KHUY THIÊN CHI KÍNH

Tân Quốc sư

(Edit: Andy/Do not reup)

- --

Lạc Mộ đi theo sau Hà công công, xuyên qua những hành lang thật dài tới tẩm cung của Cảnh Đế.

Một khắc trước, y còn đang túc trực bên cạnh linh cữu của huynh trưởng trong phủ Quốc sư.

Phụ thân và huynh trưởng của y, những người nhậm chức Quốc sư của Chu quốc, đều yểu mệnh.

Từ trên xuống dưới Chu quốc đều tin rằng, trong tay gia tộc Lạc thị có kính Khuy Thiên, bảo hộ cho mấy trăm năm xã tắc của Chu quốc. Địa vị của gia tộc Lạc thị rất cao, giống như thần quan trên trời, ngay cả hoàng đế Chu quốc cũng phải được Quốc sư đại nhân thông qua mới có thể kế vị.

Chỉ là, nhìn trộm ý trời dẫn đến tổn hại mệnh số, gia tộc Lạc thị qua các đời đều chỉ có duy nhất một hậu nhân, đều có số chết yểu, không thể sống đến răng long đầu bạc.

Thiên phú bói toán càng cao, tuổi thọ càng ngắn.

Phụ thân của Lạc Mộ là Lạc Chân, may mắn sinh được hai người con trai, huynh trưởng Lạc Tiêu nghiễm nhiên được bồi dưỡng để trở thành Quốc sư kế nhiệm.

Thể chất Lạc Mộ yếu ớt từ nhỏ nhưng có linh căn, thích hợp để tu tiên, bị đưa đến tông môn học tập, với hi vọng tuổi thọ kéo dài và có thể duy trì huyết mạch.

Trên thế gian này, ngoại trừ người phàm còn có người tu tiên. Bọn họ sống ở Linh Sơn Tiên Vực – nếu không có một người tu tiên khác dẫn đường thì không thể đi được tới đó.

Người phàm có linh căn có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn đệ tử hằng năm của các đại tông môn, bước lên con đường tu tiên.

Người phàm không có linh căn... bị vây trong hồng trần thế tục bình thường, củi gạo mắm muối.

Lạc Mộ rời kinh từ năm 5 tuổi, đi đến một vùng núi mờ ảo sương mù tu đạo. Năm 10 tuổi quay lại kinh đô đưa tang cho phụ thân. Bây giờ, y 15 tuổi, lại quay về kinh đô đưa tang cho vị huynh trưởng 22 tuổi.

Lạc gia chỉ còn lại một mình y.

Và tới lượt y làm Quốc sư của Chu quốc.

Lạc Mộ bước lên bậc thang cao, đi vào Ngự Thư phòng.

"Thỉnh an bệ hạ, thỉnh an Đại hoàng tử." Lạc Mộ hành lễ với Cảnh Đế và Đại hoàng tử 18 tuổi ngồi bên cạnh ngài.

Cảnh Đế mỉm cười, "Tiểu Quốc sư không cần đa lễ."

"Thần sợ hãi."

Đại hoàng tử nói: "Tuy phụ hoàng chưa hạ chỉ nhưng gọi là Quốc sư cũng không sai, chúc mừng Quốc sư đại nhân."

"Nói hươu nói vượn." Cảnh Đế trừng mắt liếc Đại hoàng tử một cái, răn dạy bằng ngữ khí sủng nịch, "Quốc sư vẫn còn đang mặc áo tang."

Đúng vậy, huynh trưởng của y vẫn chưa hạ táng, nhưng Cảnh Đế lại vội vã triệu y tới. Trước mặt hoàng quyền, gia tộc Lạc thị chẳng cao cao tại thượng như người ngoài vẫn nghĩ, cũng chỉ là nô bộc hoặc chó săn mà thôi.

Đại hoàng tử không để những lời răn dạy của Cảnh Đế vào trong lòng, lộ ra tươi cười, ác ý nói: "Mau đưa kính Khuy Thiên cho Quốc sư đại nhân, nhanh hỏi xong để Quốc sư đại nhân trở về tiếp tục túc trực bên linh cữu."

Cảnh Đế vẫn giữ bộ dạng cười tủm tỉm, gọi cung nhân dâng kính Khuy Thiên lên.

Huynh trưởng vừa đi, kính Khuy Thiên đã bị Cảnh Đế mang vào cung, nói là thay Lạc gia trông chừng. Nếu kính này không phải chỉ có một mình gia tộc Lạc thị mới có thể sử dụng thì sợ là đã sớm đổi chủ.

Lạc Mộ nhận hộp gấm cung nhân dâng lên, lấy kính Khuy Thiên ra, "Không biết bệ hạ muốn hỏi chuyện gì?"

Cảnh Đế nghiêm mặt, nói: "Trẫm muốn biết, Thái tử Chu Đường có thể lên ngôi không?"

Thái tử Chu Đường, năm nay mới 5 tuổi, là con của Hoàng hậu, vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử theo luật, nhưng đằng trước lại có ba vị hoàng huynh. Năm nay Đại hoàng tử 18 tuổi, là con trai của Trinh Quý phi – người bệ hạ sủng ái nhất, đã vào triều, thậm chí còn có một cái bàn riêng trong Ngự Thư phòng của Cảnh Đế, đi theo tham chính* bên người Cảnh Đế.

(*tham chính: được tham gia vào những quyết định quan trọng)

Mà tiểu Thái tử thì... hai năm trước Hoàng hậu qua đời vì bạo bệnh, Cảnh Đế liền có ý niệm phế Thái tử, nếu không phải xuất thân của Trinh Quý phi quá thấp thì sợ là đã được phong làm kế hậu rồi.

Lạc Mộ nhắm mắt, đọc khẩu quyết, một tay cầm kính Khuy Thiên, một tay vận chuyển linh khí trên mặt kính, sau đó mở mắt ra, trong gương hiện lên một chữ "Chu", tồn tại trong giây lát rồi tan biến.

"Bẩm bệ hạ, là điềm báo vong quốc." Lạc Mộ nhàn nhạt đáp.

Đại hoàng tử nhướng mày cười, "Chẳng lẽ Quốc sư đại nhân tính sai rồi?"

Lạc Mộ: "Chưa từng."

Cảnh Đế thả lỏng, "Vậy Đại hoàng tử Chu Thượng có thể lên ngôi không?"

Lạc Mộ lại vận chuyển linh lực cho kính Khuy Thiên, một màn sương đen xuất hiện, Lạc Mộ đáp: "Không ổn."

Đại hoàng tử nghe xong, biến sắc nói: "Có, có gì không ổn? Ngươi, ngươi làm lại một lần nữa thử xem, có lẽ là tính sai rồi?"

Cũng là nói tính sai rồi nhưng ngữ khí hoàn toàn không giống lần trước.

Cảnh Đế không nổi giận, trầm giọng nói: "Có thể giải không?"

Lạc Mộ trầm tư một lúc, cúi đầu đáp: "Bẩm bệ hạ, thần có thể thử một lần."

Cảnh Đế và Đại hoàng tử mỉm cười, ngài nói: "Tốt! Hà công công, đưa Quốc sư đại nhân về đi."

Đại hoàng tử tiễn Lạc Mộ ra cửa Ngự Thư phòng, nói với y: "Sau này làm phiền Quốc sư đại nhân nhiều hơn."

Lạc Mộ nói một tiếng "không dám", sau đó đi theo Hà công công rời đi.

Ba ngày sau, cựu Quốc sư Lạc Tiêu được hạ táng. Ngày kế tiếp, tân Quốc sư Lạc Mộ bắt đầu tới Lãm Nguyệt đài ở phía đông nam hoàng cung làm việc.

Từ đó trở đi, trên thế gian không còn người tu tiên nào tên là Lạc Mộ nữa, chỉ có tân Quốc sư Chu quốc Lạc Mộ.

- --

5 năm sau, Cảnh Đế lâm bệnh, Đại hoàng tử Chu Thượng giám quốc.

Đã nhiều ngày Lạc Mộ bận rộn với đại điển tế trời, không thể xem mạch cho Cảnh Đế mỗi ngày như trước, hôm nay rảnh rỗi mới đi tới tẩm cung của Cảnh Đế một chuyến.

"Quốc sư đại nhân." Thái y và Hà công công hạ giọng hành lễ với Lạc Mộ.

Lạc Mộ nhìn về phía Cảnh Đế đang an giấc trên long sàng, hỏi thái y: "Hôm nay bệ hạ có khỏe không?"

"Đã khá hơn nhiều." Thái y đáp, "Vài ngày trước Đại hoàng tử cầu được tiên dược, sau khi bệ hạ dùng khí sắc chuyển biến khá tốt, phỏng chừng thêm nửa tháng nữa là có thể khỏi hẳn."

"Đại hoàng tử có hiếu." Lạc Mộ mỉm cười, "Thuốc kia có thể cho ta xem thử không?"

Hà công công lộ vẻ khó xử, "Thuốc... mỗi ngày đều là do Đại hoàng tử tự mình mang tới, tự mình hầu hạ bệ hạ dùng..."

Thái y nói: "Thành phần thuốc đều là những phương thuốc dưỡng sinh bổ khí do các tiên môn thế gia ghi lại, không có thành phần nào tương khắc với bệnh tình của bệ hạ, người thử thuốc bây giờ vẫn khỏe mạnh..."

Lạc Mộ gật đầu, cười nói: "Vậy ta không làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi nữa."

"Quốc sư đại nhân!" Thái y gọi Lạc Mộ lại, "Hôm nay ngài không xem mạch cho bệ hạ sao?"

Lạc Mộ xua tay, "Ta tin tưởng khả năng chẩn bệnh của thái y, cũng tin thuốc của Đại hoàng tử." Sau đó y xoay người bước tiếp ra ngoài.

Thái y và Hà công công nhìn nhau, không ngăn lại nữa.

Lạc Mộ ra khỏi tẩm cung của Cảnh Đế, đi về phía Lãm Nguyệt đài, trong đầu suy nghĩ.

Tiên dược... đã dùng vài ngày rồi...

Lạc Mộ sống ở Phiêu Miểu tông 10 năm, thân thể yếu ớt không thích hợp với tập võ tu đạo, nhưng lại có thiên phú với trận pháp phù chú, luyện thuốc và đan dược.

Đại hoàng tử Cảnh Đế cầu được tiên dược, mà Lạc Mộ biết, cái đó thật sự là tiên dược dưỡng sinh bổ khí.

Nghe nói huynh trưởng thất lạc nhiều năm của Trinh Quý phi gia nhập tông môn, là người tu tiên, tiên dược cũng là do vị cữu cữu này của Đại hoàng tử đưa tới.

Có hoặc không có linh căn, vận mệnh hoàn toàn khác nhau.

Người tu tiên có sức khỏe và tuổi thọ vượt xa người phàm, trở thành đối tượng cho người phàm quỳ bái tôn thờ.

Đối với "tiên nhân", thái độ của bá tánh chính là cuồng nhiệt mê tín, thậm chí còn có thể uy hiếp hoàng quyền. Hoàng thất nhiều lần muốn mời người tu tiên vào cung nhưng đại đa số người tu tiên đều nói tránh xa quyền thế phàm tục, chẳng còn gì quan trọng hơn việc tu luyện.

Cũng không phải là hoàng thất không muốn đưa huyết mạch hoàng gia đi tu luyện tiên pháp, nhưng cố tình, Đại Chu không có một vị hoàng tử nào có linh căn.

Đại hoàng tử, vẫn đang rất sốt ruột...

Ngày kế tiếp, Lạc Mộ mời ông ngoại của Thái tử là Đường Quốc công tới Túy Tiên Lâu mật đàm.

Đường Quốc công hỏi: "Quốc sư đại nhân muốn che giấu tai mắt của kẻ khác, mục đích là gì?"

Lạc Mộ lấy kính Khuy Thiên ra, đáp: "Hẳn là ngài Quốc công đã biết, 5 năm trước, bệ hạ mời ta tới tính một quẻ cho Thái tử và Đại hoàng tử."

Đường Quốc công nghe tới việc này liền tức giận, một đứa trẻ miệng còn hôi sữa đã khẳng định cháu ngoại của ông mang mệnh vong quốc, mỉa mai hỏi: "Quốc sư đây là đang có ý gì?"

Lạc Mộ không để ý ngữ khí châm chọc của Đường Quốc công, nói: "Quẻ tượng mấy ngày gần đây của kính Khuy Thiên đã thay đổi, mệnh cách của hai người, đã thay đổi."

"Thay đổi?" Đường Quốc công biến sắc, vội vàng hỏi: "Thay đổi như thế nào?"

Lạc Mộ nói: "Điềm báo vong quốc biến mất, mà nguyên nhân là do phía Đại hoàng tử. Đầu tiên là mệnh cách của Đại hoàng tử thay đổi, sau đó mệnh cách của Thái tử thay đổi theo."

Đường Quốc công: "Mệnh cách của Đại hoàng tử... thay đổi thành gì?"

Lạc Mộ: "Đại hung, khó sống."

Đường Quốc công nhíu mày, Cảnh Đế lâm bệnh lâu ngày, Đại hoàng tử giám quốc, Đường Quốc công còn tưởng rằng với tham vọng của Đại hoàng tử, có lẽ sẽ khống chế Cảnh Đế để nắm toàn bộ triều chính trong tay, nhưng Đại hoàng tử lại vì Cảnh Đế mà cầu tiên dược, tiếp tục sắm vai một đứa con có hiếu. Cảnh Đế sắp khỏi bệnh, mệnh cách của Đại hoàng tử lại biến thành đại hung...

"Mệnh cách của Thái tử, thay đổi thành gì?"

- --

Tiễn Đường Quốc công xong, Lạc Mộ mới chậm rãi quay trở về Lãm Nguyệt đài.

Lãm Nguyệt đài có ba tầng, Quốc sư độc chiếm tầng cao nhất. Ở tầng một và tầng hai có vài thuật sĩ tinh thông thuật pháp, là trợ thủ của Quốc sư đại nhân, cũng làm về bói toán, phụ trách quan sát các hiện tượng thiên văn, tính toán canh giờ, báo động trước thiên tai hoặc thảm họa.

Lạc Mộ mở cửa sổ ra, nằm ở phía bắc của Lãm Nguyệt đài chính là Đông cung của Thái tử.

Tiên hoàng hậu xuất thân từ Đường gia, là danh môn thế gia trăm năm ở Chu quốc, rất có danh vọng. Trong tay Đường Quốc công có một nửa binh phù.

Cảnh Đế nhìn trúng thế lực của Đường gia, cưới tiên hoàng hậu, sau lưng lại độc sủng một vị phi tần là con hát, sinh ra Đại hoàng tử.

Nhưng thế lực của Đường gia rất lớn, mặc dù Cảnh Đế không thích tiên hoàng hậu nhưng cũng không dám phế hậu.

Mười năm trước, năm Đại hoàng tử 13 tuổi, tiên hoàng hậu cuối cùng cũng sinh hạ được Thái tử Chu Đường.

Nhưng Hoàng hậu nương nương sau khi sinh sức khỏe giảm sút, qua đời vì bạo bệnh, năm đó Thái tử mới 3 tuổi.

Lúc đó Đại hoàng tử 16 tuổi, Cảnh Đế đã đưa hắn vào triều tham chính.

Đại hoàng tử không muốn Thái tử đăng cơ, Đường gia cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.

Lạc Mộ đang tập trung suy nghĩ thì một thân hình bé nhỏ men theo cột chống bò lên Lãm Nguyệt đài, leo qua cửa sổ phòng y. Lạc Mộ mỉm cười bất lực.

5 ngày sau, nửa đêm, Cảnh Đế băng hà. Đại hoàng tử mang tội danh hành thích vua, bị Đường Quốc công chém đầu ngay trong tẩm cung của Cảnh Đế.

Nhận được tin tức, các đại thần tức tốc tiến cung, chỉ còn thấy thi thể của Cảnh Đế và Đại hoàng tử, Trinh Quý phi thét gào, đòi Đường Quốc công đền mạng.

Đường Quốc công ra lệnh cho các cung nhân giữ chặt Trinh Quý phi, mặt không đổi sắc nói: "Đại hoàng tử mang tội hành thích vua, chứng cứ xác thực, thần chỉ là quá tức giận nên mới khai đao."

Trinh Quý phi nhìn thi thể con trai nằm cạnh long sàng, khóc không thành tiếng hỏi Hà công công: "Chứng cứ? Chứng cứ đâu? Đừng đổ oan cho con ta!"

Hà công công nhìn về phía Lạc Mộ, y đứng dậy, "Đại hoàng tử cầu được tiên dược vì bệ hạ, đã hại bệ hạ."

"Nói hươu nói vượn!" Trinh Quý phi mắng, "Rõ ràng là tiên dược giúp bệ hạ mau khỏi bệnh!"

Lạc Mộ tiến lên một bước, chất vấn Trinh Quý phi, "Thật sự là tiên dược cứu mạng sao?"

Thần sắc Trinh Quý phi thay đổi, kế hoạch của bọn họ, không thể có ai biết! Không thể!

Không đợi nàng mở miệng, Lạc Mộ giải thích với chư vị đại thần, "Đại hoàng tử gạt ta để chờ đợi cơ hội, tiên dược đối với người phàm, đặc biệt là những người bệnh lâu ngày gầy yếu như bệ hạ, hiệu lực rất mạnh, dùng thuốc phải cẩn trọng, nhưng Đại hoàng tử đã vài lần dặn dò thái y tăng liều lượng thuốc lên, với lý do có thể giúp bệ hạ nhanh khỏi hẳn."

"Thực ra là đang cưỡng ép nguyên khí trong cơ thể bệ hạ, trong thời gian ngắn có để nhìn ra khí sắc chuyển biến tốt, có biểu hiện khỏi bệnh, nhưng thực tế đã sớm đào rỗng bên trong, khiến bệ hạ chết bất đắc kỳ tử." Lạc Mộ nhìn về phía Hà công công, "Hà công công kể lại tình hình hôm nay cho các chư vị đại thần một chút."

Hà công công lau nước mắt, nức nở nói: "Hôm nay Đường Quốc công dâng tấu xin tới thăm bệ hạ, tinh thần của bệ hạ rất tốt, vì vậy liền triệu kiến ngài Quốc công. Trò chuyện được một lát thì Đại hoàng tử thúc giục bệ hạ dùng thuốc, uống tổng cộng ba viên, nhiều hơn hôm qua một viên. Ai ngờ thuốc vừa uống xong được một khắc thì bệ hạ ngã xuống long sàng, nô tài... nô tài mời thái y và Quốc sư đại nhân tới, thái y và Quốc sư đại nhân đều nói, dược lực quá mạnh, nguyên khí của bệ hạ đã tiêu hao hết... không còn cách nào có thể xoay chuyển trời đất..."

"Dã tâm của Đại hoàng tử thật lớn, trước sau gì cũng bị định tội." Đường Quốc công lau máu trên lưỡi đao, cười ác liệt: "Chỉ là thần khai đao hơi sớm thôi."

Sắc mặt Trinh Quý phi tái nhợt, ngã ngồi trên mặt đất.

Suốt đêm trong cung bận rộn xử lý tang sự của Cảnh Đế, ngày mai Lạc Mộ phải chủ trì tang lễ nên không quay lại phủ Quốc sư nữa, ngủ tạm ở Lãm Nguyệt đài một đêm.

Lạc Mộ trở lại Lãm Nguyệt đài, vừa mới cởi áo ngoài ra thì đứa bé kia lại bò qua cửa sổ phòng y.

Lạc Mộ cười quở trách: "Người sắp phải làm hoàng đế rồi mà vẫn leo cửa sổ, còn ra thể thống gì?!"

Đứa bé miễn cưỡng cao được tới ngực Lạc Mộ, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng y, nói: "Không bị người ngoài nhìn thấy đâu, Quốc sư đại nhân đừng mắng ta."

Lạc Mộ gỡ đôi tay ôm eo mình ra, "Người bao lớn rồi, có biết xấu hổ không?"

Đứa bé thuận thế nắm lấy tay y, làm nũng nói: "Bổn cung không buông, là Quốc sư đại nhân vươn tay về phía ta trước, bổn cung chỉ thuận theo nắm lấy tay Quốc sư đại nhân mà thôi."

- --

5 năm trước, tân Quốc sư Lạc Mộ tới Lãm Nguyệt đài làm việc ngày đầu tiên, "rầm" một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, một tiểu oa nhi 5 tuổi lao vào, bộ dạng đang vận sức chuẩn bị tấn công, như một con chó săn nhỏ đang chờ cắn người.

Nhưng người vốn đang nổi giận đùng đùng, tầm mắt nhìn thấy Lạc Mộ liền lập tức ngây dại, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi chính là tân Quốc sư?"

"Đúng vậy." Lạc Mộ đứng lên, bước lên trước một bước, cúi người hành lễ với tiểu oa nhi 5 tuổi trước mặt, "Diện kiến Thái tử điện hạ."

Lạc Mộ khom lưng, mặt y sát tới gần mặt tiểu Thái tử. Tiểu Thái tử tay chân luống cuống, lui ra sau một bước, "Ngươi, ngươi cách bổn cung xa một chút."

"Thần tuân chỉ." Lạc Mộ cũng lui ra sau một bước.

Tiểu Thái tử quét mắt nhìn người đối diện từ trên xuống dưới, không ngờ tân Quốc sư thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả đại hoàng huynh, còn rất, rất... đẹp, nghe nói y là người tu tiên.

Nhưng mà, người này là người xấu!

"Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta... nói bổn cung không thể lên ngôi?" Tiểu Thái tử chất vấn, "Dựa vào cái gì nói mệnh của bổn cung là vong quốc?"

Lạc Mộ ngồi xổm trước mặt tiểu Thái tử, "Đại Chu đúng là đã hiện ra điềm báo vong quốc, nhưng không có liên quan tới điện hạ."

"Nhưng đại hoàng huynh nói, ngươi nói hắn có thể lên ngôi."

"Thần nói thần có thể thử một lần, nhưng không liên quan tới Đại hoàng tử."

Tiểu Thái tử hoang mang, "Có ý gì?"

Lạc Mộ mỉm cười, "Bất luận là điện hạ hay Đại hoàng tử lên ngôi, Đại Chu đều hiện ra điềm báo vong quốc, mà thần thử một lần, có thể là trợ giúp Đại hoàng tử, cũng có thể là trợ giúp điện hạ."

Tiểu Thái tử phát ngốc nhìn Lạc Mộ chằm chằm.

Lạc Mộ vươn tay ra, hỏi: "Điện hạ có tin thần không?"

Tiểu Thái tử nghiêng đầu tự hỏi trong chốc lát, hỏi: "Vì sao ngươi lại chọn bổn cung?"

Lạc Mộ đáp, "Bởi vì, điện hạ lên ngôi, vong Chu, Đại hoàng tử lên ngôi, vong thiên hạ."

Tiểu Thái tử khó hiểu nhíu mày, "Vong... thiên hạ?"

Lạc Mộ chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu Thái tử, nói: "Điện hạ có thể tin tưởng thần."

Tiểu Thái tử nhìn chăm chú vào mắt Lạc Mộ, nghĩ một hồi, bàn tay nhỏ nắm lại một ngón tay của Lạc Mộ, đáp: "Được, vậy thì ta tin ngươi."

Cuộc nói chuyện của hai người như thể chỉ đang bàn về một điều nhỏ nhặt nào đó.

Là Quốc sư đại nhân vươn tay về phía ta trước, bổn cung chỉ thuận theo nắm lấy tay Quốc sư đại nhân mà thôi.

*** Hết chương 1

Andy: nổi hứng test thử trình edit truyện cổ trang:)) các bạn comment bắt lỗi giúp mình nhé:)) Nếu đọc thấy ổn thì thả sao nhiệt tình vô nè <3

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi