KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

“Ngươi mới nham hiểm ấy! Có biết nói chuyện không hả!”

“Ngươi nham hiểm! Ngươi nham hiểm! Ta không phải đang khen ngươi đâu!"

“Ngươi!”

“Ngươi ấy!”

Thế là hai người bắt đầu đánh nhau.

“Đi, đi ra ngoài ta sẽ huấn luyện ngươi!" Tả Tiểu Niệm từ trên giường đứng bật dậy, trên mặt lại thêm một chút bực bội.

Lúc nãy tính sai rồi, lăn qua lăn lại trên giường sẽ không phải là đối thủ của tên nhóc con này, ra ngoài lại dạy dỗ hẳn!

“À, có chuyện này nè”

Tả Tiểu Đa nhìn đồng hồ, chín giờ rồi.

Gần đến giờ rồi.

“Hiện tại có chuyện này cần làm vào tối nay, phải thật nỗ lực mà làm, he he he..” Tả Tiểu Đa cười rất xấu xa.

“Chuyện... chuyện gì vậy?"

Rõ ràng là Tả Tiểu Niệm đã hiểu lầm rồi, sắc mặt lập tức đỏ ửng, thở hổn hển nói: “Ta nói cho ngươi biết tên Cẩu Đát kia, bây giờ ngươi đừng có mà suy nghĩ vớ va vớ vẫn! Cha mẹ đều đang ở đây, ta tuyệt đối sẽ...


Tả Tiểu Đa trừng to hai mắt: “Ngươi nghĩ cái gì vậy.."

Nói đến đấy hắn kế lại cụ thể chỉ tiết suy nghĩ của bản thân một lần.

Nhưng vừa kể đến câu đầu thì đã bị Tả Tiểu Niệm đỏ mặt đánh cho một trận.

Tả Tiểu Đa cảm thấy bản thân vô cùng oan ức, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với nàng lúc nào, bỗng nhiên bị đánh một trận thật oan uống, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này...

Than khóc trong lòng: “Con gái thật là khó hiểu...”

“Lúc nãy ngươi nói gì vậy? Ngươi nói lại lăn nữa xem nào” Tả Tiểu Niệm đỏ mặt.

Tả Tiểu Đa cam chịu số phận kế lại lần nữa: "... Cần phải thay đổi địa thế, sau đó đảo ngược vận mệnh của ngươi..."

“Được không?”

“Bỏ chữ “không” đi, tuyệt đối được! Nhất định phải được!" Tả Tiểu Đa tỏ ra ngang ngược.

“Tìm sư phụ của ta?”

“Nhưng nhất định phải xác định xem bây giờ Mục sư phụ có đang ở cao ốc Trầm Ngư hay không”

Tả Tiểu Đa nói: “Khí thế của cao ốc Trầm Ngư cùng tổng bộ tập đoàn Mộng Thị hoàn toàn tương thông, thừa hưởng cùng một mạch."

“Khi ta về nhà có nhờ thầy Tân đưa sang cao ốc Trầm Ngư bên đấy vài vòng, đã dùng tay ra hiệu, chín giờ liên lạc. Thời gian này có lẽ Mục sư phụ đã rời khỏi cao ốc Trầm Ngư rồi, ngươi gọi hỏi thử xem, nhưng chú ý đừng nói rõ trong điện thoại."

“Được.”

"Tả Tiểu Niệm lập tức gọi điện thoại, mà quả nhiên Mục Yên Yên đã rời khỏi cao ốc Trầm Ngư rồi, lúc này đang đợi tin tức, sau khi nghe Tả Tiểu Niệm nói vậy thì nhanh chóng chạy sang.

“Thay đổi địa thế? Thật sự đơn giản như vậy sao?”

“Thật sự rất đơn giản. Theo quan sát của ta, địa thế dòng nước hai bên đồng đều, chỉ cần sắp xếp một chút ở vị trí đầu nguồn và cuối cùng của hai bên... Là đủ rồi."

Tả Tiểu Đa nói: “Theo kết quả mà nói thì sẽ không xây ra thay đổi gì lớn đâu. Bị ảnh hưởng cũng chỉ có khí vận của hai nhà mà thôi."

Mục Yên Yên cũng là một người thông minh quyết đoán, nói: "Nếu đã như vậy thì chuyện này không thể chậm trễ nữa, đêm dài lâm mộng, tối nay bất đầu hành động.”

“Cần phải đợi một xíu, còn có một sắp xếp vẫn chưa hoàn thành.”

Tả Tiểu Đa thần bí lấy một cái bình nhỏ từ dưới giường của mình ra.


“Đây không phải là con chó nhỏ đựng tiền tiết kiệm của ngươi sao?”

Tả Tiểu Niệm vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn còn giữ lại sao?"

Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, nói: "Ta còn có tiền bên trong nữa đấy”

Lắc lắc, tiếng leng keng vang dội, rõ ràng bên trong vẫn còn rất nhiều tiền xu.

Tả Tiểu Niệm không nói nên lời.

Thật đúng là thần giữ của mà, hộp đựng tiền tiết kiệm của hắn lúc năm tuổi sáu tuổi, cho đến bây giờ vẫn chưa xài...

“Chị Niệm Niệm, ngươi nhỏ ba giọt máu ở ngón tay giữa của mình vào đây đi” Tả Tiểu Đa nói.

Tả Tiểu Niệm làm theo lời hắn nói.

“Ừm, bây giờ mới thật sự là có thể nè.”

Tả Tiểu Đa dùng sức lắc lắc, leng keng leng keng leng keng; Tiền xu ở bên trong dinh phải vết máu; Đương nhiên, có ít giọt máu nên không thể dính được bao nhiêu.

Tả Tiểu Đa dùng lực lắc hết ba, bốn phút mới dừng lại.

Có chút đáng tiếc nói: “Vốn dĩ chị Niệm Niệm chính là người mang Phượng Mạch, khi bố trí trận pháp này, nếu như dùng vật của người có mang Long

Mạch để trộn với máu của chị Niệm Niệm mới là điều kiện tốt nhất; Có điều là bây giờ đi đâu để tìm được người mang Long Mạch chứ? Nhưng mà dùng của ta cũng giống vậy, mặc dù hiệu quả có kém hơn nhưng là Vì toàn tâm toàn ý bảo vệ sự an toàn của chị Niệm Niệm, ý niệm càng thêm thuần chất dốc lòng.”

“Không cần lo lắng đâu, như vậy là đủ rồi”

Trong lòng Tả Tiểu Niệm vừa dâng lên một chút ấm áp mềm mại, vừa định khen ngợi hai câu lại nhìn thấy gương mặt đau khổ nhìn hộp đựng tiền tiết kiệm: “Chị Niệm Niệm... Tiền trong đây rất nhiều... hay là ngươi cho ta mấy tờ tiền lớn cùng seri để đổi đi."

Tả Tiểu Niệm tức điên người: “Cút xéo!"


“Ừm hửm!"

“Mục sư phụ, làm phiên ngươi rồi... Hãy đặt một đồng tiền trong hộp này lên đ ỉnh cao nhất của tổng bộ tập đoàn Mộng Thị, chú ý đừng để người khác phát hiện. Còn một đồng khác thì đặt trong mộ phần tổ tiên của gia tộc Ninh Thị, tốt nhất là đặt bên dưới bia mộ của lão tổ tông, vẫn như cũ chú ý đừng để người khác. phát hiện.”

“Đồng thứ ba đặt trong hồ nhân tạo của gia tộc Ninh Thị, đồng thứ tư đặt trong hồ nhân tạo của tập đoàn Mộng Thị. Đều phải xác nhận là vị trí trung tâm của hồ, nếu như có thể thì trực tiếp đặt sâu xuống lớp bùn là tốt nhất.”

“Còn cái hộp này, chị Tiểu Niệm, ngươi ôm nó đi, Dựa theo thứ tự là hồ Linh Châu ở núi Tây, hồ Thiên Châu ở núi Đông, mỗi nơi đặt một đồng tiền xu ở bên dưới, thứ tự tuyệt đối không thể sai. Cuối cùng, đặt hộp kể cả tiền ở bên trong hộp xuống phía dưới giường của ngươi, không động vào nữa.”

Tả Tiểu Đa cười hi hi nói: “Chị Niệm Niệm, đợi xem em trai nghịch thiên cải mệnh cho ngươi!”

Lúc mọi người đang định chia ra hành động thì điện thoại của Tả Tiểu Đa đột nhiên reo lên.

Tả Tiểu Đa móc điện thoại của mình ra: "Ồ, sao thầy Tân lại gọi điện thoại vào lúc này nhỉ, muốn xác định thời gian hành động sao..."

Tả Tiểu Niệm bí mật liếc mắt nhìn.

Ồ, Cẩu Đát đổi điện thoại rồi sao? Đã mấy ngày rồi không phát hiện ra, cửu cửu tinh hồn sao?

Cầu Đát, ngươi thật xa xỉ nha

“Alo, thầy Tần ạ?”

Tả Tiểu Đa nghe điện thoại, vừa nói được hai câu thì thần sắc trên mặt ngay lập tức trở nên thận trọng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi