KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Chùy của ta!

Miêu Miêu Chùy của ta!

Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của ta!

Ngoại trừ hơi nặng một chút, những thứ khác đều hoàn mỹ, ta muốn nhìn thấy bây giờ, không thể chờ đợi thêm được nữa.

“Cha ơi, cha ơi, cha!”

Tả Tiểu Đa vọt vào Cửa hàng Tỉnh Hồn thạch của Trường Lộ giống như gió lốc.

“La hét cái gì?” Tả Trường Lộ từ phía sau bàn trà ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cách bất mãn: “Chẳng lẽ ngươi đã đột phá đại tông sư rồi sao? Vui vẻ như thế?”

“Hì hì hì..”

Tả Tiểu Đa chạy đến sau lưng cha, bóp vai một cách vồn vã.

“Cha, chùy của ta? Xong rồi ạ?”

"Xong rồi”

"Vậy chúng ta đi qua đó xem đi?”

“Chú Ngô của ngươi còn đang lắp ráp sợi xích sắt, làm những điều chỉnh sau cùng, ngươi vội cái gì, một lát nữa hãy qua.”


Tả Trường Lộ dáng vẻ bình chân như vại.

Vào lúc này tuyệt đối không thể qua đó.

Bây giờ chính là thời khắc cuối cùng cũng là thời khắc mấu chốt, nếu bây giờ qua đó, cái tên kia nhất định sẽ nói thầm, không nố, lải nhải không ngừng...

Lại qua nửa giờ, tất cả ván đã đóng thuyền, khà khà khà...

Ai còn để ý đến việc hẳn lải nhải?

Bên kia, âm thanh gõ búa của Ngô Thiết Giang là dùng một loại tần suất tức đến nổ phổi liên tục gõ...

Một khắc trước lúc sắp hoàn thành chính là cơ hội cuối cùng để người thợ thủ công đòi hỏi lợi ích hoặc là ân tình, lão già họ Tả kia tại sao còn chưa qua đây nữa!?

Con trai của hắn rõ ràng là đã đến rồi...

Tại sao hai cha con có thể uống trà nhàn nhã như vậy, nhìn ta làm việc?!

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Ngô Thiết Giang càng tức nghện, càng gia tăng tốc độ, âm thanh búa gõ tựa như cơn mưa trút xuống vườn chuối tây, rầm rầm rầm rầm rầm rầm, giống như nối liền thành một mạch, chặt chẽ không thể tách rời

"Làm xong rồi!"

Ngô Thiết Giang bên kia la lên một tiếng đầy giận dữ.

“Từ từ đi, không vội!"

Giọng nói Tả Trường Lộ chậm rãi truyền tới: “Ngươi có thể kiểm tra lại lần nữa, nếu như có chỗ nào sơ suất, đợi lát nữa bị cháu ngươi bới móc ra có chuyện, vậy thì cho dù ngươi có nhảy xuống năm sông bốn biển cũng không có cơ hội gột rửa đâu..."

“Mẹ kiếp...”

Ngô Thiết Giang cam chịu số phận kiểm tra cẩn thận: “Sự đe dọa này thật sự quá tàn nhẫn”

Kiểm tra một lần rồi lại la lên.

“Lần này thật sự tốt rồi”

"Xiết chặt rồi à, lần này qua thật đó!”

Sau đó, đương nhiên là Tả Trường Lộ dẫn theo con trai lóe sáng lên sân khấu.

Ngô Thiết Giang tức giận: “Nghiệm thu đi”

“Chỗ này còn phải nghiệm thu sao? Ngô Thiết Giang làm ra, cho dù là ai dám nói ra hai chữ nghiệm thu, ta là người đầu tiên không tha cho người đói”


Ngô Thiết Giang: Câu nói này còn giống người nói.

Tả Trường Lộ cười híp mắt: “Tiểu Đa ngươi xem đi, nhìn kỹ một chút, nhìn xem có chỗ nào không đúng, nói thẳng, chú Ngô ngươi đoán chừng ngày mai sẽ phải đi rồi, tận dụng thời cơ đi.."

Ngô Thiết Giang hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Tả ca, ta ở chỗ này đã quá lâu rồi... Nếu cảm thấy ổn, có thể không có trở ngại gì, ta... Ta tối nay sẽ đi”

Tả Trường Lộ nghiêng mắt: “Tiểu Nam vác xe chạy rồi... Ngươi cũng định bắt chước, vác cửa hàng chạy à?"

“Khụ khụ khụ... Sao có thể chứ”

Ngô Thiết Giang gãi đầu, lúng túng: “Ta há lại là loại người như vậy... Nam Tiểu Hùng kia keo kiệt quen thói, ta há lại có thể so với hẳn sao? Ta đây không phải là còn có nhiệm vụ Tả ca ngươi giao cho ta phải hoàn thành sao?"

Tả Trường Lộ bắt chéo hai chân, lạnh nhạt nói: “Một chút nhiệm vụ vô nghĩa cấp bách nhất thời đó, thế nào cũng phải ăn bữa cơm tại nhà ta tối nay chứ...

Ngô Thiết Giang nghe vậy mặt như màu vàng đất, quay đầu lại hỏi Tả Tiểu Đa: “Đa Đa, chú Ngô ngươi đối với ngươi không tệ... Ngươi xem đi, có chỗ nào cần cải tiến không”

Tả Tiểu Đa gãi đầu. Nhìn hai đôi chùy lớn trước mặt.

Vâng, hai đôi chùy lớn hoàn toàn giống nhau như đúc.

“Một đôi bên trái, tuy kích thước phần đầu giống như một đôi khác nhưng trọng lượng lại nhẹ hơn gấp đôi. Hai thanh chùy này, một thanh 2000 cân, hai thanh 4000 cân”

“Vật này được làm bằng đồng Thiên Vu thêm vào không ít sắt Thiên Hỏa; Đương nhiên, một đôi này cho ngươi luyện công ngày thường, hoặc là sử dụng trong lúc đối phó với kẻ địch không quan trọng...”

Khóe miệng Tả Tiểu Đa giật giật mấy lần.

Nói thật, lúc trước khi yêu cầu làm chùy, hẳn cứ thuận miệng nói như vậy, nhưng bây giờ nhìn thanh chùy một trăm cạnh hơn nửa thước vuông, tự mình cảm thấy.

Là cảm giác thật sự có chút to quá khổ, quả thực là cùng nghĩa với lớn mà không đáng!


Hai tay duỗi ra, vừa vận công, vừa phát lực, cầm hai thanh chùy ở trong tay, nắm trong tay.

Ngô Thiết Giang và Tả Trường Lộ đối diện lập tức che kín mặt; Đôi chùy kia che đậy tâm mắt trong nháy mất, che hoàn toàn cá người Tả Tiểu Đa, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người!

Tay trái vẫy một cái, tay phải vẫy một cái, Tả Tiểu Đa dùng hai chùy biểu diễn Dã Mã Phân Tông, dưới chân Kim Kê Độc Lập, theo một tiếng vù nhẹ vang lên, rồi chuyển thành Đại Bàng giương cánh.

Tự mình cảm thấy kiểu dáng rất là uy mãnh, rất là tuyệt vời.

“Hai thanh chùy này, điều khiển thoái mái, động Tĩnh tuỳ theo ý mình, rất là thực dụng nhưng nói đến dùng trong thực tế chiến đấu, dây xích có thể thiếu bất cứ lúc nào, không thể triển khai sử dụng hết đôi chùy này” Tả Tiểu Đa nói.

Ngô Thiết Giang còn chưa kịp nói chuyện đã nghe Tả Tiểu Đa tự mình nói: “Nhưng như vậy mới tốt, sử dụng liên tục đôi chùy này, vào thời điểm mấu chốt lại đổi thành đôi khác, sức mạnh không chỉ trở nên lớn hơn mà còn có hiệu quả bỗng nhiên bay ra ngoài tập kích, hơn nữa còn có thế triển khai rãy rà, xa thân gần đánh, ai cũng vừa ý... Khả khà khà... Quá nham hiểm, chú Ngô ngươi thật sự quá nham hiểm."

Ngô Thiết Giang:... Ơ đệt... ta làm sao có thể trở thành ta nham hiểm rồi? Những thủ đoạn này đều là tự ngươi thiết kế ra cơ mà!

Thả đôi chùy khá nhẹ kia xuống, Tả Tiểu Đa lại cầm đôi chùy khá nặng khác lên.

Áng chừng trọng lượng một lúc, tự cảm thấy vẫn tốt, bèn bày ra các tạo hình một lần nữa, giơ lên hạ xuống, cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

Lập tức bày ra tạo hình Đại Bàng giương cánh một lần nữa... Sau đó thì khớp xương cánh tay vang lên một tiếng rác nhọ!

“Phốc!"

Tả Trường Lộ phun một ngụm trà ra ngoài

Ngô Thiết Giang ho khan không ngớt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi