hứng thú tham gia không?”

“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Cô đâu có ngốc, đạo diễn cũng không cần phải phóng đại lời mời như vậy: “Nhưng, tôi có thể hỏi đạo diễn Tạ mời tôi tham gia chỉ đơn thuần cho rằng tôi phù hợp với nhân vật thôi sao?”

Tạ Hoài Thâm búng tay một cái: “Tiểu Diệu Diệu thật là thông minh! Thật ra tôi không đơn thuần như vậy, tôi còn có mục đích phụ nữa.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ…”

Anh ta lại giả vờ như đang suy nghĩ miên man, mà kỹ thuật diễn này, cũng may vì anh ta là đạo diễn.

“Đạo diễn Tạ, anh đừng ví dụ nữa.” Tô Diệu Ngôn nói: “Anh cũng chỉ muốn lấy tôi ra để trêu đùa thôi đúng không? Có điều, chắc anh sẽ không như vậy đâu.”

“Ha, sao em biết tôi không như vậy với em?” Tạ Hoài Thâm làm bộ muốn sờ mặt cô.

Tô Diệu Ngôn bất động.

Từ đầu đến cuối, cô tin Tạ Hoài Thâm thích thưởng ngoạn nhân gian, nhưng cô không tin anh ta là kẻ hạ lưu và đáng ghét. Nhìn những bộ phim mà anh ta làm sẽ biết, trong sáng và đẹp đẽ, những người có tạp niệm sẽ không thể làm ra chúng được.

Quả nhiên.

Bàn tay của Tạ Hoài Thâm dừng lại trên không trung.

Anh ta đút tay vào túi quần, đứng thẳng lưng lại, lắc đầu nói: “Đúng là có chút nhàm chán. Vất vả lắm mới tìm được một mỹ nhân lộng lẫy như này, vậy mà lại không hiểu phong tình.”

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, trả lời: “Cảm ơn đạo diễn Tạ đã khích lệ.”

“Xì.” Tạ Hoài Thâm chấp nhận: “Nhưng tôi cũng nói cho em biết, chỉ có những người tài năng như tôi mới có thể nhìn thấy được vẻ đẹp đích thực của em. Cho nên em phải đóng phim thật tốt, đừng để người khác nghĩ rằng tôi bị mù.”

“Tôi có mắt mù cũng sẽ không làm anh mù mắt đâu.” Tô Diệu Ngôn nói: “Tôi thật may mắn khi gặp được anh.”

Tạ Hoài Thâm không muốn nghe lời này, sánh bước cùng cô quay trở về phòng riêng, vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Thật ra tôi cũng có chút tình cảm với em, em thật sự không suy xét tới sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể tham gia chương trình thực tế dành cho các cặp đôi tương lai sao?”

“Anh không quay phim đi còn tham gia chương trình thực tế làm gì.” Cô rầu rĩ nói.

“Ồ, cũng đúng.”

Hai người chuẩn bị đi đến cửa phòng.

Tô Diệu Ngôn vươn tay định đẩy cửa, Tạ Hoài Thâm đột nhiên chắn trước mặt cô, đôi mắt đào hoa đa tình nhìn cô, vô cùng quyến rũ.

“Tôi không nói đùa với em.” Anh ta nói, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Tôi luôn cho rằng cảm giác vào lần đầu tiên luôn đáng tin.”

Trên hành lang, người phục vụ vội vã đi tới đi lui, tiếng bước chân bị tấm thảm nhung dưới đất hút vào, xung quanh được chiếu sáng rực rỡ, yên tĩnh đến khó tả.

“Tôi đã có người tôi thích rồi.” Tô Diệu Ngôn nói.

Hai mắt Tạ Hoài Thâm chợt ảm đạm một chút, cười hỏi: “Đẹp trai hơn tôi sao?”

“So…”

“Đẹp trai hơn tôi, chắc chắn không tài năng như tôi; Tài năng hơn tôi, chắc chắn không đẹp trai bằng tôi.”

“Thôi được rồi.” Tô Diệu Ngôn cân nhắc: “Cứ cho là như vậy đi.”

Nụ cười của Tạ Hoài Thâm càng thêm tươi hơn, vô cùng đắc ý nói: “Vì vậy, mắt nhìn đàn ông của em chẳng tốt chút nào.”

“…”

“Lão già” đúng là chẳng ra gì thật, còn thương lượng chuyện sinh con hay không với bạn gái cũ nữa.

Hai người đều hiểu rõ nên chủ đề đã dừng lại ở đó.

Cửa phòng mở ra, Tô Diệu Ngôn vừa định bước vào thì chuông điện thoại vang lên.

Nhuyễn ái phi: [Tớ về thành phố B rồi]

***

Khi Phó Doanh Xuyên đóng cửa lại, một tiếng “rầm” lớn vang lên.

Coi như ném đi món đồ thủ công của Mạnh Nguyễn.

Anh thờ ơ, thậm chí còn không thèm quay đầu lại, chỉ liếc nhìn vệ sĩ đứng bên cạnh cửa, vệ sĩ lập tức hiểu ra: Nếu không quản kỹ người bên trong, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Phó Lam đi tới trước mặt anh, thở dài: “Cháu bận rộn như vậy còn tới đây làm gì?”

Hai người cùng đi xuống dưới.

“Con bé đã chia tay với cậu ta rồi sao ạ?” Phó Doanh Xuyên hỏi: “Giam cầm như vậy không phải chuyện nên làm.”

Phó Lam gật đầu: “Cô có cách của mình. Còn cháu, tuy việc mở rộng thị trường Úc lần này phụ thuộc vào việc hoàn thành dự án, nhưng dù bận rộn đến đâu thì cháu cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình đó. Cô nghe nói ngày nào cháu cũng bận đến rạng sáng.”

Phó Doanh Xuyên nói “Vâng” rồi cũng không nói gì thêm, lên xe trở về công ty tiếp tục xử lý công việc.

Thiệu Nam đang ngồi ở ghế phụ, anh ta vừa mới xem tin tức được gửi tới, bối rối không biết có nên báo cáo với Boss hay không?

Nhưng dựa theo tính khí gần đây của Boss, anh sẽ không lao tới và giết bọn họ bây giờ đâu nhỉ?

Nhà họ Tạ cũng là một gia đình có thế lực.

Nhưng Thiệu Nam lại bận tâm đến cuộc sống sau này của Phó Doanh Xuyên hơn. Đột nhiên, anh lại tự chạy tới cướp súng: “Cô ấy thế nào?”

“Tô, cô Tô đang đi ăn với bạn bè.”

Trong lòng Thiệu Nam lẩm bẩm “Cape Town phù hộ cho tôi”, anh ta báo cáo rõ ràng sự việc với anh, nói xong, anh ta liền nghĩ, chết sớm còn được siêu thoát.

Tuy nhiên, trong xe lại im lặng.

Thiệu Nam thoáng quay đầu lại, Boss ngủ rồi sao? Cạn kiệt sức lực rồi sao?

“Bọn họ ăn gì?

“Dạ?”

Phó Doanh Xuyên mở mắt ra, đôi đồng tử màu hổ phách lạnh lùng như muốn nói: Nghe không hiểu tiếng người sao?

Thiệu Nam vội lướt lại những bức ảnh mà người chụp gửi tới, lập tức biến thành diễn viên lồng tiếng bắt đầu báo cáo tên món ăn, mà Boss thì chỉ lạnh lùng lắng nghe, cho đến khi nghe thấy “thịt Đông Pha” thì khẽ nhíu mày.

Sau khi báo cáo, trong xe lại bao trùm sự im lặng chết chóc.

Ánh đèn neon chạy nhanh bên ngoài xe. Thành phố về đêm luôn mang theo vẻ đẹp quyến rũ mà lại nhẹ nhàng, khiến người ta chỉ muốn đắm chìm vào nó.

“Có kết quả điều tra chưa?”

Thiệu Nam nói: “Hiện tại trong quá trình giám sát không có gì đáng ngờ cả. Phạm vi vẫn đang tiếp tục được mở rộng, tiếp theo, chúng tôi sẽ quan sát quảng trường Ngân Hà và những khu vực xung quanh đó.”

Nghe được câu trả lời, Phó Doanh Xuyên từ từ thở dài và nhắm mắt nghỉ ngơi.

***

Tô Diệu Ngôn lén quay về từ phim trường.

Cô không có vị trí trong ngành, trạng thái bây giờ chính là chờ đợi cả ngày, người phụ trách gọi cô tới thì cô phải nhanh chóng chuẩn bị. Nhưng Mạnh Nguyễn cần cô, vì vậy cô đành phải nhờ Phan Tiểu Bảo và Phan Tiểu Bối giúp mình.

KTV.

Tô Diệu Ngôn mở cửa phòng riêng ra, “Từng giọt mưa tuyết buốt giá lạnh lùng rơi trên má” (*) lập tức nghênh đón cô.

(*) Lời bài hát “Mưa băng” của Lưu Đức Hoa.

Cô trừng mắt nhìn Lệ Hạo đang khóc thét rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Mạnh Nguyễn. Mùi rượu trên người cô bạn thân khiến cô nhăn mũi lại.

“Cậu đã uống bao nhiêu vậy?” Cô giật lấy cái ly: “Tự cậu cũng không biết đây là cái ly sao?”

Mạnh Nguyễn chui vào trong lòng cô, cười ha ha: “Đại Tráng, cậu đến rồi! Nào, chúng ta cùng nhau uống đi!”

Lệ Hạo đặt micro xuống: “Chị Nhuyễn Nhuyễn, chị thất tình đến mức này sao?”

Nụ cười trên mặt Mạnh Nguyễn lập tức đông cứng lại.

“Không nói được lời nào thì cũng có ai bắt em phải câm đâu.” Tô Diệu Ngôn nói: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu có chuyện gì thì cứ nói ra đi, cứ giải tỏa ra hết đi.”

Phòng riêng dần trở nên yên lặng.

Nhóm người ở phòng bên cạnh vẫn đang say sưa hát, giọng của bọn họ vang vọng trong căn phòng, làm nổi bật sự áp lực và nặng nề ở đây.

“Anh ấy không dám, một bước anh ấy cũng không dám.”

Vừa nói câu này xong, Mạnh Nguyễn lao vào lòng Tô Diệu Ngôn, khóc thảm thiết.

Tô Diệu Ngôn đã nghe Lệ Hạo nói chuyện trên đường tới đây. Mối quan hệ giữa Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đã bị bại lộ, Phó Lam chạy đến Tịch Giang để bắt cô ấy về. Sau khi giam Mạnh Nguyễn còn tịch thu cả điện thoại, cô ấy không được phép liên lạc với bất cứ ai.

Nhưng Phó Lam cũng không tuyệt tình chấm dứt mọi chuyện, cho một tháng để suy nghĩ.

Nếu Thẩm Đoạt sau khi hiểu rõ hiện thực vẫn còn tình nguyện đuổi theo Mạnh Nguyễn, thì nhà họ Mạnh cũng sẽ không làm khó nữa, sẽ cho đôi trẻ một cơ hội.

Nhưng, dường như Thẩm Đoạt đã khuất phục trước thực tại.

“Cậu nói xem tại sao anh ấy lại yếu đuối như vậy chứ?” Mạnh Nguyễn nói: “Không có xuất thân tốt không phải lỗi của anh ấy, nhưng anh ấy không thể chấp nhận số phận được! Chỉ cần anh ấy tình nguyện, tớ sẽ cùng anh ấy đi suốt chặng đường còn lại. Nhưng anh ấy… Anh ấy…”

Tô Diệu Ngôn nắm tay Mạnh Nguyễn. Cô hiểu được nỗi buồn và sự bất bình của cô ấy, nhưng lời an ủi cũng chỉ tới đầu môi, không hiểu tại sao lại không thể nói ra thành lời được.

Bởi vì, cô có thể hiểu được Thẩm Đoạt.

Tình yêu là một thứ mãnh liệt nhưng cũng thật hèn mọn, nó cứ đấu tranh trong lòng không biết bao nhiêu lần, dù là tiếng thở dài, chua xót, đều là bởi vì không với tới được người kia.

Có lẽ, những người tự ti như bọn họ mới thiếu dũng khí đến vậy.

Nhưng dũng khí là nhất thời, còn kết quả lại là liên tục.

Cho dù có xông về phía trước, bạn có thể tránh được sự hối tiếc, nhưng ai có thể nói rằng bạn tránh được sự hối hận đâu?

“Tớ uống với cậu.” Tô Diệu Ngôn cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn.

Mạnh Nguyễn lau nước mắt rồi cụng ly với cô.

Lệ Hạo ở một bên sửng sốt: Không phải tới để khuyên nhủ sao? Sao lại cũng uống cùng thế kia?

……

“Phụ nữ khóc đi, khóc đi, khóc đi vì đó nào có phải tội. Dẫu có mạnh mẽ đến đâu, người cũng đến lúc có quyền được mệt mỏi.” (*)

(*) Lời bài hát “Đàn ông khóc không có tội” của Lưu Đức Hoa. Bài gốc là “đàn ông”, chắc hai chị hát bản nữ =)))

Trong phòng, những chai bia lăn lóc khắp sàn.

Hai cô gái điên cuồng đứng trên ghế sofa, vòng tay qua vai nhau, hát vui vẻ.

Lệ Hạo không chút luyến tiếc mà bịt tai lại, trên mặt còn có vết tát mà chị gái vừa “tặng” cho. Cậu không thể khuyên, cũng không dám khuyên, cậu chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp không nơi nương tựa thôi.

Ai tới cứu cậu với!

Vừa mới niệm câu này trong lòng xong, cửa phòng liền được mở ra.

“Anh Phó!” Lệ Hạo đứng bật dậy: “Anh Phó, anh đến rồi!”

Phó Doanh Xuyên gật đầu, cũng không rảnh mà ôn lại chuyện cũ, ánh mắt đảo qua Mạnh Nguyễn trước, sau đó liền dừng trên Tô Diệu Ngôn đang gào thét “Chi bằng hãy nắm thật chắc cơ hội này để khóc lớn một lần”

Sau khi cô hát xong câu này, Mạnh Nguyễn cũng vô cùng ăn ý mà hát “Không phải tội ~~~~”.

Huyệt thái dương của Phó Doanh Xuyên nhảy lên bình bịch.

Anh liếc nhìn những vệ sĩ phía sau, dù toàn là vệ sĩ nữ, nhưng họ rất có kinh nghiệm trong việc tách người ra.

“Đại Tráng!”

“Ái phi!”

Hai người diễn Bạch Tố Trinh của Lôi Phong Tháp và Hứa Tiên, chỉ tiếc là, Phó Doanh Xuyên còn tàn nhẫn hơn Pháp Hải.

(*) Các nhân vật trong Bạch Xà truyện.

Anh đi tới ôm lấy Tô Diệu Ngôn vào trong lòng, sau đó ra lệnh cho vệ sĩ: “Đưa tiểu thư về biệt thự nhà họ Mạnh.”

“Rõ.”

Lệ Hạo nhìn thấy vậy có chút sững sờ. Anh Phó là anh trai của chị Nhuyễn Nhuyễn, tại sao lại chạy tới ôm chị gái cậu trước? Cậu chạy đến, nhưng họ lại ngăn cậu lại không cho cậu tới chỗ chị gái.

“Anh Phó, chị gái em…”

“Đưa cậu nhóc này về nhà của nhân viên bệnh viện Trung Ương.”

“Rõ.”

Phó Doanh Xuyên bế người trong lòng lên. Đột nhiên bị bế bổng khiến cô không khỏi sợ hãi mà giãy giụa.

Người đàn ông cúi đầu nói: “Đừng làm loạn nữa.”

Thật sự ngoan ngoãn trở lại.

Lệ Hạo trợn tròn mắt, lại nói: “Không đúng, không đúng. Anh Phó, anh định đưa chị gái em đi đâu?”

“Đưa cô ấy về nhà.” Anh nói: “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc cô ấy.”

“…”

Phó Doanh Xuyên ôm cô ra ngoài. Trước khi ra cửa còn dừng lại, quay đầu nói: “Đã lâu không gặp, Tiểu Hạo. Nhưng sau này chúng ta còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa, không vội.”

“…”

Nima, tin tức này hơi lớn đó nha!

***

Tô Diệu Ngôn không thoải mái.

Dù hàng ghế sau của chiếc Cullinan này rất rộng rãi nhưng những cú xóc trên đường khiến dạ dày cô cuộn trào, hơn nữa đầu cô còn vô cùng choáng váng, người luôn trong trạng thái mê man, không trọng lực.

“Sẽ về đến tiểu khu Danh Điển nhanh thôi, em cố chịu một chút.”

Giọng người đàn ông truyền vào tai cô, cô mở mắt ra nhìn hai ba giây, sau đó lại vặn vẹo ngồi dậy như con cá chép.

“Lão già!” Cô nhào tới véo tai Phó Doanh Xuyên: “Không phải anh chơi trò biến mất với em sao? Sao lại tới đây làm gì? Cút đi!”

Phó Doanh Xuyên gỡ tay cô xuống, chậm rãi nói: “Ngoan, ngồi xuống đi.”

Tô Diệu Ngôn gạt tay anh ra, lại càng dùng sức véo tai anh, còn hét lớn ở bên tai anh: “Ai muốn nghe lời lão già chứ? Anh muốn làm anh trai của em thì mặc kệ, sao còn phải làm ba của em làm gì? Xinh đẹp chết người! Anh có thể sinh ra một cô con gái vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn như em sao!”

“…”

Phó Doanh Xuyên bị quấn lấy nên không thể lái xe được nữa, đành phải tấp xe vào lề đường và dừng lại.

Mà Tô Diệu Ngôn rất vững vàng, đòn tấn công lại càng thêm không kiêng nể, lớn tiếng như muốn đánh bay nóc xe.

“Lão già không phải thứ gì tốt cả! Ngày nào cũng dạy bảo, có quỷ mới thích nghe! Hôm nay ta thay mặt ánh trăng tiêu diệt ngươi, lão già này! Xuất chiêu!”

Cô ra vẻ muốn tung chưởng, Phó Doanh Xuyên cũng không trốn tránh, im lặng phối hợp diễn xuất với cô. Kết quả cô nhắm không chuẩn, lao vào khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ.

“Kẹt rồi…”

Phó Doanh Xuyên đau đầu, nhưng không khỏi mỉm cười.

“Em không thể ngoan ngoãn một chút được sao?” Anh nói rồi mở cửa ra bước xuống xe.

Tô Diệu Ngôn nghĩ rằng anh bỏ rơi mình, trong lòng không khỏi tủi thân, rầm rì: “Anh không có chút kiên nhẫn nào cả. Bao nhiêu tuổi cũng không phải vấn đề, vấn đề là ở em. Một chút cũng không…”

Cô bất ngờ bị kéo trở lại băng ghế sau, ngã vào vòng tay tràn đầy hương thơm mát lạnh.

Phó Doanh Xuyên ôm cô, kiên định.

Mới chỉ không gặp cô mấy ngày, anh đã cảm thấy thời gian rất dài, rất dài.

Lúc đầu, anh không thể vứt bỏ mặt mũi mà đi làm hòa được, dù sao cũng là cô nói dối trước, chuyện ăn cơm với đàn anh là thật; Sau đó, lại trở thành giận dỗi, anh luôn muốn chờ xem rốt cuộc khi nào cô mới liên lạc với anh; Cuối cùng, anh thật sự bận đến nỗi không thể chờ được nữa.

“Không uống được mà vẫn uống. Ngày mai không phải quay phim sao?” Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng anh lại không hề có ý trách móc.

Tô Diệu Ngôn khịt mũi, khàn giọng nói: “Em cảm thấy không thoải mái.”

“Chỗ nào?” Anh đỡ cô dậy, nghĩ rằng cơ thể cô không được thoái mái: “Sao lại không thoải mái?”

Kết quả, cô ngốc lại chỉ vào trái tim mình, chu môi: “Chỗ này không được thoải mái.”

“…”

Tô Diệu Ngôn nhìn người đàn ông trước mặt.

Ý thức của cô mờ mờ ảo ảo, cô không thể phân biệt được cảnh tượng trước mặt là trong mơ hay là hiện thực.

Nhưng cho dù là trong mơ hay là hiện thực, anh đều ở rất xa cô, xa đến nỗi cô không thể đuổi kịp cho dù có cố gắng thế nào, xa đến nỗi cho dù bây giờ anh không có bạn gái, cô cũng không có đủ tư cách.

“Tại sao nơi này lại khó chịu?” Phó Doanh Xuyên hỏi.

Đôi mắt Tô Diệu Ngôn ngấn lệ, gục đầu xuống tự hỏi “Tại sao” với chính mình.

Phó Doanh Xuyên nhíu mày, nâng cằm cô lên để cô nhìn vào mình, sau đó hỏi lại: “Tại sao lại không thoải mái? Nói cho anh biết.”

Nước mắt không còn kiểm soát được nữa.

“Từ bỏ.” Cô lắc đầu nói: “Em từ bỏ… Anh làm anh trai em, được không? Anh Phó, chúng ta hãy cứ giống như trước đây đi.”

Anh trai?

Sắc mặt Phó Doanh Xuyên lập tức tối sầm lại, bàn tay đang giữ cằm cô vô thức siết chặt.

“Em muốn anh làm anh trai của em?”

“Vâng.” Cô gật đầu. Làm anh trai của cô, cô còn có thể quang minh chính đại gặp anh, thỉnh thoảng cũng có thể trộm một chút lòng tốt của anh: “Anh trai.”

“…”

“Anh trai, anh có thể buông ra được không? Em hơi đau.”

Phó Doanh Xuyên ý thức được tay mình dùng lực hơi lớn, vừa định buông ra liền bị một câu “Anh trai” này của cô kích thích cơn tức giận!

“Không được gọi anh là anh trai.”

“Tại sao? Không phải lúc trước anh còn hy vọng em coi anh như anh trai sao?”

“Em thử gọi anh trai nữa xem?”

“Anh…”

Cùng với sức lực trên bàn tay, Phó Doanh Xuyên giữ lấy gáy cô bằng lòng bàn tay rộng của mình, hung hăng lấp kín môi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi