KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Đây là điểm mấu chốt mà chúng ta phải cùng nhau duy trì.”

“Ưm, ta đã nhớ rồi." Tả Tiểu Đa gật đầu.

“Ngươi tự mình luyện vũ ám khí trước đi, ta đi qua bên cạnh xem sao.”

Tả Tiểu Niệm bước đi.

Tả Tiểu Đa vẫn luyện tập theo kế hoạch đã lập, nhưng sau năm phút đã kiệt sức, sau đó nhanh chóng dùng Tinh Hồn ngọc để hồi phục.

Trước khi Tả Tiểu Niệm quay lại, hắn đã bắt đầu lại.

“Sau này ta nhất định không phải lúc nào cũng đi theo để chiến đấu bên cạnh... Bản thân phải làm quen, †a phải tự mình trị liệu trong thời gian ngắn nhất, trở lại trạng thái ban đầu.”

Thấy đã gần hai giờ sáng rồi, giữa trời đất vẫn yên Tĩnh.

“Có vẻ như đêm nay lại không có gì rồi.” Tả Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm. Phải nói Tả Tiểu Đa để rời đi thôi.

“Chờ đã.”

Tả Tiểu Đa cau mày, nhìn về phía xa.

Với ánh sao mờ ảo nào đó, xa xa nhìn ngôi làng ở đầu kia đang hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng tối, nhưng lại phát ra Thuật Vọng Khí do Hà Viên Nguyệt đã truyền đạt, nhìn sang đó.


Mơ hồ nhìn thấy một khí tức không thể hiểu được, nhanh chóng tụ lại.

Thoang thoảng mang theo một ít khí đen.

Có một khí tức không tốt đang bốc lên, cuồn cuộn nổi lên.

“Vẫn nên chờ một chút nữa, ta cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện.”

Tả Tiểu Đa nhìn về phía đó, nghiêm nghị nói.

Khí tức không thể giải thích được ở đó đã nhanh chóng dâng trào, hình thành!

“Bắt đầu rồi!”

Tả Tiểu Niệm sửng sốt, vừa định nói gì đó thì từ xa đã nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền tới.

Sau đó là tiếng đánh nhau, tiếng răng rắc vang lên, đằng xa, một đám khói bụi bốc lên, giống như đám mây hình nấm, trong đám khói bụi, hai bóng người một trắng một xanh đang đánh nhau dữ dội như những con giao long đang bay lượn, ngay lập tức xông thẳng lên bầu trời.

Tiếp theo đó, hai đội nhanh chóng lao về phía hai chị em Tả Tiểu ĐaI

“Cẩu ĐátI”

Tả Tiểu Niệm chậm rãi rút đoản kiếm ra, dựa vào phía sau một cây lớn, vẻ mặt của nghiêm nghị lạnh lùng: “Nấp cho kỹ.”

“Được”

Tả Tiểu Đa sớm đã khéo léo nấp sau một cái cây lớn khác ở hướng đối diện với Tả Tiểu Niệm.

Tay chân không ngừng khoét một lỗ trên vỏ ở một bên của cái cây lớn mà hắn đang ẩn náu, nhét cả người vào, lại tiếp tục khoét ba cái lỗ ở bên trái, phải, đằng sai để đảm bảo rằng hẳn có thể nhìn thấy chuyển động ở bốn hướng, kịp thời phản ứng.

Sau khi Tả Tiểu Đa bố trí xong, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chưa ổn, tự mình làm một ít bùn trên mặt đất, lại xử lý thêm những cái lỗ nhỏ lúc nấy, che mặt và thân người bằng vỏ cây đã cắt trước đó, lúc này mới bất động, nín thở và hòa làm một vào cái cây, như thể không. hề tồn tại.

Những gì ta sẽ thấy sau này sẽ là một trận chiến của cao thủ thực sự, sẽ không bao giờ có nhiều cơ hội để quan sát loại trận chiến này, ta phải nghiêm túc xem xét nó.

Để cho chu đáo vẹn toàn, trong lòng bàn tay còn ngắt lấy mấy quả hồ lô nhỏ, nhưng ngầm lại vẫn cảm thấy không an tâm, nhét tay trái quả hồ lô nhỏ, còn tay phải thì xoay lại cầm chặt thanh Long Huyết Phi Đao.

Đừng nhìn ta bây giờ có vẻ nhát gan, thấp thỏm lo sợ, nói không chừng thắng thua trong trận chiến này sẽ phải phụ thuộc vào bản thân ta đấy!

Nhưng ở buổi gặp mặt này, trước tiên ta phải cổ vũ tinh thần cho Mục sư phụ!


Trận chiến trên không trung giống như sấm sét, di chuyển ngang dọc, xoẹt một phát đã tới sát bên rồi.

Quần áo Mục Yên Yên trắng như tuyết, thanh trường kiếm tung hoành tan tác, như tia chớp cắt ngang bầu trời, với ưu thế áp đảo đánh đuổi đối thủ, rời khỏi những ngôi làng thị trấn đông dân cư, chạy về phía những ngọn núi khu rừng hẻo lánh.

Kiếm quang của trường kiếm dày đặc, dệt thành một mạng lưới dày đặc giữa không trung.

Người bên kia là một người đàn ông trung niên áo xám, vừa cố hết sức chống cự vừa bay nhanh về phía sau, vừa lớn tiếng hét lên: “Mục đại nhân, ta thật sự không phải người của Vu Minh! Sao lại đột nhiên động thủ với ta chứ?”

Khuôn mặt xinh xắn của Mục Yên Yên lạnh như: tuyết chắc mười phần, ngươi nghĩ ta sẽ ra tay với ngươi sao?”

Trần Ngọc Đình, nếu như không phải đã nằm

“Chứng cứ! Ngươi có chứng cứ gì chứ?”

Mục Yên Yên chế nhạo: “Ta đã quan sát kỹ ngươi tận chín ngày, ta cũng chỉ hỏi ngươi một chuyện, vết thương ở vai trái của ngươi là do đâu mà có?”

“Là bị đâm một kiếm khi ngươi giao chiến với Tân Phương Dương buổi chiều hôm đó đúng không?”

“Còn nữa, cái người đến tìm ngươi chiều nay đã bị ta bắt được rồi.”

Mục Yên Yên khí thế bùng bùng: “Trần Ngọc Đình, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, thì còn có một cơ hội sống, nếu không thì ai cũng không thể cứu được ngươi đâu!"

Trần Ngọc Đình: “Đây là hiểu lầm, thực sự là hiểu lầm.

Mục Yên Yên không nói lời nào, trường kiếm càng lúc càng gần, dần dần tạo thành một quầng sáng hoàn chỉnh, Trần Ngọc Đình đang bị nhốt bên trong càng ngày càng không thể chống đỡ nổi nữa rồi.

Tu vi của hắn thấp hơn Mục Yên Yên một bậc, dưới thế tấn công mạnh mẽ của đối phương, gần như đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.


Sau một tiếng nổ lớn, Trần Ngọc Đình vặn vẹo đi ra từ giữa không trung.

Trong chốc lát đã đi lên đến khoảng không phía trên ngọn đồi nhỏ.

Khóe miệng của Trần Ngọc Đình tràn ra tia máu, dưới ánh sáng chói lọi của kiếm quang, thảm thiết như một con quỷ.

“Mục Yên Yên, ngươi đừng có ăn hiếp người quá đáng như vậy?”

Trần Ngọc Đình hét thẳng lên trời: “Nếu Trần Ngọc Đình ta liều mạng chiến đấu, ngay cả người, Mục Yên Yên, cũng không thể lành lặn được, vậy tại sao không nương tay lại, ngày sau sẽ gặp lại!”

“Ta chưa từng nghĩ tới có thể lành lặn trở về, ngươi cũng sẽ không có đến ngày sau, ngươi, hôm nay nhất định không thể chạy thoát!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Yên Yên lạnh lùng: “Những tên gian tế giấu mặt của Vu Minh thực sự đã đạt đến trình độ Anh Biến rồi... Trân Ngọc Đình, ngươi thật sự là trốn rất tốt đấy!”

Trần Ngọc Đình gào thét thẳng lên trời, một tia sáng trắng đột nhiên sáng lên, lại là một tia kiếm quang, dùng uy lực của sấm sét đánh ra.

Mục Yên Yên đứng trên không trung, thân người mãnh khảnh vút lên cao sừng sững, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, ngang nhiên chém về phía kiếm quang không chút né tránh!

Đá chọi với đá!

Một phen sống mái vô cùng không hề giả dối!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi