KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Tả Tiểu Đa do dự một chút, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mẫu thân đại nhân, chỉ là do dự hai giây, đã bán đứng luôn Tả Tiểu Niệm: “Là... hôm đó chẳng phải ta xin tiền mẹ, mẹ không cho đó sao... thế là chị Niệm Niệm cho ta mười nghìn... Sau đó ta mua một khối ngọc, bỏ ra tám ngàn...”

Mặt Tả Tiểu Niệm lại lần nữa chuyển sang âm u, cắn miệng môi dưới, oán hận nhìn tên phản bội nào đó.

Ngô Vũ Đình ý vị thâm trường nghiêng qua Tả Tiểu Niệm một chút, lập tức nói: “Ồ, thế à, không sao.”

Cầm lấy tiền trong tay điểm một cái, nói: “Mười bảy nghìn lẻ hai mươi đồng? Cái hai mười đồng này lại là cái gì...”

Tả Tiểu Đa nuốt ngụm nước bọt: “Số lượng nhỏ... Tiền lẻ...” Đánh chết hắn cũng không dám lại nói là tiền kiếm được nhờ coi tướng.

Ngô Vũ Đình nói: “Ngươi đi học, cũng không cần đến nhiều tiền như vậy... chị ngươi cho ngươi mười nghìn, ngươi thế mà chuyển tay đã tiêu xài tám nghìn, ngươi cái này... đúng là vung tay quá trán...”

Tả Tiểu Đa đầy mắt tuyệt vọng nhìn tiền trong tay ‘mẫu hậu’ đại nhân, khóe mắt không ngừng nhảy lên, lòng như đao cắt: “Cho nên...?”

“Cho nên, ta sẽ giữ hộ cho ngươi.”

Ngô Vũ Đình hiên ngang cất tiền vào ví của mình, nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng mà ngươi cũng là Võ Sĩ, đi học không có tiền tiêu vặt cũng không hay, nặc, hai mười đồng lẻ này ngươi cầm lấy, tiêu tiết kiệm thôi đó.”

Tả Tiểu Đa thật thà nhận lấy hai mười đồng, chỉ cảm thấy cảm xúc bành trướng bùi ngùi mãi thôi.

Cho chị mình thì hẳn sáu mươi nghìn...

Đến lượt mình chỉ còn lại có hai mươi đồng lẻ...


Tỷ lệ này...

Nhưng mà vẫn còn tốt, tiền của Tiểu Niệm, không phải tương đương với là của mình sao? Nếu có thể trốn qua một trận đòn, cũng coi như đáng giá.

Nỗ lực an ủi trái tim đã đau nhức đến nhỏ máu của mình, hóa bi phẫn thành hạnh động, thức ăn thành kẻ thù, lại lần nữa bắt đầu ăn uống thả cửa, ăn như hồ đói.

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình quả nhiên không truy cứu nữa, người một nhà vui vẻ hòa thuận, nâng ly cạn chén, bầu không khí hòa hợp ăn xong bữa cơm.

Trái tim thấp thỏm bất an của Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa cũng chậm rãi yên ổn lại.

Thậm chí Tả Tiểu Đa đã đang tính toán, mười hai nghìn tiền tài bất nghĩa kia, nộp công quỹ cũng được, dù sao hắn cũng định nộp mà, nhưng năm ngàn vốn riêng của mình, có cơ hội nào để lấy lại được không đây? Nếu như có thể, phải nói với mẹ như thế nào mới được đây? Tả Tiểu Đa khổ sở suy nghĩ, cân nhắc đủ kiểu, khoản tiền kia vốn chính là hắn để dành được những năm gần đây.

Cực khổ tích cóp mới được chừng ấy, sau đó gom thành nhóm, toàn bộ đổi thành tiền mặt mới cùng seri, vất vả giày vò bao nhiêu... cả nhà đều biết.

Cho nên khả năng mình có thể đòi lại, cũng là khá khả thi...

Vừa miên man bất định, vừa bưng chén rượu lên uống rượu, bất tri bất giác, vậy mà đã uống không ít.

Chân chính cơm nước no nê!

“Năm ngàn này...”

Ngô Vũ Đình mở miệng.

Quả nhiên muốn trả lại cho mình.

Tả Tiểu Đa mừng rỡ, hai mắt rạng rỡ phát sáng.

“Mẹ giữ hộ cho, nhìn ngươi biểu hiện. Biểu hiện tốt, sẽ trả lại cho ngươi.”

Ngô Vũ Đình nói.

“Vầng. Mẹ quả nhiên thương ta.”

Tả Tiểu Đa thuận miệng thế là lập tức nịnh nọt mẹ mình một câu.

Trong lòng an định hơn không ít, ừm, còn có hi vọng.

Còn có không ít hi vọng...

“Ừm, không phải ngươi thích cá này nhất sao?”


Ngô Vũ Đình nói: “Đừng chỉ ăn một mặt, lật nó lại đi chứ.” (Ý của bà mẹ là nói kháy ổng lật úp lại để tí ăn đòn á )

Tả Tiểu Đa vội vàng làm theo.

Nhưng...

Luôn cảm giác câu nói này có chỗ nào không đúng lắm.

Tả Tiểu Niệm đã bật cười ra tiếng.

Mà giờ khắc này Tả Trường Lộ cũng đã có chút hơi say rượu.

Ý cười hoà thuận vui vẻ.

Tả Tiểu Niệm không hề lạc quan ngây thơ như Tả Tiểu Đa, trực giác của võ giả, Tả Tiểu Niệm ẩn ẩn có cảm giác nguy cơ, còn một mực ẩn ẩn tồn tại, đang trong quá trình chuẩn bị, bộc lộ...

Điều đó có nghĩa là, nơi này không an toàn!

Nhìn thấy rốt cuộc đã ăn xong, Tả Tiểu Niệm để đũa xuống, đứng dậy, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc nói: “Cha, mẹ, ta còn phải đi luyện công, ta đi...”

“Đừng vội đi.”

Tả Trường Lộ hơi trừng mắt: “Con gái con lứa, lớn tướng như vậy mà chỉ có biết ăn? Cơm nước xong xuôi khôn gbieets dọn dẹp bàn một chút sao?”

Tả Tiểu Niệm một mặt mềm mại động lòng người: “Vâng, cha, con đi dọn ngay đây... Mẹ, mẹ để đó đi, con rửa bát cho...”

Tả Tiểu Đa vội vàng ra tay giúp đỡ, hai người cùng thu thập bát đũa, vừa bằng giao lưu ánh mắt.


“Làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách chuồn đi...”

“Chuồn đi đâu?”

“Chỗ nào cũng được, hiện tại vấn đề lớn nhất là có thể chuồn được hay khoogn nè...”

“Ta hoang mang lo sợ quá đi...”

“...Ta cũng thế...”

...

Rốt cuộc, hai chị em cũng thu dọn sạch sẽ, lề mà lề mề mãi một lúc mới đi ra phòng khách, đang định mở miệng nói muốn trở về phòng làm gì đó.

Nhưng còn chưa mở miệng, Tả Trường Lộ bên kia đã nói trước.

“Tả Tiểu Niệm thì giao cho ngươi, con gái lớn rồi, hai mẹ con tự giải quyết.”

Tả Trường Lộ nói với Ngô Vũ Đình: “Ta tới thu thập Tiểu Đa Võ Sĩ đại nhân.”

“Ừm.”

Ngô Vũ Đình lắc lắc cây thước trong tay, khẽ vươn tay, kéo cái ghế dài trong phòng khách qua, mặt lạnh lùng nsi với Tả Tiểu Niệm: “Nằm xuống đây!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi