KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Ừm, giải thích một chút, bình thường khi hình dung một người khá xấu, cổ nhân đều sẽ không trực tiếp nói người đó xấu, mà là dùng một từ khác để hình dung, ví dụ như: tướng mạo (trường tương) của người này, vô cùng cương nghị (hùng nghị).

Mặt mũi quê mùi, thân cao hơn hai mét, tay dài chân dài vai rộng, tóc rối bời, đen bóng luôn. Lúc này nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng!

Tả Tiểu Đa ước lượng trong lòng.

Chỉ hàm răng này thôi thì chắc cũng lớn gấp đôi người bình thường rồi, trông như cánh cửa vậy.

Cân nhắc một lát, với cái răng này, hẳn một quyền của ta cũng chưa chắc có thể đánh nó xuống nữa.

Tuy cao to nhưng không khiến người ta có cảm giác “tưng hùm vai gấu, cả người này, trên dưới toàn thân chỗ nào cũng rất cân xứng.

Đôi mắt kia càng là lóe sáng hết sức, lúc này đang quan sát Tả Tiểu Đa từ trên xuống dưới.

“Ừ, đây là con trai ta. Tả Tiểu Đa.” Tả Trường Lộ giới thiệu rất tùy ý: “Tiểu Đa, đây chú Nam của con.”

“Chào chú Nam” Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn cúi người chào.

Lại là bạn của cha?

Trời, cha mà cũng có bạn?


Không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Theo lẽ thường thì, có phải lúc này sẽ có quà gặp mặt không?

“Ha ha ha ha, đây chính là cái đứa vỡ kế hoạch của các ngươi sao..."

Đại hán cười ha ha, vỗ vỗ vai Tả Tiểu Đa: “Không tệ không tệ, vỡ kế hoạch nhưng cũng khá, ngoài ý muốn

nhưng trong tình lý cả, ha ha ha...”

Nói hai câu, đột nhiên phát hiện mình nói lỡ, vội vàng che miệng lại, cười gượng hai tiếng.

Ừm, cũng chỉ ha ha hai tiếng, lại không có đoạn sau?!

Tả Tiểu Đa chớp mắt mấy cái, bày tỏ mấy phần hoang mang đối với chuyện này.

Trước giờ cha ít khi giới thiệu đối tác bạn bè với mình, mà có thể nói là chú Nam trước mắt là người đầu tiên được giới thiệu trịnh trọng như vậy, thế mà lại không có quà gặp mặt?

Chuyện này...

Chuyện này rất không đúng!

Cha, người bạn này của ngươi không có lễ độ!

Quà gặp mặt đâu?

Tả Trường Lộ cũng có chút xấu hổ. Ừm, không phải hăn lúng túng vì tên này chưa đưa quà gặp mặt, mà là tên này nhắc lại ba chữ ngoài ý muốn kia, cái gì mà ngoài ý muốn nhưng trong tình lý... Cái gì là trong tình lý?

Tên họ Nam này quả là cần ăn đòn.

Nếu để Đình Nhi nghe được lời này, chắc nhà tên họ Nam này có thể làm lễ tang luôn rồi...

Nhanh chóng chuyển đề tài nói: “Chú Nam của ngươi đã vào Nam ra Bắc nhiều năm, quả nhiên có kiến thức rộng rãi, lịch duyệt phong phú, đợi lát nữa mời chú Nam tới nhà ăn cơm, để chú Nam kể cho các ngươi nghe một chút phong vân giang hồ ở bên ngoài.”

“Dạ, vâng.”


Tả Tiểu Đa rất ngoan ngoãn đáp lời, rất ngoan ngoãn nâng bình trà châm trà, đều là cẩn thận đến nơi đến chốn, trên mặt vẫn luôn mang nụ cười ngọt ngào, nói: “Chú Nam vất vả một đường, mời uống trà. Vừa nhìn chú Nam là thấy nhất định là đại nhân vật, trước giờ chưa từng thấy, tại sao trên lưng chú Nam lại có một cái túi lớn thế? Đây là gì vậy ạ? Không biết nên nói không, nhưng cái túi này thật sự có chút không xứng với tướng mạo đường đường của chú Nam...”

Chú Nam nở nụ cười khổ.

“À, chỉ là một cái túi thôi.”

“Ồ, cái túi ạ, cái túi hay mà. Về sau ta mà có cơ hội thì nhất định sẽ tới nhà chú Nam chơi. Trong nhà chú Nam có anh chị em trai em gái không? Ta có rất nhiều rất nhiều món quà nhỏ, đều đưa cho bọn họ hết, hay là ngươi để lại địa chỉ đi, ta trực tiếp gửi qua cho bọn họ...”

Khóe miệng Tả Trường Lộ co giật.

Chú Nam mắt chữ A miệng chữ O, cái nhắc nhở này của ngươi còn có thể rõ ràng hơn chút không?

Rốt cuộc mở túi của mình ra, lục lọi một cái, cười ¡: “Tiểu Đa à, lần này chú vội vàng tới đây, không... Này, món đồ nhỏ này, ngươi giữ lại chơi đi.”

Đó là một cái tiểu phi đao màu máu.

Thể tích của cái tiểu phi đao này chỉ dài bằng ngón giữa, mỏng như cánh ve, nhẹ như chỉ cần có cơn gió bay qua là có thể thổi nó đi, chỉ có ánh đỏ quỷ dị tản ra xung quanh mới lộ ra điều khác lạ so với bình thường.

Hơn nữa hình như ở giữa ánh đỏ có một sợi tơ hồng nhỏ nhắn, cho dù cầm đao không động, dường như sợi tơ hồng này cũng đang không ngừng tự do bơi vòng vòng ở bên trong.

“Cảm ơn quà của chú Nam.”

Tả Tiểu Đa cầm trong tay, thích đến không rời ra được, thưởng thức nói: “Thứ tốt nha, thật là tinh xảo...

Thật là đẹp, he he, chú Nam, ngươi không biết ta còn có một chị gái đúng không... Ta sợ quá, nhỡ nàng cướp đồ của ta thì sao đây, nàng thích cướp đồ của ta lắm...”


Lần này cơ mặt của chú Nam thật sự co giật.

Một cái vẫn không đủ?

Hắn định thay chị của hắn lấy một phần quà?!

“Cút qua chỗ khác đi!”

Tả Trường Lộ tức giận hét lên: “Tên nhóc nhà ngươi tại sao lại không biết điều như thế chủ, chú Nam của ngươi keo kiệt như vậy, có thể cho ngươi một thanh tiểu phi đao đã là chuyện hào phóng hiếm lắm mới có một lần rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa hả?! Mau ngoan ngoãn ngồi qua một bên đi!”

Câu này nghĩa là gì hả?

Cả mặt chú Nam nhăn nhó, quay đầu lại nói với vẻ chán nản: “Anh Tả... Ngay cả tiểu phi đao ta cũng đã đưa ra ngoài rồi, này còn là keo kiệt sao?”

“Đợi tới buổi tối về ăn cơm, tự nhiên chị gái ngươi sẽ nhìn thấy chú Nam của ngươi, có gì thì nàng sẽ tự nói? Lùi lại một vạn bước mà nói thì, chú Nam của ngươi nhìn thấy chị gái của ngươi, nếu như hắn thật sự là một trưởng bối, còn có thể không có biểu hiện gì sao? Chỉ có thể là còn tốt hơn tiểu phi đao của ngươi đó”

Tả Trường Lộ tức giận không biết trút đi đâu cho hết chỉ có thể dạy dỗ con trai mình: “Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi đau lòng vì chị ngươi thôi hả?”

Tiểu phi đao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi