KHUYẾT ẤN/DƯƠNG BÌNH NHI - QUYỂN 1: BẮC THÀNH SỤP ĐỔ

Lòng tôi vừa hoang mang vừa lo sợ. Trên đời sao lại có chuyện quái đản thế này, bảo tôi phải chấp nhận thế nào cho được.


Tôi không biết mình là ai, giờ lại còn có thể bị giết bất cứ lúc nào mà chẳng có cách tự vệ. Thái tử tuyệt nhiên không phải kẻ có thể cho tôi dựa dẫm được dù cậu ta rõ ràng biết tôi từ đâu đến. Cậu ta cũng không hào phóng tới mức sẽ liều mình bảo vệ tôi mãi mãi. Tôi không có cách nào sống sót ngoài tự thân. Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy chỉ còn cách duy nhất, phải quay lại chỗ Vương tử để hỏi cho ra lẽ. Chỉ có anh ấy mới có thể cho tôi biết chuyện này rốt cuộc là sao. Tại sao tôi phải chết? Cái chết của tôi mang lại lợi ích gì?


Nghĩ vậy tôi đứng phắt dậy, định đi tìm Vương tử, nhưng lại không biết phải đi về hướng nào thành ra vẫn dậm chân tại chỗ. Thái tử như đoán được ý đồ của tôi, cậu ta không ngăn cản, chỉ nhếch mép cười, lặng lẽ ngồi quan sát xem tôi định làm gì. Sau thấy hành động như gà mắc tóc không thể ngớ ngẩn hơn của tôi thì cậu ta không kìm nổi, càng cười ngạo nghễ, nhìn tôi đầy khinh bỉ. Tôi đứng ngây phỗng mà tím mặt. Sao điệu bộ Thái tử lúc này lại đểu giả đến vậy?


Tôi không mở lời nổi để hỏi đường. Không đời nào tôi hạ mình với kẻ đang cười nhạo mình. Sau rồi tôi đành tấm tức đi bừa. 


Thái tử vẫn khoanh tay ngồi, thấy tôi đi lung tung liền gọi với theo bảo tôi đi sai rồi. Tôi quay sang hướng khác, cậu ta cũng bảo tôi đi sai. Tôi dậm chân tức tối đổi hướng khác lần nữa thì cậu ta gắt. Bực tức tôi đi thành vòng tròn luôn cho cậu ta ngứa mắt. Tôi bực năm phần thì cũng phải khiến cậu ta bực sáu phần.


Điệu bộ ương bướng của tôi làm Thái tử nản. Cậu ta thở một hơi rõ dài rồi tự dưng đổi giọng ngọt nhạt: 


"Bảo Bình, cô đừng phí sức quay mòng mòng nữa. Đứng yên đó đi. Có điều này tôi nghĩ không thông,, phải hỏi cô cho rõ. Đêm qua... tôi thấy dấu phong ấn Hỏa Kỳ Lân... trên vai cô."


"Thì sao? Có phong ấn thì tôi không phải là giả à?" Tôi hậm hực. Giờ là lúc nào rồi còn nói tới cái chuyện chẳng liên quan.


Thái tử tự dưng lại phô cái biểu cảm trầm ngâm khó hiểu, miệng nói thật chậm: 


"Không phải ai cũng chịu được sức mạnh của phong ấn Hỏa Kỳ Lân. Người bị phong ấn sẽ rất đau đớn. Lúc xảy ra tai nạn kinh hoàng đó lẽ ra tôi mới là người bị phong ấn, và... sẽ bị hung thần sáng lòa ở thế giới của cô húc cho nát bét. Tôi đã tận mắt thấy gã hung thần kinh khủng đó đâm cô rất mạnh, cô bị hất tung lên không trung và trọng thương, thêm cái phong ấn này tôi không hiểu nổi tại sao cô vẫn còn trụ được đến lúc này..."


Trong vô vàn chuyện thì đây là chuyện tôi không muốn nhớ lại chút nào hết, và thời điểm này hoàn toàn chẳng thích hợp để mổ xẻ nó. Có nói nữa thì cũng không giải quyết được gì vì Vương tử đã mất hết kí ức, Thái tử thì không nhớ chính xác sự việc, tai nạn ngày hôm đó vĩnh viễn không có lời giải. Hơn nữa, thân phận tôi, nói cho cùng thì là chuyện tuyệt mật, để bảo toàn cho tính mạng mình, tôi không thể tùy tiện nói ra cứ như câu chuyện giải trí được. Quá khứ ấy nên chôn vùi thật sâu.


 Tôi ngán ngẩm:


"Tôi cũng không hiểu, nhưng tôi thực sự chán chơi trò giải đố rồi. Tôi không muốn giải thích. Cũng không muốn nhắc lại quá khứ. Tôi vừa chết đêm qua đấy."


"... Đưa tôi qua chỗ Vương tử và Dương Dương, tôi sợ họ gặp nguy hiểm." Tôi có chút hạ giọng nài nỉ. Mãi mới tuôn ra được thêm từ "làm ơn".


"Không vội," Thái tử vẫn nhìn tôi chằm chằm, "tôi chắc chắn sẽ đưa cô đi. Tôi cũng muốn biết chuyện này rốt cuộc là sao. Cái chết của cô đêm qua và cô vẫn sờ sờ đứng đây là chuyện vô cùng thú vị. Nhưng nhìn cô bị thương thế kia có chịu đựng được thêm nữa không?" Thái tử chỉ chỉ lên vết thương trên đầu tôi. 


Tôi khoát tay: 


"Cậu mà biết nghĩ cho người khác á? Khỏi nói đi, chỉ là vết xước nhỏ thôi. Tôi dính bao nhiêu trận kinh qua rồi."


"Quyết định rồi?" Thái tử hờ hững hỏi.


Tôi lập tức gật đầu. Suy cho cùng, nếu không bám riết lấy Vương tử và Dương Dương, hai người được xem như thân tình với tôi ở nơi dị giới này nhất, tôi cũng không có cách nào thoát khỏi toàn bộ những chuyện quái gở này.


Vẻ mặt Thái tử đầy miễn cưỡng nhưng cậu ta cũng đứng dậy cắp lấy tôi chạy. Được một lúc tôi cảm thấy mình có gì đó không ổn liền kêu cậu ta chậm lại. Thái tử tưởng tôi đau đành xoay tôi lại bế thật chắc chắn rồi mới di chuyển tiếp, miệng liên tục càu nhàu. Tôi cười như mếu. Ý tôi thì không phải làm bộ làm tịch, nũng nịu Thái tử. Tôi đời nào dám bắt Thái tử tôn quý bế tôi chạy đường trường. Nhưng tôi cũng không hiểu điều không ổn trong cảm giác của mình ở đây là gì nên cứ mặc kệ mọi chuyện mà nằm gọn trong vòng tay Thái tử.


... Thái tử cứ thế chạy một mạch về phía trước. Thân thủ tên này rất khá, không phải xoàng xĩnh, chẳng trách cái cô Quận chúa phải bày thiên la địa võng chu đáo như vậy để giam giữ cậu ta. Đầu óc Thái tử cũng thuộc dạng gian manh, khá nhanh nhạy, không đơn giản, Quận chúa bắt giữ cậu ta chắc đã hao tổn không ít sức lực. Bề ngoài thì cậu ta luôn tỏ vẻ nghịch ngợm, ngạo mạn, nhưng hành động rõ là rất cẩn trọng, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.


Chỉ một loáng chúng tôi đã về kịp chỗ nghỉ đêm qua. Vẫn khu rừng ẩm ướt mờ sương bao phủ thực ngột ngạt. Thái tử dừng lại ở một chỗ kín đáo cách hàng cây cổ thụ, nơi chúng tôi dựng lều mấy hôm trước một khoảng khá xa. Cậu ta nói để chờ xem tình hình thế nào đã, cứ giữ khoảng cách cho an toàn. Cũng cẩn thận gớm, nhưng Thái tử có lẽ không biết từ đây tôi đã có thể nhìn rất rõ mọi việc phía trước rồi.


Tôi ngồi trên tảng đá mấp mô cạnh lùm cây, giả vờ nhìn ngắm, nhưng thực tình đang quan sát mọi hành tung phía xa kia. Vương tử vẫn đang ôm xác tôi rất chặt trong lòng, vẻ mặt đờ đẫn. Tôi nằm mơ cả ngàn lần cũng không nghĩ anh lại có biểu cảm thâm tình như vậy. Dương Dương thì ánh mắt thất thần, đầy đau đớn. Với họ, xem ra cái chết của tôi là nỗi mất mát rất lớn. Chứng kiến cảnh này tôi không khỏi xót xa, quên cả việc người chết kia chính là mình.


Tôi đảo mắt tìm kiếm Ngô Thông giả gian ác xem hắn trốn đâu thì không thấy bóng dáng hắn. Hắn luôn đeo Phụng Xà Tiễn kia mà, lẽ nào hắn lấy Phụng Xà Tiễn và biến mất rồi?


"Này, sao cô lại im lìm thế?" Thái tử đột nhiên gọi.


Cái tên oan gia này làm tôi mất tập trung, mới nãy còn làm tôi giật mình, không biết đã rớt mất mấy mạng rồi. Tôi biết giải thích thế nào cho cậu ta hiểu rằng tôi có thể nhìn xa hơn cả diều hâu, tôi đành vờ lảng đi: "Không có gì, cậu bảo đợi ở đây là đợi cái gì?"


"Đợi xem Ngô Thông giả định làm gì." Thái tử tỉnh bơ.


Đôi khi, cái cách nói chuyện cộc lốc của Thái tử khiến tôi rất mất hứng.


"Ngô Thông giả là do ai đóng giả vậy?" Tôi nghĩ đây là câu hỏi đáng hỏi nhất.


"Chẳng ai đóng giả được cả, là Linh Ảnh khác của Quận chúa." Thái tử giọng khô khốc nói.


Cái gì? Linh Ảnh? Cái cô Quận chúa này rốt cuộc có bao nhiêu linh hồn tứ tán rồi hóa hết thành Linh Ảnh vậy? Linh Ảnh Anh Vũ biến mất thì Linh Ảnh Ngô Thông xuất hiện, còn ai có thể là Linh Ảnh Quận chúa biến thành nữa đây? Không khéo tên Thái tử kiêu căng ngay trước mặt tôi cũng là Linh Ảnh nốt. 


Tôi nhất thời hồ nghi liền manh động sờ soạng khắp người Thái tử kiểm tra, cứ như thể điểm khác nhau giữa người thật và Linh Ảnh là thân nhiệt vậy. 


Thái tử thấy hành động thiếu văn hóa của tôi mà tá hỏa vội hất tay tôi ra: "Cô bị điên à? Tôi là Thái tử xịn."


"Xịn cũng chưa chắc là thật." Tôi một mực dã tâm. Ra là, kẻ ngạo mạn này rất nhạy cảm khi bị ai đó đụng chạm thân thể, biết được điều này khiến tôi cực thích thú. Cậu ta còn cố che dấu cái biểu cảm bối rối ấy một cách không thể vụng về hơn nữa chứ.


Thái tử co người cực lực phản đối hành động khiếm nhã của tôi: "Cô bớt làm càn đi... Thật phiền phức! Cái kiểu bệnh hoạn này Linh Ảnh cô cũng giống chủ thể quá đấy."


Giống? Linh Ảnh và chủ thể? 


Thái tử nói làm tôi chợt nghĩ ra một vấn đề.


"Cậu nói Linh Ảnh giống chủ thể chứ không giống người mà họ đóng giả phải không?"


"Cô ngốc à, Linh Ảnh là một phần linh hồn của chủ thể, dù có đóng giả ai đi nữa thì về bản chất vẫn mang nét của chủ thể tạo ra Linh Ảnh đó. Dù Linh Ảnh có mục đích gì thì cũng là do ý niệm chủ thể linh hồn mà ra."


"Nói như cậu thì Ngô Thông giả là Linh Ảnh của Quận chúa, hắn cũng sẽ có những đặc điểm của Quận chúa?" Tôi nghi hoặc.


Thái tử nhăn mặt tỏ vẻ không hiểu ý: "Cũng tương tự như vậy, nhưng thế thì sao?"


"Đầu óc thông minh như Vương tử chắc chắn sẽ phát hiện ra Ngô Thông đó là giả. Vương tử hiểu Quận chúa rõ nhất, cũng gần gũi Ngô Thông nhất." Tôi khẳng định.


"Tôi không chắc anh ta sẽ nhận ra." Thái tử khoát tay phản đối.


"Tại sao?" Tôi ngây ngốc.


"Anh Nhi thông minh nhưng không phải lúc nào cũng sáng suốt, tâm tình quá lương thiện. Hơn nữa, Anh Nhi dễ bị tình cảm chi phối, một khi bị cái gì đó gây tổn thương, anh ta chẳng còn tỉnh táo nữa. Kể ra thì, anh ta rất ít khi bộc lộ cảm xúc, ra vẻ đau lòng vì ai đó cũng hiếm thấy. Chứng kiến cái chết của cô, một kẻ từ nơi xa lạ tới, cũng chẳng thân thích gì mà đã đau lòng như vậy thì còn tâm trí đâu mà phân biệt thật giả. Có khi còn ôm gã giả mạo kia mà khóc sướt mướt. Thất vọng thật!"


Điều Thái tử vừa nói định ám chỉ cái gì vậy, tôi nhất thời không nghĩ ra. Cả cái vẻ mặt khinh khi đó với câu 'thật thất vọng' càng khiến tôi chướng mắt. 


Vẻ mặt Thái tử lúc này thay đổi đến kỳ lạ. Có vẻ châm chọc nhưng lại rất chú tâm vào điều vừa nói. Anh Nhi mà dễ bị tình cảm chi phối? Cái gương mặt lúc nào cũng như vô hồn đó thì có cảm xúc được á? Tình cảm với ai? Với tôi sao?


"Cậu nói vậy là ý gì?" 


Thái tử nhếch lông mày trái lên hai cái. Lần thứ hai tôi thấy hành vi này ở cậu ta. Điều này cho thấy, điều cậu ta sắp nói ra vừa thật lại vừa giả.


"Nói vậy nghĩa là Anh Nhi tuy rất thông minh nhưng anh ta có điểm yếu. Một khi đối phương bắt được điểm yếu thì Anh Nhi không tránh khỏi bị làm hại. Không phải người quan trọng và có ý nghĩa nhất định với anh ta thì tuyệt nhiên anh ta sẽ không bi thương đến nỗi mất hết lý trí như vậy." Thái tử hờ hững nói, nhưng ánh mắt lại đăm chiêu suy nghĩ. Cậu ta muốn ám chỉ tình cảm của Vương tử với Quận chúa hay với... tôi?


Tôi nhất thời ngây ngốc, Thái tử quay đi giọng lẩm bẩm với vẻ rất khó chịu: "Anh Nhi vì luôn quá nghĩ cho người khác rồi toàn tự làm tổn thương mình. Hắn thật khiến người khác bất an."


Tôi càng "mặt ngố" không tin được Thái tử trước mặt tôi đây sao lại có biểu cảm này. Cứ tưởng cậu ta là kẻ hợm hĩnh kiêu ngạo, không ngờ cậu ta cũng rất hiểu chuyện. Còn dám nói Anh Nhi có điểm yếu, không thể nào, người luôn sâu sắc kín đáo như anh ta không có chuyện dễ dàng bị lợi dụng như thế. Nếu không phân biệt được Ngô Thông giả thì bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn rồi. Vương tử sẽ không làm gì người anh trai hờ dù là thật hay giả. Còn Dương Dương, nếu có biết hắn là giả cũng không đời nào hạ thủ, anh sao có thể làm gì có lỗi với Vương tử.


Ngô Thông giả sẽ làm gì tiếp theo đây?


"Nếu Ngô Thông giả không làm gì thì sao, chúng ta cứ đứng đây đợi mãi à?" Tôi sốt ruột.


"Đương nhiên là chúng ta sẽ đi theo họ rồi, chưa biết mục đích của hắn thì sao xuất đầu lộ diện được. Hắn đã dám giết cô một lần thì sẽ còn dám lần nữa. Đã thế, hắn còn dám dùng pháp lực với cô. Đêm qua tiên y Thu Bích còn không cứu được cô thì thêm lần nữa ra tay cô chắc chắn hết hi vọng." Thái tử nghiêm mặt cảnh cáo.


"Hắn dùng pháp lực với tôi à?"


"Hắn dã tâm giết cô thì cô mới bị biến thành bộ dáng hết cứu chữa như đêm qua chứ. Giờ chúng ta không thể mạo hiểm được." Giọng Thái tử đột nhiên trùng xuống.


"Này... biểu cảm cậu như vậy có phải... đang lo cho tôi không đấy?" Tôi hỏi rõ nghiêm túc nhưng môi thì không thể kìm được niềm vui, miệng tự nhiên cười tủm mất kiểm soát.


"Cô có đúng là thật không? Cô nghĩ cái quái gì vậy? Sao đầu cô chứa toàn thứ kỳ quặc khác thường thế? Cô làm ơn tỉnh táo giúp tôi đi. Cô lộn óc mình ra mà nghĩ xem mình là ai đi, khi không lại cứ nghĩ đi đâu thế?"


Thái tử bực dọc phủ nhận mà như thừa nhận. Không phải thì là không phải, có phải lo hay không với tôi cũng thế thôi, có gì mà cậu phải rườm rà thế. Lo cho tôi thì cứ nói đại cho rồi. Lại còn bày đặt. 


Tôi càng cười Thái tử càng tảng lờ tôi, điệu bộ khó ưa của cậu ta bỗng chốc biến mất.


(...)


Nghĩ mãi tôi vẫn chưa hiểu, Ngô Thông giả rốt cuộc có âm mưu gì? Hắn sẽ làm gì tiếp theo? Đêm qua tại sao hắn lại giết tôi? Giết tôi thì có lợi ích gì?


Còn tôi đã chết kia là ở đâu ra? Bóng dáng siêu vẹo như người gãy xương sống đó không thể là giả được, chắc chắn là tôi, chuyện này phải giải thích thế nào đây?


Đang suy nghĩ vẩn vơ đột nhiên toàn thân tôi nóng ran cứ như có lửa thiêu đốt. Đây không phải lửa thường, phải là lửa phép mới có hiệu ứng khó chịu như này. Chuyện gì thế này? Xung quanh tôi hoàn toàn không có lửa, đến khói cũng chẳng thấy, sao tôi lại nóng thế này? Kẻ nào đang dùng phép với tôi?


Tôi bất giác co người rồi cứ thế quằn quại, răng cố nghiến thật chặt... chỉ thiếu lăn lộn ra đất như người đang bị thiêu sống nữa thôi. Nóng quá!


Thái tử nhìn tôi ngơ ngác không hiểu tôi bị làm sao. Cậu ta nhíu mày, vội qua đỡ tôi xem tôi định dở trò gì, nhưng vừa chạm vào tôi tay đã vội rụt lại. Cậu ta cũng thấy toàn thân tôi rất nóng, cứ như đang bị thứ lửa ma quái vô hình nào đó thiêu đốt, không làm cách nào giúp tôi hạ nhiệt được. Bộ dáng cợt nhả của Thái tử nhanh chóng biến thành cuống quýt, loanh quanh cả buổi mà không biết phải làm gì.


Thái tử xem ra không trông cậy gì được rồi. Tôi mặt đã tím tái đến phát sợ. Cảm giác nóng ran thế này là sao? Tôi vịn chặt vào gốc cây cổ thụ gần nhất để không đổ gục xuống. Thật bất ngờ, khi tôi vừa chạm vào thì thân cây đó nhanh chóng dúm dó khô quắt lại.


Mặt tôi cũng quắt dần theo thân cây đang bị tay tôi thiêu thành dúm dó. Từ khi tới thế giới này, tôi không bị ánh nắng thiêu đốt nữa, tưởng như sẽ không còn mối nguy hại nào nữa, ấy vậy mà, bây giờ, tôi lại đang bị thứ gì đó vô hình, lợi hại hơn thiêu sống.


*LND*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi