KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Một lúc lâu sau, Mục Yên Yên mới thản nhiên nói: "Được rồi. Nếu không phải con thì thôi, không cần phải thề độc như vậy. Nhưng địa điểm và thời gian đột phá của sư tỷ con phải thương lượng lại lần nữa."

"Vâng, sư phụ."

Mộng Trầm Ngư lại quay về vẻ hoạt bát ban đầu, giống như nai con nhảy qua bá vai Tả Tiểu Niệm, cười đùa bảo: "Ta và Tiểu Niệm sư tỷ tình như tỷ muội, sắp thành một người luôn rồi, sao có thể tiết lộ chuyện quan trọng của tỷ ấy được? Nếu ở thời cổ đại, chắc ta còn định chung chồng với tỷ ấy luôn..."

Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Tả Tiểu Niệm không biểu cảm, hơi ghét bỏ gỡ tay Mộng Trầm Ngư đang bá vai mình xuống, hừ một tiếng nói: "Hai ta mà chung chồng, chỉ sợ đến già ngươi vẫn là một hoàng hoa khuê nữ..."

Mộng Trầm Ngư giận dữ: "Ta thì làm sao? Ta có chỗ nào không tốt mà không được người ta nhòm đến? Đến cả người cuồng luyện công như ngươi còn có thể gả đi được, ta thì kém ngươi chỗ nào chứ?"

Tả Tiểu Niệm thản nhiên nói: "Ngươi nhỏ."

Mộng Trầm Ngư: "..."

Tả Tiểu Niệm giương mắt nói: "Ngươi phẳng."

Mộng Trầm Ngư: "..."

Tả Tiểu Niệm nhếch miệng nói: "Ngươi đen."

Mộng Trầm Ngư: "!"

Tả Tiểu Niệm: "Mà ngươi còn xấu hơn ta."


Mộng Trầm Ngư: "!!!"

Tả Tiểu Niệm: "Ngươi tự nhìn lại mình xem, người như cây gậy, thẳng tắp từ trên xuống dưới... thật sự quá thẳng. Nếu một người đàn ông lấy ngươi thì chẳng thà người ta tự đi sờ ngực mình còn hơn."

Lời nói thẳng thắn như cầm gậy gõ cái bụp vào ót Mộng Trầm Ngư, cô gái với gương mặt tinh xảo rốt cuộc cũng bị đánh bại hoàn toàn.

Mộng Trầm Ngư lùi lại vào bước, vẻ mặt sống chẳng còn lưu luyến gì nằm bẹp trên sofa, ôm mặt gào lên điên cuồng: "Sư phụ, con không muốn sống nữa đâu! Trừ phi người đánh chết cái người miệng lưỡi độc địa kia. Ai mà tin được, ai mà tin được, đường đường là Tả Tiểu Niệm, sư tỷ của con, được xưng tụng là một người vừa xinh đẹp vừa thông minh, thiên tiên hạ phàm, vậy mà lại có thể nói ra mấy lời ác độc như vậy."

Mục Yên Yên xoay người ngồi xuống ghế, quát lên: "Tả Tiểu Niệm, đủ rồi. Sao ngươi lại nói thẳng ra vậy chứ? Sư muội còn nhỏ, vẫn còn chưa phát triển hoàn toàn."

"Hu hu..." Mộng Trầm Ngư nhảy cẫng lên, ôm mặt khóc ròng chạy mất dạng.

Có sư phụ, sư tỷ như này đúng là sống chẳng còn gì luyến tiếc nữa, chỉ đành gửi gắm tình cảm vào ngoại vật... Ví dụ như đua xe?

...

"Muội ấy đi rồi." Tả Tiểu Niệm nói.

"Không phải nó đâu." Mục Yên Yên thấp giọng nói: "Ta vừa dùng pháp môn Lãnh Nguyệt Kính Tâm xem thử, đúng là không nói dối."

"Vâng." Tả Tiểu Niệm mím môi, không tiếp lời.

"Ngươi vẫn không yên tâm về nó sao?" Mục Yên Yên hỏi.

Tả Tiểu Niệm bình thản nói: "Không phải không yên tâm. Chỉ là ta không muốn xảy ra bất cứ sơ sảy nào. Nếu do ta chuẩn bị không đủ thì đã đành, nhưng nếu bởi vì..."

"Không đâu." Mục Yên Yên nói: "Ngươi cứ thoải mái đi. Đến lúc đó ta sẽ mời mấy vị hảo hữu đến đây, ít nhất bốn vị Anh Biến hộ pháp, trong Phượng Hoàng Thành chỉ nấy mét vuông đất này, là không hề có sơ hở nào hết."

Tả Tiểu Niệm đáp: "Đa tạ sư phụ. Nhưng địa điểm đột phá..."

Mục Yên Yên nói: "Hiện tại chúng ta không xác định địa điểm đột phá vội, cái lúc trước thì bỏ đi. Giờ địa điểm được chọn lại tạm thời vẫn chưa xác định được."

"Tất cả cứ tùy cơ mà ứng biến."

"Vâng."

"Chúng ta không định trước thì bản thân mình cũng không biết. Vậy người ngoài càng không thể nào biết được." Mục Yên Yên khoan thai nói.

...

Đã giao phó xong.


Mục Yên Yên thuận miệng hỏi: "Hôm nay ngươi vẫn phải về nhà à?"

"Vâng, sư phụ."

"Ta thấy ngươi không cần phải về nhà mỗi ngày đâu."

Mục Yên Yên nói: "Trước mắt thì tu vi của ngươi đã đạt cực hạn, khoảng thời gian này quan trọng nhất là phải tĩnh tâm."

"Haiz, nói đến tĩnh tâm, chỉ có ở bên cạnh cha mẹ mới có thể tĩnh tâm thật sự."

Tả Tiểu Niệm cười hỏi: "Sư phụ, tin tức của gia đình ta đã phong tỏa toàn diện rồi chứ? Phong tỏa đến mức độ nào?"

Mục Yên Yên nói: "Năm đó con vượt qua chặng đường chông gai, ta cũng đã báo cáo đưa tình hình của gia đình con vào hàng cơ mật cấp A. Lần này sắp vượt qua Âm Dương giới, ta đã báo lên đưa tin tức gia đình con vào hàng cơ mật cấp S rồi."

Tả Tiểu Niệm gật đầu nói: "Nếu ta đột phá thất bại... ta mong rằng cấp bậc này có thể tiếp tục duy trì sáu mươi năm."

"Ngươi chắc chắn sẽ không thất bại."

"Con cần có lời hứa của sư phụ."

"Được. Vi sư hứa với ngươi."

Tả Tiểu Niệm bước ra ngoài mấy bước, dường như muốn rời đi, nhưng đi đến cửa lại quay đầu nói: "Còn có một việc, thân phận thật sự của con, người không cần tra xét giúp con nữa."

Mục Yên Yên: "Vì sao vậy?"

Tả Tiểu Niệm bình tĩnh nói: "Giờ con đã rất hài lòng rồi, con không muốn những tin tức khác quấy rầy đến cuộc sống bình yên của con hiện tại. Huống chi... nếu sau này con muốn tra xét, vẫn có thể lại tiếp tục mà. Sau khi đột phá xong, con sẽ có nhiều năng lực và thời gian hơn, không phải sao?"


Ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của Mục Yên Yên nhìn thẳng vào gương mặt của Tả Tiểu Niệm, dần dần biến thành băng giá: "Tiểu Niệm, con nhớ cho kỹ, tuổi thọ của con hơn hẳn người bình thường, chớ nên va vào cửa tình. Một khi chạm đến, dù là với con hay gia đình đều không phải chuyện tốt."

Tả Tiểu Niệm cười bình thản: "Sư phụ yên tâm, người con coi trọng nhất chỉ có người nhà của con, chắc chắn họ sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với họ đâu."

Mục Yên Yên mỉm cười, phất tay nói: "Đi đi."

Tả Tiểu Niệm rời đi.

Mục Yên Yên nhìn Tả Tiểu Niệm rời khỏi cửa, nhìn thật lâu, ánh mắt cũng thay đổi, kinh ngạc đến ngây người.

"Nếu năm đó ta cũng quan tâm đến gia đình, quan tâm người thân như Tiểu Niệm... thì sẽ ra sao? Đời người chỉ đến khi mất đi mới biết hối hận, mới hiểu được thứ mà bản thân quan tâm là gì... Mới ngộ ra rằng ban đầu mình chẳng hề để tâm đến..."

Mục Yên Yên khẽ thở dài: "Chỉ mong Tiểu Niệm có thể bảo vệ tốt gia đình của mình."

Năm đó Mục Yên Yên nhận Tả Tiểu Niệm làm đồ đệ, là bởi vì nhận ra điều này ở nàng. Lúc đó có mấy tông môn muốn nhận Tả Tiểu Niệm vào tu hành, cho vô số lợi ích, điều kiện duy nhất là phải bỏ nhà theo đạo. Nhưng Tả Tiểu Niêm chết cũng không theo, nói gì cũng không muốn rời xa cha mẹ mình.

Mà Mục Yên Yên thấu hiểu điều này, nên đã vì đồ đệ mà bỏ qua thanh tu trong mật địa, đi tới Phượng Hoàng thành, ở gần dạy dỗ Tả Tiểu Niệm.

"Thứ năm đó ta mất đi, không thể để đồ đệ của ta cũng phải mất đi nữa."

"Một cô gái mà có thể kiên định như vậy là quá hiếm có. Cho nên ta nhận đồ đệ này, dốc hết sức lực của mình để nàng không dẫm lên vết xe đổ của ta."

...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi