KHUYNH ĐẢO THIÊN HẠ

Ngô Vũ Đình cũng cảm thấy không nỡ.

Tuy rằng biết rõ bây giờ hai người rời đi mới là sắp xếp tốt nhất, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, ngàn dặm còn có một cái... Chẳng may lúc mình về, tin tức nhận được là đột phá thất bại... Con trai con gái đều...

Phi phi phi... Sao có thể nghĩ như vậy được!

Tả Trường Lộ lại khác hẳn, hắn bình chân như vậy, dường như cực kỳ tin tưởng, cực kỳ chắc chắn.

Hắn không như vậy cũng không được, chính hắn phải làm gương trước để vợ yên tâm.

Nghĩ đến chuyện cha mẹ đi du lịch bên ngoài, Tả Tiểu Đa xem tướng ở ngoài cổng trường học cũng có vẻ rất không yên lòng.

“Woaaa, Tả đại sự, phụ trọng trên người người càng ngày càng nhiều.” Có người cười nói.

“Cầm cái miếng to này bằng một tay, ta cảm thấy ít nhất phải 2500kg, đúng chứ?”

“2500kg? Thôi đi, chút ánh mắt ấy của ngươi đúng là có như không, nếu nhẹ hơn 5000kg, ta đây sẽ đi gặm tường!”

“Khủng như vậy!”

“Đương nhiên.”

Xem hai mươi người, thu vào bảy tám mươi nghìn, Tả Tiểu Đa bèn đi vào trường học, đi học đến phòng trọng lực gấp năm lần, mang theo tất cả trang bị phụ trọng!

Trên tay Tả Tiểu Đa đã đeo phụ trọng 2500kg của Ngô Thiết Giang đưa cho, tổng cân nặng trên hai tay chính là 5000kg!


Thứ 1500kg kia, Tả Tiểu Đa trực tiếp bỏ qua.

Rất nhẹ!

Khinh thường ai cơ chứ?

Chỉ có 1500kg?

Ðó là thứ cho Tả gia ta dùng à?

Đã làm là phải làm tốt nhất!

Đương nhiên 1500kg cũng là rất nặng... Không phải ta không cần, mà là để sau này dùng!

Ở trong phòng trọng lực gấp năm mươi lần bốn tiếng!

Tả Tiểu Đa lại bò ra lần nữa, bây giờ hắn xem như hiểu được cảnh giới Tiên Thiên và cảnh giới Võ Sư thật sự không thể so sánh; cảnh giới Võ Sư giống như có thể chứa đầy Tinh Nguyên Khí một cách dễ dàng, nhưng một khi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, Tinh Nguyên Khí trên người sẽ biến chất, đan điền không còn... Dễ dàng đầy ắp như trước nữa!

Điên cuồng tu luyện nhiều ngày như vậy cũng không gia tăng được bao nhiêu!

Giáo viên trông coi phòng trọng lực đã đi báo lại cho trường học.

“Cái phòng học trọng lực gấp năm mươi lần Tả Tiểu Đa sử dụng kia, phòng phải chịu tải quá mức, chỉ sợ... Dùng không được bao lâu sẽ đã bị hủy rồi..."

Lý Trường Giang hoàng toàn không để bụng vấn đề này: “Bị hủy thì đổi phòng khác, cũ không đi thì mới không tới.”

“Cũ không đi thì mới không tới? Ngươi nói thì thoải mái lắm, phí xây dựng lại ở đây? Đòi Tả Tiểu Đa à?”

“Đòi Tả Tiểu Đa? Ngươi dám đòi?”

Lý Trường Giang trợn tròn mắt: “Tả Tiểu Đa là ai? Đó là người đến học phí cũng không muốn trả, ngươi còn muốn đòi hắn bồi thường... Ngươi nghĩ nhiều quá đấy, trường học sẽ trả phí xây dựng lại!"

Giáo viên: "...."

Hiệu trưởng Lý, có phải ngươi nghĩ ít không, chẳng lẽ ngươi đã quên cơ sở thiết bị ở phòng trọng lực nó thuộc đẳng cấp nào rồi à, cơ sở thiết bị của phòng trọng lực gấp năm mươi lần lại ở đẳng cấp nào, Nhị Trung sẽ phải ói ra máu đấy!

Đến giờ ăn cơm.

Vẻ mặt Vạn Lý Tú đầy thần bí nói: “Các ngươi biết gì chưa? Ninh gia, thế gian có lịch sử ngàn năm, gia chủ Ninh gia Ninh Tùy Phong và lão tổ Ninh gia cùng nhau tự sát bỏ mạng vào đêm qua..."

“Trâu như vậy?”

Tả Tiểu Đa kinh ngạc: “Tại sao vậy?”


“Cái này sao có thể dùng trâu như vậy' để hỏi?” Long Vũ Sinh rất là khinh bỉ cách đặt câu của Tả lão đại.

“Nghe nói đêm qua gia chủ Mộng gia Mộng Thiên Nguyệt đột nhiên phát bệnh khi đang bị thẩm tra trong cục Tinh Thuần,

chỉ trong thời gian ngắn, cả người hắn nổi mẩn đen, hẳn còn giơ tay cào mặt, trực tiếp đào luôn đôi con ngươi ra ngoài... Cuối cùng vẫn là cục trưởng Tưởng không đành lòng nhìn hắn chịu tra tấn nên đã cho một kiếm giải thoát... Trước kia chưa từng nhìn ra cục trưởng Tưởng lại là ngươi nhân từ như vậy.”

"...."

“Gia tộc cổ võ đầu tiên của thành Phượng Hoàng, uy chấn nghìn năm... Lại kết thúc như vậy.”

Long Vũ Sinh thở dài.

“Ta nói ác giả ác báo, hai nhà này được xưng là trụ cột vững vàng của thành Phượng Hoàng, nhưng bọn họ lại âm thầm làm chuyện không phải người làm, chẳng phải là đã lan truyền từ lâu rồi à, bây giờ là thời tới rồi, báo ứng cũng tới rồi!" Dư Mạc Ngôn lạnh lùng nói.

“Gia tộc đứng đầu, tập đoàn tài chính đứng đầu..."

Long Vũ Sinh thở dài: "Bọn họ toang cũng không sao, nhưng sẽ có vô số người thất nghiệp, thời gian tới, phủ Tổng đốc và chính phủ sẽ rất bận.”

Vạn Lý Tú nói: “Chuyện này cũng không quá bi quan.... Nghe cha ta nói thực ra sản nghiệp của Mộng gia vẫn còn rất đầy đủ, chẳng qua người Mộng gia gần như chết hết, không ai có thể điều khiển, nên bây giờ mới rơi vào trạng thái thế này."

“Chỉ cần được quốc hữu hóa và được quản lý chuyên nghiệp, thì nhiều nhất sẽ chỉ hỗn loạn trong một khoảng thời gian ngắn, qua kì quá độ là không vấn đề gì nữa, có thể có rung chuyển nhưng cơ bản không xuất hiện giảm biên chế trên quy mô lớn cùng với tình trạng có nhiều người thất nghiệp.”

“Hoặc là nói trực tiếp đưa về thuộc sở hữu của quốc gia, lại đóng gói bán cho tập đoàn tài chính khác cũng là một đường ra."

“Vậy đúng là bớt việc.”

Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt.

“Chung quy vẫn phải có người đứng ra xử lý cục diện rối rắm, cũng cần phải có người tiếp nhận, nếu không... Phạm vi kinh doanh của Mộng gia làn trên khắp cả nước, mấy triệu người thất nghiệp đấy.”

Lý Trường Minh lại có thể hiểu được.


“Trong vòng hai tháng, ba gã khổng lồ lần lượt ngã xuống...”

Long Vũ Sinh rầu rĩ thở dài.

“Sao lại là ba..."

Lý Thành Long xấu xa cười một tiếng: “Có cả Long gia, nhà cũ cũng đã trở thành một cái hồ lớn... Thật là hoàn cảnh rất tốt. Có thời gian thì đi câu cá chơi...”

“Câu em gái ngươi ấy!”

Long Vũ Sinh giận tím mặt, hai người lập tức xông vào đánh nhau, bốn người khác thấy thế đồng loạt huýt sáo hóng chuyện, ngay cả Vạn Lý Tú cũng thế, chứ không đi lên kéo ra thiên vị, xen vào giúp đỡ gì đó.

Có một việc không thể không nói, từ sau khi Tả Tiểu Đa đột phá lên Tiên Thiên, lượng cơm của hắn giảm mạnh, mà năm người khác vẫn còn ở trong trạng thái cần ăn điên cuồng.

Thế cho nên mỗi lần ăn cơm, Tả lão đại vô lương tâm gắp bốn năm cái bánh mì, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, lắc đầu thở dài.

“Haizz... Đây rốt cuộc là trường học hay là chuồng heo? Ngươi xem bọn người kia, quả thực là... Quỷ đói đầu thai. Thật làm cho bạn học là ta... Mất mặt!”

“Mất mặt quá...”

Mỗi lần nói như vậy, năm người khác đều dùng ánh mặt muốn ăn thịt người để nhìn hắn.

Nhưng Tả Tiểu Đa căn bản không quan tâm.

Nhìn ta? Đó là vì ta đẹp trai!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi