KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Lý Thành Long vốn đang than thở, cộng thêm đáng vẻ lo lắng của Tả lão đại, nhưng nói đến mặt sau, hắn thật sự không nhịn được vui sướng khi người gặp họa, cho nên đã bật cười không kìm chế được.

Hắn vỗ đùi, cười chảy cả nước mắt: “Ôi... Tả lão đại bị lửa, ngàn năm khó gặp, buồn cười chết ta..."

Tả Tiểu Đa lập sức ngây dại, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn về phía Vạn Lý Tú.

Vạn Lý Tú cười khẽ, bày ra tư thế đập tay thề, nàng cười dài nói: “Tả lão đại, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đây là chính ngươi chọn, không ai ép ngươi cả!”

Mặt Tả Tiểu đa run run: “Ta là quân tử lúc nào, sao ta không biết?”

“Có phải quân tử hay không cũng không sao, trả thù lao hoặc quà cáp cũng được, tiền thì một triệu, nếu là món quà gì đó thì phải có giá trị không thấp hơn một triệu, cái gì ta cũng nhận được”

Vạn Lý Tú nói: “Tất cả bọn họ đều là bậc này, ngươi vốn là lão đại, nên bỏ ra nhiều hơn một phần mới đúng, nhưng ta đồng ý nhân nhượng ngươi”

“Một triệu?!”

Trái tim Tả Tiểu Đa cũng run lên.

Tả Tiểu Đa nhìn sang, những người khác đón được ánh mắt hắn thì đều gật đầu, nhìn không chớp mắt, đúng tình hợp lý.

“Ta không tin, các ngươi một đồng một cắc, của cải có thể được bao nhiêu? Mỗi người một món quà một triệu, lừa quỷ à? Ngươi... Phù Phù Lý Thành Long, ngươi đám nói ngươi có thể dễ dàng lấy ra một triệu, lừa quỳ à?I" Tả Tiểu Đa gào thét.

Lý Thành Long cười ha ha, mặt mày hớn hở giải thích: “Tả lão đại, hiện tại mấy anh em bọn ta đã xưa đâu bằng nay, đều là người có tiền, nói về thu hoạch đợt rèn luyện lần trước đi, ngoài cung cấp đủ cho nhu cầu tu luyện của bọn ta thì vẫn còn sung túc lảm, điểm quy đổi được công nhận là tiền tệ mạnh, giá trị thị trường rất cao, bây giờ món quà một triệu thật sự không làm khó ta được!”


Tả Tiểu Đa nghe vậy thì há hốc miệng, chợt hoàn toàn tỉnh ngộ lại, Lý Thành Long người ta đi lên gió mây hóa rồng, rèn luyện thu được nhiều tiền lời, cũng đã là người có tiền!

“Biểu diễn tiết mục thì biểu diễn tiết mục thôi!

Tả Tiểu Đa ưỡn ngực, thấy chết không sờn nói: "Nhiều người thì có gì đáng sợ, ta đồng ý!”

Quả nhiên thăn giữ của này vẫn thà bỏ mặt mũi chứ không bỏ tiền tài.

"u yeahhh!”

Năm người đồng thời vỗ tay, Dư Mạc Ngôn còn huýt sáo vang dội.

Không biết Tả Tiểu Đa cũng là đứa trẻ lòng mang nỗi khổ.

Bản thân mình mỗi ngày mới được mấy đồng tiền dư, Tả Tiểu Niệm giữ mật khẩu của mình, biết rõ ràng mình có bao nhiêu tiền. Nếu phát hiện mình bỏ một triệu ra mua quà sinh nhật cho Vạn Lý Tú...

Mới nghĩ đến đó thôi, Tả Tiểu Đa đã rùng mình một cái, mồ hôi lạnh ta ra.

Hậu quả kia mới thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

Bi tráng tiếp nhận sự thật mình sắp phải lên đài biểu diễn trước mặt bao nhiêu người, Tả Tiếu Đa lé mắt nhìn Lý Thành Long đang cười như được mùa, trong lòng không khỏi tức giận, suy nghĩ ác độc dần trồi lên

Vừa rồi người này vui sướng khi người gặp họa như vậy, thế mà đến bây giờ còn chưa cười xong?

Ngươi là cười tinh chuyển thế sao? Ngươi cho là ngươi phi mây hóa rồng là rất giỏi ư?

“Phù Phù, qua đây”

Tả Tiểu Đa ăn ngấu nghiến hết đống bánh mỹ: “Ta và ngươi luận bàn một chút”

Lý Thành Long ngẩn người, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó hẳn khàn giọng kêu thảm thiết: “Cứu mạng”

Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú rõ ràng là làm bộ. không nghe thấy, Lý Trường Minh và Dư Mạc Ngôn lại cúi đầu yên lặng ăn cơm, sợ Tả Tiểu Đa chú ý đến mình, hại đến cá trong chậu.

Nói giỡn à, cứu mạng?

Ai dám cứu?

Cái tên kia chính là kẻ tàn nhẫn một quyền nặng 150000kg, một quyền của bọn ta mới quanh quẩn ở 40000kg... Muốn cứu cũng không có cách.

Chiến hỏa không đốt đến người chúng ta, chúng ta đã cám ơn trời đất rồi...


Lý Thành Long bị Tả Tiểu Đa kéo ra ngoài, dưới tình thế bế tắc, Phù Phù bạo phát, bắt đầu tố giác.

“Tả lão Đại, thật ra chuyện mọi người tặng quà sinh nhật cho Vạn Lý Tú là một âm mưu, âm mưu nhằm vào ngươi, ý tưởng này là Lý Trường Minh, Dư Mặc Ngôn và Long Vũ Sinh, chính là bốn người bọn ta hợp mưu tìm cách, Dư Mạc Ngôn là chủ mưu, Long Vũ Sinh là đồng phạm, Lý Trường Minh phụ trách phá rối, ta chỉ ở ngoài cổ vũ mà thôi..."

Lý Thành Long liều mạng bán đứng đồng đội "Thật đó Tả lão đại, trong việc này ta chỉ là đồng một vai trò nhỏ xíu xìu xiu... Nếu như ngươi muốn đánh cũng không thể chỉ đánh mình ta...”

Long Vũ Sinh, Lý Trường Minh và Dư Mạc Ngôn nghe vậy thì kinh ngạc vô cùng, cả bọn chửi ầm lên!

“Không nghĩa khí!"

“Không cốt khí!”

“Hèn nhát!”

“Đúng là kẻ phản bội!"

“Sắp chết còn kéo chúng ta làm đệm lưng! Đáng xấu hổ!"

“Kẻ phản bội đáng xấu hổ!"

Tả Tiểu Đa hừ hừ: “Đáng xấu hổ hay không đáng xấu hổ đợi lát nữa lại nói, ba người các ngươi cũng đi ra cho ta! Hoặc là muốn ta túm các ngươi ra ngoài!"

Long Vũ Sinh kêu lên một tiếng kỳ quái, vội vàng xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Dư Mạc Ngôn đang định chạy ra ngoài theo thì chợt thấy da đầu căng chặt, thì ra hân đã bị Tả Tiểu Đa túm tóc kéo về phía sau, hẳn hét lên rồi rơi xuống người Lý Trường Minh, cả hơi cùng ngã lăn ra đất.

Chậc chậc, kỹ thuật nắm tóc của thầy Tần đã bị Tả Tiểu Đa vận dụng đến mức trò giỏi hơn thầy luôn rồi!


Ngay khi hai người Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh ngã lăn thành một đống thì một bóng người chợt lóe qua, Tả Tiểu Đa từ cửa sổ nhảy vào giống như Long Vũ Sinh, tay phải còn túm lấy Long Vũ Sinh vừa mới nhảy ra, động tác nhanh chóng, nhìn rợn cả người

“Đi, đi xuống!”

...

Đi ra ngoài, càng không nói nhảm, tránh khỏi đánh vỡ đồ vật này nọ, càng dễ đánh hơn.

Cuối cùng, lấy kết cục bốn ngươi cầu xin tha thứ để kết thúc chuyện này.

Tả Tiểu Đa cuối cũng xả được cơn giận, đáy lòng lại vẫn phiền muộn không thôi.

Nói đều đã nói rồi, còn làm trò nói ngay trước mặt người sắp ăn sinh nhật là Vạn Lý Tú, nếu không thực hiện thì thật là không thể nói nổi!

Thật là muốn biểu diễn tiết mục?

Cái này... Có vẻ hơi bị xấu hổ đó.

Đến lúc đó đi lên đánh bài ghi-ta? Hát bài hát?

Cũng không phải không được, chẳng qua nên hát cái gì đây?

Mang theo suy tư phiền não, Tả Tiểu Đa tiến vào phòng trong lực ấp năm mươi lần!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi