Khi Phó Doanh Xuyên trở về nhà, anh không thấy cáo nhỏ nhà mình chạy ra đón như mọi khi.
Cô chưa về sao?
Anh vừa thay giày vừa nhìn vào bên trong. Có ánh đèn, vậy chắc chắn là có người ở nhà.
Sao lại không ra đón anh?
Ở bên nhau đã lâu, dù ngoài miệng không nói nhưng anh đặc biệt thích câu “Anh đã về rồi” của cô, như thể những hỗn độn bên ngoài cuối cùng cũng tan đi, anh đã được trở về nơi trú ẩn an toàn và dịu dàng nhất.
“Diệu Ngôn?”
Phó Doanh Xuyên đi vào trong.
“Anh mua sữa chua hai tầng và bánh dứa em thích này.” Anh tiếp tục nói: “Em ăn bây giờ ——”
Vèo!
Một cái gối bay tới.
Phó Doanh Xuyên kịp thời phản ứng, ôm lấy cái gối trước khi nó rơi xuống. Nhưng còn chưa kịp ngước mắt lên thì đã nghe thấy: “Tên xấu xa! Tên khốn nạn! Em đánh chết anh!”
Cô gái nhỏ nhà anh xù lông chạy tới đánh.
Phó Doanh Xuyên thản nhiên ném cái gối sang một bên, ôm lấy cô, không vội hỏi có chuyện gì xảy ra mà chỉ nói: “Anh xấu ở đâu thì em cũng phải nói ra chứ.”
Tô Diệu Ngôn vừa hét lớn vừa đấm anh liên tục: “Chỗ nào của anh cũng xấu! Xấu xa! Xấu xa, xấu muốn chết… Xấu muốn… Anh tự xem đi! Em không thèm để ý đến anh nữa!”
Cô đẩy anh ra rồi chạy vào phòng ngủ, để lại Phó Doanh Xuyên đứng tại chỗ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh lại cầm cái gối lên, ánh mắt quét qua xung quanh một vòng. Một hàng dài những chiếc hộp nhỏ sáng bóng được xếp ở trên bàn trà, đủ kích thước. Có một số cái là màu trắng, một số cái là trắng xanh, một số cái là hồng trắng, và một…
Phó Doanh Xuyên ném cái gối đi một lần nữa!
10 phút sau, bên ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa.
Tô Diệu Ngôn quấn cái chăn quanh người như con tằm, kiên quyết không ngóc đầu ra mà cũng không đáp lời.
Tên chó già chết tiệt này rõ ràng đã hứa với cô sau khi kết hôn được một năm mới “sản sinh ra thế hệ sau”. Bây giờ nhìn xem, hôn lễ còn chưa tổ chức, thế hệ sau đã xuất hiện rồi!
Cô tức giận đập giường.
Người nào đó tiến đến phía sau cô nhưng cô cũng không phát hiện ra, cho đến khi tên xấu xa kia ôm lấy cô, lòng bàn tay to lớn đặt chính xác trên bụng cô.
“Anh sắp làm ba, đúng không?”
Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp như mọi khi, nhưng sự run rẩy nhẹ nhàng không thể thoát khỏi tai Tô Diệu Ngôn.
Trái tim cô chợt mềm nhũn.
Phó Doanh Xuyên không nhận được câu trả lời, anh không những không buông tha cho cô mà còn ôm chặt cô vào lòng. Nhưng khi ôm chặt, anh lại lo lắng sẽ ép chết con gái bảo bối nhà mình.
“Diệu Ngôn, đừng mặc kệ anh mà.” Anh hôn nhẹ lên gò má của cô: “Anh sắp được làm ba, đúng không?”
Tô Diệu Ngôn thở dài, gỡ tay anh ra, nói: “Không phải anh là nghiên cứu sinh học rộng tài cao sao? Chuyện đơn giản như vậy cũng phải hỏi tới hai lần, anh nhìn không hiểu sao? Anh… Đúng! Đúng rồi đó! Anh sắp làm ba rồi!”
Vừa dứt lời, Phó Doanh Xuyên đã bế cô lên xoay hai vòng trên mặt đất.
“Anh sắp làm ba rồi! Anh sắp có con gái rồi!”
“…”
Phó tổng, anh có thể bớt khoa trương một chút được không? Có phải đang đóng phim đâu chứ.
Tô Diệu Ngôn im lặng, nhưng khóe miệng bất giác nhếch lên thành một vòng cung hạnh phúc.
Anh rất mong chờ đứa bé này…
Đêm khuya, hai người ôm nhau.
Phó Doanh Xuyên không buồn ngủ chút nào, mà Tô Diệu Ngôn cũng có rất nhiều điều muốn nói.
Đứa bé này đến có chút bất ngờ, nhưng không phải đột ngột, dù sao bọn họ cũng không phải những người hiếm muộn, sinh con chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Rõ ràng chúng ta đều sử dụng biện pháp, sao có thể có được nhỉ?”
Tô Diệu Ngôn nép vào lòng Phó Doanh Xuyên, ngón tay xoay tròn trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, giọng điệu có chút than thở.
Phó Doanh Xuyên nắm lấy tay cô, hôn lên đó một cái rồi trả lời: “Tránh thai cũng không phải an toàn 100%. Chuyện này chỉ có thể nói rằng con gái anh đã rất muốn đến thế giới này, không thể chờ đợi được nữa.”
“…”
Toàn là ngụy biện, con gái cái gì chứ? Ai bảo anh đó là con gái.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện để kiểm tra chi tiết.” Anh lại nói.
Tô Diệu Ngôn nghĩ nghĩ rồi nói: “Em còn chưa nói cho mẹ biết, em nghĩ mẹ cũng muốn đi cùng em. Hay là chúng ta đợi thêm một chút?”
Phó Doanh Xuyên cũng cảm thấy nếu có mẹ ở bên, quá trình dưỡng thai của Tô Diệu Ngôn chắc chắn sẽ an tâm hơn. Anh xoay người cầm lấy điện thoại, nói: “Anh gọi điện cho mẹ.”
“…”
Bây giờ là 12 giờ rồi đó!!!
Tô Diệu Ngôn muốn ngăn người đàn ông đang hưng phấn này, trong lòng có chút trách cứ, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.
Từ giây phút bàng hoàng khi biết tin mình có thai, mọi cảm xúc của cô đều có sự bồn chồn, lo lắng, sợ hãi ẩn bên trong, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui, niềm vui vô bờ bến.
Cô lại chui vào vòng tay của người đàn ông, ôm anh thật chặt, nói: “Có con rồi, có phải sau này anh sẽ không còn chiều chuộng em nhiều như bây giờ nữa đúng không?”
“Nói lung tung.” Phó Doanh Xuyên nhíu mày: “Em vĩnh viễn là số một.”
Cô cười đắc ý. Vừa định nói cái gì đó, cô đột nhiên ngồi bật dậy!
“Vậy còn hôn lễ thì sao?” Cô sợ hãi kêu lên: “Chẳng lẽ em phải mặc váy cưới với cái bụng bự này ư?”
“…”
“Phó Doanh Xuyên, anh là tên khốn nạn! Lần nào cũng không chịu dứt, đều tại anh! Em phải là cô dâu đẹp nhất chứ!”
“…”
Phó Doanh Xuyên bật cười, để mặc cho cô đánh và mắng chửi.
Hai chữ “khốn nạn” này nghe mới êm tai làm sao!
***
Vài ngày sau, Tô Diệu Ngôn hẹn Mạnh Nguyễn và Nam Chức đi uống trà chiều.
Mấy hôm trước Nam Chức đã gửi tới một người máy do công ty Ngôn Trạm nghiên cứu để Tô Diệu Ngôn giải sầu. Nghe nói, Phó Doanh Xuyên đã rất thích nó.
“Khi nào thì cậu với Ngôn Trạm mới nên chuyện vậy?” Tô Diệu Ngôn cười: “Tớ nghe Cáo Già nói chuyện mấy lần, Ngôn Trạm nóng lòng đến phát điên rồi đó. Cậu mau rủ chút lòng từ bi đi.”
Hai má Nam Chức phiếm hồng. Cô ấy cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, nói: “Có lẽ là mùa xuân năm sau.”
Tô Diệu Ngôn và Nam Chức không hẹn mà cùng thở dài, đều cảm thán rằng hiếm lắm mới có cơ hội để ra khỏi nhà. Cẩu độc thân kia, đến Cáo già và Đầu gỗ ngốc còn phải chạy theo sau —— Ngôn công tử.
Cuối cùng cũng thoát được!
“Yên tâm đi, cậu với Ngôn Trạm chắc chắn sẽ hạnh phúc mãi mãi.” Mạnh Nguyễn nói.
Tô Diệu Ngôn cũng đồng tình: “Đúng rồi. Nhưng nếu Ngôn Trạm làm cậu tức giận, cậu cứ nói với tớ, Cáo Già nhà tớ sẽ bóp chết anh ta chỉ trong vài phút!”
Nam Chức khẽ nói “Ừ”, cô ấy vô cùng cảm động trước sự cổ vũ và ủng hộ của hai người chị em tốt.
Cô ấy biết chỉ là bọn họ không nói ra thôi, nhưng bọn họ đều biết gia đình cô ấy như thế nào. Cuộc đời này nếu không có Ngôn Trạm, cô ấy sẽ không còn tin vào tình yêu và hôn nhân nữa.
Nói cách khác, người cô ấy lấy không phải tình yêu, cũng không phải hôn nhân, cô ấy chỉ lấy Ngôn Trạm thôi.
“Đừng chỉ nói về tớ nữa.” Nam Chức mỉm cười: “Chuyện chính của chúng ta bây giờ là Diệu Diệu, sản phụ vĩ đại nhất!”
Vẻ mặt của Mạnh Nguyễn lúc này chính là “Xin chúc mừng, tôi không còn là bà mẹ duy nhất nữa”.
Tô Diệu Ngôn đỏ mặt, cẩn thận xoa xoa cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, nói: “Chuyện này thực sự bất ngờ. Nếu tớ biết từ trước, tớ còn vất vả luyện tập cơ bụng làm gì? Đứa bé trong bụng đã trực tiếp biến tớ thành mô hình quả địa cầu rồi.”
Hai người chị em đối diện cười đùa không thương tiếc.
Mạnh Nguyễn nói: “Nếu là mô hình quả địa cầu, chắc chắn anh tớ sốt ruột muốn chết, bởi vì đứa bé phát triển quá tốt! Cậu đó, ngoan ngoãn dưỡng thai rồi gia nhập hội bà mẹ bỉm sữa với tớ đi. Nam Chức, cậu cũng phải nhanh lên.”
Nam Chức vội xua tay: “Đừng đổi chủ đề! Hãy hướng phát súng vào bà mẹ tương lai này đi!”
“…”
Ba người cười đùa một hồi lâu.
Tô Diệu Ngôn thực sự có rất nhiều điều muốn hỏi Mạnh Nguyễn. Tuy rằng Tô Dục Văn có kinh nghiệm và y thuật thật, nhưng không thể bằng Mạnh Nguyễn có những phương pháp mới mẻ và kinh nghiệm thực chiến này được.
Hai người nói chuyện từ ốm nghén tới khám thai, từ khám thai lại đến tập yoga, từ tập yoga lại đến chuyện sinh thường hay sinh mổ.
Nam Chức yên lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện, nhưng trong lòng thoáng có một ý nghĩ: Chuyện sinh con nghe có vẻ không tệ, Ngôn Trạm chắc có thể chấp nhận được.
“Nói rất nhiều điều rồi.” Mạnh Nguyễn uống một ngụm nước cam: “Bây giờ nói chuyện trước mắt đi, hôn lễ thì sao? Nếu hai người vẫn muốn đến đảo Diệu Xuyên thì chắc chắn lúc đó bụng cậu đã lớn rồi đó.”
Tô Diệu Ngôn gục đầu, trong lòng có chút ủ rũ.
Kế hoạch chuẩn bị cho đám cưới lãng mạn kéo dài lâu như vậy lại bị sinh linh bé nhỏ trong bụng này làm rối loạn. Nhưng ——
“Anh trai cậu nói có thể xử lý được, bảo tớ đừng nghĩ nhiều quá.” Khi anh nói điều này, cô cũng không hề nhận ra cảm giác tin tưởng vô điều kiện trong lòng mình.
Mạnh Nguyễn cười ha ha: “Chắc chắn anh ấy lại muốn mua mấy hòn đảo xung quanh thành phố B rồi.”
“Hả? Không được.”
“Tại sao không?” Mạnh Nguyễn nhún vai: “Anh ấy mà không mua thì mới không phải phong cách của anh ấy.”
Tô Diệu Ngôn nhớ tới đêm hôm trước, Thiệu Nam đến nhà một chuyến, còn mang theo rất nhiều văn kiện, nói rằng Phó tổng muốn chọn vài thứ, không phải là đảo đấy chứ?
Trong nước cũng có thể mua đảo được sao? Vậy chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền đó!
Tô Diệu Ngôn lấy điện thoại ra, nói: “Nếu anh ấy dám mua đảo, tớ sẽ đánh gãy chân anh ấy!”
Mạnh Nguyễn ngồi một bên xem chuyện vui, còn giật dây “Chị dâu” sát phạt Phó Doanh Xuyên. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô ấy cùng tìm được cách trị Cáo Già thông minh đó.
Nam Chức thở dài, ngăn Tô Diệu Ngôn lại, đề nghị: “Hay là thế này, hai người có thể tổ chức đám cưới ở thành phố B.”
“…”
Cô ấy giải thích: “Bây giờ có rất nhiều cặp vợ chồng đăng ký kết hôn trước giống như hai cậu, vốn định sẽ tổ chức đám cưới trước, kết quả lại trúng thưởng trước. Nếu đã như vậy rồi, chi bằng lùi một bước, tổ chức đám cưới ở thành phố B, đợi đứa con tròn 1 tuổi rồi tới đảo Diệu Xuyên tổ chức một đám cưới khác. Đến lúc đó, em bé sẽ là nhân chứng cho mối tình của hai người.”
……
Tối hôm đó, Tô Diệu Ngôn trở về nhà, nóng lòng tìm Phó Doanh Xuyên.
Dì giúp việc mới là một dì đã nhận chứng nhận vàng về hỗ trợ sản phụ dưỡng thai. Bà ấy nói với cô rằng chồng cô vừa về đã lên thẳng tầng 2, mãi không thấy xuống.
Tô Diệu Ngôn nghĩ rằng Phó Doanh Xuyên lại tới phòng làm việc để xử lý công việc, cô nhẹ nhàng đi lên tầng 2.
Kết quả, không có ai trong phòng làm việc.
Đi đâu rồi không biết?
Cô không chút kiên nhẫn, vừa định mở miệng trực tiếp gọi anh liền nhìn thấy cửa của căn phòng trống ở cuối hành lang hơi hé mở, còn có ánh sáng hắt ra.
Trong phòng, Phó Doanh Xuyên đang cầm thước đo đạc gì đó.
Anh đo một dãy số liệu, ghi vào sổ, chợt nhớ tới cái gì lại ghi vào trong đó… Trong lúc làm, anh cười không biết bao nhiêu lần.
“Bé con, con thích màu hồng đậm hơn hay màu hồng nhạt hơn?” Anh tự nhủ: “Có tấm màn che trên giường hay không có?”
Anh thỉnh thoảng lại hỏi một câu, hỏi xong còn có thể trả lời một cách kỳ diệu.
Nếu không phải người đàn ông trước mắt mấy ngày trước còn đàm phán mấy dự án vài tỷ, mỗi lời nói của anh đều khiến đối phương sợ mất mật thì Tô Diệu Ngôn còn nghi ngờ rằng mình đã đi vào nhầm nhà.
Đây là Phó tổng mạnh mẽ và cương quyết sao?
“Váy đẹp thì mẹ con sẽ mua cho con, ba không biết chọn.” Anh lại bắt đầu chủ đề khác: “Mỗi lần ba mua váy cho mẹ, mẹ đều không thích. Lần này… Là ba hại mẹ con không mặc được váy cưới. Ba thực sự có lỗi với mẹ con.”
“…”
“Nhưng phải làm sao bây giờ? Ba rất yêu con.”
“…”
“Nhưng ba càng yêu mẹ con nhiều hơn.”
Khi nghe lời này, không hiểu sao đôi mắt của Tô Diệu Ngôn lại đỏ hoe.
Cô không nên trách anh vì đã khiến mình không thể mặc váy cưới mới phải.
Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn tôn trọng và ủng hộ cô tất cả. Mạnh Nguyễn cũng thường nói: Chưa bao giờ thấy Cáo Già không có nguyên tắc như vậy cả.
Sự thật là những nguyên tắc của lão già này đều không có giá trị đối với cô.
Mà lần này, sự xuất hiện của đứa bé chính là món quà của thượng đế, là điều may mắn và hạnh phúc nhất. Nếu cô muốn mặc váy cưới, lão già có thể thỏa mãn cô bất cứ lúc nào.
Tô Diệu Ngôn hắng giọng, đẩy cửa bước vào.
Phó Doanh Xuyên đóng cuốn sổ lại, quay đầu nói: “Em về rồi.”
Cô nói “Vâng”, bước tới, nhìn quanh phòng, hỏi: “Anh muốn biến nơi này thành phòng cho bé con sao?”
Anh gật đầu.
“Không tệ.” Cô cười nói: “Ở đây có đủ ánh sáng, cũng gần phòng ngủ của chúng ta, bé con nhất định sẽ thích.”
Phó Doanh Xuyên lại gật đầu. Anh định nói về chuyện tổ chức hôn lễ trên một hòn đảo quanh thành phố B.
Kết quả, Tô Diệu Ngôn lại nói trước: “Hôm nay em nhìn thấy một nhà thờ có lịch sử lâu đời ở thành phố B của chúng ta, đặc biệt đẹp. Mặt kính ở đó đều được chạm khắc hoa văn theo phong cách Italy, khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, rất đẹp.”
Anh cau mày.
Tô Diệu Ngôn giả vờ như không thấy, nói tiếp: “Em cũng lười lắm, không muốn đi xa đâu. Hơn nữa nó cũng không tốt cho bé con, anh nói xem có đúng không?”
Phó Doanh Xuyên cau mày sâu hơn, nói: “Đi máy bay riêng.”
“…”
Có máy bay riêng rất tuyệt đúng không? Hơn nữa, tại sao lão già này lại cố chấp đến đảo như vậy chứ?
“Em mặc kệ.” Cô chống tay, khuôn mặt nhỏ ngang ngược: “Em không muốn vất vả như vậy đâu, em muốn tổ chức ở thành phố B. Anh thử nghĩ xem, gió trên đảo lớn như vậy, sao em chịu được chứ? Em phải làm một bà bầu xinh đẹp, bé con cũng không thể trôi nổi được.”
Nói xong, người đàn ông nhìn cô không chớp mắt.
Đôi mắt của người đàn ông này chính là độc, hơn nữa còn là chất độc mạnh.
Trước đây mỗi khi đối diện với đôi mắt màu hổ phách này, cô không thể nào trốn thoát được. Bây giờ, cô đã quen với sự nuông chiều của anh, nhưng cô biết, tâm trí của cô không bao giờ có thể lừa dối được anh.
“Haizz, vậy thì anh…”
“Anh xin lỗi.”
“…”
Phó Doanh Xuyên siết chặt tay cô, trịnh trọng nói: “Anh chỉ muốn tổ chức một hôn lễ thật long trọng nhất cho em. Anh biết, một trong những khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời người phụ nữ chính là trở thành cô dâu. Anh không muốn em phải thỏa hiệp, cho dù là vì con của chúng ta. Cứ giao cho anh, anh nhất định sẽ khiến em hài lòng.”
Trái tim Tô Diệu Ngôn ấm áp, cô cũng siết chặt tay người đàn ông. Tay của anh rất lớn, cô phải nắm bằng cả hai tay mới có thể bao trùm lấy một tay của anh.
“Khoảnh khắc trở thành cô dâu của phụ nữ rất quan trọng, nhưng điều quan trọng không phải là nghi thức.” Cô nói: “Điều quan trọng chính là, người đàn ông đang chờ đợi cô ấy ở cuối con đường.”
Tô Diệu Ngôn có thể hiểu được những điều mà Nam Chức nói về hôn lễ ngày hôm nay. Thật ra hôn lễ cũng không phải một điều gì lớn lao, có thể cùng người đàn ông mình yêu trải qua quãng đời còn lại, điều đó còn tuyệt vời hơn bất kỳ nghi thức nào.
“Doanh Xuyên, anh nghe em đi.” Cô mỉm cười, chỉ chỉ vào bụng mình: “Bé con cũng nghĩ như vậy đó.”
“…”
Cáo nhỏ bây giờ còn có một cáo nhỏ nữa ở bên cạnh.
***
Một tháng rưỡi sau, nhà thờ Thánh Hoa ở thành phố B.
Lúc này Tô Diệu Ngôn đã mang thai được 3 tháng, cả em bé và cô đều rất khỏe mạnh. Khí sắc của cô không hề có chuyển biến xấu do mang thai mà còn hồng hào, mềm mịn hơn.
Tất cả những người được mời đến nhà thờ đều là bạn bè và họ hàng thân thiết, số lượng không nhiều.
Bên ngoài nhà thờ, Tô Diệu Ngôn mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy và trang nhã, đuôi váy kéo dài khoảng bốn, năm mét.
Về chiếc váy cưới này, Phó Doanh Xuyên lo lắng đến nỗi còn mơ thấy ác mộng, sợ cô bị trượt chân. Nhưng anh cũng chỉ nghĩ như vậy mà không dám nói ra —— Cô đã không thể có một nơi tổ chức hôn lễ đẹp thì cũng phải có chiếc váy cưới mà cô yêu thích.
Phó Nham dẫn Tô Diệu Ngôn bước lên thảm đỏ.
Cảnh tượng ba chồng dẫn con dâu vào lễ đường thật sự rất hiếm, nhưng Tô Diệu Ngôn cũng không quá để ý chuyện này. Phó Nham rất thương cô, ông đối xử với cô như con gái ruột của mình. Vì vậy, khi Phó Nham đưa ra đề nghị này, Tô Diệu Ngôn đã đồng ý ngay lập tức, Tô Dục Văn cũng không phản đối.
Hai bên thảm đỏ, người thân, bạn bè đều tươi cười vẫy tay với cô.
Gia Gia mặc bộ vest nhỏ, cười ngây ngô, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ tay, nghe mẹ nói: “Mợ con hôm nay thật xinh đẹp, chúng ta cùng chúc mợ và bác con hạnh phúc mãi mãi nhé.”
Nói xong, Thẩm Đoạt ôm vai Mạnh Nguyễn, nhìn cô ấy đầy trìu mến.
Mà Nam Chức và Ngôn Trạm đứng bên cạnh bọn họ cũng nở nụ cười chân thành, những lời chúc phúc không cần nói ra cũng có thể hiểu được.
Tô Diệu Ngôn bước đến chỗ Tô Dục Văn và Lệ Hạo.
Đôi mắt của Tô Dục Văn đỏ hoe, bà chỉ gật đầu mà không nói gì, yên lòng nhìn Phó Doanh Xuyên đứng trên bục Thánh.
Cuối cùng, Tô Diệu Ngôn bước tới trước mặt Phó Doanh Xuyên.
Phó Doanh Xuyên chăm chú nhìn cô, bước xuống khỏi bục nắm lấy tay cô. Phó Nham dặn dò anh: “Phải đối xử với Diệu Diệu thật tốt, chăm sóc cho ngôi nhà nhỏ của các con.”
“Vâng, thưa ba.”
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hai người cùng bước lên bục.
Cha xứ đọc lời thề thiêng liêng, nhưng có một điều kỳ lạ là, không biết Tô Diệu Ngôn kích động hay là hồi hộp, cô không thể nghe rõ.
Trong mắt cô, trong trái tim cô, tất cả đều là người đàn ông này.
Những lời thề dù có đẹp đến đâu cũng không an toàn bằng vòng tay của người đàn ông này.
“Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng.” Cha xứ mỉm cười hiền từ: “Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu.”
Phó Doanh Xuyên kiềm chế sự run rẩy, vén mạng che mặt của cô lên.
Trước mắt anh, người phụ nữ của anh xinh đẹp tuyệt trần, bên trong đôi mắt sáng ngời đó đều là hình bóng của anh.
“Bà Phó.” Anh khẽ gọi một tiếng: “Em là của anh.”
Người đàn ông đặt xuống một nụ hôn nồng nhiệt. Tô Diệu Ngôn đắm chìm trong đó, nhịp tim đập còn dữ dội hơn cả lần đầu tiên gặp anh.
Nụ hôn qua đi.
Cô dựa vào lồng ngực anh, dịu dàng nói: “Ngài Phó, anh đừng quên, anh còn là ba của bé con nữa đó.”
Phó Doanh Xuyên sửng sốt trong vài giây. Trong suốt cuộc đời này, anh hiếm khi cười một cách thoải mái như vậy, đáp lại: “Ừ, mẹ bé con.”
~