KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Lý Trường Giang viền mắt đỏ hoe: “Cô hiệu trưởng... con thật đáng chết... vậy mà hôm qua con lạ

“Đừng nói nữa.”

Hà Nguyệt Viên vung tay lên ngắt lời hắn, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay hắn: “Con à, người không phải thánh hiền, sự lựa chọn của con không thể gọi là sai được.”

Lý Trường Giang mắt đỏ hoe gật đầu lia lịa.

Hà Viên Nguyệt vẫn không yên lòng mà căn dặn, nói: “Con à, con nhất định phải nhớ kỹ lời ta vừa nói, người không phải thánh hiền, làm theo ý mình... Sau này, học sinh cũng được, thầy giáo cũng được, về nguyên tắc chỉ cần có thể giữ vững giới hạn của mình, thì tất cả những thứ khác cũng chỉ là tiểu tiết thôi.”

“Có thể buông tay thì dừng ngại gì mà buông.”

Hà Viên Nguyệt khẽ nói: “Con là hiệu trưởng, nhất định phải nhớ kỹ điều này. Hãy nhớ rằng trẻ nhỏ đều là những đứa bé ngoan. Ban sơ nhất cũng chỉ là một tờ giấy trắng mà thôi. Có thể thành tài hay không, có thể bảo vệ được giới hạn của mình được không thì phải xem chúng ta dạy dỗ thế nào, chỉ dẫn thế nào. Con đã hiểu chưa?”

“Vâng cô hiệu trưởng, con nhớ rồi.”

Lý Trường Giang rưng rưng gật đầu.

Hà Viên Nguyệt cũng gật đầu, tự đẩy xe lăn ra khỏi phòng làm việc: “Ta chờ ngoài cửa, mọi người bắt đầu đi, nhất định phải thành công đấy.”

“Vâng.”

Sáu người Tả Tiểu Đa không phân trước sau bước ra khỏi Tỉnh Hồn tháp.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Thần Có Tội, Xin Quỳ Ván Gỗ
=====================================

Tốc độ dòng chảy thời gian trong Tỉnh Hồn tháp căn cứ vào ý thức của đương sự mà điều chỉnh. Trong mắt vợ chồng hiệu trưởng Lý, thời gian qua ải của mỗi người có sự khác biệt rất lớn, nhưng thời gian đánh giá thật sự của mấy người họ đều giống nhau, không hề khác biệt.

“Qua chứ?” Tần Phương Dương đi tới, tay áo bay bay trong gió.

“Qua ạ.” Cả sáu người cùng đồng thanh đáp. Tân Phương Dương gật đầu “Vậy thì tốt rồi!” “Đi thôi, đến văn phòng hiệu trưởng với thầy nào.

Sau lần đánh giá này là các em... sẽ chính thức lên lớp rồi”

Tân Phương Dương đi trước dẫn đường, mang theo. sáu học sinh đi vào văn phòng.

Nhìn phía trước, bóng dáng Tân Phương Dương tay áo bay bay, vóc người cao ngất, sải bước mà đi, sáu học. sinh đều không hẹn mà cùng nảy ra một cảm giác.

Chỉ cần đi phía sau thầy Tần, có thể luôn lao thẳng về phía trước, không hề sợ hãi, không gì ngăn cản được.

Bất kể phía trước có đường hay không đều không quan trọng nữa.

Chỉ cần chúng ta cứ đi về phía trước là được, cứ xông thẳng lên chém giết, con đường sẽ ở ngay dưới chân mình.

Đối với đám Vạn Lý Tú, Long Vũ Sinh, Dư Mạc Ngôn, Lý Trường Minh, Lý Thành Long mà nói, thầy Tân trước mặt mình giống như một thanh lợi kiếm thông thiên, tỏa ra quang mang vô tận, một kiếm chém sạch tất cả những mây mù ngăn trở mắt mình.

Phía trước chỉ còn con đường bằng phẳng xán lạn. “Thật uy phong! Thật tiêu sái.”

Trong mắt năm học sinh đều toát ra vẻ hâm mộ say mê.

Họ không biết rằng giờ phút này Tân Phương Dương đang thôi động tu vi cả đời của mình, thúc giục cực hạn kiếm tâm, khiến mấy học sinh vừa bước qua thời khắc vi diệu của Nhị Mạc Tỉnh Hồn tháp, gieo vào đáy lòng họ một viên kiếm tâm. Cách làm này có thể nói là cực hạn của truyền thừa, củi này đốt hết lửa kia vẫn truyền, thậm chí được coi là một dạng tiếp nối sinh mệnh khác.

Nhưng lúc này, bọn trẻ không hề biết chân tướng trong đó.

Mà khác với năm người kia, cảm nhận của Tả Tiểu Đa lại hết sức lạ thường.

Hắn nhìn bóng dáng Tân Phương Dương phía trước chỉ thấy như đang nhìn một cây rìu lớn khai thiên tích địa, hoặc là một chiếc búa tạ không gì cản nổi.

Đập tan, quét sạch hắc ám phía trước.

Bất kể phía trước là quang minh hay hắc áp, đều tiến lên phá tan hết thảy.


Trước mặt ta, ta là vô địch.

“Thật khí phách! Thật oai phong! Ta thích.”

Đến khi bước vào thang máy, trên người Tân Phương Dương vẫn là kiếm khí trùng tiêu, đỉnh thiên lập địa, hào. quang tứ phía.

Tình huống này vẫn duy trì đến tận khi thang máy mở ra.

Tần Phương Dương duy trì trạng thái cực hạn của bản thân một thời gian khá dài cuối cùng cũng được: nghỉ lấy hơi, thu kiếm tâm của mình vào. Mặc dù hẳn có tu vi kinh người thâm tàng bất lộ nhưng thi triển tân hỏa. truyền thừa, kiếm tâm thừa kế thời gian dài như vậy cũng khó mà chịu đựng được.

Thầy Tần tự nhủ trong lòng nhiều lần: “Tuy bây giờ các trò còn chưa hiểu, nhưng những gì thầy có thể làm được đều đã làm hết rồi. Thầy chỉ có thể đưa các trò tới bước này thôi. Lớp Võ Sư tự có thầy của lớp Võ Sư, thầy không thể dạy nhiều điều hơn cho các trò được nữa rồi.”

“Con đường sau này các trò phải dựa vào bản thân mình. Các trò à, hạt giống kiếm tâm hôm nay, nhất định phải bồi dưỡng cho thật tốt đấy.”

Hắn không nói ra những lời này.

Mà hắn cũng không định nói ra.

Nhưng khi đi qua hành lang đến văn phòng hiệu trưởng, bảy người đang nối đuôi nhau tiến về phía trước đột ngột dừng lại.

Vì ngay lúc vừa quẹo vào thì thấy một người đẩy xe lăn ra.

Tóc bạc lơ thơ, đang ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh mắt xa xăm nhìn sân trường Nhị Trung bên ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, hoa thắm cỏ xanh.

“... Nguyên hiệu trưởng?”

Tân Phương Dương hơi ngạc nhiên: “Sao cô lại ở đây? Hộ vệ của cô đâu rồi?”

“Ừm, ta ở đây hộ pháp.” “Hộ pháp? Cô á?” Tần Phương Dương kinh ngạc.


Không phải kinh ngạc vì Hà Viên Nguyệt hộ pháp cho người ta, mà là ai có thể để Hà Viên Nguyệt sẵn lòng hộ pháp cho được?

Hà Viên Nguyệt tuy không có tu vi, nhưng có nàng ở đây cũng giống như đặt một ngọn núi lớn không thể vượt qua sừng sững trước cửa, bất kì ai cũng không thể quấy rầy đến người bên trong.

Nói thẳng ra, sợ rằng cho dù là bản thân Trung Nguyên vương tự mình đến đây, có Hà Viên Nguyệt chặn ở cửa thì hắn cũng chẳng biết làm thế nào, sống chết cũng không vào được.

Nhưng sao Hà Viên Nguyệt lại hộ pháp cho người khác nhỉ, bản thân chuyện này vẫn rất là hoang đường.

Tân Phương Dương nghĩ không thông, nghĩ không thấu, nghĩ không ra, ai mà lại nhãn tâm thế, để cho một người bất cứ lúc nào cũng có thể giã từ nhân thế đi hộ pháp.

Hà Viên Nguyệt ung dung quay đầu nhìn Tân Phương Dương mỉm cười: “Thầy Tần có việc gì thế, muốn tìm hiệu trưởng sao?”

“Vâng, mấy đứa trẻ này vừa qua Tam Mạc Ngữ Bình... Cho nên...”

“Ừm, ta biết chuyện của chúng nó rồi. Mọi người không cần vội tiến vào. Tất cả những gì liên quan đến mấy đứa nhỏ ta đều biết hết, trải qua kiếm tra đánh giá, kết quả và cả tương lai, ta cũng biết.”

Hà Viên Nguyệt mỉm cười: “Sợ rằng bên trong còn phải mất một lúc nữa đấy, chúng ta đứng ngoài này nói chuyện nhé.”

“Được.”

Tân Phương Dương mừng rỡ, đúng là cầu còn không được.

Thấy vẻ tươi cười của Tân Phương Dương, Hà Viên Nguyệt híp mắt, mỉm cười nói: “Thầy Tần này.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi