KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Hơn nữa, hai chị em thỉnh thoảng còn khẽ giọng cười đùa, bầu không khí sinh động vui tươi...

Đúng là chẳng khác gì thiếu nam thiếu nữ hồn nhiên không biết buồn rầu, không hề nhận ra sự xuất hiện của ba người.

Gần thêm mười mét nữa là có thể động thủ xuất kỳ bất ý, tập kích bất ngờ, dùng tốc độ nhanh nhất không chế kẻ địch.

Trong lòng ba người đều nảy ra suy nghĩ này.

Mặc kệ Phượng Mạch Xung Hồn gì đó, bảo toàn gia tộc phải đặt lên hàng đầu.

Nếu ngay cả gia tộc cũng không còn nữa thì đại cục còn có nghĩa lý gì đâu?

Đúng vào lúc này, một người trong đó tỏ vẻ kinh ngạc, vì điện thoại của hãn lại bất ngờ rung lên. Tuy điện thoại đã để chế độ im lặng, rung không có tiếng, nhưng trong đêm tối yên tĩnh thì chẳng khác gì tiếng động ầm ĩ đối với người tu hành trên cảnh giới Võ Sư cả.

Hai người ở gần đó cũng chợt ngẩn ra.

"Thủ lĩnh!

Ngươi làm trò đíu gì vậy?

Đang hành động ngươi còn mang điện thoại theo. Mang thì cũng thôi đi, lại còn không tắt máy. Để yên lặng thì làm quái gì? m thanh lớn đến nỗi sắp dọa chết người rồi đây này.

Chưa nói đến độ sáng màn hình, giờ đang là buổi đêm tối tăm thế này, ngươi coi đổi phương là người mù chắc? Ngươi có cây to chắn thì cho rằng người khác không thấy gì à?

Ngươi bị ngụ hay nghĩ người ta ngu thế?


Sau đó, thế mà lại thấy thủ lĩnh nhà mình lấy điện thoại ra nhận máy?

Hai người khác chỉ thấy có phải mình điên rồi không, hay là hỏng mắt, xuất hiện ảo giác luôn rồi?

Ôi thế này còn gọi đíu gì là hành động bí mật nữa.

Đậu xanh!

Chỉ thấy bên kia nhận điện thoại, gật đầu lia lịa, sau đó cúp máy, giơ tay ra hiệu.

“Rút!”

“Rút?”

Nghe thấy mệnh lệnh này, hai tên kia càng ngu người hơn.

Ê thủ lĩnh, chúng ta đến bên cạnh mục tiêu luôn rồi á. Một cú điện thoại này của ngươi làm mọi người đều bại lộ hết cả. Thế mà lúc này ngươi còn ra lệnh “rút"?

Lần này chúng ta đến đây là để làm gì vậy?

Thấy hai người không động đậy, tên cầm đầu lại ra hiệu lần nữa. Vẫn như cũ - “Rút.

Nhưng trong động tác này lại có thêm phần ác độc, nếu hai người còn do dự thêm nữa, không biết thứ gì sẽ chờ đợi hai người

Hai người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đành chọn nghe theo mệnh lệnh, vội vàng rút lui.

Hai chị em bên này đang bày trận nghênh địch, đã chuẩn bị ra tay rồi. Lại bất ngờ nhìn thấy bên đối phương có điện thoại, cạn lời mất một lúc.

Tả Tiểu Đa suýt thì cười ra tiếng.

Ngu ngốc thế này đúng là hiếm thấy.

Đang lúc chấp hành nhiệm vụ ám sát lại có cuộc gọi tới... nên cũng đành phải nghe máy thôi

Gương mặt tươi cười của Tả Tiểu Niệm cũng vô cùng đặc sắc.

Cú điện thoại này đúng là nét bút của thần luôn.

Tuy khiến cho đối phương bại lộ hành tung nhưng cũng tạo thành biến số cho bên ta đang thủ thế chờ phản sát, đúng là không còn gì để nói

Chờ người ta nghe điện xong, chị em hai người rất cố gắng tỏ vẻ ta không phát hiện cũng không nghe thấy cực kỳ sượng trân, lại thấy đối phương hoàn toàn không có động tĩnh gì, đã thế còn bỏ chạy nữa chứ..


Giờ khắc này, Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đề quay cuồng trong mơ hồ.

Trời địu, mấy người chơi trò gì vậy?

Nề nè, các người ai nấy đều tràn đây ác ý, kiếm lăm lăm trong tay, kéo căng dây cót rồi, tranh đấu ở ngay trước mắt, sau đó các ngươi lại bảo không đánh nữa, về thôi. Thật sự cho rằng đây là nơi các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi đấy à?

Dưới sự ra hiệu của Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa một chiêu lý ngư đả đính bật người dậy, gào lên

“Tuýt! Đứng lại!"

Ba người bên kia cũng chẳng hiểu kiểu gì.

Chúng ta nhận lệnh, không định ra tay nữa, coi như bỏ qua cho cái mạng nhỏ của các ngươi. Giờ các ngươi lại tự chui đầu vào rọ, muốn chết à.

Nhưng chợt nghĩ lại, không khỏi toát cả mồ hôi lạnh: Hóa ra đối phương đã phát hiện ra chúng ta từ lâu rồi à?

Nói vậy, chính mình còn cho rằng đối phương chưa phát hiện, tự cho là đánh úp xuất kỳ bất ý. Nếu ra tay thật, chắc sẽ bị đối phương đánh cho trở tay không kịp.

Vừa nghĩ vậy, không khỏi bày tỏ khâm phục với việc thủ lĩnh nhận cú điện thoại này, đúng là thủ lĩnh mà.

Thời khắc mấu chốt, nghe máy nhìn như là hành động ngu ngốc, hóa ra cũng có thể tránh được một kiếp.

Không thì sao người ta lại là thủ lĩnh được.

Tả Tiểu Đa nghênh ngang sải bước đi tới, ngẩng đầu ưỡn ngực, chân giẫm lên cỏ vang lên tiếng loạt xoạt, thật sự có cảm giác như đại hiệp tung hoành. giang hồ bễ nghễ thiên hạ, gật đầu nói: “Ba người các ngươi! Nói các ngươi đấy, chạy cái gì, dừng lại!"

Ba người bất đắc dĩ dừng bước.

Hôm nay thẳng oắt này không nên nhảy ra kêu gào, đây là tìm chết, không thể trách chúng ta được.

"Có việc gì?"


Tên cầm đầu cũng cảm thấy rất xúi quấy; gia chủ sai ta tới giết người, còn đặc biệt yêu cầu mang điện thoại để liên lạc bất cứ lúc nào... Giờ gây ra trò cười thế này, ngươi biết chứ hôm nay có thể sẽ trở thành lịch sử nhục nhã của ông đấy.

Rõ ràng dây cót tỉnh thăn sắp đứt đến nơi rồi, gia chủ lại thật sự gọi điện tới, bảo ta từ bỏ, thủ tiêu hành động.

Thế đã đủ cạn lời rồi, ai dè trước khi đi còn bị mục tiêu chặn lại.

Đậu má cái quái gì vậy!

Tả Tiểu Đa đứng trước mặt ba người, nhíu mày nhìn, giơ một tay lên, vẻ mặt bi ai như tận thế, trầm giọng nói: “Không phải ta muốn ngăn cản ba vị. Mà thật sự là ba vị có duyên với ta, Vô Lượng Thiên Tôn!”

Vừa dứt lời, không chỉ có người Ninh gia trước mặt, mà ngay cả Tả Tiểu Niệm cũng phải trợn mắt.

"Sao lại nói thế?"

Tả Tiểu Đa kéo dài giọng, ngâm nga nói: 'Vạch rõ thiên cơ hồng trần lộ, chỉ điểm họa phúc âm dương môn. Ba vị, đêm khuya gặp gỡ, thật là hữu duyên. Có một câu này, không thể không nói.”

“Câu gì?”

“Ta thấy ba vị... Sắc mặt thật không tốt, hung sát đông lai, hắc khí doanh diện, mai vận tráo đỉnh, bạch hổ lâm không... Tối nay khó tránh khỏi có huyết quang tai ương quấn thân. Cố ý lại đây nhắc nhở một câu, kết mối thiện duyên”

Tả đại sư giả vờ giả vịt, tự cho là từ mi thiện mục nói: “Ba vị, ngã Phật có đức hiếu sinh, ta thật sự không đành lòng. Ba vị cứ đi như vậy, tai họa vạ đến người, cửa tử giáng lâm đấy..”

Bốn người kế cả Tả Tiểu Niệm đều mơ hồ, Vô Lượng Thiên Tôn là đạo hiệu hay sao mà? Sao lại biến thành ngã Phật rồi? Rốt cuộc ngươi là đạo nào phật nào vậy?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi