KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Bản thân chỉ biết đó là một nhân vật lớn trên Vân Đoan, đột nhiên nể mặt mời mình đến dự tiệc...

Hình như từ sáng cả cục đều biết rồi, Mộng Thiên Nguyệt muốn mời gia đình mình đến ăn cơm, đến Vân Đoan Các dùng bữa.

Bữa tiệc chỉ có người hai nhà.

Hoàn toàn là một buổi tiệc gia đình tiêu chuẩn!

Cả buổi tiệc này, tất cả đồng nghiệp, kể cả cục trưởng đều đặc biệt chúc mừng mình.

Nhưng kết quả đến lại là, bị người ta xem như chó.. không đúng, bị xem như rác rưởi mà sỉ nhục trước mặt vợ con! Đến cả vợ con, gần như cả nhà đều chịu nhục nhã vô cùng lớn!

Ta chỉ.. muốn đưa các ngươi đến nơi vinh quang! Lại đưa các ngươi vào địa ngục!

Bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại là gương mặt hung tợn vặn vẹo, hung ác kia của Mộng Thiên Nguyệt sẽ trôi dạt trước mặt mình.

Minh vui vẻ đầy mặt cười nghênh tiếp, đổi lại một ly rượu hắt lên mặt!

Sau đó là canh cá!

Sau đó nữa là...

Sau đó vừa đánh mình vừa hỏi: Ta đánh ngươi dễ chịu không? Ta đánh ngươi ngươi dám đánh trả không? Nói với con trai ngươi xem, ngươi dám không? Ta nên đánh ngươi không?

Nên không?

Dễ chịu không?


Thoải mái không?

Cuối cùng lại bị đánh một trận đến máu thịt đầm đìa, cả nhà bị ném ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người, trước mặt cả thành phố!

Cuối cùng, mình còn phải tự chịu nhục nói mình ăn quỵt nên mới bị đánh, sau khi kết thúc mới có người qua đường dám giúp mình gọi điện cho xe cấp cứu, nếu không, chỉ e cả nhà mình đều bị thương nặng không cứu kịp mà bỏ mạng trước cửa Vân Đoan Các rồi!

Mà bây giờ, phỏng chừng tin tức đã truyền khắp. thành Phượng Hoàng rồi!

Sau này mình còn có mặt mũi tôn nghiêm gì nữa?

Còn.. mặt mũi gì mà quay về?

Mặt của Mộng Thiên Nguyệt ngươi là mặt, nhưng mặt mũi tôn nghiêm Đẳng Quảng Nguyên Ta không tính gì sao?

Trong mắt Đằng Quảng Nguyên bùng lên lửa giận, gần như muốn thiêu đốt đến chân trời.

Thủ này không báo, chết không nhắm mắt!

Hắn dùng cánh tay trái vẫn còn khỏe lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

“Là cục trưởng Tưởng đúng không? Ta là..."

“Là thế này, cục trưởng Tưởng, ngươi đừng vội cúp máy... Ta, ta muốn báo cáo bằng tên thật... Với lại ta muốn tự thú.."

"Chứng cứ ư? Có, có, có rất nhiều..."

“Vâng, vậy ta đợi ngươi ở bệnh viện. Ta... Ta sợ bọn họ sẽ đổi phó ta, ta đã đổi ý nghĩ, thay đổi hành động, chắc chẩn bọn họ sẽ đối phó với ta...”

Buông điện thoại xuống, trong mắt Đăng Quảng Nguyên lóe lên vẻ điên cuồng cùng cực, lầm bẩm: “Mộng Thiên Nguyệt.. ngươi đối xử với ta như vậy, vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi thôi! Ngọc nát đá tan, trong một ngày Đãng Quảng Nguyên ta bị ngươi hủy hoại sạch, còn có gì để để ý nữa?”

“Dù ta không thể kéo ngươi xuống... ít nhất cũng phải khiến tập đoàn Mộng thị của ngươi tổn hại nghiêm trọng!”

Đăng Quảng Nguyên nghiến rằng nghiến lợi, như sắp phát điên đến nơi.

Vô cùng nhục nhã!

Dù Đăng Quảng Nguyên lúc này đã nổi lòng muốn ngọc nát đá tan với tập đoàn Mộng thị, lại không ngờ được, một hành động này của bản thân sẽ ảnh hưởng thế nào đến tập đoàn Mộng thị

Bóng dáng danh thụ, được xem là tập đoàn xí nghiệp lớn nhất thành Phượng Hoàng, năng lượng gọi là chọc trời cũng là nói nhẹ!

Nhưng dù là cây chọc trời, nền móng trăm đời, một khi đến bước giậu đổ bìm leo, một cái trống mấy chục nghìn người gõ, cũng khó nói ai sẽ thành cọng rơm cuối cùng đè ngã con lạc đà!

Chưa từng có quy định nói, dính đến tập đoàn siêu cấp, không thể là một con cá tạp nham hoàn toàn không nằm trong mắt nhân vật lớn!

....

Cùng buổi tối hôm đó.

Mặc Huyền Y dạo chơi trên đường không có mục đích.


Nàng nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ, đối với nàng mà nói, mỗi con đường ở thành phố này, đâu đâu cũng đều tràn đây cảm giác thân thiết lạ thường, loại cảm giác này không hề giả, mà rất chân thực.

Hoặc có thể nói rằng, từ khi đến thành phố này, đột nhiên linh hồn mình bị vương vấn bởi một loại hoài niệm, đó là một loại thấp thỏm bất an, sợ hãi...

Tóm lại đó là một loại linh cảm cực kỳ phức tạp.

Nàng im lặng bước thật chậm trên con đường đêm vắng người.. Nàng không biết mình đang tìm kiếm thứ gì, cũng không biết mình chờ đợi cái gì, chỉ bước từng bước như vậy, dường như trong lòng càng ngày càng loạn, hình như... càng ngày càng đến gần cái gì đó..

“Thành Phượng Hoàng..."

Mặc Huyền Y ngẩng đầu khế thở dài.

“Cứu...”

Lúc này, một giọng kêu cứu yếu ớt truyền đến từ phía xa, hình như là nữ, ngay sau đó lại có một giọng nam thô lỗ cất lên, hình như là đang mắng, còn có tiếng đánh đập,

Mặc Huyền Y không kìm được sửng sốt.

Sau đó lại có tiếng quần áo bị bức xé truyền đến... Sau đó là giọng cười tà dâm của tên đàn ông kia.

Ánh mắt Mặc Huyền Y lạnh lẽo hẳn đi.

Vì sao từ Vu Minh đến Tinh Hồn, đến chỗ nào cũng có chuyện xấu xa thế này xảy ra?

Người Mặc Huyền Y nhẹ nhàng bay lên.

Ở phía xa, ở tầng năm của một toàn nhà cũ nát, một cô gái đã bị đánh ngất, còn gã đàn ông cười phóng đăng đang động tay động chân. Trong phòng khách của căn nhà còn có một cặp vợ chồng trung niên bị đánh ngất

Người đàn ông cười ha ha: “Nhóc con, trước đó không thể động đến ngươi vì gia quy, bây giờ gia quy bỏ lệnh cấm rồi, ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu!"

Nói xong thì tự ý vuốt ve gương mặt nhỏ của thiếu nữ, thuận tiện mở vạt áo, bàn tay như lưỡi dao, xé toàn bộ nội y của thiếu nữ ra!

Một tiếng xoẹt xé rách vang lên.


Hình như người đàn ông rất thích âm thanh này, cười ha ha, mở hai tay ra, đồ của thiếu nữ bay theo gió

Sau đó hẳn đứng dậy, muốn cởi quần mình ra!

“Súc vật!"

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: “Dừng tay!"

Mặc Huyền Y phá cửa sổ mà vào.

Trong tay có thêm một thanh kiếm rút khỏi vỏ, lóe lên tia lạnh lẽo.

“Dâm tặc!"

Trong mắt Mặc Huyền Y toàn là vẻ thất vọng không nói nên lời: "Vì sao trong xã hội trật tự như thế này lại có dâm tặc như ngươi?”

Trực quan cảm giác lúc này của nàng chỉ có, có dâm tặc như thế này tồn tại là sự sỉ nhục, khinh nhờn đối với thành phố đã mang lại cho mình cảm giác ấm áp này!

Sự thất vọng phát ra từ đáy lòng nàng,

Bàn tay mở thắt lưng của người đàn ông ngừng lại, bình tĩnh quay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ. lạ: “Ồ, ở xã hội này lại có một nữ hiệp xinh đẹp thế này xuất hiện, không phải quay phim đấy chứ?”

Ánh mắt Mặc Huyền Y lạnh lùng nhìn kẻ cặn bã trước mất.

Người đàn ông cười lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ dâm tà đánh giá Mặc Huyền Y từ trên xuống dưới: “Nếu cô em đã đến rồi thì đừng đi. Cùng chơi với anh nào."

“Cả gan làm chuyện thế này trong nội thành, xem ra ngươi có gia thế?” Mặc Huyền Y lặng lẽ đưa ra quyết định trong lòng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi