KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tả Tiểu Niệm gật đầu thật mạnh: "Đúng, đúng, đúng!"

“Tương tự như vậy, những vật liệu rèn mà hắn chuẩn bị... Hầu hết đều đã được chuẩn bị từ trước.”

Tả Tiểu Đa hừ một tiếng: "Chính là mấy người lớn đang diễn trò trước mặt chúng ta... Xem chúng ta như trẻ con mà đùa giỡn vậy.”

Tả Tiểu Niệm nhìn hắn một cách khinh bi, nói: “Cầu Đát, ngươi nghĩ gì vậy? Trong mắt bọn họ, chúng ta không phải là trẻ con sao? Người ta chịu chơi với chúng ta, chúng ta nên cảm thấy vinh dự!”

Tả Tiểu Đa nói: "Nói tóm lại, cơ duyên mấy ngày nay của chúng ta, thật ra đều do con người tạo ra, nhưng hoàn toàn là vì hai chúng ta, không hề có ý lừa gạt."

“Từ điều này, chúng ta có thể rút ra một kết luận khác, cha mẹ chúng ta hẳn là đại lão không thể nghi ngờ."

Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa rất nghiêm túc, nói: "Chỉ là, chị Tiểu Niệm, còn một chuyện nữa, ta phải nhắc nhở ngươi một cách nghiêm túc...”


Tả Tiểu Đa đột nhiên nghiêm túc như vậy, ngược lại lại khiến cho Tả Tiểu Niệm hoảng sợ: “Ngươi nói đi, ta đang nghe đây”

“Chuyện tối hôm qua... Cấp bách như thế, theo lý mà nói, điều mà siêu cấp đại lão nên làm trước tiên đó truyền âm thần niệm, hoặc là có bản lĩnh tương tự như truyền âm ngàn dặm... Nhưng hắn lại để ngươi đi một chuyến”

“Sau đó, khi kiếp nhãn xuất hiện, cha bàng hoàng và lo lắng, vội vội vàng vàng, đích thân đi tìm chú Ngô... Nhưng ta đã đi theo hắn suốt dọc đường, đến đoạn đường khi gần tới nơi, vẫn là ta phải đỡ... Nói cách khác, tu vi của cha, hắn là không tới cấp độ Võ Sư, gần giống như những người bình thường”

“Điều này, không có gì phải nghỉ ngờ."

Tả Tiểu Đa nói: “Nhưng mà chú Nam và chú Ngô đều là những nhân vật tài giỏi như vậy, tôn kính cha như vậy, vậy mà cha nhiều nhất lại chỉ là Võ Sư, đây đương nhiên là điều không bình thường!”

Tả Tiểu Niệm im lặng suy nghĩ.

Tả Tiểu Đa: “Còn có... Ngươi còn nhớ, lần trước chú Nam tặng nhẫn không gian... Mẹ nói nàng không mở ra được, để cha xem một chút... Nhưng mà ta và ngươi đều biết, cảnh giới Võ Sư thì không có thần niệm của Tiên Thiên; nếu như cha chỉ ở cấp độ Võ Sư, sao có thể xem được nhẫn không gian?”

Tả Tiểu Niệm đột nhiên nhớ ra: “Đúng, đúng, có chuyện đó, nhưng mà lúc ấy ta không để ý”

“Cha mẹ ở đây cũng đã lâu, đây là sự thật, nhưng chúng ta chưa bao giờ nghe nói tới chuyện của ông bà nội, ông bà ngoại, đây cũng là sự thật, chắng lẽ cha mẹ rơi từ trên trời xuống, hoàn toàn không có lai lịch, điều này cũng là không bình thường."

“Nhưng nhiều năm như vậy, từ trước tới nay họ hàng của bọn họ cũng không tới đây, điều này cũng không thích hợp, lẽ nào hai người đều là cô nhi?!”

“Chú Nam và chú Ngô, rõ ràng là cha mẹ chủ. động gọi tới, cho nên bọn họ mới tới đây”

Vẻ mặt của Tả Tiểu Đa thận trọng, nói: “Tổng hợp những điều trên, ta đã đưa ra kết luận”


“Kết luận gì?"Tả Tiểu Niệm căng thẳng đến nỗi lạc cả giọng.

“Cha mẹ là đại lão, nhưng hiện tại chỉ có thể nói bọn họ đã từng là đại lão, ta đoán là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, bất đắc dĩ mới phải ẩn cư ở thành Phượng Hoàng từ từ bình phục. Do đó không cần biết là bọn họ gọi người đến, hay là bị những người khác biết bọn họ ở đây, bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.”

“Hoặc là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn tới tu vi bị phong ấn; hoặc là... bị trọng thương nên chỉ có thể bày ra tu vi thấp như hiện tại. Nhưng dù ở phương diện nào, đây cũng không phải là chuyện tốt, đều tiềm ẩn tai họa."

Tả Tiểu Đa nghiêm nghị nói: "Lần này, cha mẹ vì hai chúng ta, liên tục gọi chú Nam và chú Ngô tiến tới, chuyện này đối với cha mẹ mà nói, hẳn là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng mà bọn họ vẫn làm, ngươi biết tại sao không, đó là vì chúng ta!”

Tả Tiểu Niệm sắc mặt tái nhợt: "Ngươi nói như vậy, đáng lẽ ta phải cảm thấy rất xúc động, nhưng sao đột nhiên ta lại cảm thấy sợ hãi như vậy, nếu tin tức của cha mẹ bị lộ ra ngoài, chắng phải là sẽ rất nguy hiểm cho bọn họ sao..."

“Đừng quên, ngày đó khi ngươi đột phá căn đan dược, cha thà rằng táng gia bại sản cũng tự mình đi mua, chứ cũng không tìm người...”

Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm: “Chị Niệm Niệm, cha mẹ vì chúng ta mà đã làm quá nhiều rồi, từ nay vẽ sau, cũng nên đến lượt chúng ta bảo vệ bọn họ. Dù chúng ta không có năng lực này, nhưng chí ít chúng ta có thể để cha mẹ giữ được sự ổn định của hiện tại, cũng như cuộc sống vui vẻ này, cho tới khi cha mẹ bình phục... thay vì mang đến rắc rối cho bọn họ và khiến bọn họ bị bại lộ... nếu đúng như vậy thì đó sẽ là tai họa”

Tả Tiểu Niệm liên tục gật đầu: “Cẩu Đát, ngươi nói rất đúng, từ nay về sau ngươi đừng nhắc lại chuyện này nữa, ngàn vạn lần đừng có nhỡ miệng..”

“Uhm, chúng ta đều phải chú ý, nuốt chuyện này vào bụng, đừng nói chuyện này với ai.”


“Đặc biệt phải lưu ý, từ nay về sau ngàn vạn lần không thể để cha mẹ gọi người tới hỗ trợ nữa... Tiềm ẩn nguy hiểm quá lớn. Thêm một người biết cha mẹ ở đây là thêm một phần nguy hiểm, cấp độ thực lực của chú Ngô, hoàn toàn nằm ngoài tăm hiếu biết của ta, quá kh ủng bố rồi!"

“Đúng vậy. Chị Niệm Niệm, chẳng phải cha mẹ hay nói, sự ra đời của ta là chuyện ngoài ý muốn sao, chúng ta luôn cho răng bọn họ nói như thế là để chỉnh ta, hoặc là bọn họ thể hiện sự ân ái, hay là nói bọn họ đang phát cẩu lương... Nhưng hiện tại xem ra, câu nói này hóa ra lại đúng!"

Tả Tiểu Đa nói: “Như vậy, lại xuất hiện một vấn đề rồi... Rốt cuộc trong hoàn cảnh nào thì sự ra đời của ta lại có thể biến thành chuyện ngoài ý muốn? Chẳng lẽ là nói, cha mẹ vốn đã bị thương nặng, không muốn có con, dù sao sinh con sẽ khiến nguyên khí càng bị tổn hại... Nhưng mà ngoài ý muốn mà có ta, rồi sinh ra ta. Cho nên nói, sự ra đời của ta, thật sự là chuyện ngoài ý muốn, ít nhất là ngoài ý muốn của cha mẹ!"

“Mẹ không thể xem xét nhẫn không gian, nhưng cha lại có thể, chưa biết chừng là do mẹ phải sinh ra ta nên mới thế? Xem ra sự ra đời của ta thật sự là chuyện ngoài ý muốn..."

Tả Tiểu Đa có chút áy náy, thở dài: “Haizzzz”

Tả Tiểu Niệm lặng lẽ gật đầu, nói: “Điều này rất có thể, nhưng hiện tại ngươi đã được sinh ra, hơn nữa cũng đã lớn như vậy rồi, cũng không thế chui vào lại...”

“Chui vào?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi