KHUYÊN ANH NÊN SỚM THÍCH EM

Nửa tiếng sau, Ninh Uyển cầm cốc latte, tâm trạng vô cùng thoải mái. Thế nhưng sắc mặt Phó Tranh có vẻ không tốt, Ninh Uyển chỉ có thể an ủi nói: “Mới bắt đầu xử lí án đều như vậy, có rất nhiều chi tiết không chú ý đến, anh cũng không cần cảm thấy thua kém so với suy nghĩ tỉ mỉ của tôi. Học theo tôi, thì tay nghề sẽ lên. Nào, gọi điện thoại cho Quách Kiến Hồng hẹn riêng cô ấy tìm hiểu tình hình.”

Có lẽ tuy rằng so sánh với mình, nội tâm Phó Tranh khó tránh khỏi hơi tự ti, thế nhưng nhìn chung Phó Tranh vẫn là một người tinh thần tốt, không vui nhưng vẫn gọi điện thoại hẹn gặp Quách Kiến Hồng.

Cũng rất trùng hợp, Quách Kiến Hồng đúng lúc ở gần đây, không lâu nữa sẽ đến văn phòng.

“Xin hỏi hai vị luật sư có chuyện gì sao?”

Ninh Uyển không vòng vo, thẳng thắn hỏi han: “Về chuyện của mẹ cô, tôi muốn xác nhận một chút. Tình hình hiện tại của bà ấy quả thật là thần chí không minh mẫn, khó phân biệt đúng sai và hành vi của mình?”

“Đúng vậy, anh trai và chị dâu tôi đều nói như vậy, nói mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, cả người chịu đả kích rất lớn, trở nên nghi thần nghi quỷ, cũng không phối hợp điều trị...”

Ninh Uyển cắt ngang: “Cô tận mắt nhìn thấy tình trạng của mẹ chị sao?”

Quách Kiến Hồng lúc này lắc đầu: “Không, trước giờ tôi vẫn ở bên ngoài làm việc, cũng là lúc trước nghe mẹ bị ung thư mới vội vàng từ chức, thu dọn hành lí, hoàn toàn chuyển về thành phố Dung. Nhưng sau khi tôi trở về, dường như tình trạng của mẹ không ổn rồi, sống chết không gặp chúng tôi. Mấy lần cùng anh trai và chị dâu đến nhà, đều bị mẹ đuổi đi.” Nói đến đây, hốc mắt của Quách Kiến Hồng đỏ lên, “Cũng là tôi không tốt, bình thường không ở bên cạnh mẹ, không thể trông nom tốt cho mẹ, mới để tên lừa đảo sát vách mẹ lợi dụng cơ hội, bây giờ gây chia rẽ đến mức mẹ thà thân thiết với anh ta cũng không chịu gần gũi con cái chúng tôi...”

Trong lòng Ninh Uyển lộp bộp một chút, sợ rằng dự cảm của mình không sai. Quách Kiến Hồng quả nhiên chưa hề gặp mặt nói chuyện với mẹ mình, cũng căn bản không biết tình trạng thật sự của bà ấy.

“Cô nói xem nếu mẹ tôi thật sự muốn tìm bạn đời, cho dù là tầm 50 tuổi, trẻ hơn bà ấy vài tuổi thì tôi cũng không có ý kiến. Cả đời mẹ làm lụng vất vả, tuổi già muốn có một người bên cạnh nói chuyện chăm sóc, cũng rất tốt. Nhưng hiện tại... người đàn ông này mới 26 tuổi, mẹ tôi đã 60 rồi. Tên đàn ông này còn nhỏ hơn tôi 3 tuổi, cô nói đi...”

Quách Kiến Hồng bắt đầu kể chuyện, càng nói càng đau lòng: “Tuy bác sĩ cũng nói, bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối của mẹ tôi ước chừng còn 1, 2 năm nữa, thời gian không còn nhiều... nhưng tôi cũng không thể nhìn mẹ mình bị người lừa nhảy vào hố lửa...”

Gã đàn ông này tôi đã gặp qua rồi, vẻ ngoài khá giống một chàng trai đứng đắn. Tuy sau khi ly hôn còn đem theo một đứa con, nhưng cũng có một công việc hành chính. Muốn tìm một cô gái tuổi tác tương xứng kết hôn đều có khả năng, nhưng sao lại tìm mẹ tôi chứ? Mẹ tôi khổ sở một đời, mua xe mua nhà kết hôn cho 2 anh trai tôi, cũng chỉ còn có một căn nhà để ở này đứng tên mẹ tôi. Nhưng đây là nơi mẹ tôi dưỡng lão trị bệnh, nếu như bị người ý đồ đen tối lừa gạt rồi thì làm sao bây giờ? Hai người chị dâu của tôi gay gắt như vậy, vốn chỉ muốn phân chia ngôi nhà đó, nếu như căn nhà này bị người ta lừa đi rồi cũng không biết hai chị dâu sẽ đối xử với mẹ tôi thế nào? Sau này đừng nói đến chăm sóc bà...”

Nói đến đây, mặt Quách Kiến Hồng lộ vẻ đau khổ và hổ thẹn: “Cũng trách tôi không biết tranh giành, sắp 30 tuổi rồi, kết quả chuyện thành gia lập nghiệp đều không thành...”

Ninh Uyển cũng không quên trọng trách của một luật sư, cô vừa an ủi Quách Kiến Hồng vừa nói vài câu như thường lệ, chỉ là tuy giống như nói chuyện phiếm, khác xa với nội dung công việc của luật sư, nhưng Phó Tranh lại phát hiện, chỉ chốc lát dựa theo câu chuyện phiếm của Ninh Uyển, họ đã nắm rõ tình hình cơ bản của gia đình này.

Mẹ Quách Kiến Hồng tên Vương Lệ Anh, năm nay 60 tuổi. Trước đây là lao động từ nông thôn vào thành phố, nhờ sự cần cù chịu khó, từng bước dẫn dắt cả nhà bước vào tầng lớp bậc trung. Thế nhưng điều kiện cuộc sống tốt hơn rồi, tư tưởng giác ngộ vẫn không tiến bộ, mang tư tưởng trọng nam khinh nữ “thâm căn cố đế” từ nông thôn, tin chắc con gái là bát nước đổ đi, không muốn chia gia sản. Bà cụ mua hết nhà kết hôn và xe cho hai con trai của mình, nhưng không cho con gái gì hết, còn đòi tiền phụ sính lễ cho hai con trai, vội vàng thúc giục con gái Quách Kiến Hồng gả đi tỉnh ngoài, mà vì vấn đề sính lễ, hôn nhân của Quách Kiến Hồng luôn bị sấm sét chôn vùi. Nhà chồng của Quách Kiến Hồng cũng trọng nam khinh nữ như vậy, sau khi kết hôn cô ấy sinh một đứa con gái, từ đó tranh cãi không ngừng. Sau này chồng nɠɵạı ŧìиɧ làm tiểu tam to bụng, đành chọn cách ly hôn. Con gái cũng được phán cho cô nuôi. Học vấn cô ấy không cao, một mình ở tỉnh ngoài vừa đi làm vừa nuôi con, cuộc sống khá gian khổ, nhiều năm như vậy cũng không có một đồng tiền tiết kiệm.

“Sau khi bố tôi qua đời, không phải tôi chưa từng nghĩ sớm quay về thành phố Dung, dù sao cũng muốn chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ tôi không muốn gặp tôi.” Quách Kiến Hồng lau nước mắt, “Mẹ cảm thấy phụ nữ ly hôn là một chuyện rất mất mặt, đừng có về nhà làm mất mặt mẹ nữa... nhưng bây giờ mẹ thành như vậy, tôi nghĩ cho dù bà có mắng tôi thế nào, tôi cũng muốn quay về...”

“Cô đừng nóng vội, chúng ta đi thăm mẹ cô trước đã, giúp cô nhìn tình trạng mẹ cô rồi sẽ tính toán bước tiếp theo.”

Vẻ mặt Quách Kiến Hồng cảm kích, chỉ là hơi do dự: “Cái này có thu phí không?”

Ninh Uyển cười: “không thu phí.”

Cô nói xong lại an ủi Quách Kiến Hồng vài câu, mới tiễn người ra khỏi phòng làm việc.

***

Quách Kiến Hồng vừa đi, Ninh Uyển liền không nhịn được thở dài một tràng: “Hy vọng tương lai con tôi sinh là con gái.”

Phó Tranh vì lời nói không rõ từ đâu của cô chau mày: “Gì cơ?”

“Vẫn là con gái tốt hơn, con gái mới thân thiết, sinh con trai có tác dụng cái rắm, nếu như tìm được hai bà vợ lợi hại, sau này đừng hòng nghĩ tới chuyện yên ổn dưỡng lão, chỉ mong anh sớm chết đi rồi chia tiền của anh.”

Kết quả, Phó Tranh không đồng ý với lời của Ninh Uyển: “Quách Kiến Hồng nói cô đều tin?”

“Tôi tin chứ.”

Phó Tranh giống như không còn gì để nói: “Điều cấm kỵ nhất của luật sư là nghe phiến diện, tin một phía đương sự, họ nói gì thì là thế đó, không phải cô tự xưng mình là một luật sư thâm niên đáng tin sao? Cái này cũng không hiểu?”

“Đương nhiên tôi hiểu.” Ninh Uyển quay đầu nhìn Phó Tranh, cô dùng bút gõ mặt bàn, “Anh không nghe ra sao? Cả đời Vương Lệ Anh trọng nam khinh nữ. Chỉ mua nhà cưới cho con trai, con gái không có gì cả, khuôn mẫu chung sống của người nhà này sớm đã cố định rồi. Bản thân Quách Kiến Hồng cũng bị tẩy não rồi, quan niệm của người nhà này là con gái không xứng có được bất kỳ tài sản gì, thế nên đối với căn nhà cuối cùng chưa chia phần đứng tên Vương Lệ Anh, Quách Kiến Hồng tự động xóa bỏ tư cách có thể hưởng phần nhà của mình, đều mặc nhận đó là vật trong túi của hai anh trai sau khi mẹ mất. Như vậy có thể nói, có thêm một người chồng lai lịch không rõ ràng vào nhà, người để ý nhất chỉ có hai anh em nhà đó, dẫu sao cũng chỉ có lợi ích của họ sẽ bị ảnh hưởng. Do đó Quách Kiến Hồng tự động từ bỏ từ kế tài sản với căn nhà này không tồn tại xung đột lợi ích với người đàn ông lạ 26 tuổi.”

Ninh Uyển chớp chớp mắt: “Cho nên tôi tin cô ấy, cô ấy không thể nói dối vì không có động cơ.” Nói xong, cô nhìn Phó Tranh, “Phó Tranh, khi trước anh học môn Ngữ văn không tốt phải không? Các câu hỏi đọc hiểu yêu cầu anh phân tích hàm ý sâu và thông điệp ẩn bên trong, chắc chắn anh đều không qua đúng không?”

“...”

“Anh xem, suy đoán của tôi cơ bản không sai, Quách Kiến Hồng không biết rõ tình trạng của mẹ mình, thật sự đã cho rằng đầu óc mẹ mình hồ đồ, mới ủy thác chúng ta xin giám định. Nhưng hai người anh trai đã lấp liếʍ, cho nên vừa tuyên bố không có năng lực hành vi dân sự cần thông qua giám định tư pháp liền rụt lại, bởi vì tôi đoán, mẹ của bọn họ vốn rất tỉnh táo, công việc xin giám định của chúng ta có thể ngừng rồi, đừng lãng phí tiền của đương sự nữa.”

***

Không thể không nói sau khi Phó Tranh đến, Ninh Uyển cảm thấy mình càng ngày càng giỏi, chẳng trách có người thích làm thầy người khác, cảm giác dạy bảo người khác đúng là vui sướиɠ chết mất! Trong nháy mắt Ninh Uyển còn hơi lâng lâng, nhìn xem, so với gà mờ Phó Tranh, bản thân mình chính xác là lão làng cấp cao nhất.

Chỉ là cô vừa chuẩn bị đưa Phó Tranh đi thăm hỏi bà lão hồi xuân lần hai, thì vị khách không mời đã đến văn phòng - đối tác Cao Viễn, người vốn nên ngồi trong phòng làm việc lớn hướng Nam ở tổng bộ, không ngờ hạ mình xuất hiện ở của phòng làm việc xã khu, lúc này đang ló đầu quan sát vào phía trong.

Nếu như là mọi khi, Ninh Uyển cũng sẽ không cảm thấy có gì, nhưng từ khi Phó Tranh nói ra bộ mặt thật của Cao Viễn, lúc này cô lại nhìn Cao Viễn, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy anh ta lén lén lút lút.

Cao Viễn thấy hai người đều ở đây, chỉnh vật áo, sau đó đi vào trong cùng gương mặt ra vẻ đạo mạo:

“Ninh Uyển, Phó Tranh, hai người đều ở à? Đúng lúc tôi thuận đường ghé qua, buổi trưa cùng ăn bữa cơm thế nào? Hai người chọn đi, muốn ăn món gì?”

Còn thuận đường ghé qua nữa? Trong lòng Ninh Uyển chỉ cười lạnh.

Không ngờ cái tên da^ʍ tặc Cao Viễn này lại còn rất kiên nhẫn, không che đậy chút nào sự thèm thuồng Phó Tranh, bây giờ còn đuổi theo người ta tới tận xã khu!

Vừa nghĩ đến đây, Ninh Uyển không nhịn được nhìn Phó Tranh, người đàn ông bên cạnh cao ráo chân dài, khí chất nổi bật. Tuy gia đình lụi bại nhưng dung mạo cao quý, ngũ quan sang chảnh. Thật sự rất “soái”, có thể gọi là cực phẩm nhân gian, lòng háo sắc của Cao Viễn không chết đúng là có thể thấu hiểu.

Bỏ đi, đều không thể chạy trốn, cho dù lần này bản thân có thể từ chối thay Phó Tranh, nhưng Cao Viễn không từ bỏ, rồi sẽ có thể tìm được cách bức Phó Tranh. Lần này may là có mình ở đây, nếu lần sau mà không có mặt, Phó Tranh nhất thời bị ma ám không thể kiên trì đến cuối, há không phải gây ra một sai lầm lớn sao?

Ninh Uyển nghĩ ngợi một cách có trách nhiệm, bây giờ vừa đúng thời gian sắp ăn trưa, sao mình không đem Phó Tranh đi dự hội, vừa có thể ăn bữa đắt đỏ, vừa một nhát cắt bỏ lòng da^ʍ tà của Cao Viễn.

***

Hôm nay quả thật Cao Viễn thuận đường đi qua Xã khu Duyệt Lan, anh ấy đi đến tòa án gần đây một chuyến, trên đường về công ty chợt nhớ ra đã rất lâu không liên lạc với Phó Tranh, lại gọi điện cho Phó Tranh, chỉ tiếc vẫn là âm thanh báo bận như trước, tuy xã khu rất bận, nhưng Cao Viễn không ngờ lại bận như thế này.

Lúc trước, Cao Viễn vốn muốn hẹn Phó Tranh ăn cơm, kết quả giữa chừng bị Ninh Uyển kéo Phó Tranh đi, từ đó cũng chẳng thấy bóng dáng Phó Tranh, anh ấy gọi điện nhiều lần cũng báo bận, mà nghĩ đến biện pháp thăm dò từ Ninh Uyển, gọi điện thoại cho cô, kết quả cũng như vậy, đều là âm thanh báo bận. Tiếng báo bận không dứt đến nỗi làm Cao Viễn hoài nghi có phải bản thân bị hai người nay cho vào blacklist rồi không.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là lầm tưởng hài hước của Cao Viễn, anh ấy trước giờ là người đứng đắn, năng lực nghiệp vụ cũng tốt, giản dị gần gũi với cấp dưới, là mẫu gương tài đức vẹn toàn của cả công ty, sao có thể bị người khác cho vào blacklist?

Ninh Uyển và Phó Tranh, một người rồi hai người đều không nhận điện thoại của mình, có lẽ do công việc xã khu khá nhiều, bản thân là đối tác cấp cao của công ty Chính Nguyên, bình thường thuận đường quan tâm đồng nghiệp cùng ăn bữa cơm cũng là điều nên làm.

Chỉ là...

Cao Viễn không ngờ lại ăn bữa cơm thế này...

Ninh Uyển bình thường vẫn luôn là người rất biết chăm sóc người khác, cũng không biết tại sao thế này, lại chọn một nhà hàng Tây bình quân một người 3000 tệ... Mà điều càng làm Cao Viễn đau lòng là khi gọi món, Ninh Uyển không hề mềm lòng, chỉ gọi món đắt, không gọi món hợp, liều mạng xuống tay đến nỗi Cao Viễn ôm trái tim đang rỉ máu không nhịn được suy đoán có phải gần đây Ninh Uyển chịu đả kích gì về cuộc sống hay công không, khiến anh ấy hơi do dự nên hỏi hay không, không nhịn được liếc Phó Tranh một cái cố gắng tìm kiếm chút thông tin ngầm từ anh.

***

Chỉ là Cao Viễn không biết, ánh mắt này của mình trong mắt của Ninh Uyển liền biến thành một cảnh tượng khác.

Tên sắc lang chết dẫm này lại còn dám quang minh chính đại nhìn Phó Tranh, xem ra là lúc cô ra tay trước có lợi.

“Par Cao này, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh.” Ninh Uyển hắng giọng, nói dõng dạc: “Phó Tranh đã là người của tôi rồi.”

Đại khái sự việc bất ngờ phát sinh, bản thân còn chưa kịp khớp lời thoại với Phó Tranh, tay đang cẩm ly rượu của Phó Tranh dao động, suýt nữa vang đỏ bên trong tràn ra.

Mà phản ứng của Cao Viễn còn dữ dội hơn nhiều, anh ấy vốn đang nhấm một chút vang đỏ, nghe đến lời này, có lẽ kích động quá lớn, suýt nữa phun rượu ra ngoài, lễ nghi mất sạch.

Anh ấy ho nửa ngày, biểu cảm tế nhị nhìn Phó Tranh: “Cái gì? Mới có mấy ngày mà? Quan hệ hai người lúc trước không phải không tốt lắm sao?” Anh ấy không nhịn được cao giọng, “Sao chưa gì đã ngủ với nhau rồi?”

Nhìn nhé nhìn nhé, quả nhiên là kẻ da^ʍ thấy da^ʍ, cứ nghĩ đến những phế liệu màu vàng. (màu vàng ám chỉ màu đen trong phim đen)

Ninh Uyển nhẫn nhịn sự kích động muốn trợn mắt: “Gần đây Phó Tranh quyết định cố gắng theo tôi hòa hợp với xã khu, cũng chính thức bái tôi làm thầy, sau này chính là người dưới trướng tôi rồi.”

“Hà hà..”

Trông như Cao Viễn vừa thở phào một hơi, lại dùng ánh mắt da^ʍ tà trêu ghẹo giống như thăm dò Phó Tranh, quỷ háo sắc này, đúng là lòng tà không chết.

Không có cách nào khác, Ninh Uyển chỉ có thể ho vài tiếng, nói đơn giản thẳng thắn: “Thế nên Par Cao không thể cướp người với tôi nữa, khó khăn lắm tôi mới nhận một đồ đệ.”

Cao Viễn dáng vẻ như không thể tin được nhìn Phó Tranh: “Cậu theo cô ấy bái sư?”

Có lẽ Phó Tranh đối diện với kiểu đối tác cấp cao như Cao Viễn vẫn hơi rụt rè, trong chốc lát biểu cảm có chút ngượng ngùng, im lặng rất lâu, anh gật đầu nặng nề giống như gặp áp lực.

Cao Viễn bắt đầu uống vang đỏ giống như để dập tắt cơn sốc, nhưng trên mặt vẫn bộc lộ biểu cảm điềm nhiên như không, vừa uống rượu ánh mắt vừa dính chặt trên người Phó Tranh. Phó Tranh đã nói là theo cô rồi, con quỷ da^ʍ tà này vẫn không từ bỏ, vẫn muốn thăm dò Phó Tranh?

Kết quả quả nhiên Cao Viễn không từ bỏ, anh ấy nhìn Ninh Uyển, tiếp tục truy vấn ngầm: “Nhưng Ninh Uyển này, lúc đầu không phải cô có chút không thân thiết với Phó Tranh sao?”

Nhìn đi, quả nhiên tên da^ʍ tặc này chuẩn bị dùng chuyện cáo trạng lúc đầu của mình ly gián quan hệ của mình và Phó Tranh.

Nhưng Ninh Uyển để Cao Viễn như ý sao? Tất nhiên không thể.

Cô nhấp một ngụm vang đỏ: “Tôi tìm hiểu sâu hơn, con người Phó Tranh thật ra không tệ chút nào. Tuy có vài lúc hơi thiếu quyết đoán, đối mặt với bá quyền và áp đặt có chút không gánh vác được rút lui, cũng sẽ gặp phải sự ngầm xâm hại mật ngọt chết ruồi của chủ nghĩa tư bản, thỉnh thoảng cũng sẽ mềm yếu, cũng sẽ dao động thậm chí bỏ mặc số phận, nhưng xét về tổng thể là con người tam quan ngay thẳng, cũng là một linh hồn tự tôn yêu bản thân, không bán thân mình chỉ vì một chút đường tắt.”

Theo lý mà nói sau những lời này của bản thân, Cao Viễn cũng phải hiểu thấu đáo mới đúng, thế nhưng Cao Viễn lại vừa nghe, trên mặt vừa nhìn Phó Tranh như không thể tin, giống như người Ninh Uyển nói hoàn toàn không phải người anh ấy quen.

Cũng may lần này Phó Tranh có thể trụ vững, anh vô cảm và bình tĩnh, cắt bít tết tự nhiên, rất ổn định, hoàn toàn không để ý ánh mắt không hiểu chuyện gì của Cao Viễn.

Nếu như không phải người dưới mái hiên không thể cúi đầu, còn phải sống tạm bợ nhờ vào công việc này, với lòng của Ninh Uyển, cô hận không thể mắng Cao Viễn một trận ngay tại hiện trường, bản thân đã nói đến mức này, con người này vẫn không từ bỏ!

Không lâu sau, Phó Tranh đứng dậy ý muốn đi nhà vệ sinh. Kết quả sau khi Phó Tranh đi không lâu, Cao Viễn mặt dày lại cũng muốn đi nhà vệ sinh.

Ninh Uyển nhìn dáng vẻ đê tiện của Cao Viễn rõ ràng đi theo Phó Tranh, trong lòng không kìm được thương xót. Phó Tranh này cũng lớn tuổi, con người lại vô cùng ngây thơ đơn giản, nhẽ ra khi nãy bản thân cô nên nhắc nhở anh!

Bây giờ anh ra ngoài một mình, không phải để cho Cao Viễn bám gót theo sao được dịp tìm cơ hội sao? Nhà vệ sinh nam là cái giường ấm lý tưởng tốt nhất để làm điều phi pháp, chỉ có mình cô là nữ không thể đi vào, vậy một khi Phó Tranh bị Cao Viễn bức trong phòng vệ sinh, lại khóa cửa nữa, vậy... vậy không phải Cao Viễn muốn làm gì Phó Tranh liền làm cái đấy sao...

Hơn nữa Phó Tranh vốn muốn đi nhà vệ sinh, đi vệ sinh đương nhiên phải kéo k.hóa quần, nhưng nhỡ kéo khóa đang giải quyết, kết quả bên cạnh lòi ra Cao Viễn, nhìn cái đó của Phó Tranh với ánh mắt gian da^ʍ, sau đó, đôi tay tội ác của Cao Viễn thò ra...

Chỉ nghĩ đến đây, da đầu Ninh Uyển liền tê dại, mồ hôi lạnh sắp rơi, trong đầu cô đã hiện ra dáng vẻ Phó Tranh hoa lê thấm mưa đi tìm cái chết sau khi bị chà đạp tàn nhẫn...

Không thể để tội ác dưới ánh sáng xảy ra trước mặt mình.

Lúc này các món ăn đắt đỏ đã được mang lên, nhưng Ninh Uyển hoàn toàn không có tâm trạng dùng bữa, cũng không ngồi nổi nữa, lập tức uống ngụm vang đỏ đánh bạo, sau đó trực tiếp chạy đến cửa nhà vệ sinh nam.

Quả nhiên là vậy, Phó Tranh vẫn chưa ra ngoài, Cao Viễn cũng chưa ra, nhưng cả hai người đều vào trong đó mười mấy phút rồi! Cũng không biết Phó Tranh đã gặp thê thảm bất trắc rồi... dẫu sao nếu nhanh, mười mấy phút cũng đủ rồi!

Cũng trách bản thân cô không tốt, cứ nghĩ tới việc Cao Viễn ỷ thế hϊếp người, tìm một nhà hàng đắt đỏ ăn cơm, đến mức cả nhà hàng chỉ có mỗi bàn của họ, vốn không có người khác, nhà vệ sinh nam này không thể có thêm người, Phó Tranh đúng là dê vào miệng hổ!

Ninh Uyển đi đi lại lại trước cửa vệ sinh nam, cuối cùng động não nghĩ ra một kế sách.

***

Cao Viễn cảm thấy Ninh Uyển hôm nay rất kỳ lạ, bữa cơm trưa này, anh ấy vô tình ngẩng đầu mấy lần, đều phát hiện Ninh Uyển đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, mà anh ấy vừa nhìn cô, cô lại giả vờ rời mắt đi như chưa có chuyện gì xảy ra, thật sự không hiểu chuyện gì.

Chuyện càng khó hiểu là thái độ của cô với Phó Tranh, theo lý mà nói không lâu trước kia mới đến chỗ mình tố cáo thật danh với thái độ kịch liệt, kết quả hôm nay lại thể hiện dáng vẻ gà mẹ bảo vệ con đối với Phó Tranh, thâm chí còn nói một đống lời khó hiểu, Phó Tranh thiếu quyết đoán, là người mềm yếu? Đây là cái gì với cái gì đây, Cao Viễn quen Phó Tranh lâu như vậy, hiểu rõ con người Phó Tranh, những chữ kia hầu như chẳng có liên quan gì đến cậu ấy, đã nói muốn thiết lập nhân vật, lẽ nào muốn thiết lập nhân vật kiểu đó sao?

Nhìn Phó Tranh bình tĩnh, tự nhiên trước mắt, Cao Viễn không chỉ cảm thán, đây quả là biết co biết duỗi, nhưng Phó Tranh càng ngoan ngoãn yên tĩnh như gà, trong lòng Cao Viễn càng thay Ninh Uyển vắt mồ hôi, thằng nhóc này vô cùng thâm độc, bây giờ ẩn náu tốt ở xã khu, đã nhẫn nhục hoàn thành nhiệm vụ đến mức này, sau này sẽ đòi nợ Ninh Uyển gấp đôi...

Lúc Phó Tranh ra ngoài đi vệ sinh, Cao Viễn cũng lập tức đi theo, trước bàn ăn, Ninh Uyển vẫn luôn không để anh ấy có cơ hội nói chuyện với Phó Tranh, hại Cao Viễn chỉ có thể mượn có vào nhà vệ sinh giáp mặt Phó Tranh, hai người tùy ý nói vài câu, còn chưa đi vào vấn đề, kết quả đúng lúc bản thân đang “mở cống thoát nước”, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn ở cửa nhà vệ sinh nam.

“Động đất! Động đất rồi!”

Cao Viễn không kịp nghe chi tiết, khát vọng sinh tồn vô thức thúc giục, vội vội vàng vàng đến quần cũng không kịp mặc ngay ngắn liền chạy loạn ra ngoài nhà vệ sinh nam. Sau anh, Phó Tranh vẫn đang thong thả ung dung rửa tay, nhưng đã là lúc này rồi, Cao Viễn cũng không kịp để ý tình hữu nghị gì nữa, dẫu sao anh ấy không giống loại độc thân Phó Tranh, có nhà có miệng ăn.

Kết quả đến khi Cao Viễn xách quần chạy khỏi nhà vệ sinh nam, liền phát hiện ngoài cửa là một màn yên tĩnh, không có chấn động, không có gào thét, thậm chí không có sự hỗn loạn nên có, mấy người phục vụ đang bưng thức ăn đi qua, trên mặt đều điềm tĩnh...

Cũng là lúc này, Cao Viễn mới hồi tưởng lại, không đúng, chuyện này cứ sai sai.

Đây rõ ràng không có động đất.

Mà bây giờ bình tĩnh nghĩ kỹ, tiếng gào khi nãy vô cùng quen thuộc.

Cao Viễn nhanh chóng quay người thắt dây lưng, nhăn mày nhìn xung quanh trái phải, sau đó nhanh chóng phát hiện tội phạm tình nghi.

Phía sau cái cột ở hành lang phía trước nhà vệ sinh hướng lối đi vào, cái người đang đứng lén lút thò đầu ra nhìn không phải là Ninh Uyển sao? Cũng là lúc này, Cao Viễn mới suy xét lại, tiếng hét lớn đó chính là kiệt tác của Ninh Uyển phát ra.

Lúc này Cao Viễn không vui: “Ninh Uyển, ở đâu có động đất! Cô có lầm không thế!”

Tuy ấn tượng bình thường của Ninh Uyển với bản thân không tệ, nhưng dạo này thật sự cô hơi “phiêu” rồi, khó hiểu, thần thần bí bí, mà câu trả lời tiếp theo của Ninh Uyển càng khẳng định quan điểm của Cao Viễn.

Cô nói gần nói xa, lẩn tránh chất vấn của Cao Viễn, chỉ giả và xoa xoa mi tâm, sau đó giải thích không chút thành ý: “Cái này, Par Cao à, dạo này có thể tôi làm việc quá độ, vẫn luôn có chút đau đầu, thần kinh còn hơi suy nhược, khi nãy đột nhiên chóng mặt, mặt đất trước mặt hình như méo mó và lay động, nhất thời cứ tưởng rằng động đất...”

Còn hơi đau đầu? Tiếng hét tràn đầy khí lực khi nãy có thể là của người đau đầu thần kinh suy nhược hét ra sao?

Cao Viễn vừa nghĩ bản thân đường đường là đối tác, kết quả khi nãy đừng nói đến khóa quần chưa kịp kéo lên, đến đi tiểu vẫn chưa tiểu hết, lúc vội vã kéo kh.óa qu.ần suýt nữa cái đấy còn bị kẹp, sắp tức không chịu được, nhưng lúc này bình tĩnh nghĩ ngợi, mọi việc đều có nguyên do, hôm nay Ninh Uyển bất thường như vậy, có phải là...

Cao Viễn nhìn Ninh Uyển, phát hiện lúc này cô đang lén lút quan sát mình, mà anh ấy hồi tưởng lại, thực ra bắt đầu từ ngày hôm nay, sự chú ý của Ninh Uyển đối với mình mãnh liệt đến mức bất thường, không phải là...

Suy nghĩ thay đổi trong chớp mắt, Cao Viễn cảm thấy tỉnh ngộ rồi.

***

Chỉ là Ninh Uyển căn bản không quan tâm Cao Viễn có tỉnh ngộ hay không, cô chỉ muốn bảo vệ Phó Tran tránh khỏi sự quấy rối của tên da^ʍ tặc Cao Viễn này, vì thế bữa cơm sau đó, tâm trạng Ninh Uyển căng thẳng cao độ, may là giữa chừng Cao Viễn nhận được điện thoại của khách hàng, gấp gáp quay về tổng bộ, thanh toán xong liền vội vã đi, chỉ còn lại Ninh Uyển và Phó Tranh tiếp tục chậm rãi thưởng thức mĩ vị cao cấp.

Cao Viễn vừa đi, Ninh Uyển triệt để thả lỏng, cô nhìn Phó Tranh một cái, thấy dáng vẻ anh vẫn điềm đạm an nhiên, không nhịn được có chút tiếc rèn sắt không thành thép: “Tôi nói rồi Phó Tranh, anh không thể tiếp tục ngốc bạch ngọt như vậy nữa, phòng người khác không thể không có, hơn nữa còn là Cao Viễn đã sớm nổi lòng háo sắc với anh, lần này anh ta cũng có mặt, lúc nãy anh không nên một mình mạo hiểm đi vào vệ sinh nam, anh nhìn đi, quả nhiên anh ta đi theo anh!”

Nói đến đây, Ninh Uyển thấp giọng: “Khi nãy ở nhà vệ sinh, anh ta có nhân lúc anh không phòng bị làm cái đó với anh không?”

Phó Tranh vốn đang nhai tao nhã một miếng thịt bò cắt nhỏ, kết quả nghe câu này của Ninh Uyển, đại khái nhớ lại một màn kinh hồn ở nhà vệ sinh, tâm trạng vô cùng kích động, ho tại trận đến mức sắp không thở được.

“Xin lỗi nhé, tôi không nên hỏi kỹ như vậy...” Ninh Uyển có chút tự trách, nhanh chóng rót một cốc nước chanh cho Phó Tranh, “Nào nào, uống một chút, chậm thôi, may mà tôi nhanh trí, Cao Viễn bước trước, bước sau tôi đi theo. Nghĩ đến hét to một tiếng ở cửa nhà vệ sinh, đợi khi Cao Viễn ra tôi nhìn thời gian, khoảng cách anh ta đi vào mới một lúc, thời gian ngắn như vậy, có lẽ anh ta vẫn chưa kịp tiến hành xâm hại...”

Phó Tranh đón cốc nước chanh trong tay Ninh Uyển uống một hớp, tuy trên mặt vẫn hơi ửng đỏ, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, phỏng đoán cô suy ra từ biểu cảm trên mặt anh không sai, cho dù thế nào, bởi vì bản thân xuất hiện kịp thời, Phó Tranh không bị xâm hại thực chất.

Việc nhận ra này làm Ninh Uyển thở phào, nhưng tiếp theo không nhịn được tận tâm chỉ bảo Phó Tranh: “Anh đừng cảm thấy mỗi lần mình đều có thể may mắn như vậy, mỗi lần đều có thể gặp người dám làm việc nghĩa, không sợ cường quyền như tôi sao? Đàn ông ấy, đặc biệt là người diện mạo như anh, cũng phải học cách bảo vệ bản thân tốt.”

“Bản thân anh cũng học luật, lẽ não còn không biết đàn ông trong tình cảnh này còn yếu thế hơn phụ nữ sao?”

Lúc này, đại khái cuối cùng tâm trạng Phó Tranh cũng bình tĩnh lại, nghe xong lời Ninh Uyển, khẽ chau mày, trên mặt hơi khó hiểu: “Gì cơ?”

“Trong luật hình sự hiện nay của nước ta, tội cưỡиɠ ɧϊếp không bảo vệ đàn ông!”

“...”

Ninh Uyển trợn mắt: “Tội cưỡиɠ ɧϊếp là chỉ trái ngược với ý muốn của phụ nữ, anh là phụ nữ sao? Anh không phải! Cho nên nhỡ Cao Viễn ra tay với anh, anh chỉ có thể tự nhận mình xui, nhiều nhất chỉ là hành động thấp hèn bắt buộc, cho nên anh thật sự phải để ý, bảo vệ tốt bản thân!” Ninh Uyển lại lắc đầu, nhìn Phó Tranh, “Đã biết chưa?”

Phó Tranh mím chặt môi, không nói chuyện.

Ninh Uyển trừng mắt với anh, khoanh tay trước ngực, yên lặng đợi câu trả lời.

Cuối cùng, Phó Tranh thua trước áp lực ánh mắt của Ninh Uyển, nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau đó, cuối cùng bật ra một câu giống như kìm nén “Biết rồi.”

Ninh Uyển nhìn Phó Tranh một cái, không nhịn được hơi mệt mỏi, cảm thấy bản thân giống như người mẹ dắt theo đứa con, hết lòng hết sức vì vấn đề trinh tiết của anh ta, kết quả độ coi trọng của đương sự hiển nhiên không cao, lần sau là lúc phổ cập mảng tội phạm xâm hại tìиɧ ɖu͙© trong luật hình sự cho anh ta.

Do công việc cản trở, bữa cơm lần này của Cao Viễn ngoài phí tiền, một là không ăn được gì, hai là cũng không nghe ngóng được tin tức gì. Ý định vốn là muốn thăm dò chân tướng việc băng tan giữa Ninh Uyển và Phó Tranh, kết quả những mục đích này một cái rồi hai cái đều không đạt được, nhưng anh ấy lại nhạy bén phát hiện một số việc khủng khϊếp.

Chỉ là tuy rất nóng vội thổ lộ với Phó Tranh, thế nhưng điện thoại của Phó Tranh thế nào cũng không thông, mãi đến khi Cao Viễn đổi sang gọi điện thoại đến văn phòng, Phó Tranh mới nhận.

Nhất thời Cao Viễn cũng không để ý tiểu tiết, về mặt tình cảm, anh ấy không phải là người chịu được áp lực, lập tức gào thét bi thương với Phó Tranh.

“Phó Tranh, tôi tiêu rồi!”

Kết quả đối với sự cầu cứu của mình, Phó Tranh ở đầu điện thoại kia tỏ ra rất thờ ơ: “Ừ.”

Cao Viễn hơi buồn rầu: “Cậu không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“...” Cao Viễn nghẹt thở, sau đó bắt đầu thở ngắn than dài, “Tôi nói với cậu, tôi phát hiện một bí mật, nhưng có lẽ bây giờ lối thoát duy nhất của tôi chính là giả vờ bản thân không phát hiện điều gì hết, nhưng cho dù tôi giả điên giả ngốc như thế, chỉ cần Ninh Uyển không nhịn được tìm tôi thẳng thắn, tôi cũng không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lúc đó thì làm thế nào... Tôi chắc chắn không thể phản bội vợ tôi, lẽ nào sa thải Ninh Uyển sao? Nhưng cô ấy chỉ là yêu lầm người! Người trẻ chỉ đi nhầm một bước liền cho người ta một đòn phủ đầu cũng không giống một cấp trên công bằng nên làm...”

...

Phó Tranh bị Ninh Uyển tận tâm chỉ bảo, giáo huấn một tiếng đồng hồ, phổ cập hình phạt hình sự xâm hại tìиɧ ɖu͙©, lại lên lên lớp giáo dục tư tưởng, khuyên răn anh phải tự tôn, tự yêu lấy mình. Lúc nhận điện thoại của Cao Viễn anh đang hơi chóng mặt hoa mắt, do đó cũng không quá để tâm mấy lời lộn xộn linh tinh phi logic của Cao Viễn. Đối mặt với lời tâm sự của Cao Viễn, anh vẫn chưa hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng, chỉ nắm trọng điểm “phản bội vợ tôi”.

“Cậu làm sao thế? Cậu nɠɵạı ŧìиɧ tư tưởng thích người khác rồi?”

Kết quả nghênh đón anh là sự phủ nhận bực bội cao giọng của Cao Viễn đầu bên kia.

“Sao có thể? Kiểu đàn ông tình cảm cho vợ còn chắc hơn cả vàng như tôi rất khó thấy trên thế giới này, vì vậy mới hấp dẫn sự thèm muốn và chú ý của người khác. Dùng mị lực nhân cách trung thành không hai lòng như này chỉ chinh phục đồng nghiệp đã từng cộng tác với tôi!”

“...” Phó Tranh vuốt mi tâm, “Cho nên?”

“Cho nên đương nhiên là người khác thích tôi!” giống như sợ người khác phát hiện, Cao Viễn thấp giọng, “Phó Tranh, hình như Ninh Uyển nhìn trúng tôi, tôi phải làm gì đây? Bây giờ cô ấy vẫn chưa chủ động tìm tôi tỏ tình, vì vậy tôi cũng không tiện tìm cô ấy nói trước, rất ngượng mà!”

Phó Tranh sững người, chau mày: “Cái gì?”

“Ninh Uyển thích tôi rồi! Tôi sợ có thể gần đây cô ấy không nhịn được tìm tôi tỏ tình!”

Phó Tranh quả thật khó bề tưởng tượng: “Cậu đang đùa đúng không?”

Giọng điệu Cao Viễn nghiêm túc: “Thật đó, hôm nay tôi phát hiện ra, cô ấy đối xử với tôi rất đặc biệt, cứ nhìn chằm chằm tôi. Cho dù là lúc nào ánh mắt tôi quét qua đều chạm mắt với cô ấy, hơn nữa cậu có phát hiện ra không, hôm nay cô ấy có chút hơi ghen, sống chết không để tôi nói chuyện với cậu, luôn xen ngang nói chen. Sau đó cậu xem, tôi đi vệ sinh, cô ấy không nhịn được đi theo, còn nói gì mà “có động đất”. Bây giờ nghĩ lại, có phải cô ấy muốn tôi sớm ra khỏi nhà vệ sinh, để có thể sớm nhìn thấy tôi không?”

“...” Phó Tranh cố gắng bình tĩnh nói, “Cao Viễn, tôi cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi.”

Nhưng tiếc là Cao Viễn một chút cũng không nghe vào, càng phân tích càng cảm thấy đâu đâu cũng chính xác: “Chắc chắn tôi không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại, rất nhiều chi tiết đều có lý! Trên đường tôi đi vệ sinh về, muốn kề vai bên cậu, kết quả cô ấy luôn xen giữa, nhất định phải đứng giữa tôi và câu. Tôi đã nhìn mấy lần, hình như cô ấy cố gắng nhón chân muốn che cậu lại, đại khái không muốn tôi nhìn cậu, mà chỉ muốn trong mắt tôi chỉ thấy cô ấy?”

Sao có thể như vậy? Phó Tranh hơi không nhẫn tâm, một tiếng trước Ninh Uyển mắng nhiếc Cao Viễn là tên da^ʍ tặc... có lẽ lý do chủ yếu là muốn canh trừng Cao Viễn có hành vi quấy rối nào không...

Đầu kia điện thoại, Cao Viễn còn đang lo lắng, đến nỗi Phó Tranh không thể không cắt ngang vô tình: “Cậu yên tâm, cho dù đàn ông trên thế giới đều tuyệt chủng, Ninh Uyển cũng không đến nỗi thích cậu.”

“Hả?”

Phó Tranh mím môi, vô thức nói: “Tam quan cô ấy sạch sẽ hơi quá mức, tiêu chuẩn đạo đức khá cao, vốn không có hứng thú với cậu rồi.”

Trong mắt cô ta cậu đã là quỷ đói háo sắc, còn thích cái gì?

Cao Viễn nghe xong liền bùng nổ: “Tôi làm sao chứ? Ý này của cậu là tôi không đạo đức?”

“...” Phó Tranh nghĩ ngợi, bình tĩnh giải thích: “À, ý không phải cậu không đạo đức, mà ý là cô ấy sẽ không chấp nhận mình làm tiểu tam. Tóm lại, cậu yên tâm, cô ấy không thích cậu đâu, không những cậu đã kết hôn, cho dù là chưa kết hôn, cũng không đến nỗi cô ấy bỏ gần tìm xa dưới hoàn cảnh bên cạnh đã có vật tham chiếu xuất sắc hơn.”

“Ồ...” Cao Viễn không phản ứng lại lời hàm ý sâu xa của Phó Tranh trong chốc lát, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện khác, “Đúng rồi, có phải cậu cho tôi vào danh sách chặn không? Sao gọi điện cho cậu mãi không nhận?”

Phó Tranh nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, điềm tĩnh nói: “Không, quan hệ giữa tôi và cậu thân thiết như vậy, sao có thể cho vào blacklist? Cậu nghĩ nhiều rồi, Cao Viễn, là bạn bè tôi cảm thấy gần đây cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, tâm trạng không ổn định, cần phải làm người cho tốt, tăng cường cường độ làm việc vừa phải, dùng triệt để thời gian, một phút nhàn hạ cũng không được có, nghĩ lung tung không tốt cho thần kinh. Được rồi, không nói nữa, cúp đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi