KHUYÊN ANH NÊN SỚM THÍCH EM

Ninh Uyển không biết một màn thoại của mình và Tiêu Mĩ đã bị Phó Tranh nghe thấy, sau khi đã nhất trí cùng Tiêu Mĩ, liền quay về chỗ Phó Tranh.

“Phó Tranh, dì Tiêu cực kỳ kích động, khi nãy ở nhà vệ sinh cứ kéo tôi không chịu buông tay. Nhưng bà ấy là một người xấu hổ, cho nên biểu hiện hơi thận trọng, anh đừng để bụng, lát nữa đi cùng bà ấy đến chỗ tụ họp của hội chị em uống tách cà phê là được, anh cư xử lịch sự, lễ độ là không sao nữa. Tôi đã thương lượng với bà ấy, chỉ cần một lần uống cà phê, sau này không cần anh ở bên nữa, để bà ấy nở mày nở mặt với hội chị em, bà ấy liền giúp chúng ta đi nghe ngóng chỗ Vương Lệ Anh.”

Ninh Uyển tự cho rằng toàn bộ lời nói của mình trôi chảy trót lọt, nhưng cô không biết tại sao Phó Tranh hơi cố gắng khắc chế vẻ mặt khó coi, anh nhìn Ninh Uyển vài cái, sau đó cười có chút kỳ quái: “Ồ, được thôi.”

Ninh Uyển không để tâm, vừa nhắc nhở anh vài câu mới đưa mắt nhìn theo Phó Tranh và dì Tiêu rời khỏi.

...

Buổi tụ họp hội chị em của dù Tiêu không kéo dài lâu, vài tiếng sau, Phó Tranh đã quay về. So với sắc mặt khó coi lúc mới đi, vẻ mặt anh bây giờ dường như... không còn khó coi hiện rõ nữa...

“Làm xong rồi?”

Anh hừ lạnh; “Xong rồi.” Anh nhìn Ninh Uyển kìm nén, cuối cùng giống như không nhịn được, giọng nói kỳ quái: “Tuy tuổi 30 đã lớn, năng lực không ổn, cũng may già nhưng không quá rõ, miễn cưỡng coi như được cái mặt đẹp, là một bình hoa nam, nhưng tốt xấu gì cũng không phụ sứ mệnh, hoàn thành nhiệm vụ hiệu quả cao chất lượng tốt.”

“...”

Ninh Uyển hơi ngượng ngùng: “Anh nghe thấy rồi à? Dì Tiêu hơi cố chấp, lúc trước nhất định muốn một người 25 tuổi...”

“Không phải cô nói bà ấy là một fan chỉ thích tôi sao? Chỉ đích danh muốn tôi đi?”

“Là....” Ninh Uyển thật lòng có lỗi nói, “Xin lỗi, thực sự là do yêu cầu vụ án đã ấm ức cho anh. Thực ra tôi cảm thấy 30 không già chút nào, đang tuổi sung sức, có nhiều triển vọng. Hơn nữa nhìn anh thực sự không giống 30, nếu như anh thật sự để bụng, tôi giúp anh đi nói lý với dì Tiêu, nói với bà ấy đàn ông 30 tuổi là một cành hoa. Ngoài ra, tôi bao anh bữa tối một năm nhé! Nếu anh không tha thứ cho tôi, tôi cứ tiếp tục bao anh vậy.”

Ninh Uyển tưởng rằng Phó Tranh còn tiếp tục tức giận, không ngờ vừa nghe xong lời của mình, anh gần như lập tức cắt ngang: “Tôi tha thứ cho cô, làm cơm thì không cần thiết, thật sự không cần. Người khác hiểu sai tuổi tác và sức hấp dẫn của đàn ông cũng không cần cô làm sáng tỏ, tự tôi sẽ dùng năng lực chứng minh.”

Chịu sự ấm ức như vậy còn không cần cô làm cơm báo đáp, trong lòng Ninh Uyển càng ngập tràn sự áy náy. Lúc này nhìn vào hình bóng Phó Tranh, cảm thấy sự bướng bỉnh lộ rõ...

“Thực ra... tuy dì Tiêu không thích sức hấp dẫn của anh, nhưng những lời đó của tôi cũng không hoàn toàn là giả. Bản thân tôi thực sự cảm thấy như vậy, anh quả thật rất đẹp trai...”

Ninh Uyển kìm nén nửa ngày, không nhịn được: “Khí chất của anh rất tốt, những điều này tôi không lừa anh... Hơn nữa anh là người cực kỳ lương thiện, còn bằng lòng giúp đỡ người khác, năng lực học tập nhanh nhẹn, làm việc nào ra việc ấy. Tuy hiện giờ chỉ là một luật sư cơ sở, nhưng chỉ cần anh tiếp tục kiên trì, nhất định ngày càng tốt hơn.”

Tuy mới đầu khen Phó Tranh có hơi mất thể diện, nhưng một khi nói ra, Ninh Uyển lại thật lòng thật dạ: “Nhiều người thành đạt muộn, 30 tuổi không có kinh nghiệm là một thiệt thòi so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng duy trì tiến bộ là được. Cuộc sống là một chặng đường dài, anh chỉ cần đứng vững hơn người khác là được, tôi đánh giá cao anh đấy Phó Tranh!”

Phó Tranh sống đến 30 tuổi không phải chưa từng nghe lời tâng bốc, thế nhưng đối diện với sự động viên và khen ngợi thẳng thắn của Ninh Uyển hiện tại, ngược lại hơi mất tự nhiên. Ninh Uyển thực sự xinh đẹp, lúc cô nhìn thẳng vào người khác đôi mắt vô thức mở to, tròn xoe.

Nghe nói con gái có đôi mắt hạnh đào dễ dàng khiến người khác nảy sinh mong muốn bảo vệ, cảm thấy vừa đáng yêu vừa trong sáng. Tuy phong cách làm việc bình thường của Ninh Uyển vốn không tương xứng với những từ này, nhưng lúc này Phó Tranh phát hiện điều đó là thật.

Suy từ phương diện công việc, không nghi ngờ khi Ninh Uyển là người dứt khoát lại lão luyện. Người như vậy vốn phải lý trí trưởng thành, thế nhưng Ninh Uyển thực sự dễ bị gạt, Phó Tranh không hề nghi ngờ chỉ cần anh tình nguyện, Ninh Uyển có thể bị anh lừa gạt còn giúp anh đếm tiền.

Cô quá dễ tin anh, quá sơ suất.

Lần đầu tiên trong đời Phó Tranh nảy sinh đôi chút cảm giác áy náy.

***

Thế nhưng sự áy náy của Phó Tranh đã tan thành mây khói sau khi gặp Cao Viễn không lâu sau đó.

Cao Viễn gặp phải một vụ án tranh chấp thu mua sát nhập xuyên quốc gia, thực sự hơi khó khăn ở vài chi tiết và khâu thao tác, vì thế đem đến hỏi Phó Tranh: “Cậu xử lý nhiều vụ án thế này, nói xem lúc này nên xử lý thế nào? Đối phương có ý tiếp quản thù địch...”

Vừa nói đến vụ án, Phó Tranh càng không nhàn rỗi nghĩ đến chuyện khác, anh bắt đầu hướng dẫn tận tình.

Hai người chốc chốc thảo luận và phân tích, đến khi Cao Viễn lộ vẻ bừng tỉnh đã là gần một tiếng sau.

“Cậu thật sự không làm thương mại nữa? Thật sự đáng tiếc!”

Đối với sự thương tiếc của Cao Viễn, Phó Tranh chỉ lạnh nhạt: “Những việc không có tính thử thách còn tiếp tục làm, cuộc đời chẳng có ý nghĩa gì.” Phó Tranh dừng lại, “Hơn nữa không gọi là không làm thương mại, vẫn sẽ làm, chỉ là cùng là với thứ khác. Tinh lực chủ yếu là khám phá lĩnh vực mới.”

Anh nói đến đây, bỗng nhìn Cao Viễn, chuyển đề tài: “Đúng rồi, Thẩm Ngọc Đình, cậu biết cô ta không?”

Về đề tài này của Phó Tranh, Cao Viễn tuy ngẩn người, nhưng vẫn đáp: “Biết, nhưng không rõ lắm, cậu hỏi cái này làm gì? Có phải nhìn trúng ai trong đội của cô ta muốn tuyển vào đội của cậu?”

Phó Tranh chế nhạo một tiếng: “Tất cả người trong đội cô ta, bao gồm cô ta tôi đều không thích.”

“Vậy cậu hỏi tình hình cô ta làm gì?”

Phó Tranh không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi: “Đối tác cấp cao phải phụ trách sát hạch mọi đối tác bậc trung trong công ty, cho nên Thẩm Ngọc Đình này, nghiệp vụ và doanh thu của cô ta những năm nay thế nào?”

Cao Viễn là chủ quản sát hạch, nói đến điểm này hơi than thở: “Doanh thu và nghiệp vụ cô ta trong hai năm này đều giảm, làm mất vài khách hàng, theo lý mà nói không nên vậy, đặc biệt là những khách hàng cũ bình thường vẫn hợp tác tốt...”

“Điều tra xem có phải khách hàng của cô ta chuyển tài khoản riêng không.” Phó Tranh nhìn Cao Viễn, cười một chút, lại bổ sung: “Hơn nữa ngoài Thẩm Ngọc Đình, không phải khi bắt đầu sắp xếp hai luật sư trong đội Thẩm Ngọc Đình là Lý Duyệt và Hồ Khang đến đóng quân ở xã khu sao? Nhưng tôi ở xã khu lâu như vậy, hai người này chưa từng xuất hiện. Cho nên công việc mà công ty sắp xếp không muốn đến thì không đến sao? Lúc mấy đối tác cấp cao các người mời tôi gia nhập, nói bầu không khí công ty tốt lắm, hiện tại là như vậy?”

Cao Viễn không ngờ Phó Tranh sẽ đột nhiên vặn hỏi việc trong công ty, vắt mồ hôi nói: “Biết rồi biết rồi mà, khi về tôi sẽ xử lý, trừng phạt nghiêm minh! Tuyệt đối trừng phạt nghiêm minh! Nhưng cậu phải nhớ cậu đồng ý gia nhập công ty chúng tôi. Tôi đã vỗ ngực tự hào với những đối tác cấp cao khác rồi. Không thể giữa chừng chạy đến công ty khác đâu đó!”

Phó Tranh mím môi lại cười một cái: “Tốt nhất là trước khi tôi nhậm chức, cậu phải dọn dẹp sạch sẽ nhưng người và việc lộn xộn, nếu không đến khi tôi chính thức nhậm chức, xử lý sẽ không nể tình đâu.”

“Tuy hạng mục luật sư xã khu của Chính Nguyên vận hành rất trôi chảy, nhưng trong số ba luật sư đóng quân chỉ có mình Ninh Uyển giữ vững chức vụ. Tuy quy tắc trên đời không phải trồng dưa gặt dưa, trồng đậu gặt đậu, nhưng trong thế giới của tôi sẽ không để người trung thực phải chịu thiệt.” Anh nhìn Cao Viễn, “Các người không thể ức hϊếp Ninh Uyển.”

“Không vấn đề, không vấn đề!”

“Đúng rồi.” Phó Tranh giống như nghĩ ra điều gì, dặn dò: “Lúc cậu xử lý cái này, nhớ vô tình để lộ một cách nghệ thuật, một người đàn ông báo cáo tình hình Thẩm Ngọc Đình cho cậu.”

“Hả? Tại sao chứ?”

“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Lẽ nào cậu không làm được chuyện này?”

“Làm được, làm được mà! Diễn xuất của tôi tốt như vậy, tôi sẽ vô tình bất cẩn để lộ là một người đàn ông báo cáo.”

Chỉ là gật đầu bảo đảm xong, Cao Viễn lại hơi ghen tức: “Phó Tranh, tôi quen cậu nhiều năm như vậy, trước kia tôi trong tình huống không biết gì bị người khác sao chép luận văn, kết quả giáo viên hiểu lầm tôi giúp người khác gian lận, khiến tôi phải viết lại luận văn, lúc đó sao không thấy cậu “không để người trung thực chịu thiệt”, “các người không thể ức hϊếp Cao Viễn” nhỉ? Sao đổi thành Ninh Uyển, cậu lại tiêu chuẩn kép như vậy? Chính vì cô ấy xinh đẹp sao?”

Phó Tranh chau mày: “Cậu là nữ hay nam? Cậu còn cần bảo vệ sao?”

Cao Viễn ấm ức: “Thì đã sao nào? Là nam thì không được bảo vệ sao? Hiện nay còn rất thịnh hành “mãnh nam rơi lệ” kìa!”

Phó Tranh khịt mũi khinh bỉ: “Sau đó không phải cậu thu thập chứng cứ chứng minh cậu không hợp tác gian lận, hoàn toàn bị người khác đạo văn, bị người khác hại, đã rửa sạch nỗi oan rồi sao? Bản thân cậu có thể xử lý còn cần tôi giúp đỡ? Hơn nữa cậu là người trung thực sao? Cậu trung thực? Cậu trung thực có thể kết bạn với tôi sao?”

Phó Tranh đương nhiên không phải người tốt, nhưng có thể cấu kết làm chuyện xấu cùng Phó Tranh thì có thể là loại tốt sao?

“...” Cao Viễn nhẫn nhịn, vậy mà cảm thấy mình không cách nào phản bác, anh ấy nghĩ ngợi chỉ có thể hỏi ngược lại, “Thế sao cậu biết Ninh Uyển không thể xử lý?”

“Cô ấy không thể, cô ấy hơi ngốc.”

“Thông minh nhanh trí phải rèn luyện mới có, nếu ngốc nghếch thì đυ.ng tường vài lần sẽ ổn. Cứ cho là cậu trên đường gặp bất bình bảo vệ cô ấy một lần, nhưng có thể bảo vệ cô ấy cả đời không? Cho người cá chi bằng dạy người câu cá, vẫn không bằng cậu dạy dỗ cô ấy xử lý mối quan hệ công sở thông minh...”

Phó Tranh không để ý Cao Viễn: “Cậu rất nhàn à? Không phải muốn xử lý vụ thu mua thù địch sao? Hình như vợ cậu đang thiếu một người đi dạo phố cùng, cậu nhàn rỗi như vậy để tôi gọi điện cho cô ấy?” Nói xong, anh cầm điện thoại của mình lên.

Cao Viễn vừa nghe đến đi dạo phố cùng vợ, lập tức đầu óc tê rần, cũng không phí lời nữa, nhanh chóng ngậm miệng rời đi.

***

Mà ở bên kia, Ninh Uyển gần như không biết cô ở trong mắt Phó Tranh “ngốc, bạch, ngọt” mới là “ngốc, bạch, ngọt” chân chính, mấy ngày này đều vô cùng vui tươi giúp Phó Tranh bận trước bận sau tranh giành quyền lợi.

Dưới sự cố gắng của cô, hôm nay, cái ghế của Phó Tranh chính thức được thăng cấp từ cái ghế nhựa màu xanh lam cao quý thanh nhã thành loại ghế ngồi giống của cô.

Nhưng lúc cô đang kéo Phó Tranh dùng thử cái ghế mới, dì Tiêu yểu điệu bước vào. Bà nhìn trái ngó phải, sau khi nhìn thấy Phó Tranh bị che khuất bởi máy tính, hai mắt sáng lên.

“Tiểu Phó à.” Dì Tiêu vén tóc, “Mấy hôm nay sao không thấy cậu.” Giọng điệu bà có chút ai oán, chớp chớp mắt phong tình vạn chủng nhìn Phó Tranh, “Không phải đã nói khi về sẽ liên lạc với tôi sao?”

Ninh Uyển chau mày, bỗng chốc không hiểu gì cả, cô nhìn Phó Tranh nghi ngờ.

Lúc trước dì Tiêu còn hơi miễn cưỡng chấp nhận Phó Tranh 30 tuổi, sao đột nhiên trở nên nhiệt tình như lửa, một ngày không gặp tựa ba thu?

Phó Tranh lại rất bình tĩnh, hai ba câu đã hóa giải được ánh mắt đưa tình của dì Tiêu, chuyển chủ đề chính: “Phía dì Vương Lệ Anh có tình hình mới không?”

Vừa nói đến câu này, Tiêu Mĩ mặt mày hớn hở: “Đương nhiên có, Tiêu Mĩ tôi không dễ ra tay, đã ra tay thì dễ như chơi.” Bà lại nháy mắt với Phó Tranh một cái mới thấp giọng nói: “Bạn trai đó của Vương Lệ Anh là giả!”

Tiêu Mĩ đắc ý ngời ngời: “Tôi đã nói mà, sao đột nhiên bà ta có thể tìm một bạn trai nhỏ 26 tuổi cơ chứ, quả nhiên là giả! Hoàn toàn là bịa đặt.”

“Người đàn ông đó là hàng xóm của bà ta, cũng không biết bà ta làm thế nào khiến người ta không thể phản bác, nhưng dù sao đi nữa, câu chuyện hai người họ yêu thương nhau là giả.”

“Bà ta thừa nhận với bà sao?”

Tiêu Mĩ trừng mắt: “Đâu có đâu, bà ta ấy, cũng che che giấu giấu, loại chuyện này có lẽ thổi phồng cũng hơi ngại, đương nhiên sẽ không nói về nó, phụ nữ yêu hay không yêu đương tôi sẽ nhìn ra, bà ta lúc mới nói còn đâu ra đấy, nói hai người yêu nhau sắp kết hôn, kết quả tôi càng hỏi càng lộ nhiều sơ hở. Tôi thấy bà ta chết vì sĩ diện, tiêu tiền thuê người đàn ông hàng xóm giả làʍ t̠ìиɦ nhân...”

Tiêu Mĩ không hề biết những chi tiết vụn vặt giữa Vương Lệ Anh và Lục Phong, thế nhưng trong lòng Ninh Uyển lộp bộp một tiếng, lời của Tiêu Mĩ đã chứng thực phỏng đoán của cô, lời Lục Phong nói không hề giả, anh ta quả thật chưa từng yêu đương với Vương Lệ Anh, vậy mà....

Vậy tại sao Vương Lệ Anh nhất định xưng là yêu đương với đối phương, còn sắp kết hôn nữa?

Rõ ràng Phó Tranh cũng nghĩ đến vấn đề này, anh chau mày nhìn Tiêu Mĩ: “Cho nên dì Vương còn nói thêm gì với dì không?”

“Đương nhiên, nói không ít chuyện. Bà ấy không thoải mái, hai đứa con trai không hiếu thuận như vậy.” Tiêu Mĩ cảm thán, “Bà ấy cũng coi như khổ sở một đời, chưa dừng lại một lúc nào, mua nhà cho hai đứa con trai lấy vợ, kết quả có vợ rồi không có mẹ, cả con trai và con dâu đều không phải loại tốt đẹp. Đừng nói cho bà ấy tiền, không moi tiền bà ấy là may rồi.”

Nói đến đây, Tiêu Mĩ thổn thức: “Trước đây tôi không biết, thì ra khoảng thời gian này bà ấy không đến nhảy quảng trường nữa vì bị chẩn đoán ung thư.... sau khoảng thời gian bệnh tật này, nhà hai đứa con trai cũng chẳng chăm sóc bà ấy nhiều, đến bệnh viện hóa trị cũng là bà ấy dùng tiền dưỡng lão khó khăn lắm mới tích góp được. Thậm chí hai con dâu còn luôn nói bà ấy cứ bảo thủ trị liệu, đừng chữa nữa, ăn chay niệm phật chép Kinh Kim Cang là được, cũng không biết an tâm gì cả.”

“Bà ấy hóa trị xong cơ thể yếu, nhưng hai con trai cũng không quản không quan tâm. Có nhiều lần bà ấy cứ nằm mãi không dậy nổi, tưởng mình sắp không qua khỏi, cũng không có người quan tâm. Nhưng người đàn ông hàng xóm của bà ấy rất nhiệt tình, bận trước bận sau chăm sóc bà ấy, nếu không bà ấy nói mình chết sớm rồi. Theo tôi thấy, bà ấy là vì người kia chăm sóc bà, mắc trọng bệnh lại không có người gửi gắm tinh thần, cho nên mới tưởng tượng người ta thành bạn trai của mình!”

...

Tiêu Mĩ lại nói thêm vài thứ, sau đó mím môi cười, nhìn Phó Tranh, vuốt vuốt tóc, vỗ vai Phó Tranh, nhắc Phó Tranh có thời gian thì liên lạc với bà, Phó Tranh ứng phó qua loa mấy câu, Tiêu Mĩ lại lần nữa yểu điệu, lưỡng lự rời khỏi.

Tiêu Mĩ vừa đi, sắc mặt Phó Tranh hơi tệ: “Có phải tôi đã phí công đi tam bồi rồi không? Lục Phong và Vương Lệ Anh không có quan hệ yêu đương đến nay vẫn là suy đoán theo hiểu biết của bản thân Tiêu Mĩ, những tin tức khác đều không quan trọng...”

“Không đâu, tôi cảm thấy anh đã không phụ sứ mệnh!” Ninh Uyển lại không nghĩ vậy, “Anh không cảm thấy chúng ta cách chân tướng đã rất gần rồi sao?”

“Gì cơ?”

“Người làm chuyện gì cũng đều có động cơ, anh nghe trong lời của Tiêu Mĩ, thực chất trong lòng dì Vương rõ ràng rất cảm kích Lục Phong, đối phương đã đưa tay cứu giúp trong lúc bà ấy khó khăn. Trong câu từ bà ấy đều tràn đầy tán dương, theo lý mà nói bà ấy không có lý do hãm hại ân nhân như này. Nhưng giờ đây đối với Lục Phong lại thái độ khác thường, chết cũng nói hai người đã nảy sinh quan hệ phải kết hôn, vậy dự tính ban đầu là gì?”

Phó Tranh do dự: “Có cần cho Vương Lệ Anh giám định trạng thái tinh thần không? Dòng họ bà ấy có phải có bệnh tâm thần phân liệt di truyền?”

Ninh Uyển có chút dở khóc dở cười, có nhiều lúc cô thật khâm phục tư duy của Phó Tranh: “Trong xã khu làm gì có nhiều vấn đề tinh thần như vậy, cốt lõi tranh chấp giữa người với người trong xã khu nói thẳng ra là tiền và lợi ích, anh đặt mình vào vị trí nghĩ đi.”

Phó Tranh lắc đầu: “Tôi không thể đưa ra kết luận.”

“Anh đừng nghĩ nữa, chúng ta trực tiếp đi thăm hỏi dì Vương, tôi cảm thấy rất nhanh có thể biết đáp án.”

***

Cho dù Ninh Uyển đã nói như vậy, thực ra Phó Tranh cũng không mong đợi gì vào chuyện thăm hỏi Vương Lệ Anh. Xét theo biểu hiện khi trước của dì Vương này, khả năng bà ta chủ đông thừa nhận hành vi lừa gạt gần như rất nhỏ, mà vụ án xâm phạm danh dự ai chủ trương người đấy lấy chứng cứ, chỉ cần phía Lục Phong không lấy được chứng cứ chứng minh mình trong sạch, vụ án này rất khó chuyển mình...

Phó Tranh đi theo Ninh Uyển, cũng không biết trong hồ lô của cô bán thứ gì. Giờ họ tuy đã tìm Tiêu Mĩ loanh quanh một vòng, cũng lấy được một mớ tin đồn vụn vặt, nhưng những tin tức này căn bản vô dụng. Lúc này Ninh Uyển đi gặp Vương Lệ Anh, không gì khác hơn là tiếp tục dùng tình cảm làm động lòng người, dùng lý trí thuyết phục người khác. Nhưng Phó Tranh đã chuẩn bị tâm lý tốt cô bị từ chối.

Quả nhiên là vậy, sau khi nói rõ thân phận, Vương Lệ Anh sắc mặt khá tệ với hai người họ, miễn cưỡng để hai người vào trong nhà, nhưng dáng vẻ từ chối đối thoại đàm phán.

Phó Tranh đợi Ninh Uyển mở miệng khuyên giải, Ninh Uyển quả thật hắng giọng, sau đó cô mở miệng, nội dung cô nói lại khác một trời một vực với những gì Phó Tranh nghĩ.

Cô không hề nhỏ nhẹ ôn nhu và giản dị gần gũi mà là giọng nói nghiêm túc lạnh lùng: “Bà Vương Lệ Anh, chúng tôi đã nắm chắc chứng cứ xác thực bà đặt điều phỉ báng đương sự của chúng tôi là anh Lục Phong.”

Phó Tranh chau mày, bỗng chốc không thể theo kịp logic của Ninh Uyển, đây là cái gì với cái gì đây?

Ninh Uyển không bị dao động, chỉ tiếp tục nói: “Hành vi của bà đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của đương sự tôi, anh ấy vốn dự định tái hôn với vợ cũ, giờ đây vợ cũ nghe thấy lời đồn của bà đã hiểu lầm Lục Phong, đã từ chối đàm phán giao tiếp. Hành vi của bà không chỉ khiến Lục Phong mất đi hôn nhân vốn có thể mỹ mãn, càng hại con gái của anh ấy Kiều Kiều mất đi một gia đình vốn có thể đoàn viên, lại trở thành đứa trẻ chỉ có bố như lúc đầu.”

Giọng nói cô lúc trầm lúc bổng, vừa uy nghiêm vừa hơi nghiêm khắc, tràn đầy chính nghĩa đến mức Phó Tranh phải nghĩ kỹ lại mới phản ứng nhận ra cô đang trịnh trọng nói những lời linh tinh.

Đầu tiên, bọn họ vốn không nắm chắc chứng cứ gì cả; thứ hai, Vương Lệ Anh vì con cái không hiếu thuận muốn cho Lục Phong nhà mới đề nghị kết hôn lúc nào? Cuối cùng, Lục Phong muốn tái hôn với vợ cũ của anh ta lúc nào? Đây hoàn toàn là lời nói bừa bãi của Ninh Uyển...

Là luật sư, điều chú trọng nhất là dựa trên sự thật, không thể đặt điều dối trá, Ninh Uyển đang đi theo lối nào vậy? Hơn nữa thứ như sự thật pháp luật, chỉ cần tòa án chất vấn, vốn không phải nơi bạn đặt điều là có thể được nhận định...

Nhưng ngoài dự liệu của Phó Tranh, Vương Lệ Anh khi trước gần như không chịu hợp tác chau mày nghe xong, im lặng một hồi, vậy mà run rẩy mở miệng, hỏi một câu hoàn toàn không liên quan: “Lục Phong muốn tái hôn?”

Ninh Uyển gật đầu, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói hươu nói vượn: “Đúng vậy.”

Mà lúc Phó Tranh cho rằng cô sẽ tiếp tục dùng thái độ nghiêm túc của quan chức thương lượng, lúc này cô lại dịu giọng: “Dì Vương à, chúng tôi đã nắm chắc chứng cứ rồi, cũng biết tại sao dì nhất định phải kết hôn cùng Lục Phong. Nhưng xin dì cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, dì oán hận bất mãn với hai con trai, không muốn cho họ nhà cửa, nhưng liên lụy đến một Lục Phong vô tội, như vậy không tốt lắm, cũng quá bất công với Lục Phong.”

“Anh ấy còn trẻ như vậy bị hủy hoại danh tiếng. Đừng nói vợ trước, sau này làm gì còn có một cô gái đứng đắn nào chịu anh ấy? Lẽ nào dì cho rằng sau khi kết hôn cho anh ấy căn nhà, anh ấy chắc chắn có thể hạnh phúc sao? Dì cũng chưa từng hỏi anh ấy, anh ấy có đồng ý muốn căn nhà này hay không? Giờ dì liều mạng kéo anh ấy vào sự hỗn loạn này, rốt cuộc dì cảm ơn hay hận anh ấy? Lẽ nào dì muốn anh ấy vì căn nhà này mà chôn vùi cả đời anh ấy sao? Dì nghĩ xem lúc dì hóa trị khi trước, hai con trai không quản không quan tâm, ngược lại là Lục Phong thật lòng giúp đỡ không cần báo đáp, sao dì có thể hãm hại anh ấy, làm nguội lạnh một tấm lòng tốt chứ?”

Ninh Uyển chỉ là phỏng đoán mà thôi, Phó Tranh nghe và cảm thấy đều là chuyện vô căn cứ. Tuy con trai Vương Lệ Anh quả thực không hiếu thuận, nhưng nếu thật sự không muốn cho con trai nhà, muốn cho Lục Phong, hoàn toàn có thể thông qua hình thức di tặng trong di chúc, hoàn toàn không cần thiết làm to chuyện kéo Lục Phong kết hôn, đây không phải báo ân, là làm xấu danh tiếng người khác. Do đó bất kỳ một luật sư có logic nào đều sẽ không tạo ra loại giả thiết này, Phó Tranh không biết Ninh Uyển nghĩ ra loại logic kỳ lạ này có phải đã cam chịu với vụ án này không.

Thế nhưng điều khiến anh hoàn toàn không ngờ đến là sau khi nghe Ninh Uyển nói xong, Vương Lệ Anh trước giờ vẻ mặt không để lộ sơ hở vậy mà hốc mắt đỏ lên: “Vì chuyện của tôi, hiện giờ vợ cậu ấy không chịu tái hôn?”

Ninh Uyển gật đầu nghiêm túc.

“Là tôi nghĩ đơn giản rồi.” Thần sắc Vương Lệ Anh cuối cùng xuất hiện sự dao động, có chút áy náy cũng có chút lúng túng, miệng run rẩy nghẹn ngào, “Tôi... tôi thực sự... chưa từng suy nghĩ cho Tiểu Lục...”

Dáng vẻ người phụ nữ lớn tuổi đó vừa suy sụp vừa bi thương: “Hiện tại hai người đã biết rồi, tôi cũng không giấu nữa, lúc đầu tôi chỉ nghĩ không muốn cho hai thằng chó má đấy nhà. Đổ phân đổ nướ© ŧıểυ, nuôi chúng khôn lớn, cuối cùng chỉ ước tôi chết sớm chút, đừng liên lụy đến chúng, còn không đối xử tốt với tôi bằng Tiểu Lục sát vách. Tôi thật sự không muốn hại Tiểu Lục, tôi... tôi thực sự chỉ nghĩ đợi tôi chết rồi có thể phân chia căn nhà cho Tiểu Lục...”

...

Điều khiến Phó Tranh cực kỳ kinh ngạc là những lời nói lung tung của Ninh Uyển lại thật sự chọc trúng sự thật, cũng không biết phải khen cô giấc mộng trở thành hiện thực hay là mèo mù vồ trúng chuột chết.

Tóm lại, dưới sự dẫn dắt thật thật giả giả của Ninh Uyển, phòng tuyến tâm lý của Vương Lệ Anh cuối cùng tan vỡ, đều hăng hái nói ra khúc mắc trong lòng, gần như không sai chút nào với sự suy đoán lung tung của Ninh Uyển.

“Cho nên dì sống chết kéo Lục Phong kết hôn chỉ vì muốn báo đáp, tặng căn nhà cho anh ấy?”

Đối mặt với nghi vấn của Phó Tranh, Vương Lệ Anh gật gật đầu, lau nước mắt: “Nếu không tôi và cậu ấy không thân không thiết, sao có thể tặng nhà cho cậu ấy? Đợi tôi chết đi, hai thằng con trai tôi chắc chắn đến tranh nhà. Nếu như tôi và Lục Phong đăng ký rồi, tôi chết, căn nhà không phải thuộc về cậu ấy sao? Hai thằng con tôi cũng chẳng còn gì để nói.”

Phó Tranh chết lặng người, anh không thể không giải thích cho Vương Lệ Anh một cách cẩn thận và đơn giản vấn đề phân chia tài sản thừa kế: “Nếu như không có di chúc thì tuân theo luật thừa kế. Vậy nếu như dì và Lục Phong đăng ký kết hôn, dì qua đời, Lục Phong là chồng của dì, hai con trai và con gái dì, bọn họ đều có thể chia đều tài sản của dì, cũng không phải một mình Lục Phong có thể độc chiếm căn nhà. Mà nếu dì muốn để lại căn nhà cho mình Lục Phong, viết một di chúc di tặng là được.”

Giải thích phức tạp một hồi, cuối cùng dì Vương mới bừng tỉnh ngộ, bà lau nước mắt, hơi lắp bắp giải thích: “Tôi... tuy tôi không có văn hóa, nhưng cũng xem phim truyền hình. Trong phim lúc người già chết có viết di chúc, để lại nhà cho đứa con trai nhỏ nhặt về nuôi dưỡng, kết quả người chết thật, mấy đứa con trai ruột lại không nhận di chúc, nói là làm giả, còn kiện cáo. Người già chết rồi, chết không đối chứng được, người con trai nhỏ đó cũng không phải đích thân sinh ra, cuối cùng phán cậu ta không có nhà....”

Bà lắp bắp nói: “Tôi xem cái đó, biết mình viết đem nhà cho ai cũng không có tác dụng, đợi tôi chết, ai biết được hai thằng con sẽ náo loạn thế nào, hơn nữa...”

Vương Lệ Anh ngượng ngùng: “Hơn nữa tôi cũng không biết viết chữ, cả đời này tôi chỉ biết viết tên của mình, những chữ khác... đều không biết viết. Cho dù bảo tôi tự mình viết di chúc, tôi cũng không viết nổi. Nếu như để người khác viết thay, vậy hai thằng con sẽ càng không chấp nhận... Tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có kết hôn cùng Tiểu Lục, biến cậu ta thành người thân mới có thể danh chính ngôn thuận cho cậu ta nhà... Chứng nhận kết hôn không phải được luật pháp quốc gia bảo vệ sao?”

Thì ra là vậy, đến mức này Phó Tranh mới bừng tỉnh.

Công việc luật sư xã khu thực sự hoàn toàn không giống với những gì bình thường anh làm. Điểm khó vĩnh viễn không phải ở vận dụng luật pháp, mà ở giao tiếp với đương sự và lấy chứng cứ.

Đương sự của tranh chấp thương mại luôn được tiếp nhận sự giáo dục tiên tiến, quan niệm pháp luật trưởng thành, do đó khi giao tiếp Phó Tranh chưa từng cảm thấy có chướng ngại. Anh hoàn toàn có thể dùng logic của mình suy đoán đối phương bởi vì họ cùng thuộc trình độ và năng lực lý giải. Thế nhưng quan niệm pháp luật của cư dân xã khu không đồng đều, có lẽ có những người trẻ trình độ giáo dục không tệ, nhưng cũng có đa số người như Vương Lệ Anh không biết chữ, văn hóa không cao, hoàn toàn hiểu biết lơ mơ với pháp luật. Thậm chí đa số người lại biết từ những bộ phim truyền hình không đáng tin...

Cùng là lúc này, Phó Tranh sau đó mới nhận thức được những lời khi trước của Ninh Uyển có lẽ hoàn toàn không phải nói liều, mà là cô đã đứng vào lập trường của Vương Lệ Anh rất tốt, căn cứ vào những đầu mối Tiêu Mĩ cung cấp, dùng phương thức tư duy của Vương Lệ Anh suy đoán vấn đề nằm đâu.

Khiến cô một phát bắn trúng trước giờ không phải là số đỏ mèo mù vồ trúng chuột chết và mệnh phân chó, mà là kinh nghiệm thực tiễn phong phú và phương thức tư duy thay đổi linh hoạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi